[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi

Chương 7




Bùi Sĩ Kiệt ngồi ở trước án (bàn làm việc), thần tình băng lãnh tiếp nhận sổ sách tiểu tư trình lên. Giang Triết đứng trước mặt y khom người, lễ độ cung kính:

“Giáo chủ, đây là toàn bộ chi thu cùng nợ tháng trước, mỗi một chi tiết tiểu nhân đều chú giải tỉ mỉ, thỉnh người xem qua.”

Bùi Sĩ Kiệt thờ ơ lật xem, rồi tùy tay ném trên bàn. Giang Triết biết y gần đây tâm tình không tốt, không dám mở miệng lung tung. Lúc này, Bùi Nhược Tỉ tươi cười đi đến.

“Tốt lắm tốt lắm, ngừng lại ở đây thôi.” Bùi Nhược Tỉ kéo Bùi Sĩ Kiệt sắc mặt âm trầm. “Tiểu Kiệt, ngươi mệt muốn chết rồi, công tác còn lại cứ giao cho ta, ngươi quay về nghỉ ngơi một chút đi.”

“Ta không mệt.” Bùi Sĩ Kiệt khó chịu rút tay ra.

“Không mệt cũng cần nghỉ ngơi a, ngươi đã làm việc cả ngày.” Bùi Nhược Tỉ ghé vào lỗ tai y nói: “Ta giúp ngươi chuẩn bị một tiết mục hảo ngoạn nga, ngươi mau trở về phòng nhìn xem.”

“Cái gì vậy?”

“Ngươi trở về sẽ biết.” Bùi Nhược Tỉ cười híp mắt phất tay, đưa mắt nhìn y đi xa.

Bùi Sĩ Kiệt cùng Thiên Phúc trở lại Anh Vân Trai, mới vừa bước vào trong, chợt nghe một tiếng tiêu vang lên. Hai mỹ nữ y phục lụa mỏng lộ ra những đường cong quyến rũ vây quanh, lôi kéo Bùi Sĩ Kiệt đang kinh ngạc.

“Giáo chủ, người đã về rồi.”

“Mau tới đây tọa thôi.”

Bùi Nhược Tỉ nói tiết mục chính là cái này? Bùi Sĩ Kiệt bị các nàng kéo ngồi trên thảm, phía trước bày điểm tâm y thích ăn cùng mứt quả. Hai mỹ nữ một tả một hữu ngồi cạnh Bùi Sĩ Kiệt, một nữ tử khác thổi tiêu phối nhạc, lại thêm hai nữ tử phiên phiên khởi vũ.

Động tác của các nàng không tính là tuyệt đẹp, thậm chí còn có điểm luống cuống tay chân, có vẻ hơi buồn cười, Bùi Sĩ Kiệt cong khóe môi. Bọn họ thấy y cười, lập tức càng thêm ra sức lấy lòng. Mời rượu, uy điểm tâm, hai người khiêu vũ cũng làm thêm càng nhiều động tác ngộ nghĩnh.

Bùi Sĩ Kiệt uống vài chén rượu, lại cùng các nàng ngoạn nháo, áp lực trong lòng rốt cục tiêu tán một chút.

Lục y nữ tử ngồi bên trái y càng ngày càng dựa sát vào, bộ ngực đầy đặn như có như không chạm cánh tay y.

Bùi Sĩ Kiệt đang lúc cao hứng, y duỗi tay ra, đem đối phương ôm vào trong lòng. Lục y mỹ nữ một tiếng thở gấp, giả bộ khó xử đẩy y.

“Giáo chủ…”

Bùi Sĩ Kiệt một tay chạm vào da thịt lõa lồ của nàng, thô lỗ ve vuốt. Nàng kia ai khiếu liên tục, diễn cảm cũng mất hồn đến cực điểm. Những nữ nhân khác thấy thế, đều thực biết điều lui ra ngoài.

