Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 59: Cô muốn làm việc




Giang Nhân Ly dậy rất sớm, sau đó còn chuẩn bị bữa sáng cho anh, quần áo đi làm cũng đã sắp sắn. Cô đã quyết định, phải làm người vợ tốt. Nhưng có điều cô cũng sẽ giúp anh trong sự nghiệp, không thể ở nhà ăn không mãi được. Mạc Tu Lăng sớm đã phát hiện ra ánh mắt cô mang theo điều gì lạ: “Em có chuyện gì mau nói, không cần kìm nén!” (ặc!!!)

Cô nịnh nọt nhìn anh: “Em cùng anh đi làm nha!”

“Em không cần lo lắng người khác nói em ăn không ngồi rồi, anh còn nuôi được em.” Mạc Tu Lăng nhàn nhạt mở miệng.

“Em phải tự lập a!” Cô nhìn anh: “Nếu không anh thử ở nhà mỗi ngày không làm gì xem.”

“Không phải mấy năm nay em sống rất tốt sao?”

“Sống tốt thì tốt, nhưng tinh thần và thân thể rất chản chường, biết đâu vài năm nữa anh chán ghét em thì sao?”

“Anh đồng ý với em sẽ không vứt bỏ em, yên tâm được chưa?”

“Lời hứa hẹn của đàn ông sao mà tin được.”

Mạc Tu Lăng bị sặc.

Mạc Tu Lăng không chịu được cô nhõng nhẽo nên phải đưa cô tới công ty, cô thật đúng là không biết sợ ai: “Mạc tổng, chiếc xe này của anh phải đổi.”

“Vì sao?” Mới mua được một năm.

“Em không thích.”

“Cũng đâu phải do em mua.”

Giang Nhân Ly không vui: “Thay xe khó hơn hay thay bà xã khó hơn?”

Mạc Tu Lăng không trả lời.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Nhân Ly đến công ty, nhưng tần suất rất ít. Mạc Tu Lăng không để ý tới cô, mặc kệ cô mà đi làm việc. Cô cũng không ngại, tùy ý xem xét, sau đó nhìn Diệp Tư Đình đang kinh ngạc: “Rất giật mình vì thấy tôi ở chỗ này sao?”

Diệp Tư Đình đang cầm tài liệu trong tay, trong lòng bất bình: “Sao cô lại đến đây?”

Diệp Tư Đình vốn đã sai người điều tra, Giang Nhân Ly đã rời khỏi biệt thự của Mạc Tu Lăng, còn đến ở nhà Tả Dật Phi.

“Bởi vì… cuối cùng tôi cũng không để cho cô dễ chịu.” Giang Nhân Ly mỉm cười nhìn cô ta: “Giống như năm xưa cô nói với tôi vậy, dù thế nào cô cũng không để tôi sống dễ chịu.”

Diệp Tư Đình cũng cười: “Tôi thật đúng vinh hạnh, hoá ra cô và Mạc tổng hòa giải cũng chỉ là vì muốn trả thù tôi, thực sự là thụ sủng nhược kinh.”

Giang Nhân Ly hiểu rõ, nếu như lời này bị Mạc Tu Lăng nghe được, chắc chắn sẽ khó chịu! Cô ta thật đúng là lúc nào cũng muốn kích động cô: “Tôi chỉ là tới nhắc nhở cô, thứ không thuộc về mình thì không nên cố gắng làm gì.”

Diệp Tư Đình châm chọc: “Đúng vậy, toàn bộ đồ tốt trên thế giới này đều thuộc về Giang Nhân Ly cô, người khác đâu có tư cách hưởng thụ.”

Giang Nhân Ly khẽ cắn môi: “Cô không cần châm chọc tôi, chúng ta cùng chờ xem quyết định của Mạc Tu Lăng.”

Diệp Tư Đình vẫn thong dong: “Tôi càng tin tưởng Mạc tổng rất tốt với Đình.”

Giang Nhân Ly khó chịu.

Chương Tâm Dật từ xa đã nhìn thấy Giang Nhân Ly và Diệp Tư Đình nói chuyện, cô đi qua chào hỏi: “Phu nhân.” Giang Nhân Ly xuất hiện ở chỗ này, thật là không thiếu phiền phức, có điều tâm tình Mạc Tu Lăng chuyển biến tốt đẹp cũng không tồi.

