Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 27: Họa thủy




Đêm đó, quân hạm rời khỏi tinh cầu, chuẩn bị đi nghỉ phép. Những quân nhân trên quân hạm cũng biết điểm này, bọn họ đi khắp nơi đã nhìn quen chém giết, đừng nói hiện tại chỉ là dị thực dị biến nho nhỏ, bọn họ còn từng gặp qua những chuyện càng thêm nguy hiểm hơn cơ, bởi vậy, bọn họ không hy vọng mọi người dừng bước chân lại chỉ vì dị thực dị biến, như vậy sẽ không tiến bộ. Cứ thế mãi, sẽ bất lợi đối với việc đề cao tố chất thân thể của quốc dân.

Những người trên tàu chiến cũng không phải là kẻ ngu, chỉ là tân sinh vừa mới đi ra không nhất định sẽ hiểu được một đạo lý này, ít nhất Đoan Mộc Hoành không rõ. Đoan Mộc Hoành chỉ biết rằng thân là quân nhân thì nên phục vụ vì dân, nếu dân chúng gặp phải dị thực nguy hiểm, như vậy bọn họ nên nỗ lực giải quyết khó khăn cho bọn họ mới được.

Vì thế Đoan Mộc Hoành liên hệ với các trưởng quan khác trong quân bộ, nói cho bọn họ biết Nhị hoàng tử đang định bồi Mộc Trạch cùng đi du ngoạn. Việc này tạo ra oanh động rất lớn ở trong cao tầng quân bộ, hiện tại mấy lão già kia chính là vì nguyên nhân dị thực dị biến mà bận đến bù đầu, bọn họ sao có thể cho phép Nhị hoàng tử rớt dây xích tại thời điểm này được. Ở trong lòng bọn họ, Nhị hoàng tử có thể cưới thú nhân, nhưng tuyệt không thể vì một thú nhân mà chậm trễ việc lớn được.

“Chẳng qua cũng chỉ là đi ra ngoài chơi mà thôi,” Sau khi Nhị hoàng tử nhận được điện thoại từ phía trên, hắn trực tiếp cắt đứt, không cần nghĩ cũng biết có người đã lặng lẽ mật báo. Phải biết rằng hết thảy người trên quân hạm này đều là của hắn, không ai sẽ ngu mà đi cáo trạng như vậy, vậy chỉ có thể là người mới, hắn không cho rằng sẽ là Mộc Trạch tố cáo, vợ yêu của hắn không có khả năng đáng yêu như vậy.

Tùy tiện loại trừ một chút, Lạc Thiên Tường liền nhận định là Đoan Mộc Hoành. Khi Đoan Mộc Hoành bị gọi đến trước mặt Lạc Thiên Tường, sắc mặt gã bình tĩnh, một chút cũng không có bối rối khi bị nắm thóp, cũng không có không vui.

“Thượng tướng,” Đoan Mộc Hoành nghiêm túc mà nói với Lạc Thiên Tường, “Hiện tại đang là thời điểm dị thực dị biến tàn sát bừa bãi, chúng ta……”

“Tàn sát bừa bãi?” Lạc Thiên Tường cười lạnh, hắn kêu đối phương tới phòng họp, không phải là để thảo luận cái này với đối phương, đừng có nói cái gì mà hiến thân vì nhân dân, nếu như hiến thân mù quáng, vậy mới là thật đáng buồn, “Cậu nhìn thấy những dị thực dị biến đó thật sự xúc phạm tới bọn họ? Làm cho bọn họ khó có thể tiếp tục sinh tồn?”

Lạc Thiên Tường ghét nhất là bọn học sinh tự cho mình là đúng, cả một đám cho rằng bản thân là chúa cứu thế, kết quả thì sao, một đám cũng chỉ hiểu được lý luận suông, căn bản là không biết ảo diệu trong đó. Dị thực dị biến cũng coi như là một bộ phận của thiên nhiên, đừng có chờ đến sau khi diệt hết lại nói, tựa như thời điểm trước kia động thực vật dị biến, mọi người mới ý thức được không khí bị ô nhiễm quá nghiêm trọng, giống loài diệt chủng quá nhanh, chờ đến lúc đó mới ý thức được mấy vấn đề này thì đã chẳng còn ý nghĩa gì hết.