Bùi Sĩ Kiệt mặt không chút thay đổi kéo y phục của nàng, một đôi tuyết trắng cự nhũ lập tức hiện ra trước mắt. Bùi Sĩ Kiệt đem mặt chôn trong bộ ngực mềm mại kia, hai tay tiếp tục xoa nắn hai điểm trước ngực đối phương. Bên tai nghe nữ nhân rên rỉ, tâm tình của y nhưng lại dần dần tồi tệ.

Y ngẩng đầu, nữ nhân đang khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, miệng yêu kiều: “Nga… Giáo chủ… Không cần như vậy…”

Loại nũng nịu giả tạo này, thật sự khiến người ta không thoải mái! Bùi Sĩ Kiệt trong lòng bốc lên cảm giác chán ghét mãnh liệt, y bỗng nhiên buông đối phương ra. Nữ nhân nằm trên thảm, thần tình không biết phải làm sao. Bùi Sĩ Kiệt nhắm mắt, xoa ấn đường, tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

Lục y mỹ nữ hết sức lo sợ bò đến bên cạnh y.

“Giáo chủ… Có phải ta hầu hạ không tốt…”

Bùi Sĩ Kiệt bỗng dưng nắm tay nàng, để trên cổ mình.

“Uy, kháp cổ ta.” Y nói ra yêu cầu quỷ dị, nữ tử sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối. Bùi Sĩ Kiệt còn lặp lại: “Kháp cổ ta, mắng ta là đồ đần.”

“Giáo… Giáo chủ…”

“Ta bảo ngươi làm! Có nghe hay không?” Bùi Sĩ Kiệt gầm nhẹ. Nữ tử cuống quít phối hợp, nàng run rẩy kháp cổ Bùi Sĩ Kiệt, nhỏ giọng:

“Ngu ngốc… Đồ đần!”

Nàng nói xong, nơm nớp lo sợ nhìn. Bùi Sĩ Kiệt lộ ra biểu tình phức tạp, tựa hồ thực tức giận, lại tựa hồ thực đau đớn. Trong mắt của y hiện lên bi thương, đột nhiên đem nữ tử đẩy khỏi người mình, lao ra cửa.

Bùi Sĩ Kiệt giống như lãnh chúa điên cuồng, chạy một mạch đến nơi giam cầm Lãnh Khải Chi. Lãnh Khải Chi thấy y đến, thần tình khiếp sợ.

Bùi Sĩ Kiệt không nói hai lời giải khai y phục, đột nhiên phác qua đưa hắn áp đảo.

“Ô…” Lãnh Khải Chi thấp hô.

Đôi môi nóng rực phủ lấy, vật thể trơn ướt lửa nóng ở trong miệng giảo lộng, mật dịch bị đói khát hấp duyện, thân mình bị thân thể nóng bỏng cường tráng gắt gao đè nặng.

Tuy rằng không biết đối phương vì sao làm vậy, giờ phút này Lãnh Khải Chi không muốn chống cự, cũng vô lực chống cự. Hắn khẽ thở gấp, ngượng ngùng ôm cổ Bùi Sĩ Kiệt, chủ động đưa lưỡi đón ý nghênh hợp. Hai người đầu lưỡi không ngừng dây dưa, mật dịch không kịp nuốt vào chảy ra khóe miệng.

Bùi Sĩ Kiệt bởi vì thái độ phối hợp của hắn mà hưng phấn không thôi, hai tay y tham tiến ngực Lãnh Khải Chi niết trụ nhũ châu chà xát.

“Ân…” Hai điểm trước ngực bị khiêu khích đến khó chịu, hắn nâng nửa thân trên, dùng lồng ngực mình cọ xát đối phương. Đồng thời miệng tiếp tục cùng y giao triền, bốn phiến môi duyện giảo phát ra âm thanh vô cùng dâm mĩ.

Bùi Sĩ Kiệt hài lòng để hắn gắng gượng cọ nhũ châu tại lồng ngực y. Hai tay y lần xuống giữa hai chân Lãnh Khải Chi, nâng lên hai đồn biện tròn trịa vểnh cao, ngón tay ở huyệt khẩu nhu.

