Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 62: Căn cứ khoa học




Kỳ thi học kỳ đang tới gần, tâm tình sinh viên cũng theo đó mà khẩn trương hơn, trước kỳ thi ai ai cũng chạy nước rút ôn tập, không khí căng thẳng khắp trường. Sau kỳ thi thì nhịp sống trở lại bình thường, ai thi đậu thì hớn hở vui tươi, ai thi rớt thì oán trời than đất. Thống khổ một đời đi học, chung qui chỉ xoay quanh hai cảm xúc này. Qủa Trí đang ở giai đoạn ôn tập bán sống bán chết, cả ngày chôn mình trong đống sách vở ôn tập, thần kinh căng thẳng như dây đàn, lên lớp cũng đọc sách, tan học cũng đọc sách, đi đâu cũng kèm theo cuốn sách.

Không khí trong nhà ăn rất ồn ào, dù vậy cũng không ảnh hưởng tới Qủa Trí, một tay cậu cầm đũa ăn cơm, một tay cầm sách chăm chú đọc, lúc cậu đang lẩm nhẩm học thuộc lòng, cuốn sách đột nhiên bị lấy đi, Thời Tây ngồi đối diện nhắc nhở:’’ Lo ăn cho xong đi.’’

‘’ Nhưng mà…’’

‘’ Không nhưng nhị gì hết .’’

Bị ngài mặt than cưỡng chế, Qủa Trí cũng đành bé ngoan ăn cơm, cậu cắn cắn đũa hỏi:’’ Cậu làm sao chuẩn bị thi cử ?’’ Hỏi ra mới phát hiện mình dư thừa, Thời Tây là ai chứ, sinh viên xuất sắc đó nha. Qủa Trí hơi cúi đầu, dùng đũa đâm cơm trong chén:’’ Cậu thì ổn rồi, còn tớ đây lo sốt vó.’’

‘’ Tớ bỏ cả giang sơn vì mỹ nữ, ai ngờ mỹ nữ thích giang sơn.’’
‘’ Hm… Cậu ít ra cũng nên nói mấy lời cổ vũ tớ.’’

‘’ Lắm lời, mau ăn đi.’’

Qủa Trí nhanh chóng ăn cơm, cố tình ăn nhanh như robot, làm cho Thời Tây xem.

‘’ Bớt đùa giỡn vớ vẩn dùm cái.’’

Ở bàn bên cạnh, một bạn nam kéo ghế ngồi xuống, Qủa Trí nhận ra Lỗ Hào, cậu xem như không có chuyện gì xảy ra, ví tiền cứ để Lỗ Hào giữ. Thời Tây đã xác nhận tình cảm với cậu, cậu cảm thấy như vậy là đầy đủ trung hòa tất cả. Chỉ cần buông chiếc lá cuối cùng hoa sẽ nở trong những cành lá mới. Chỉ cần xem nỗi buồn là hạt bụi thì bụi buồn sẽ theo gió bay đi. Chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, không cần truy cứu.

Tầm mắt của Lỗ Hào lướt qua bàn của Thời Tây và Qủa Trí, cậu nhìn Qủa Trí dò xét một lượt. Trong lớp học, Thời Tây cơ hồ rất ít cùng bạn bè giao thiệp, Lỗ Hào nghĩ tính cách Thời Tây rất lập dị, bây giờ cậu nhìn thấy Thời Tây ngồi cùng bàn với một người con trai khác, trò chuyện hữu hảo. Qủa Trí có khù khờ đến mấy cũng cảm nhận được ánh mắt không thiện chí của Lỗ Hào đang chằm chằm nhìn mình. Qủa Trí cúi người nhỏ giọng hỏi Thời Tây:’’ Cậu bạn ngồi bên cạnh có phải thích cậu không ?’’. Qủa Trí là nghiêm túc, không phải hỏi chơi cho vui, cậu có chút bất an trong lòng. Thi học kỳ sắp tới đã đủ sầu, bây giờ lại phát hiện tình địch, người đó lại học chung lớp với Thời Tây, lại là một lớp phó học tập ưu tú, đem mình so sánh với cậu kia khác nào trứng chọi đá, thật phiền chết đi được.Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com

Thời Tây miễn cưỡng liếc nhìn Lỗ Hào ngồi bàn bên cạnh, rồi đảo mắt nhìn về phía Qủa Trí. Lại lần nữa nhìn chằm chằm Lỗ Hào, tâm tư khoái trá của Thời Tây phát tác thông qua cái nhìn đầy ám muội. Lỗ Hào cuống quít vùi đầu ăn cơm.

‘’ Cậu yêu thích tôi ?’’ Thời Tây trực tiếp hỏi quá thẳng thắn, Lỗ Hào cùng Qủa Trí thất kinh bấm loạn. Thảm nhất là Lỗ Hào, đang ăn phun cơm tại chỗ, ho sặc sụa, hai tai đỏ bừng:’’ Cậu nói nhảm gì vậy, chuyện quái đản, hai thằng con trai với nhau, làm sao tớ yêu cậu được.’’

