Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

Chương 22




Trước khi bắt đầu trận chung kết, Quý Ngân Xuyên chỉ vào một thanh niên lực lưỡng trên sân khấu rồi nói: “Này, đó không phải là Alexander Châu sao?

Tôi đã nhận ra, “Ứ, chính là cậu ta, Châu Chu”. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ cho chúng tôi gọi tên thật mà phải goi cậu ta là Alexander Châu”. Tiếng anh của cậu ấy cũng tốt, lúc nào cũng ABCD, ngày đêm nghĩ đến việc xuất ngoại, xem ra cậu ấy vốn đã coi mình là người nước ngòai, nói chuyện nhất thiết phải nhún vai. Ngày nào cậu ta cũng cầm trên tay những quyển sách quý. Nếu mà chiến tranh nổ ra có thể cậu ấy sẽ được bon anh dụ đi làm Hán Gian

Cậu ta có quan hệ rất tốt với ông thầy trợ giảng, trong khoa hắn thuộc dạng “đá thúng đụng nia”. Tôi và Quý Ngân Xuyên từng có lần đắc tội với hắn. Bởi có một lần vào đợt xét học bổng, thành tích của cậu ta vốn không đủ tiêu chuẩn, nhưng hắn lại xin được một suất học bổng cho sinh viên nghèo. Nhưng thực ra cậu ta có nghèo khổ gì cho cam, di động thì dùng màn hình màu thuộc loại cao cấp hơn của thầy cô. Nhiều sinh viên nghèo thực sự rất bất bình. Về sau Quý Ngân Xuyên đã viết một bức thư tố cáo Châu Chu,khiến cậu ta vuột mất suất học bổng. Điều đáng buồn nhất là không hiểu tại sao bức thư đó lại lọt vào tay ông thầy trợ giảng. Vì việc này mà Alexander Châu đã nhiều lần gây hấn với Quý Ngân Xuyên

Hôm nay gặp lại kẻ thù, mắt cậu ta đỏ ngầu, xem ra cậu ta chỉ trực xử lý Ngân Xuyên. Lúc bắt đầu trận đấu, tôi đã căn dặn Ngân Xuyên phải cẩn thận, đừng gây rắc rối. Cậu ta nói biết rồi, rồi vỗ vai tôi: “Yên tâm đi, tớ nhất định giành cúp vô địch về ình”. Ngô Vũ Phi cũng cổ vũ cậu ta. Quý Ngân Xuyên nói với cô ấy rằng: “Ừm, tớ mà đoạt ngôi quán quân, cậu thơm tớ một cái là được rồi” Vừa dứt lời đã bị Ngô Vũ Phi thụi lia lịa

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu ta, không hiểu tại sao trong lòng tôi lại gợn chút bất ạn. Tôi từng nói tôi sợ nhất lúc chỉ còn một bước nữa là chạm tới thành công, sợ lúc là đang lúc hào hứng cao độ lại có cảm giác hụt hẫng như rơi xuống từ chín tầng mây

Hiệp một của trận đấu diễn ra rất quyết liệt. Quý Ngân Xuyên nhiều lần đơn thương độc mã vào khu cấm địa của đội bạn, vài lần định sút bóng đều bị Alexander Châu chèn bóng, đa phần là từ phía sau,hơn nữa lại không với tới bóng. Tên đó rõ ràng đã phạm quy, lại không bị phạt,. xem ra trọng tài đã bị đối phương mua chuộc rồi, nếu không dù ắt trọng tài kém thế nào cũng phải nhận thấy Alexander lao vào người chứ không phải là xông vào bóng

Giờ nghỉ giải lao giữa giờ, Quý Ngân Xuyên thở hồng hộc nói: “Mẹ kiếp, hắn mà còn dám đá chân lão đây, lão nhất định sống chết với hắn”. Ngô Vũ Phi cũng hết sức bất bình: “Cái tên đó như con lơn rừng vậy”. Tôi đang định thêm dầu vào lửa “to đầu mà không có óc”, nhưng sau đó thấy dùng từ này để miêu tả một nam sinh viên thì không hay ho lắm. Nhưng nói thật bộ óc của con lơn rừng đó to thật