Hiện tại Đoan Mộc Hoành chính là như vậy, một học sinh hệ cơ giáp, hệ chỉ huy khi nói đến chuyện thực vật học, thì vẫn chỉ là một học sinh vụng về mà thôi. Lạc Thiên Tường tuy rằng thưởng thức năng lực của Đoan Mộc Hoành,  nhưng lại không thưởng thức sức phán đoán của đối phương.

“Cái này…… Không có,” Đoan Mộc Hoành nhíu mày, “Nhưng cho dù hiện tại không có, cũng không đại biểu về sau cũng sẽ không có, chúng ta cần phải phòng bị những việc chưa xảy ra.”

Lạc Thiên Tường không muốn lại tiếp tục nói chuyện nhàm chán với Đoan Mộc Hoành nữa, hắn muốn trở về bồi vợ yêu hơn, vì thế dứt khoát trực tiếp đi ra phòng họp, ném xuống một câu, “Chuyện này giao cho cậu.”

Thì ra trong phòng họp còn có một người, đó chính là Mộc Thanh. Mộc Thanh sao có thể cho phép người khác tùy tiện bôi nhọ em trai nhà mình được, Mộc Trạch lại cũng không muốn đi du lịch, đó đều là Nhị hoàng tử tự mình an bài hết. Anh đã nói mấy người đó sao có khả năng đổ hết thảy mọi chuyện lên người em trai nhà mình được, đúng không, quả nhiên là người có cáo trạng, Đoan Mộc Hoành này vẫn là chưa đủ thông minh.

“Đoan Mộc Hoành, học sinh hệ chỉ huy, phụ tu hệ cơ giáp,” Mộc Thanh nheo đôi mắt lại, “Ngày thường ở trường học vẫn luôn thích khiêu chiến Mộc Trạch, cách hai ngày thì khiêu chiến một lần.”

Đoan Mộc Hoành không nghi ngờ bọn họ sẽ không điều tra được tư liệu của mình, chỉ là cái gì gọi là thích khiêu chiến Mộc Trạch chứ, đó chẳng qua cũng là bởi vì thực lực Mộc Trạch tương đối mạnh mà thôi. Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Hoành lại nói, “Mộc Trạch có được dược tề chữa trị tốt hơn hẳn dược tề chữa trị mà chúng ta hiện có, thành phần trong đó cũng không có gì khác biệt so với nước cả.”

Trong mắt Mộc Thanh hơi lóe lên, thằng em ngu ngốc lại làm chuyện ngu xuẩn nữa rồi, cũng không biết nước dị năng của thằng em rốt cuộc là có bao nhiêu tác dụng nữa, nhưng hẳn là không có hiệu quả chữa trị. Lúc trước khi anh dùng nước dị năng tưới cho dị thực dị biến từng không cẩn thận bị dị thực làm bị thương ở tay, sau đó tay đụng vào nước dị năng cũng không xảy ra biến hóa gì, như vậy chứng minh thằng em có hiểu biết về việc nghiên cứu chế tạo dược tề à? Vậy cũng không đúng, Đoan Mộc Hoành nói thành phần kia không có khác biệt gì so với nước cả, chứng minh việc này có khả năng có liên hệ với dị năng thủy hệ.

“Cậu biết quá nhiều,” sắc mặt Mộc Thanh lạnh hơn, “Chỉ tiếc cậu là người Đoan Mộc gia.”

Nghe được lời của Mộc Thanh, Đoan Mộc Hoành cảm thấy cả người rét run, sao lại cảm thấy đối phương muốn trực tiếp diệt khẩu gã vậy, đây thật không phải là hiện tượng tốt.

“Mộc Trạch có bí mật!” Đoan Mộc Hoành phi thường khẳng định.

“A,” Mộc Thanh duỗi tay niết bẹp cái ly có độ cứng cực cao đặt ở một bên, “Tính toán mách lẻo?”

Trong lòng Đoan Mộc Hoành căng thẳng, nếu như gã dám nói ra ngoài, Mộc gia nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, cho dù gã chính là người Đoan Mộc gia đi chăng nữa.

“Không, chỉ là báo cho anh một tiếng,” Đoan Mộc Hoành không cho rằng dược tề kia có vấn đề gì, dù sao mỗi một thú nhân thì đều có một mặt không giống người thường, chỉ là Mộc Trạch trùng hợp lại tương đối đặc thù mà thôi, “Anh thân là đại ca của Mộc Trạch, nên hảo hảo dạy dỗ cậu ta, Nhị hoàng tử không nên bồi cậu ta nghỉ phép vào lúc này.”