“A…” Hậu đình truyền đến cảm giác tê dại, Lãnh Khải Chi thở dài một tiếng, mở ra hai chân kẹp chặt thắt lưng Bùi Sĩ Kiệt, tính khí cả hai hợp thành một khối.

Bùi Sĩ Kiệt nắm lấy thắt lưng Lãnh Khải Chi, để nam căn của mình cọ chung quanh tiểu huyệt hắn.

“Ân…” Lãnh Khải Chi hô nhỏ, bên trong cúc huyệt thật dương. Hắn chẳng quan tâm nhục nhã cầm lấy vật thô đại kia, nhắm ngay cửa vào đang hé ra hợp lại của chính mình. Động tác của hắn tác động đến xích sắt, phát ra thanh âm thanh thúy.

Bùi Sĩ Kiệt chậm rãi đĩnh nhập, ngọc hành chen vào nhục huyệt phấn nộn ——

“Nga…”

Cự bổng lửa nóng cứng rắn vào sâu trong nội bích, cảm giác khoái hoạt cùng thỏa mãn không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả này nhượng Lãnh Khải Chi mất hồn rên khẽ.

Lãnh Khải Chi đong đưa tiểu đồn, làm cho vật cứng rắn kia càng vào sâu hơn. Bùi Sĩ Kiệt dùng sức trừu sáp, Lãnh Khải Chi cũng diêu nhanh hơn, nhục bổng trong huyệt hắn phốc xích phốc xích tiến xuất, hắn giống như muốn giáp đoạn hạ thể đối phương.

Bùi Sĩ Kiệt thở gấp: “Thật chặt…”

Y mãnh lực hướng về phía trước thúc mạnh, Lãnh Khải Chi chỉ cảm thấy vật kia chạm đến điểm nào đó làm hắn thống khoái đến phát điên, hắn hoa mắt — càng cố hết sức đong đưa tiểu đồn.

Hai người giống như dã thú, không ngừng biến hóa tư thế điên cuồng giao cấu. Bọn hắn ai cũng không rõ mình đã làm bao nhiêu lần. Thẳng đến thân thể trở nên tê dại, bọn hắn mới ôm nhau lên ngã vào trên thảm rơm hiện đã bị ái dịch biến thành hỗn độn, ngủ thật say.

◇◇◇

Bùi Sĩ Kiệt nửa tỉnh nửa mê mở ra quyển trục, không tập trung nhìn thiết kế đồ vẽ trên đó. Bùi Nhược Tỉ nãy giờ vẫn chú ý đến sắc mặt y, thấy đối phương âm thầm đánh mấy cái ngáp, cười hỏi:

“Như thế nào? Ngày hôm qua không ngủ đủ?”

“Ân…” Bùi Sĩ Kiệt đáp nhẹ thanh, không muốn nói thêm.

“Mấy vũ cơ ta chọn cho ngươi cũng không tệ phải không?”

“Ân…”

“Nga…” Bùi Nhược Tỉ tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao nửa chừng ngươi lại chạy đi?”

Bùi Sĩ Kiệt sắc mặt khẽ biến —— Bùi Nhược Tỉ đã biết y tối hôm qua làm cái gì, còn giả vờ thử y. Y nhìn Bùi Nhược Tỉ, gương mặt kia như cũ là một bộ tươi cười không thể nhìn thấu.

Bùi Nhược Tỉ dường như thờ ơ hỏi: “Ngươi còn thích hắn?”

“Không có.” Bùi Sĩ Kiệt vội vàng đáp.

“Không cần phải gấp gáp trả lời, ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ.”

Bùi Sĩ Kiệt không nói gì, hai người trầm mặc. Bùi Nhược Tỉ lại nói: “Nếu ngươi muốn chỉ là thân thể hắn, có thể phế bỏ võ công của hắn đem hắn giữ bên người làm thị thiếp.”

Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục không nói lời nào, Bùi Nhược Tỉ xem xét kỹ lưỡng thần sắc y, lời lẽ sâu xa:

“Chính là ngươi không thể tiếp tục thích hắn, hắn là địch nhân của chúng ta. Vô luận các ngươi lúc trước là như thế nào gặp nhau, từ khi hắn biết thân phận của ngươi liền bắt đầu lừa gạt ngươi, tình yêu xây dựng trên sự dối trá không thể nào có kết cục tốt.”