Quý Ngân Xuyên bực tức cởi tât ra, tôi nhìn thấy chân cậu ta đầy những vết bầm tím, một số chỗ còn bị trầy da. Cậu ta vẫn tiếp tục nói: “lát nữaà hắn còn tiếp tục ngáng chân mình, trọng tài vẫn không thèm can thiệp thì mình sẽ cho ngừng trận đấu”

Nhưng tôi vẫn không bỏ được cái tính nhu nhược của thời kì tiểu tư sản, tôi nói với Quý Ngân Xuyên: “Cậu còn nhớ trong “Ỷ thiên đồ long ký” lúc bị Diệt Tuyệt sư thái đánh ba chưởng, Trương Vô Kỵ đã nhủ thầm với mình câu gì không,..hình như là “hắn mạnh kệ hắn mạnh, ngọn gió mát lướt qua mặt đồi; hắn ngang mặc hắn ngang, trăng sáng soi sông lớn”

Tôi nói tiếp “giành ngôi vị quán quân mới là mục đích của chúng ta, đừng có đánh hắn nếu không cậu sẽ bị đuổi ra khỏi sân, thế thì coi như chúng ta hết hi vọng rồi”

Quý Ngân Xuyên đáp: “Ứ, nhớ rồi”, rồi quay người đi, tôi nhìn dáng cậu ấy đi lên sân bóng, có cảm giác bi tráng như đang lên đường chiến đấu vậy

Hiệp hai của trận đấu thật giống một cuộc ẩu đả, xảy ra khá nhiều xung đột. Mỗi lần như vậy tôi đều lừ mắt ra hiệu với Quý Ngân Xuyên, cậu ấy nhìn thấy ánh mắt của tôi lại dịu bớt cơn nóng gianạ, nhưng sau đó thì Alexander thật quá đáng, cậy có trọng tai bênh vực càng trâng tráo, 10 phút trước khi kết thúc trận đấu, tỉ số vẫn là 0-0, vừa lúc này xuất hiện một cơ hội ghi bàn, một tiền đạo của chúng tôi từ cánh tả đột phá, đến sát đường biên lại tạt bóng vào, lúc bóng bay đến cầu môn Quý Ngân Xuyên liền lao lên chớp bóng, tôi biết cậu ta sắp biểu diễn “thiên ngoại phi thiên”, đó là kĩ thuật do cậu ấy tự nghĩ ra và tự đặt tên, thế nhưng ngay lập tức tôi thấy tên lợn rừng đó cùng bay tới – lợn rừng cũng biết bay sao? Hơn 20 năm nay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh này

Chỉ trong chớp mắt, khi mọi người còn chưa định thần xem có việc gì xảy ra, tôi đã thấy bóng nằm gọn trong cầu môn, nhưng không nhìn thấy động tác chạy liệng người ăn mừng của Quý Ngân Xuyên, đó là động tác kinh điển sau mỗi lần ghi bàn của cậu ấy

Tôi chỉ nhìn thấy Quý Ngân Xuyên đang nằm trên sân ôm chân, sau đó cả đội dìu cậu ra dậy. Tôi và Ngô Vũ Phi cũng chạy tới, cậu ấy gục ra đất, đầu ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi hỏi han gì cậu ấy cũng không trả lời – không giống như đang giả vờ, nếu là giả vờ cậu ấy sẽ nháy mắt với tôi