“Anh bạn nhỏ, a, cậu nhận thức Nhị hoàng tử sao?” Mộc Thanh vẫn luôn cho rằng thằng em nhà mình rất ngu, hiện giờ, anh cho rằng Đoan Mộc Hoành còn ngu hơn, “Hắn không có khả năng vì tình cảm cá nhân mà từ bỏ quốc gia đại nghĩa.”

Cho dù Nhị hoàng tử thật sự có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhưng cũng là tại thời điểm hai người xảy ra mâu thuẫn, nhưng lúc này đây Mộc Thanh lại cực kỳ tán đồng với cách làm của Lạc Thiên Tường, không thể chỉ vì một bộ phận quốc dân mà muốn quốc gia giải quyết hết thảy mọi việc cho bọn họ được, dị thực dị biến không có đáng sợ như vậy, mọi người cần phải trải qua khảo nghiệm, huống chi số lượng dị thực dị biến cũng không có nhiều như vậy, dù sao số lượng dị thực cấp sáu cùng với cấp sáu trở lên vốn dĩ cũng đã ít rồi.

Đoan Mộc Hoành cẩn thận ngẫm lại cũng không cho rằng Nhị hoàng tử sẽ làm như vậy, vốn tưởng rằng Mộc Thanh định tiếp tục nói, lại không nghĩ rằng đối phương lại mở video cho gã xem. Gã cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bọn họ lười giải thích cho gã đến vậy hay sao.

Nội dung video đúng là báo cáo của viện nghiên cứu dị thực công bố ra bên ngoài, các nhà nghiên cứu đã nghiên cứu ra dược tề tạm thời đối với dị thực dị biến, cho dù chỉ là sản phẩm thí nghiệm, nhưng vẫn có thể làm cho dị thực dị biến lui lại trong một phạm vi nhỏ, quốc gia đã phát miễn phí loại dược tề này ra, bởi vì số lượng có hạn, bởi vậy lại thông báo cho dân chúng trừ lúc cần thiết thì không cần sử dụng.

Có dược tề như vậy chẳng khác nào có phù bảo mệnh khi đối chiến với dị thực dị biến, bởi vì số lượng có hạn, mọi người liền hiểu được vẫn phải nỗ lực chiến đấu cùng dị thực dị biến. Đoan Mộc Hoành lập tức hiểu được ngay đạo lý này, chỉ là dược tề này thật sự có tác dụng sao? Hay chỉ là cho dân chúng một hy vọng mà thôi?

“Phối chế dược tề cần có thời gian, phân phát phối chế từ viện nghiên cứu dị thực, cái này cũng cần có thời gian,” Đoan Mộc Hoành ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Thanh, “Trong đoạn thời gian này, mọi người bởi vì sinh tồn mà đều sẽ phi thường nỗ lực để đối phó với dị thực dị biến, thực lực của bọn họ tự nhiên cũng sẽ tăng lên. Chờ đến khi dược tề được phát ra, bọn họ liền sẽ không muốn dùng nhanh như vậy nữa, nhất định sẽ cực kỳ quý trọng, chờ đến thời khắc mấu chốt mới dùng.”

Cứ như vậy, cuối cùng dân chúng có muốn dược tề kia nữa hay không cũng chưa nhất định, Đoan Mộc Hoành khiếp sợ, viện nghiên cứu dị thực không có khả năng sẽ lấy loại chuyện này ra để nói giỡn, cho nên dược tề kia hẳn là thật sự, nhưng số lượng cũng nhất định là có hạn, không có khả năng cung cấp số lượng vô hạn.

Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Hoành liền cảm thấy bản thân thật đúng là một thằng đần, vậy mà còn ngu ngốc muốn ngăn cản Nhị hoàng tử đi nghỉ phép. Nghĩ đến chuyện Nhị hoàng tử đã sớm nghĩ xong xuôi hết thảy, đây đối với quốc dân mà nói thì chính là một sự khiêu chiến, đồng thời cũng là một cơ hội tuyệt hảo để tiến bộ.

Mộc Thanh không lại để ý tới Đoan Mộc Hoành nữa, trực tiếp rời khỏi phòng họp, tân sinh như vậy chỉ cần còn có một chút đầu óc liền sẽ biết bọn họ làm như vậy là vì cái gì.