“Ta biết.”

“Ngươi biết là tốt rồi.” Bùi Nhược Tỉ cười khẽ. “Sĩ Kiệt, ngươi là một hài tử thông minh, hẳn phải biết khống chế tình cảm của mình. Ta biết hiện muốn ngươi quên hắn là không thể nào, nhưng ngày tháng còn dài, có một ngày sẽ có người càng đáng cho ngươi yêu hơn xuất hiện, ngươi căn bản không cần chấp nhất.”

“Cữu cữu, ta cũng biết.” Bùi Sĩ Kiệt trầm giọng.

“Ân, ta không sảo ngươi nữa, ngươi tiếp tục xem bản vẽ đi.” Bùi Nhược Tỉ đưa một quyển trục khác cho y. Trong thư phòng lại khôi phục im lặng.

◇◇◇

Dạ thâm nhân tĩnh, minh nguyệt tương chiếu.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng theo cửa sổ nhỏ hẹp xuyên vào, soi sáng đại lao âm u. Nam tử mặc y phục tù rách nát cuộn tròn trên thảm rơm, mi tâm khẽ nhíu, tựa hồ ngủ không an ổn.

Bùi Sĩ Kiệt đứng bên ngoài song sắt, thật sâu nhìn đối phương. Lâu thật lâu sau, y xoay người không một tiếng động biến mất. Sau khi Bùi Sĩ Kiệt rời đi, ở một chỗ khuất khác, Bùi Nhược Tỉ cùng một lão giả và tiểu tư đồng thời bước ra. Bùi Nhược Tỉ nhìn thân ảnh Bùi Sĩ Kiệt rời xa, trong mắt hiện lên âm mưu quang mang.

“Đi thôi.” Bùi Nhược Tỉ nói nhỏ, một hàng ba người kính tự tiến vào đại lao.

Bọn họ cũng không có không cố ý đè thấp tiếng bước chân, Lãnh Khải Chi rất nhanh liền tỉnh lại. Hắn kinh ngạc nhìn ba người đột nhiên xuất hiện.

Tiểu tư đưa đến một cái ghế, Bùi Nhược Tỉ tao nhã ngồi xuống.

“Lãnh công tử, thật có lỗi, vào giờ này mà tới quấy rầy ngươi.” Trên mặt lại là nụ cười thâm sâu không lường được. Lãnh Khải Chi cố gắng ngồi thẳng người, tuy rằng Bùi Nhược Tỉ chính là ái nhân của sư phụ, nhưng từ trên người đối phương tỏa ra hơi thở tà ác không thể không phòng bị.

“Tiền bối… Xin hỏi người tìm ta có chuyện gì…”

“Ta cũng không nói nhiều lời, Lãnh công tử, không thể không nói ngươi rất có thủ đoạn.” Bùi Nhược Tỉ mới mở miệng chính là cười nhạo. “Không thể tưởng được dưới tình huống như vậy, ngươi còn có thể làm điệt nhi của ta mê muội đến mù quáng.”

“Tiền bối, thứ cho vãn bối ngu dốt, vãn bối không rõ người đang nói gì.” Lãnh Khải Chi khẩu khí bình tĩnh.

“Ngươi không phải không hiểu được, chính là không muốn thừa nhận mà thôi.” Bùi Nhược Tỉ cười khẽ, Lãnh Khải Chi không muốn bị cho là ngỗ nghịch mà cãi lại, nụ cười trên mặt Bùi Nhược Tỉ rất nhanh liền thu liễm.

“Tiền bối, mặc dù biết đáp án của người có thể sẽ không thay đổi, bất quá vãn bối vẫn là muốn hỏi một lần.” Lãnh Khải Chi bỗng nhiên đổi đề tài.

“Hỏi cái gì?”

“Người đã quên “An Trường Quân” sao?”