Mọi người dìu Quý Ngân Xuyên ra ngoài nghỉ ngơi, thấy thương tích cũng không đến nổi trầm trọng, chỉ là bong gân chứ không bị gãy xương, nhưng bước đi thì tập tễnh ít ra cũng phải cả tháng mới không được đá bóng. Tôi có thể hình dung ra điệu bộ cậu ta cả tháng nằm trên giường chỉ huy tôi làm cái này lấy cái kia. Bình thường cậu ấy đã rất vênh váo rồi, bây giờ laị giành chức vô địch, khó trách cậu ấy lại khùng hơn

Sau pha cướp bóng đó, Alexander đã bị phạt thẻ đỏ, đội bạn bị thiếu một người. Ba đứa tôi đứng bên ngòai hồi hộp theo dõi diễn biến của trận đấu. Khi tiếng còi kết thúc trận chung kết vang lên, Quý Ngân Xuyên rất vui, nhảy bật ra đến lúc rơi xuống mới ra chân mình đang đau, báo hại tôi phải kéo cậu ta một hồi mới dậy nổi

Sau đó cậu ấy quên béng là chân đang đau, ôm chầm lấy đồng đội, thật giống như đứa trẻ. Ngô Vũ Phi và tôi cũng vui nhưng không dám quá đắc ý. Lúc cả đội rời sân trong lời ca hào hùng của bài “ We are the champion”, tôi đột nhiên quay sang và bắt gặp ánh mắt thù hằn của Alexander

Bữa tối hôm đó là tiệcmừng chiến thắng của cả đội. Quý Ngân Xuyên là đội trưởng bị chuốc hết ly này đến ly khác, Ngô Vũ Phi cũng bị Quý Ngân Xuyên chúc rượu nhiều, may mà tôi ý chí kiên định, dù họ có dọa nạt hay nói ngon ngọt tôi cũng không uống đến một giọt. Uống say rồi bọn họ lại định đi hát karaoke, tôi cũng anh chàng Quý Ngân Xuyên đang ngà ngà say về khu kí túc xá cổ Thiên địa huyền hoàng gì đó phía vườn đào

Cũng không còn sớm nữa, trên đường rất vắng vẻ, cảm giác hơi rợn người. Đến đoạn dốc lên vườn đào, tôi bỗng thấy như có mấy người ở phía sau, lúc đầu tôi không chú ý đến, nhưng một lúc sau Quý Ngân Xuyên thì thầm vào tai tôi: “Các cậu đi nhanh lên nào”

Lúc đó tôi quảnh mặt nhìn mấy người đó, cảm giác rất quen như đã gặp từng gặp ở đâu rồi. Sau đó tôi nhận ta bọn họ đang mặc áo cầu thủ, thì ra là mấy cầu thủ của đội bóng thua trận hôm đó, có cả Alexander. Trông họ cũng có vẻ đã uống nhiều rượu, phía sau khiêu khích: “Mẹ kiếp, lọai người gì mà vừa đụng vào đã lăn đùng ra..”, “ Đúng đấy, thật chẳng ra làm sao, cứ như bọn con gái ấy, chưa đụng đã ngã..”

Nhìn chung đó đều là những câu noí rất chối tai. Quý Ngân Xuyên vô cùng tức tối, cậu ta bảo tôi mau đưa Ngô Vũ Phi về bởi mấy người đó đang trong cơn say định vây chănj chúng tôi. Tôi nói: “Không được, cậu cùng đi với chúng tớ”

“Đừng có lôi thôi, chân tớ đau, cậu yên tâm, tớ không sao đâu “ – Quý Ngân Xuyên nói

Tôi vẫn không chịu, rồi Xuyên bảo tôi: “Cậu còn phải bảo vệ Ngô Vũ Phi đó, biết chưa? Việc còn lại giao cho tớ là được rồi”

