Ái Quả Tình Hoa

Chương 36: Chương 36





Lão Khưu và Lão Hùng đến thương lượng với ngân hàng để vay bạc, trên nguyên tắc thì êm đẹp, nhưng trên phương diện thủ tục thì còn chờ họ điều tra sản nghiệp mới quyết định được. Sự chờ đợi này, khiến cho Hùng xưởng trưởng vừa nóng lòng vừa hy vọng.
Hai lão lo công việc đâu đó xong xuôi, cùng đến nhà hàng dùng cơm, luôn tiện họ gọi điện thoại đến mời ký giả.
Hai giờ chiều, Khưu viện trưởng về đến y viện, sắp xếp mọi việc cần thiết. Lão Hùng cũng về thăm nhà. Giờ đó, thường thì bà Hùng và Tố Tố còn ngủ. Lão Hùng định về lần này sẽ giải thích với vợ, về vụ bài báo, nhất là vụ Mỹ Mỹ đối với bà Hùng thì lại quan trọng hơn.
Lão về đến nhà, trông thấy trước sau vắng vẻ, A Kim như thường lệ, tiếp lấy nón và áo ngoài của lão mà máng lên móc, lão hỏi:
- Bà đâu vắng?
A Kim cung kính đáp:
- Thưa ông, bà đã đi Đài Bắc rồi.
Lão tỏ ra lo lắng hỏi:
- Bà đi tự lúc nào?
- Sau khi dùng cơm trưa xong. Sớm mai thức dậy, bà nói nhức đầu, bà chỉ nằm vùi, đến bữa cơm mới gắng gượng ngồi dậy, nhưng bà không ăn gì cả, chỉ uống một ít nước ngọt. Bà có gọi điện thoại cho Khưu viện trưởng, nhưng người tại đây nói ông Khưu đi Đài Bắc. Bà căn dặn con một vài việc rồi cũng gọi xe đi Đài Bắc.
- Bà có nói đi Đài Bắc làm gì không?
- Dường như đi trị bịnh. Hôm nay sắc mặt bà xanh xao lắm.
Lão Hùng rất lo lắng, đương nhiên lão biết vợ bị xúc động vì bài báo nên bịnh phát lại. Thường thì bà đi đến bịnh viện của lão Khưu, khi bịnh nặng thì bà đến Trung Tâm Chấn Sở, nơi đây có một bác sĩ chuyên trị về nội khoa rất nổi tiếng.
Lão ngồi xuống châu mày không nói gì. A Kim đi rót cho lão một ly nước mát. Ngưng giây lát lão hỏi:
- Còn cô đâu?
- Đang viết thư tại phòng của cô.
- Viết thư?
Lão Hùng nghe nói Tố Tố lại viết thư, lão càng lo lắng hơn, trực giác của lão cho rằng Tố Tố viết thư cho Cơ Thực thì căn bịnh của nàng vẫn còn như cũ. A Kim thấy thế bèn nói cho lão an lòng:
- Cô viết thư cho bạn học, cô nói với tôi, có người bạn học rủ cô ngày chủ nhật mời đến Đài Bắc chơi, ý cô kkhông muốn đi. Cô còn căn dặn tôi phải quét dọn nhà cho sạch sẽ, chiều nay có khách đến thăm cô.

