Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 60: Thỉnh thoảng vui đùa




Lớp học bây giờ rất ồn ào náo nhiệt, bởi vì cách trường học không xa có tổ chức sự kiện liên hoan phim hoạt hình ( Anime / Cosplay ) tại trung tâm hội nghị. Hôm nay là lễ khai mạc chính thức, các bạn trẻ hâm mộ cosplay đều tỏ ra khá háo hức. Đối với thể loại này, rất nhiều sinh viên có hứng thú, không khí thảo luận tràn ngập khắp trường. Qủa Trí chưa bao giờ được đến lễ hội phim hoạt hình, vì ba ba cậu khinh thường trường phái cosplay trong lễ hội Anime. Qủa Trí có chút hiều kỳ, cân nhắc mà nói thì đây là dịp tìm tư liệu sống rất tốt cho Thời Tây.

Thật lý tưởng, có thể mượn cớ đi tìm tư liệu sống mà rủ Thời Tây tới đó vui chơi. Qủa Trí lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ rất nhiều lý do: nào là nịnh hót , năn nỉ , ỷ ôi, … nào là ngôn từ đẹp đẽ, kỹ xảo thành khẩn , khổ tình, sau khi chuẩn bị đầy đủ thì gửi tin nhắn cho Thời Tây.【 Thời Tây, cậu có muốn tham gia lễ hội Anime không ? 】
Cậu khẩn trương chờ tin nhắn từ chối, trong chốc lát chuông tin nhắn reo vang.

【 Được 】
Thời Tây bỗng nhiên đồng ý. Sao dễ dàng vậy ? Qủa Trí thấy khó tin.

【 Thiệt hả ? 】【 Đương nhiên là thiệt rồi, cậu nói gì tớ đều đồng ý, tình yêu của tôi】
Một câu xưng hô làm Qủa Trí choáng váng thần sắc, cậu lấy tay xoa mắt để chắc chắn mình không nhìn lầm. Thời Tây gọi cậu thân mật như vậy, thật hiếm thấy nha ! Qủa Trí hé môi mỉm cười, cuối cùng Thời Tây cũng lấy dũng khí nói ra những lời âu yếm nồng nàn. Cậu trân trọng cách mà Thời Tây mang lại cảm xúc cho mình, như thể bất cứ điều gì trên đời này đều có thể thành sự thật.【Bất thình lình quá, tớ không biết trả lời cậu thế nào. 】 Quả Tri tràn đầy ý xuân hồi âm tin nhắn, trong lúc đó tràn đầy ý xuân còn có một người khác nữa – Hoa Cốc Vũ, hắn cầm điện thoại di động của Thời Tây, vẻ mặt khoái trá cười nghiêng ngả điên loạn.【 không thích tớ phải không ? tớ khóc ~~ 】 triệt để tận dụng cơ hội này phá hủy hình tượng của Thời Tây.【 Thời Tây, hôm nay cậu làm sao vậy? 】【 Tớ không sao, tâm tình buồn buồn, bây giờ mới phát hiện, Hoa Cốc Vũ thật sự anh tuấn hơn tớ rất nhiều, tớ thừa nhận tớ thua rồi, tớ nghĩ cậu nên đem đoạn tán gẫu này của chúng ta nặc danh mà phát ở bản tin internet của trường, chỉ hiện tên của tớ là được , tớ muốn chứng minh cho mọi người thấy hạnh phúc của chúng ta, được không ? Tình yêu của tôi, cậu hứa với tôi đi !!! 】

Thời điểm Hoa Cốc Vũ đang vui mừng đùa giỡn, hắn cảm thấy sau lưng mình một dòng khí lạnh ập tới, từ từ quay đầu lại thì thấy Thời Tây chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động, âm thanh Thời Tây gằn từng chữ vô cùng dữ dằn: ‘’ Sao không viết tiếp ?’’.

Năm phút sau, Quả Tri lại nhận được một tin nhắn rất dài.【 Hoa Cốc Vũ là tên xấu xa, bại hoại, rác rưởi, mông bị thối rữa. 】 Hoa Cốc Vũ tức trào máu họng tự tay gửi cái tin nhắn này cho cậu, Quả Tri đang mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì thì Thời Tây gọi điện thoại tới: "Vừa nãy là Hoa Cốc Vũ gửi tin nhắn phá hoại, trừ câu cuối cùng, mấy tin nhắn trước cậu đừng tin."