Tôi thấy cũng đúng, có Ngô Vũ Phi ở đó rất nguy hiểm,. Trước khi mấy người đó ào tới, Tôi vội kéo Ngô Vũ Phi chạy, vừa chạy vừa ngóai đầu lại nhìn. Có hai người định đuổi theo chúng tôi, nhưng đã bị Quý Ngân Xuyên cản lại rồi mấy người đó vây lấy Quý NGân Xuyên. Tim tôi đập loạn xẹ, chỉ sợ Ngân Xuyên xảy ra chuyện, nhưng lúc này tôi phải bảo vệ Ngô Vũ Phi trước đã, không thể lo được gì thêm cho cậu ấy, cứ thế vội vàng đưa Phi về khu kí túc xá

Vừa đến sảnh tôi liền nhặt mấy viên gạch bên đường, Ngô Vũ Phi cũng đòi đi theo với tôi, tôi nói: “Cậu điên à, đi về đi”. Nói rồi tôi chạy như bay đến chỗ đó, tôi cũng không ngờ mình có thể chạy nhanh đến thế, còn nhớ lúc trước, giờ thể dục môn chạy của tôi chỉ đủ đạt điểm qua

Tôi thở hồng hộc chạy đến nơi và sững sờ, như chiếc vi tính bị treo máy: trên mặt đất có vết tích của một vụ ẩu đả, những mảnh vụn của một chiếc chai bị vỡ ở một bên, còn có những mảnh áo rách và tôi phát hiện ra dưới gốc cây bên đường có một vật đang nhúc nhích, giống như một người nào đó

Đây là Quý Ngân Xuyên sao?, không giống chút nào, không giống anh chàng Quý Ngân Xuyên đẹp trai có nụ cười như trẻ thơ, cũng không giống anh chàng Quý Ngân Xuyên có ánh mắt tinh quái. Trước mắt tôi lúc đó, có thể nói là quái vật, toàn thân lấm lết bùn đất lẫn máu, trên mặt cũng đẫm những máu, tôi không phân biệt nổi đâu là mắt, đâu là mũi nữa bởi toàn máu là máu. Tổi phải trấn tĩnh hồi lâu mới phát hiện được đó là Quý Ngân Xuyên, bởi tôi nhìn thấy sợi dây trên tay cậu ta, sợi dây đó đã hằn vào da thịt cậu ấy. Tôi nhận ra sợi dây, bởi chúng tôi đã mua nó ở Thạch Đầu Ký, Ngô Vũ Phi đã mua ỗi người một dây..

Đây chính là Qúy Ngân Xuyên sao?...Không được khóc, tôi là nam tử hán mà. Tôi lấy áo lau mặt cho cậu ấy, cậu ấy vẫn ngủ, mắt nhắm nghiền. Phải lám sao đây, tôi phải làm thế nào? Tôi không dám chạm vào cậu ấy, sợ cậu ấy đau. Tôi run rẩy lấy máy di động, lau nước mắt rồi gọi 120

Tôi khẽ gọi tên cậu ấy, rồi Ngân Xuyên cũng từ từ mở mắt ra, nói: “Cậu đến rồi đấy à, tớ không sao…”

Đến nông nổi này rồi còn nói không sao! Tôi nhìn từng giọt máu trên người cậu ấy rớt xuống, từng giọt như rớt vào tim tôi, như từng giọt axít rừng rực cháy

Một lúc sau, cậu ta thoi thóp: “Giày của tớ đâu”..

Lúc đó tôi mới phát hiện ra cậu ta chỉ còn mỗi chiếc giày, đó là đôi giày Adidas mà hai chúng tôi cùng đi mua, Xuyên từng nói cậu ấy thích đi đôi giày này lúc đá bóng, cảm giác như đang bay vậy. Tôi nhất định phải tìm ra chiếc giày còn lại cho cậu ấy. Thật khó mà tìm ra chiếc giày còn lại trong bóng đêm như vậy, nhưng tôi vẫn nói với Xuyên: “Ừm, sẽ tìm ra ngay thôi”

Tôi đi xuyên vào lùm cỏ. Hồi trước tôi sợ nhât là bụi có, sợ đám côn trùng, nhưng hôm nay tôi không còn sợ gì nữa, tôi chỉ muốn tìm ra chiếc giày đó, chiếc giày mà Ngân Xuyên thích nhất, là kiểu giày Adidas mà Beckham đóng quảng cáo..Tìm rất lâu, cuối cùng tôi cũng tìm ra, đúng lúc đó tiếng xe cứu thương vọng tới..