“Từ từ,” Đoan Mộc Hoành gọi Mộc Thanh lại, “Nhị hoàng tử lợi hại như thế, hắn không nên cưới thú nhân!”

Hậu đại của thú nhân lợi hại như vậy nhất định là sẽ phi thường ưu tú, Đoan Mộc Hoành đã nhận định Mộc Trạch là không xứng với Nhị hoàng tử, cho dù cấp bậc dị năng của Mộc Trạch không thấp, tiềm lực cũng không yếu, nhưng Mộc Trạch dù sao cũng chỉ là một thú nhân không thể sinh trứng được.

Mộc Thanh dừng bước chân lại, lạnh giọng, “Đây không phải là vấn đề cậu nên sốt sắng.”

Sau đó, Mộc Thanh liền rời đi, không còn dừng lại nữa. Đoan Mộc Hoành vẫn chỉ là một học sinh còn chưa tốt nghiệp từ trường học mà thôi, căn bản là không hiểu gì về những chuyện đó, cho dù Nhị hoàng tử cưới giống cái thì sao, sinh hạ ra thú nhân ưu tú thì lại như thế nào chứ, một quốc gia cường đại không phải chỉ dựa vào một người, mà là dựa vào thực lực chỉnh thể của quốc dân.

Đoan Mộc Hoành nắm chặt tay, vì cái gì một đám bọn họ đều phi thường tán đồng Nhị hoàng tử cưới một thú nhân cơ chứ. Này là không đúng, phi thường không đúng, đặc biệt là Nhị hoàng tử người hiểu được suy xét vì dân chúng như vậy. Có lẽ Nhị hoàng tử không thể trở thành quốc vương, nhưng cũng nhất định sẽ nắm giữ quân bộ chặt chẽ, người như vậy làm sao có thể không có người thừa kế được chứ, thật sự nên tìm Mộc Trạch hảo hảo tâm sự thôi.

Sau khi ra khỏi phòng họp, Đoan Mộc Hoành liền nhìn thấy Nhiếp Hoa Thanh đứng ở một bên.

“Có việc?” Đoan Mộc Hoành không muốn để ý đến Nhiếp Hoa Thanh, gia hỏa này chính là bạn bè của Mộc Trạch đó.

“Gặp rắc rối?” Nhiếp Hoa Thanh nhướng mày, đối phương vậy mà lại bị kêu đi, phải biết rằng đây cũng không phải là nói giỡn, tất cả mọi người đều thấy được, “Cho rằng bản thân là người thừa kế Đoan Mộc gia, liền sẽ không gì không làm được?”

Đoan Mộc Hoành mắt lạnh liếc liếc mắt nhìn Nhiếp Hoa Thanh một cái, cất bước về phía trước, gã không có tâm tư để nói mấy chuyện kia cùng Nhiếp Hoa Thanh.

Giờ phút này, Mộc Trạch đang ngâm mình trong bồn tắm xem gameshow, còn chưa biết bản thân vừa bị coi thành lam nhan họa thủy. Cậu tỏ vẻ không cần đi đến phòng huấn luyện để huấn luyện thì cũng có trò khác làm sướng đời lắm, mấy ngày nay trải qua vô cùng thích ý, chỉ tiếc rằng nước kia không phải là nước biển, bằng không sẽ càng thoải mái hơn.

Lạc Thiên Tường vừa đi vào phòng ngủ không nhìn thấy Mộc Trạch, vì thế liền chạy đến phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy Mộc Trạch đang ngâm mình ở trong nước. Làm cho hắn vô cùng cạn lời, vợ yêu nhà hắn mấy ngày gần đây đặc biệt thích ngâm mình ở trong nước. Trên mạng rõ ràng không có nói thú nhân nhân ngư phải thường xuyên ngâm nước mà, mấy thú nhân nhân ngư kia còn nói bọn họ không thể ở trong nước quá lâu nữa cơ.

“Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?” Lạc Thiên Tường đến gần Mộc Trạch, “Cứ ngâm mãi như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ? Vảy sẽ không bị rơi xuống chứ?”