Cuối cùng Qủa Trí cũng hiểu , nhưng cậu giả đò như nai vàng ngơ ngác:’’ Sao lại không tin, là điện thoại của cậu gửi tin nhắn mà, tớ mặc kệ , bản thân cậu đã đồng ý đi liên hoan hoạt hình Anime với tớ rồi nha. Chúng ta mỗi người nhường một bước, trừ hai tin nhắn đầu tiên và tin cuối cùng, mấy tin còn lại đều không tính.’’

‘’ Cậu thừa nước đục thả câu.’’

‘’ Cũng là cậu dạy tớ, ngoại trừ lợi ích của mình, mấy thứ khác đều không quan trọng.’’

‘’ Xem ra cậu cũng chưa đần đến hết thuốc chữa.’’

‘’ Phải thế chứ, coi như là cậu đồng ý rồi nha.’’

"Biết rồi."
Âm điện thoại báo hiệu máy đã tắt ‘’ tút….tút…..’’ mà Qủa Trí lại nghe như tiếng đàn , tiếng nhạc, cậu đem điện thoại cất vào túi xách, khẽ lặp đi lặp lại bốn chữ ‘’ tình yêu của tôi ‘’ rồi phì cười.

Cậu thôi miên bản thân mình [Cứ xem như là lời Thời Tây nói đi !]. Suy nghĩ kĩ một chút sẽ thấy con người không phải ai cũng thay đổi sao? Tính tình, thói quen, tướng mạo, thân hình, chỉ cần bản thân kiên trì quyết tâm thì không gì là không thể thay đổi cả. Qủa Trí miên man hồi tưởng đoạn tin nhắn xưng hô âu yếm từ số máy Thời Tây …. cảm thấy thật vui vẻ.

Bước vào lễ hội Anime người ta như lạc vào thế giới cổ tích thần tiên. Những bạn trẻ có niềm đam mê cosplay khoác trên mình những bộ trang phục đủ màu sắc, hóa trang theo một mẫu nhân vật yêu thích nào đó, những kiểucosplayvừa lạ lùng vừa độc đáo khiến nhiều người thích thú, không ngừng khen ngợi và xin chụp ảnh cùng, nơi đây ngăn cách với thế giới hiện thực bên ngoài qua một cánh cổng.

Giữa dòng người đông như kiến vỡ tổ, Qủa Trí nhận ra nhiều nhân vật hoạt hình mà mình yêu thích, cậu hào hứng nói vài lời khen ngợi.Thời Tây đeo headphone nghe nhạc, một tay bỏ vào túi quần , một tay cầm điện thoại di động, dương quang nhẹ nhàng soi vào mái tóc ngắn gọn gàng, ánh mắt cậu chầm chậm liếc nhìn xung quanh, trong con ngươi cất giấu vẻ thần bí làm người ta khó hiểu. Thời Tây lúc nào cũng nổi bật giữa đám đông, so về nét mặt hay cơ thể đều khiến người khác liếc nhìn, họ khe khẽ bàn luận rồi phát ra tiếng cười. Qủa Trí không ngạc nhiên, lần đầu nhìn thấy Thời Tây, phản ứng như thế cũng bình thường, nhìn lâu thuận mắt sẽ càng si mê hơn. Phát hiện Qủa Trí đang nhìn mình, Thời Tây hất mặt hỏi: ‘’ Làm gì đó ?’’

Qủa Trí lắc đầu đáp :’’ Không có gì ‘’, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước.

Đã là duyên với nhau, khi mình gặp người ấy mình sẽ cảm thấy được. Còn nếu vô duyên, người ấy dù có tài mạo song toàn, quyền thế che trời, không thích thì vẫn là không thích thế thôi. Lần đầu tiên Qủa Trí giở nón nhìn mặt Thời Tây, quả thật là duyên phận, tựa như tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu. Sau một thời gian gắn bó, tình cảm thêm sâu đậm, sau này dù đi đâu, làm gì, gặp ai đi chăng nữa thì những nỗi nhớ, những thứ tình cảm Qủa Trí dành cho Thời Tây vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

"Thời Tây, cậu là chuẩn soái ca" Quả Tri mở một nụ cười tươi sáng khen ngợi.

Thời Tây đẩy nhẹ sau gáy Qủa Trí: "Đừng có lảm nhảm như đồ ngốc."

"Khen cậu cũng bị mắng, cậu cứ thoải mái tiếp thu lời hay ý đẹp của tớ đi."