Bùi Nhược Tỉ suy nghĩ chốc lát, nói: “Thật xin lỗi, ta một chút cũng nhớ không ra.”

“Tiền bối, ta không biết người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhất định phải đem hết những gì ta biết nói cho người.” Lãnh Khải Chi vừa nói vừa chú ý đến thần sắc Bùi Nhược Tỉ, thấy Bùi Nhược Tỉ có hứng thú, hắn mới tiếp tục nói: “Người cùng sư phụ ta từng là luyến nhân tương ái chí thâm, sau bởi vì thân phận đối địch mà sản sinh rất nhiều hiểu lầm, người còn chết trước mặt sư phụ ta …”

“Ta hiện tại vẫn sống hảo hảo.” Bùi Nhược Tỉ giễu cợt.

“Đúng, bởi vì trên đời có một loại dược giúp người ta giả chết.”

Bùi Nhược Tỉ biểu tình nghiêm túc lên, Lãnh Khải Chi lại nói: “Vãn bối hiện tại có thể xác định, người lúc trước chính là dùng loại dược này lừa gạt sư phụ ta. Sư phụ luôn luôn tin chắc người còn tại nhân thế, mong mỏi có thể cùng người gặp lại. Chính là người không biết vì sao đem việc này toàn bộ đều quên…”

“Việc này đều là sư phụ ngươi nói cho ngươi?”

“Đúng vậy.”

Bùi Nhược Tỉ cười lạnh: “Nói cách khác, những lời này có phải là sự thật hay không, chính ngươi cũng không thể chứng minh?”

“Không phải!” Lãnh Khải Chi vội vàng phủ nhận: “Vãn bối mới trước đây đã từng cùng tiền bối gặp mặt, những điều này là thiên chân vạn xác.”

“Thật đáng tiếc, ta không nhớ có chuyện này.” Bùi Nhược Tỉ hoàn toàn không tin, nhận định hắn là lấy cớ để được giảm tội.

“Tiền bối, ta nói…”

“Được rồi, ngươi muốn nói gì ta đều biết.” Bùi Nhược Tỉ tiếp tục. “Ta hôm nay tới tìm ngươi là vì một việc.”

Bùi Nhược Tỉ khinh hô “Người đâu”, hai ngục tốt thân hình khôi ngô lập tức đi vào, đem Lãnh Khải Chi tứ chi mạnh mẽ đè lại. Bùi Nhược Tỉ đối lão giả bên cạnh ra lệnh:

“Động thủ đi.”

Lão nhân kia gật đầu, lấy ra một cái bọc, bên trong là hơn mười ngân châm sắp xếp chỉnh tề, ngân châm giữa ánh lửa lập lờ tản ra quang mang khiến lòng người rét lạnh.

Lãnh Khải Chi nhìn chằm chằm ngân châm, cả người nổi lên một trận run rẩy. Lão nhân đi đến trước mặt hắn, lấy ra một ngân châm dài mảnh ——

“Ô…”

◇◇◇

Bùi Sĩ Kiệt cuồng nộ vọt vào trong tiểu đình viện u tĩnh tao nhã, nha hoàn tiểu tư thấy y đầy sát ý không dám ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi thẳng tới bàn đá.

Bàng! Bùi Sĩ Kiệt một chưởng vỗ bàn, ấm trà cùng chén trà đều bị rơi vỡ. Bùi Nhược Tỉ liếc nhìn y, thần sắc tự nhiên nhấp một ngụm trong chén trà may mắn duy nhất đang cầm trên tay.

“Ngươi đã làm gì hắn?!” Bùi Sĩ Kiệt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Không gì cả.” Bùi Nhược Tỉ đáp lập lờ.

“Ngươi đem hắn giấu đi nơi nào?!”

“Không thể nói cho ngươi biết.”

“Mau đưa hắn giao ra đây!” Bùi Sĩ Kiệt rống.

“Như thế nào? Ta là Phó Giáo chủ, hiện tại ngay cả tư cách xử lý phạm nhân cũng không có sao?”

“Chuyện của hắn ta tự nhiên sẽ xử lý, không cần ngươi nhúng tay!”