Vốn dĩ muốn đi hỏi Mộc Thanh, nhưng vừa tưởng tượng đến bản thân chỉ mới nhắc đến vấn đề thú nhân nhân ngư ngâm nước ra, Mộc Thanh đã dùng một ánh mắt cứ như nói mi là thằng ngu chắc liếc hắn, Lạc Thiên Tường liền không khỏi nghẹn lòng, vì thế không thèm hỏi nữa.

“Không thành vấn đề!” Mộc Trạch đã quen với việc Lạc Thiên Tường thường thường hay chạy đến phòng ngủ của mình rồi, cũng không cố ý đi khóa cửa, dù sao dưới thân cũng có vẩy cá, bản thân kiếp trước cũng là cái dạng này, cho nên cũng không tính là cởi trần.

Thú nhân nhân ngư bình thường căn bản là sẽ không luôn ngâm nước, Lạc Thiên Tường muốn trực tiếp nói cho đối phương rõ, nhưng vừa tưởng tượng đến đối phương đã từng nói qua hắn là cậu không giống với những thú nhân nhân ngư khác, có lẽ vợ yêu chính là cần phải ngâm nước không chừng, bản thân trước kia cũng chưa từng thấy vợ yêu ngâm nước mà.

“Vì để cho an toàn, vẫn là để anh ở đây thì hơn,” Lạc Thiên Tường nắm trảo, tỏ vẻ bản thân nhất định phải nhìn vợ yêu, “Bằng không anh sẽ không yên tâm.”

Hai ngày chưa có nhìn kỹ, hiện tại nhất định phải xem cho rõ ràng, Lạc Thiên Tường nhìn làn da trắng nõn của Mộc Trạch mà gật gật đầu, làn da vợ yêu thật tốt.

Mộc Trạch quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Thiên Tường, sau đó tiếp tục xem gameshow, đối phương muốn xem thì cứ xem đi, dù sao cũng sẽ không thiếu đi một miếng thịt nào cả, càng quan trọng hơn là nếu như cậu không cho, đối phương nhất định sẽ chơi xấu.

Trước kia rất ít nhìn thấy đuôi cá hình thái nhân ngư của Mộc Trạch, hiện giờ Lạc Thiên Tường nhìn kỹ, lại phát hiện vẩy cá kia phi thường tươi sáng, độ cứng tựa hồ cũng cực kỳ cao, hoàn toàn không giống với hình ảnh trên mạng một chút nào, quang mang trên vảy cá của những thú nhân nhân ngư khác đều tương đối ảm đạm, cân nhắc như thế, Lạc Thiên Tường lại một lần khẳng định vợ yêu nhà mình chính là rất đặc biệt, về sau nhất định phải hảo hảo cất giấu mới được.

Tác giả có lời muốn nói:

Isaac là thượng tướng trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của đế quốc, hắn là một lính gác ưu tú, nhưng gần đây hắn cực kỳ phiền lòng.

Rõ ràng là cảm nhận được dẫn đường độ dung hợp trăm phần trăm, vì cái gì lại chỉ vài giây ngắn ngủn liền biến mất chớ?

Này còn không phải là trọng điểm, trọng điểm là dẫn đường kia cứ cách mấy ngày là lại xuất hiện vài giây, làm cho hắn sắp điên rồi, dẫn đường của hắn ở nơi nào nha.

Ngôn Tử Khiêm, siêu cấp dẫn đường có được năng lực che dấu siêu cao, ai cũng không biết cậu là dẫn đường.

Gần đây cậu luôn cảm giác có lính gác muốn bắt giữ cậu, vươn móng vuốt dò xét một chút liền lại thu hồi, cậu tỏ vẻ phải làm một học sinh bình thường.

Có ngày hai người oan gia ngõ hẹp.

Ngôn Tử Khiêm: Ha hả, lính gác tự đại xứng với những dẫn đường cao ngạo, phi thường xứng.

Isaac: Dẫn đường của ta ở nơi nào nha?

Isaac không có tìm được dẫn đường của mình, gần đây phi thường tiều tụy.

Isaac: Dẫn đường của ta ở nơi nào nha?

Ngôn Tử Khiêm:……

Isaac cho rằng Ngôn Tử Khiêm phi thường khả nghi, hắn quyết định theo dõi cậu, theo dõi cậu, lại theo dõi cậu.

*Editor: Bộ này tên là ‘Thượng tướng, run rẩy đi’, ai có hứng thú mời xem, nếu có edit thì nhớ hú với ta 1 tiếng để ta đi đóng cọc nhá ^^