Lỗ Hào ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt kiêu căng nhìn về phía 2 người kia, nhìn thật quật cường, nhìn rất kiên cường, nhưng thực ra trong lòng cậu, đang cất giấu nỗi sợ hãi và mê man.

‘’ Thế thì tốt, tôi sẽ không thích cậu.’’ Sau khi trả lời rõ ràng câu hỏi của Thời Tây, lại bị Thời Tây từ chối thẳng thừng, Lỗ Hào tức giận đứng lên:’’ Không hiểu cậu đang nói gì ! ’’. Qủa Trí thấy cách làm của Thời Tây khiến người ta thấy khó xử, nhưng cậu phát hiện mình rất thỏa mãn, Thời Tây ở trước mặt cậu từ chối ‘’ tình địch’’ , đúng là hưng phấn mà. Lỗ Hào đã đi xa, lúc này Qủa Trí mới thổ lộ :’’ Cậu nói vậy khiến cậu ấy khó xử.’’

‘’ Lời đó tớ nói cho cậu nghe.’’ Thời Tây lấy ngón tay đẩy sách lên trước mặt Qủa Trí:’’ Ăn xong rồi đọc, biết chưa ?’’ Nói xong liền đi mất. Mãi …đến khi Thời Tây đi rồi, Qủa Trí mới chậm rãi trả lời: ‘’ Biết rồi .’’ Hóa ra từ nãy tới giờ, cậu bị lời nói bất ngờ của Thời Tây tập kích, mật ngọt lọt vào tai truyền xuống tim, lan tỏa ngược lên đại não, kích động dây thần kinh hạnh phúc, tương tác phản ứng của cậu chậm chạp bất thường.

Buổi tối trước ngày thi, thể chất và tinh thần của Qủa Trí mệt mỏi, quầng thâm lờ mờ xuất hiện dưới mắt, cậu đấu tranh vác thân thể nặng nề đứng lên, đi đến ban công, ngây người nhìn ra bên ngoài: [ Thời Tây ăn hết kem trong nhà chưa ta ? Tính ra từ lúc gặp nhau ở nhà ăn, đã qua ba ngày rồi chưa gặp mặt. ] Kha Tuấn Kiệt chơi game ồn ào làm gián đoạn suy nghĩ của cậu. Qủa Trí đi tới đứng phía sau Kha Tuấn Kiệt, nhìn màn hình máy vi tính:’’ Ngày mai thi rồi cậu còn chơi game ?’’

‘’ Chính vì ngày mai thi nên tớ mới chơi game để giải tỏa tinh thần, căng thẳng quá làm chi tâm trạng không thoải mái, cố quá thì ‘’quá cố’’, khoa học chứng minh rồi đấy nhé !.’’ Kha Tuấn Kiệt nói rất có lý, thuyết phục được Qủa Trí. Lúc Kha Tuấn Kiệt chơi xong một vòng game, quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Qủa Trí đâu.

‘’ Cốc , Cốc !! ‘’ Qủa Trí mới vừa gõ hai lần, cửa liền mở ra. Thời Tây mới tắm xong, mình trần thân quấn khăn, vài giọt nước còn lưu lại trên da, đường nét cơ thể cám dỗ mạnh mẽ. Qủa Trí mắt nhìn mê man, nuốt xuống dục vọng, nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người Thời Tây, bước đến bên tủ lạnh, mở tủ lấy kem cắn mạnh, thoải mái phát ra tiếng nỉ non:’’ Mùa hè ăn kem là đã nhất.’’

‘’ Cậu tới làm chi ?’’

‘’ Ngày mai thi rồi, tớ tới ăn kem giảm căng thẳng, cố quá thì quá cố , khoa học chứng minh rồi.’’

Thời Tây ngồi trước máy vi tính, không muốn lật tẩy làm cậu mất hứng nên đành im lặng cho qua, Qủa Trí mở tivi, vừa xem tivi vừa ăn kem, ăn xong thì đi tắm. Cậu thư giãn dưới vòi hoa sen, dùng bông tắm phủ trắng xà bông toàn thân, vui vẻ hát vang. Sảng khoái tắm táp xong, Qủa Trí đứng trước gương tự ngắm cơ thể mình, so cơ tay , đọ cơ bụng, tự hỏi tại sao mình không cơ bắp như Thời Tây.

Cậu đi ra ngoài phòng tắm, đem khăn chà khô tóc trên đầu, đứng bên cạnh Thời Tây bình luận:’’ Tớ không muốn ảnh hưởng cậu viết tiểu thuyết, nhưng ngày mai thi rồi, cậu nên thoải mái tinh thần một chút. À , thôi tớ im lặng.’’ Quả Trí đề xuất ý kiến xong liền hiền lành không quấy rầy Thời Tây, cậu không nghĩ tới Thời Tây sẽ lắng nghe ý kiến của cậu, nhưng lần này Thời Tây tự nhiên lại lắng nghe cậu, hắn đứng lên, khép notebook lại:’’ Đúng là nên thoải mái tinh thần một chút.’’