Bùi Nhược Tỉ khí định thần nhàn nâng má, cười nhạo hỏi: “Ngươi không phải nói chính mình đối hắn đã không còn tình cảm sao? Tại sao còn để ý ta xử trí hắn như thế nào?”

Bùi Sĩ Kiệt nghẹn lời, sau một lúc lâu, y mới lần thứ hai mở miệng:

“Hắn thương ta sâu vô cùng, ta hy vọng có thể tự mình xử trí hắn.”

“Ân…” Bùi Nhược Tỉ ra vẻ đứng đắn trầm ngâm. “Lý do này nghe rất không tồi, bất quá ngươi rất mềm lòng, mặc kệ ngươi nói gì, khả năng rất cao là ngươi sẽ cứ như vậy tha thứ hắn.”

“Ta sẽ không!” Bùi Sĩ Kiệt nói lời không thật lòng.

“Ngươi đã không có ý định tha hắn, như vậy để cho ta xử trí có cái gì không được?” Bùi Nhược Tỉ cười híp mắt. “Yên tâm, ta sẽ không đối hắn hạ thủ lưu tình, nhất định giúp ngươi làm đến cùng.”

Bùi Sĩ Kiệt không còn lời nào để nói, chỉ có thể vung tay áo nổi giận ly khai.

Sau khi trở về, Bùi Sĩ Kiệt phái toàn bộ tai mắt đi tìm Lãnh Khải Chi. Dù sao thủ hạ của y cơ hồ đều do Bùi Nhược Tỉ bố trí, bọn họ đối Bùi Nhược Tỉ đều cố kỵ ba phần, bởi vậy hơn mười ngày qua, không thu được đến nửa điểm tin tức.

Trong nháy mắt một tháng trôi qua, sinh thần mười tám tuổi của Bùi Sĩ Kiệt cũng tới. Hồng Liên Điện sẽ cử hành yến hội long trọng — vốn là dịp Bùi Sĩ Kiệt chờ mong đã lâu, giờ đây y lại không có chút nào vui vẻ.

Từ sáng sớm, Hồng Liên Đảo đã nhộn nhịp, thương thuyền chật ních bến tàu, khách được mời tham gia yến hội kéo đến rất đông.

Buổi tối, trên đảo liền càng thêm náo nhiệt. Pháo hoa khiến bầu trời sáng rực cứ như ban ngày, lồng đèn hoa bảy màu rực rỡ treo đầy mái hiên, Hồng Liên Đảo trang nghiêm biến thành một tòa hoa đăng cự đại.

Đại sảnh Hồng Liên Điện đầy người với người, vũ nương xinh đẹp trong tiếng đàn sáo phiên nhiên khởi vũ, hương thơm mỹ thực tràn ngập cả đại sảnh, tiếng cười đùa, tiếng mời rượu ồn ào.

Mọi người đều vui vẻ, riêng nhân vật chính của yến hội là Bùi Sĩ Kiệt lại đen mặt ngồi tại thủ tịch (ghế dành cho người đứng đầu), cứ như ai đó thiếu y mấy trăm vạn lượng. Một vài tân khách muốn đến mời rượu, vừa nhìn thấy sắc mặt y liền nhanh chóng biết điều thối lui.

Bùi Sĩ Kiệt không chịu tiếp đón khách nhân, bởi vậy công tác chiêu đãi do Bùi Nhược Tỉ cùng Giang Triết đảm nhiệm. Hai người bận rộn đi đến từng bàn, cùng các tân khách mời rượu hàn huyên.

Một gã mập mạp tọa gần thủ tịch từ lúc mở đầu buổi yến hội tới giờ cứ mê đắm nhìn chằm chằm Bùi Nhược Tỉ, chỉ kém không chảy nước miếng nữa thôi.

Lúc Bùi Nhược Tỉ mời rượu, gã lại càng trắng trợn muốn sờ tay Bùi Nhược Tỉ, hoàn hảo Giang Triết bên cạnh đúng lúc chặn được. Bùi Nhược Tỉ cùng Giang Triết trở lại thủ tịch, Bùi Sĩ Kiệt nãy giờ mặt âm trầm rốt cục mở miệng nói câu nói đầu tiên đêm nay:

“Cữu cữu, tại sao ngươi phát thiệp mời cho đại phì trư kia? Ngươi không phải rất chán ghét gã sao?”