Giang Nhân Ly liên tục vấp phải trắc trở, cô muốn giúp người khác làm gì cũng đều bị chối từ. Ai dám phiền phức cô chứ! Cô không thể làm gì khác hơn là ngồi nhàn rỗi, sau đó nhờ một cô thư ký mang cho mình một tách cà phê.

Mỗi người đều bận rộn, chỉ có mình cô ngồi một chỗ nhàn hạ. Có điều da mặt cô cũng đủ dày, nhàn nhã thì nhàn nhã!

(em cũng muốn được như chị a~~)

Giờ cơm trưa, cô và Mạc Tu Lăng đi xuống nhà ăn. Người khác thấy bọn họ đi cùng nhau thì cũng tự giác tránh xa. Chương Tâm Dật cầm đĩa cơm nhìn Diệp Tư Đình. Bình thường bọn họ sẽ ăn cơm cùng Mạc Tu Lăng nhưng hôm nay thì không thể.

Diệp Tư Đình nhìn Chương Tâm Dật: “Chúng ta cũng qua đó đi.” (chuyên gia phá đám!!!!)

“Thế nhưng…”

“Mạc phu nhân không khó khăn đến như vậy đâu.”

Chương Tâm Dật mơ hồ cảm thấy gì không đúng nhưng vẫn theo Diệp Tư Đình đi đến.

Giang Nhân Ly nhìn bọn họ: “Cùng nhau ăn đi!”

Chương Tâm Dật xấu hổ ngồi xuống.

Giang Nhân Ly liếc nhìn Diệp Tư Đình, sau đó gắp hết những món mình không thích ăn vào đĩa Mạc Tu Lăng.

Mạc Tu Lăng mặt nhăn nhíu: “Em không thích ăn có thể không lấy mấy thứ này.”

Giang Nhân Ly vẻ mặt thản nhiên: “Chẳng phải là thấy anh gần đây rất gầy nên muốn tẩm bổ cho anh sao.”

Mạc Tu Lăng cũng không thích ăn thịt, anh ăn hết cơm, bỏ lại thịt.

Giang Nhân Ly lấy món thịt này là vì tuy là thịt nhưng bên trong lại có ớt, cô rất thích ăn. Chương Tâm Dật nhìn Diệp Tư Đình, lại nhìn Giang Nhân Ly, cuối cùng nghĩ quan hệ giữa bọn họ có phần kỳ quái. Được rồi, Chương Tâm Dật thừa nhận, cô cũng là cảm thấy vô cùng hứng thú.

Giang Nhân Ly tốt bụng đề nghị: “Anh đi làm đi! Em giúp anh rửa bát.”

“Không cần.” Mạc Tu Lăng đứng lên đi về phía bồn rửa còn không quên quay người nhìn cô nói: “Cảm ơn.”

Chương Tâm Dật càng thêm hiếu kỳ với đôi vợ chồng này, cô nhìn Giang Nhân Ly. Giang Nhân Ly lại rất thờ ơ: “Thư ký Chương, cơm không ngon sao? Nếu vậy đổi đầu bếp là được rồi.”

“Không phải không phải.” Chương Tâm Dật liên tục lắc đầu.

Diệp Tư Đình nhìn phản ứng của Mạc Tu Lăng, cô ta bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Tất cả chuyện này dường như hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô ta.

Giang Nhân Ly thực sự là đã chịu đựng đủ rồi. Cô đi vào phòng trà lấy nước, dù sao cô cũng phải biết ý không muốn nhờ tới cô thư ký kia được nữa. Cô vừa lấy được nửa cốc nước nóng thì Giang Nhân Đình đi vào. Cô ta cũng cầm cốc vào lấy nước, đột nhiên tay cô ta run lên. Giang Nhân Ly liếc nhìn cô ta, sau đó Giang Nhân Đình thực sự đem chiếc cốc đổ lên tay mình. (điên!)

Giang Nhân Đình hô lên một tiếng, cốc nước rơi xuống.

Mạc Tu Lăng lập tức chạy đến, thấy tay Diệp Tư Đình đỏ lên và nét mặt thống khổ.