‘’ Đúng nha !’’ Qủa Trí cao hứng tiếp lời, Thời Tây chịu nghe lời mình, rất tốt đi. Ai ngờ Thời Tây bước tới, ôm lấy Qủa Trí ném lên giường, Qủa Trí liên tiếp lui về sau, qua thời gian dài không ngừng phát sinh loại chuyện đó, bây giờ Qủa Trí rất nhanh đã hiểu Thời Tây muốn làm gì.

‘’ Nè, ngày mai thi rồi, tớ muốn dưỡng sức, cậu chờ thi xong không được sao ?’’

Thời Tây từng bước một tiến tới gần, leo lên giường nắm lấy cổ chân Qủa Trí kéo về phía mình:’’ Thi cử không cần dùng sức lực.’’

‘’ Đó là do cậu nghĩ thôi.’’

‘’ Cậu muốn thi tốt ?’’ Không đoán được ẩn ý trong câu hỏi của Thời Tây, Qủa Trí chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, Thời Tây được một tấc lại lấn một thước:’’ Dựa trên nghiên cứu khoa học, chuyện giường chiếu có thể giúp thư giãn.’’

‘’Cậu đừng lừa tớ ‘’.

‘’ Đối với cậu tớ là kẻ không đáng tin ?’’ Thời Tây nhíu mày hỏi ngược lại, Qủa Trí xua tay:’’ Tớ không có ý đó’’.

‘’ Vậy thì tới đây.’’

Thời Tây nhào tới đem Qủa Trí khóa chặt dưới thân, Qủa Trí không cách nào nhúc nhích được, hơi thở Thời Tây áp lên mặt cậu, nhẹ nhàng hôn xuống, môi lưỡi dây dưa triền miên không ngừng. Một tay Thời Tây rong ruổi trong quần áo của Qủa Trí vuốt ve điểm hồng trước ngực, nụ hôn càng lúc càng mê muội. Qủa Trí nắm chặt ga giường, tê dại cảm nhận dòng điện chạy dọc theo sóng lưng của mình. Thời Tây luồn tay vén áo cậu lên, đem bộ ngực nhô ra ngậm mút ướt át, Qủa Trí bất an giãy dụa, ngửa cổ thở dốc:

‘’ ưm… hắc …~ Thời Tây …~~ cái đó ~~….’’ Khát khao như sóng cuộn thiêu đốt không ngừng.

Thời Tây động tác ngày càng gấp rút …

‘’ Ngoan, mở chân ra đi.’’

Xao động nhiều lần bị khơi mào lại bị giảm bớt, quần của Qủa Trí từ từ trượt xuống lộ ra phần da thịt trắng mịn mê hoặc, mỗi một tấc da lộ ra kèm theo nụ hôn nồng ấm, hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm tăng thêm lãng mạn ái ân, làm Thời Tây thêm yêu nồng cháy, cậu hưng phấn cắn xuống lưu dấu hôn hồng hồng. Lúc chỗ mẫn cảm bị vuốt ve đụng chạm, nam căn Qủa Trí không chịu nổi cũng cứng lên. Ngón tay Thời Tây đưa sâu vào bên trong, mở khai cúc huyệt khít chặt của Qủa Trí, trêu đùa vùng da hồng non mềm, hai chân Qủa Trí xúc động rung rẩy. Từng giọt mồ hôi tinh mịn từ từ tiết ra trên da thịt, lưu dẫn nhiệt độ cơ thể của hai người đang quyện chặt vào nhau, thanh sắc mê man trầm luân, không gian tràn ngập phiến tình mê ảo.

Thời Tây nâng người lên, đem Qủa Trí trở mình lộn lại, đỡ hai bên hông cậu, không kìm chế được nữa, đem dục vọng trương to của mình nhét vào cơ thể Qủa Trí, tiến nhập vào nơi sâu nhất. Tầm mắt của Qủa Trí đung đưa, thân thể hòa hợp cùng tâm hồn, nghênh đón chuyển động của Thời Tây, luật động chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm đi dù chỉ một ít. Tay Qủa Trí lui về sau nắm lấy cổ tay Thời Tây nài nỉ:’’ Nhanh quá ~ a… ~ ah…~ không … ‘’ yết hầu Qủa Trí rung động, tinh tử bắn xuất ra ngoài, cậu đầu hàng nằm sát trên giường, không động tĩnh.

‘’ Này.’’

Thời Tây đem Qủa Trí lộn lại, khẽ vỗ vỗ mặt cậu. Không phản ứng, Qủa Trí nằm yên trên giường ngủ như chết. Gần đây, mỗi ngày cậu đều thức đêm đọc sách đến khuya, ngủ không ngon giấc, tích tụ mệt mỏi, bản thân vừa đạt cao trào liền chìm ngay vào cõi mộng, ý thức bay lên chín tầng mây mù. Thời Tây nhìn bộ dáng ngủ say của Qủa Trí, vô lực quấy rầy, đành cắn răng vươn tay kéo chăn đắp lên người cậu. Chấm dứt đêm tình nồng đang lãng mạn thăng hoa …