Tỉnh lại hòan toàn lúc đang trong bệnh viện,cậu tra mở to mắt, mặc dù bên mí mắt vẫn còn bầm tím, máu tụ nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt sáng đen láy của Ngân Xuyên. Trên khóe miệng của cậu ta nở nụ cười, rồi nói: “Cảm ơn trời phật”

Tôi run rẩy: “Đúng là phải cảm ơn trời phật, nhưng sao cậu ngốc quá vậy, cậu không địch nổi chúng thì có thể bỏ chạy mà!”

“Chân tớ đau” – Xuyên nói

Giờ tôi mới nhớ ra là chân cậu ấy bị thương lúc đá bóng. “Bọn súc sinh”

Cậu ấy lại tiếp tục: “Chẳng phải cậu từng nói rồi sao.. hắn mạnh kệ hắn mạnh..ngọn gió mát lướt qua ngọn đồi..hắn ngang mặc hắn..cái gì mà soi dòng sông…”

Giọng tôi đã nghẹn lại: “Nhưng mà, nhưng mà cậu cũng phải bảo vệ mình chứ”.

Ngân Xuyên mỉm cười: “Tớ có bảo vệ mình rồi đó chứ..lúc đó tớ đã nghĩ thế này, trước hết thì tớ phải là một con người..đúng không?..Rồi sau đó nghĩ..nếu sống tiếp thì cũng phải là thằng đàn ông..đúng không nào, thế nên tớ,,”

Nói rồi cậu ta làm động tác che chắn trong bóng đá, và tiếp tục nói: “..Sau đó tớ nghĩ, tớ phải là một anh chàng đẹp trai, tớ liền ôm mặt, cậu nhìn mặt tớ nè.., có phải vẫn đẹp trai đúng không?”

Tôi nuốt nước mắt nhìn khuôn mặ sưng vù tái xanh đó nói: “Đẹp, đúng là rất đẹp trai”

Tôi xin thề những lời tôi nói là thật, đó thực sự là khuôn mặt đẹp nhất thế gian này. Nếu như tôi có nói điêu, xin ông trời cứ cho thiên lôi xuống đánh chết tôi

Cậu ấy dường như nhớ ra điều gì, chăm chăm muốn ngồi dậy

“Tìm điện thoại hả” – Tôi hỏi

“Ừ”

“Để làm gì, gọi về nhà à?”

“Không, cậu gọi điện ngay cho chủ nhiệm khoa, nói với ông ấy đã xảy ra vụ đánh người…nhớ nhé.. là đánh người, tớ không hề đánh lại chúng cú nào.., còn nữa, phải liên hệ với bố mẹ tớ, tớ sợ họ lo lắng, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi mà..”

Tôi đã hiểu ra, rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi, như súng AK vừa được lên đạn

Ngày hôm sau, Ngô Vũ Phi đã đến, phản ứng đầu tiên của cô ấy cũng giống tôi, đều không dám tin vào mắt mình, nhìn một hồi, cô ấy khóc òa lên, nhưng phản ứng sau đó thì khá cách tân, cô ấy khóc một hồi rồi bổng nhiên cười ngặt nghẽo rồi nói một câu làm tôi và Quý Ngân Xuyên suýt tắt thở: “Nhóc con, sao cậu trông giống xác ướp Ai Cập thế”

Tôi đưa mắt lườm Vũ Phi, cô ta lè lưỡi đáp lại

Tôi đưa mắt nhìn vết thương trên cánh tay Ngân Xuyên rồi hỏi: “Có đau không?Nếu đau thì đừng nói chuyện nữ…”

“Không đau, chẳng đau chút nào cả”

Ngô Vũ Phi thấy Ngân Xuyên vẫn không nhận mình đau liền nói: “Đừng có tin cậu ta, Quý Ngân Xuyên từ thời học mẫu giáo đã lừa gạt tụi con gái rồi “

Quý Ngân Xuyên nói không ra hơi vẫn cố đùa: “Phi Nhi nói chuyện đừng có bắt chước người Nhật được không?”