Giang Nhân Ly lập tức tìm người xử lý vết thương cho Diệp Tư Đình, lúc này mới nhìn về phía Mạc Tu Lăng: “Vừa em lấy nước không cẩn thận làm đổ lên tay cô ấy.”

Mạc Tu Lăng kỳ quái nhìn cô.

Giang Nhân Ly đi lên phía trước khẽ nói nhỏ vào tai anh: “Lẽ nào Mạc tổng hoài nghi chính cô ta tự làm mình bỏng rồi đổ oan cho em?” (yeah! Em phục chị Ly! Thông minh! Cực kỳ thông minh!)

Anh liếc mắt nhìn cô, sau đó quay lại xem vết bỏng của Diệp Tư Đình.

Giang Nhân Ly khóe miệng cong lên, cô biết “ý tốt” của Giang Nhân Đình. Nếu như cô ta đã muốn đổ oan cho cô thì cô sẽ giúp cô ta được như ý nguyện. Nếu không chẳng phải cô ta bị thương sẽ uổng công sao? Cùng lắm là cô phải chịu ấm ức một chút, nhưng hiện tại cô cũng chẳng cảm thấy ấm ức như vậy.

Giang Nhân Đình thật đúng là đã có tính toán, vì thấy Mạc Tu Lăng ở bên ngoài cho nên cô ta mới cố tình đi vào trong này gây chuyện. (đáng không hả Đình???)

Giang Nhân Ly hiểu rõ điều đó. Mạc Tu Lăng đưa Giang Nhân Đình vào phòng y tế. Giang Nhân Ly cũng đi theo, cố gắng bày ra bộ dạng mình là kẻ gây chuyện. Giang Nhân Đình bị thương không quá nặng, bác sĩ chỉ bảo cô ta chú ý hơn mà thôi.

Giang Nhân Ly vẻ mặt hổ thẹn nhìn Giang Nhân Đình: “Thật xin lỗi đã khiến cô bị thương, hay là cô nghỉ ngơi nửa ngày đi, mai lại đi làm” (chị Ly quá cao tay, tương kế tựu kế! ^^)

Giang Nhân Đình trong ánh mắt có chút tức giận, nhưng không có biểu hiện ra ngoài. (cái này gọi là gậy ông đập lưng ông nha cưng :X)

Mạc Tu Lăng chỉ im lặng khi nghe Giang Nhân Ly nói, đại khái cũng là ngầm đồng ý.

Anh lái xe đưa Diệp Tư Đình về nhà rồi mới quay lại công ty. Anh tức giận nhìn Giang Nhân Ly: “Em cũng về nhà.”

“Không.”

“Em nói xem em có thể làm được việc gì có ích.”

Lời này thực sự là đã kích động cô, có điều cô biết tự mình sai cho nên thái độ rất tốt: “Để em thay cô ta làm việc.”

Anh cười, không nói gì.

“Em không đòi anh tiền lương đâu.”

Giang Nhân Ly đã có phần đánh giá cao năng lực của mình. Cho dù cô học hỏi rất nhanh nhưng những số liệu này cũng không dễ dàng xử lý như vậy. Nhưng miễn cưỡng cô vẫn có thế ứng phó được, tuy rằng rất vất vả. Lúc này cô thực sự cảm thấy mình đúng là có phúc hưởng thụ, chẳng phải khổ sở kiếm tiền.

Xưa nay cô vẫn là người không thích ràng buộc bản thân. Hồi còn đi học cô ghét nhất là thầy giáo giảng quá giờ, cô cho rằng mọi chuyện đều phải sắp xếp thời gian hợp lý.

Rất rõ ràng, cô đã bị đả kích rồi. Việc này không thể qua loa đại khái được, một con số lẻ cũng vô cùng quan trọng.

Ba ngày nay cô đều cùng Mạc Tu Lăng đi làm, cùng anh tan ca về nhà. Mặc dù mệt, nhưng cô chưa từng thỏa mãn như thế bao giờ. Cuộc sống như vậy thật không đến nỗi buồn tẻ.

Về đến nhà cô như nhớ tới cái gì: “Hoá ra anh có tiền như vậy.”

Anh nâng cằm co: “Hoá ra em tham tiền!”

“Ai không thích tiền chứ?”

Anh chỉ cười, không phản bác.