Bùi Nhược Tỉ liếc qua gã kia, khẽ cười nói: “Lâm lão gia dù sao cũng là đối tác quan trọng của chúng ta, đội tàu của gã giúp chúng ta buôn bán lời không ít tiền đâu, thỉnh gã tới cũng là phải phép.”

Lâm lão gia kia tên đầy đủ là Lâm Xuân Hòa, là phụ cận nổi danh đại tài chủ, có một đội thương thuyền khổng lồ, dù tài lực vẫn so ra kém Hồng Liên Giáo, bất quá Bùi gia hai thúc cháu từ trước đến nay cũng không xem gã ra gì. Lâm Xuân Hoà thuận nam sắc, mỗi lần thấy Bùi Nhược Tỉ đều nhìn không chuyển mắt, bởi vậy Bùi Nhược Tỉ đối gã lại càng chán ghét đến cực điểm. Yến hội lần này lại thái độ khác thường, nhiệt tình chiêu đãi, khó trách Bùi Sĩ Kiệt cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi thích cả đêm bị song sắc nhãn kia nhìn, như vậy tùy ngươi đi.” Bùi Sĩ Kiệt thờ ơ nói, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.

Bùi Nhược Tỉ bên môi cong lên ý cười người khác không thể nắm bắt, cầm chén rượu nhấp một ngụm.

Yến hội sắp kết thúc, những khách nhân lục tục tiến đến cáo từ, mắt thấy đoàn người đều về gần hết, Lâm Xuân Hòa cũng lưu luyến đứng dậy.

“Cảm tạ nhị vị mời ta tới tham gia yến hội sinh thần Giáo chủ, hi vọng lần sau còn có cơ hội đến a…” Đợi gã nói xong, Bùi Nhược Tỉ cười nói:

“Đâu có đâu có, Lâm lão gia quá khách khí, người trong lúc bận rộn bớt thì giờ đến đây, đó là vinh dự của chúng ta.”

Lâm Xuân Hòa đắm đuối nhìn Bùi Nhược Tỉ cười mà nuốt nước miếng, gã đối người hầu phía sau vẫy tay, đối phương đang cầm một lễ hạp hồng sắc đi tới.

“Phó Giáo chủ, đây là tiểu lễ vật tại hạ đã chuẩn bị.” Lâm Xuân Hòa đem lễ hạp mở ra, bên trong là một thuyền buồm bằng bạch ngọc thượng đẳng. Nhìn độ tinh xảo cùng màu sắc, thuyền ngọc này ít nhất cũng hơn trăm vạn lượng.

Mọi người nhìn phần lễ vật này đều sợ ngây người, chỉ có Bùi Nhược Tỉ cùng Bùi Sĩ Kiệt thần tình bình tĩnh.

“Cảm tạ Lâm lão gia một phen tâm ý, không thể tưởng được trừ bỏ cấp Giáo chủ quà mừng, người vẫn còn vì ta chuẩn bị lễ vật độc đáo như vậy.” Bùi Nhược Tỉ mỉm cười, trong mắt tinh quang chợt lóe: “Kỳ thật, vì báo đáp Lâm lão gia nhiều lần cùng bổn giáo hợp tác, bổn tọa cũng vì người chuẩn bị một lễ vật đặc biệt…”

“Phó Giáo chủ thật sự là quá khách khí.” Lâm Xuân Hòa đang muốn nói một ít lời khách sáo, Bùi Nhược Tỉ hướng Giang Triết gật đầu, ba ba vỗ tay.

Hai nô phó khí lực cường tráng dẫn theo một nam tử thân mặc lam nhạt trường bào, từ phía sau bức rèm che đi tới. Bùi Sĩ Kiệt vừa nhìn thấy nam tử kia, sắc mặt biến trắng ——

Lãnh Khải Chi cước bộ loạng choạng. Hắn luống cuống ôm bả vai, khi đụng đến ánh mắt kinh hoàng của Bùi Sĩ Kiệt, hắn cũng lộ ra thần sắc hoảng hốt.