Thời Tây mỉm cười kín đáo nhìn ‘’ tên ngốc kế bên’’. Ồ ! Thì ra trên đời có một người như thế, người mà ta muốn ở bên, chẳng vì lý do nào, chỉ đơn giản là hạnh phúc – một cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Đi vào bên trong lễ hội, người người nơi nơi chụp ảnh, một số gấp gáp thay phục trang cosplay để pose được shot hình đẹp ( = tạo dáng chụp hình độc đáo với quang cảnh đẹp ) , có những nhân vật thì ma mị, huyền ảo, có những nhân vật khá dễ thương. Đến với lễ hội, mọi người không chỉ được xem trình diễn thời trang, mà còn được trải nghiệm những trò chơi thú vị và tham gia lồng tiếng Anime, thưởng thức ẩm thực, mua đồ lưu niệm, v…v…

Qủa Trí không giống mọi người lấy máy ảnh lưu lại khoảnh khắc của bản thân mình, sở dĩ cậu mua máy ảnh là vì Thời Tây, muốn chụp ảnh làm tư liệu sống cho Thời Tây mà thôi.

Đi đến quầy lưu niệm, Quả Tri cầm một bộ tóc giả màu đỏ lên xem, ngắm nghía một chút rồi đội lên đầu: "Cậu cảm thấy thế nào, có đẹp trai không ?’’

‘’ Lấy đâu ra tự tin vậy ! ‘’. Thời Tây không mặn không nhạt trả lời, Qủa Trí lại cầm bộ tóc giả màu xám tro lên xem, đội thử lên đầu, bộ tóc có mái dài che khuất nửa đôi mắt của cậu, mắt còn lại nhìn chằm chằm Thời Tây: ‘’ Cậu thấy sao ?’’

"Mắc ói !!! "

"Không có khiếu thẩm mỹ!"

Quả Tri cầm mấy bộ tóc giả màu sắc khác nhau lên, cân nhắc: "Tớ sẽ mua tóc giả làm thành một bộ sưu tập tóc."

"Phí tiền."

Người bán hàng một mặt tươi cười thân thiện, một mặt lộ ra vẻ lúng túng khó xử, Quả Tri lấy cùi chỏ đụng đụng Thời Tây, nhỏ giọng nói:’’ Trước mặt người ta, cậu ý tứ chút đi.’’ Vì bù đắp cho người bán hàng, Qủa Trí mua 1 bộ tóc giả đội trên đầu. Đi chưa được mấy bước, cậu lại bị mấy món vũ khí hấp dẫn, cậu cầm lấy một cây đại đao, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Phàm là con trai thì dù tuổi tác có lớn bao nhiêu đi nữa, nội tâm vẫn là hiếu động như trẻ con, Qủa Trí lí lắc đưa mũi đao nhắm về phía Thời Tây, khoa trương:’’ Nếu cậu làm chuyện có lỗi với tớ, tớ liền băm cậu ra cho cá ăn.’’ Nói xong liền vung đao múa quyền loạn xạ.

‘’ Ác ôn vùng nông thôn !!! ’’ .

‘’ Cậu lúc nào cũng ăn nói khó nghe !’’ Qủa Trí nhăn nhăn mũi, đeo thanh đao chéo bên vai, cúi đầu móc ví trả tiền, cậu chậm rãi đếm tiền đưa cho người bán, người bán xua tay :’’ Đã trả tiền rồi.’’ Qủa Trí kinh ngạc nhìn về phía Thời Tây, Thời Tây không nói tiếng nào đã đi ở phía trước, Qủa Trí đuổi theo:’’ Không phải cậu nói phí tiền sao, vậy còn trả tiền làm gì ?’’

Thời Tây khinh bạc:’’ Do tớ thích nhầm một tên ngốc phí của.’’

‘’ Hj, muộn rồi ! Cậu mà thay lòng tớ lập tức thanh toán cậu.’’ Qủa Trí sờ sờ thanh đao, híp mắt mỉm cười nhìn Thời Tây, Thời Tây cũng cười như không cười đáp lại: ‘’ Phải rồi. ‘’

‘’ Cậu biết tớ chỉ nói đùa thôi , phải không ?’’

‘’ Phải rồi .’’

"Thời Tây ! " . Qủa Trí kéo nhẹ vạt áo Thời Tây, trong lòng rất vui vẻ.