Chỉ có tôi là không thể nào cười nổi. Tôi thật là khốn kiếp, chẳng ra cái quái gì cả, lúc bạn mình bị năm tên cầu thủ lưu manh say rượu vây đánh, thì tôi lại bỏ chạy còn bạn mình vừa bị đánh vừa nghĩ làm thế nào giúp chúng tôi đánh bại kẻ thù

..

“Sau đó thì sao?” – Có lẽ Dương Tiểu Tuyết sợ tôi quá đau lòng liền ngắt mạch suy nghĩ của tôi, có thể cô ấy sợ tôi quá nhập tâm vào những hồi ức đó

“Sau đó?”

Tôi nghĩ một lúc,… sau đó., Quý Ngân Xuyên lẳng lặng chuyển bệnh viên tôi cũng không biết là chuyển lúc nào nữa. Bác sĩ nói cậu ấy về Bắc Kinh, tôi muốn đi thăm cậu ấy nhưng không biết địa chỉ, Xuyên cũng không gọi điện thoại báo cho tôi, di động của cậu ấy đã bị phá nát rồi, có lẽ cậu ấy chưa mua máy mới, thế nên tôi chỉ có thể chờ một ngày nào đó cậu ấy quay trở lại

Đúng như Quý Ngân Xuyên dự liệu, do đó là một vụ đánh người chứ không phải là cuộc ẩu đả nên mấy tên đó kẻ bị đuổi học, kẻ thuộc diện bị điều tra, nhưng bất công nhất là tên cầm đầu Alexander, cái gã đã đá Ngân Xuyên bị thương trên sân bong đó chỉ bị nhà trường điều tra một hồi rồi vẫn vô sự. Mỗi lần nhìn thấy Alexander tôi chỉ muốn cho hắn mấy cái bạt tai, rồi lấy chân đạp vào đầu hắn, chửi hắn “fuck you, sb”, chỉ tiếc tôi là Trương Văn Lễ, không phải Quý Ngân Xuyên



Dương Tiểu Tuyết lại hỏi: “Vậy lúc nào thì cậu ấy hồi phục?”

“Đại khái là rất lâu sau đó, khoảng ba tháng, lúc sắp bước vào kì thi, một buổi tối nào đó Ngân Xuyên bất ngờ quay lại. Lúc đó tôi đang học trong phòng, cậu ta đột ngột xuất hiện sau lưng và bịt mắt tôi, từ hơi ấm trong lòng bàn tay, tôi biết đó là Quý Ngân Xuyên, tôi rất vui, cậu ấy cũng vui lắm, còn bảo tôi xem có đúng là không có một vết sẹo nào không, tôi nói: “Đúng vậy, cậu chữa ở bệnh viện nào thế, không có một vết sẹo nào cả,lạ thật đấy!”

Quý Ngân Xuyên vẫn làu bàu: “Ừ, mình căm thù cái tên đó quá, đánh mình đến nổi HP* chỉ còn 20, chút nữa thì bị PK rồi, cũng may không mang đồ cao cấp gì trên người nếu không chắc mất sạch rồi,,”

Cậu ta vẫn đẹp trai như thế nhưng tính cách vẫn chẳng hề thay đổi

* HP:Tiếng lóng của các game thủ Trung Quốc hay dung giống PK. Trong câu này có thể hiểu là: “…Chỉ số sống chỉ còn 20, chút nữa thì bị toi mạng rồi..”