So với một tháng trước, Lãnh Khải Chi quả thực thay đổi rất nhiều. Làn da ngăm đen trở nên tuyết trắng, thân gầy đi một vòng lớn, anh vĩ khí thế biến mất hầu như không còn, ánh mắt trở nên nhút nhát. Hắn dạng này, toàn thân lại tản ra một loại nhu nhược dễ thương. Lâm Xuân Hòa vừa thấy hắn, hai mắt nhất thời sáng.

Người hầu đưa hắn đến chỗ Lâm Xuân Hòa, Bùi Nhược Tỉ cười híp mắt: “Đây là tiểu lễ vật bổn tọa vì Lâm lão gia mà chuẩn bị, hi vọng người ở trên đảo khoái trá một đêm.”

Bùi Sĩ Kiệt không thể tin trừng mắt, Lâm Xuân Hòa sớm cao hứng đến mi phi sắc vũ.

“Không thể tưởng được Phó Giáo chủ sẽ an bài thế này…” Gã cấp bắt đưa tay bắt lấy tay Lãnh Khải Chi, Lãnh Khải Chi muốn đem tay rút ra nhưng không có khí lực.

Phanh! Phía sau truyền đến một tiếng vang thật lớn, Lâm Xuân Hòa bị dọa, tay cũng buông lỏng. Mọi người quay đầu nhìn lại, một cái bàn vỡ thành hai mảnh, nằm bên chân Bùi Sĩ Kiệt.

“Ai yêu, phát sinh chuyện gì?” Bùi Nhược Tỉ ra vẻ vô tội hỏi Bùi Sĩ Kiệt thần tình nổi giận.

“Cái bàn tự gãy…” Bùi Sĩ Kiệt thanh âm rít qua kẽ răng.

“Vậy sao? Mau thu thập đi.” Bùi Nhược Tỉ điềm nhiên như không, đối Lâm Xuân Hòa nói: “Không chậm trễ Lâm lão gia ngươi đi nghỉ ngơi.”

“Hảo…” Lâm Xuân Hòa dắt Lãnh Khải Chi, cùng người hầu rời đi. Bùi Sĩ Kiệt trừng mắt nhìn, trong mắt có thể bắn ra lửa.

Y bỏ đi, lập tức bị Bùi Nhược Tỉ ngăn trở. Khách nhân đều về hết, trong đại sảnh chỉ còn lại người của Hồng Liên Giáo, Bùi Sĩ Kiệt rốt cuộc khắc chế không được, bùng nổ lửa giận, đối Bùi Nhược Tỉ hét lớn:

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

“Chỉ là tặng một nam sủng cho người ta.” Bùi Nhược Tỉ thờ ơ nói.

“Vì cái gì hắn biến thành như vậy?! Ngươi đối hắn làm cái gì?!”

“Nói chuyện không cần lớn tiếng như vậy.” Bùi Nhược Tỉ bịt tai. “Bất quá là phong trụ khí lực của hắn cùng võ công mà thôi.”

Bùi Sĩ Kiệt đang muốn tông cửa xông ra ngoài, Bùi Nhược Tỉ lạnh lùng: “Ngươi vẫn đối với hắn không chết tâm?”

Bùi Sĩ Kiệt dừng một chút, hung tợn trừng mắt liếc Bùi Nhược Tỉ, không nói một lời nhanh chóng biến mất. Bùi Nhược Tỉ cười khẽ, bình tĩnh nhìn thân ảnh y khuất dần. Giang Triết ghé sát tai Bùi Nhược Tỉ hỏi:

“Phó Giáo chủ, cứ như vậy để cho Giáo chủ đi sao…”

“Không sao cả, ta muốn nhìn một chút hắn sẽ vì người này làm đến mức nào.” Bùi Nhược Tỉ sâu xa nói, tao nhã rời khỏi.