Lão chú ý hỏi:
- Khách nào vậy?
A Kim lắc đầu nói:
- Cô không cho tôi biết là ai. Nhưng dường như cô đặc biệt trông đợi người khách đó.
- Nó có nói chừng nào khách đến không?
- Có, vào khoảng bốn giờ chiều.
Lão Hùng nghĩ không ra, lão tin rằng chiều nay có cuộc họp báo nên không phải là Phi hoặc bạn bè của Phị Đến lúc đó, lão bắt đầu bất mãn Phị Chỉ vì căn bịnh của Tố Tố mà lão rất cảm ơn Phi, nhưng lão rất phiền Phi hay can vào những việc của người khác, vấn đề Trương Lập Dân cũng có tên Phị Nhưng việc Vương Cách hành động không phải Phi chủ mưu, nhưng sự vô tình của Phi mà gây ra nhiều tai hại cho lão. Nếu không có Phi thì Vương Cách vẫn còn ở trong phòng bịnh cách vách, làm gì đối phương lợi dụng được để đả kích lão.
Lão muốn lên lầu hỏi Tố Tố cho biết khách nào, nhưng lão nghĩ sao đó lại không lên. Lão cũng tính chiều nay trả lời rõ ràng cho báo chí thì khỏi cần phải giải thích với người nhà những việc riêng của lão. Đồng thời lão có cảm giác xấu hổ, do nơi báo chí đăng hình ảnh giữa lão và Mỹ Mỹ, nên lão không muốn nhìn thấy con.
Lão gọi điện thoại đến Trung Tâm Chấn Sở, nhưng vị y sĩ thường trị bịnh tim cho vợ lão không có mặt, khó mà biết vợ lão đi đâu. Lão xem đồng hồ thấy đã đến giờ hẹn của báo chí, nên lão dặn A Kim:
- Nếu bà có gọi điện thoại về, nói tôi đến Khưu y viện hội họp, chắc cũng vào khoảng bốn năm giờ chiều mới xong. Nếu có chuyện gì cần thiết thì gọi điện thoại tới y viện.
Dặn xong, lão Hùng mới an lòng lên xe đi Đạm Thủy. Cuộc họp báo này có những liên hệ với các lần trước, nên các chủ báo đều phái ký giả đến họp. Được những tin hấp dẫn này các giới có liên hệ đều đến dự đông nghẹt và cũng do ngày trước có mặt Vương Cách xuất hiện, gây dư luận sôi nổi, nên họ động tánh hiếu kỳ đến xem phản ứng của hai lão.
Hùng xưởng trưởng là đích nhắm của các ký giả, khi ông ta trình bày vừa xong thì các ký giả đua nhau phỏng vấn.
- Xin hỏi xưởng trưởng, có phải ông đã hoàn toàn phủ nhận lời công kích của Vương Cách? Phải chăng ông không có liên hệ gì với cô Tiểu Mỹ?
- Tôi đã trình bày rõ trong bản tường trình cho quý vị biết rồi. Chứng minh thư của Sản kkhoa y viện là bằng chứng xác thực nhất.
- Tại sao chứng minh thư đó không trình bày ra lúc Vương Cách cùng xưởng trưởng xung đột nhau?
- Tôi đã có trình bày chứ, lúc bấy giờ cuộc cảnh sát và tòa án đã có ghi vào hồ sơ tài liệu, tại cơ xưởng cũng có một số người biết rõ. Nhưng, chỉ vì Vương Cách mới ra khỏi xưởng, tôi không muốn cho quý anh em ký giả biết, sợ gây hiểu lầm.
Một ký giả bước ra hỏi lớn:
- Xin lỗi, tôi có hai câu muốn hỏi, xin xưởng trưởng cho biết.
- Được rồi, tôi sẽ tận dụng hết sự hiểu biết của mình để làm vừa lòng quí bạn.

- Xin hỏi, trên mặt báo chí đã đăng hình xưởng trưởng cùng uống rượu với Tiểu Mỹ, xin ông cho biết vấn đề liên hệ đó?
- À, chúng ta cùng nhìn nhận rằng, tửu quán là nơi xã giao công khai, những cô gái hầu bàn chẳng những là tôi mời được, mà tất cả chúng ta ai cũng có thể mời đến hầu bàn được. Tấm ảnh đó bị người khác chụp lén, chắc chắn không phải do Vương Cách chụp. Theo tôi nghĩ, quí vị có mặt nơi đây chắc ai cũng có đến quán rượu, quí vị nhìn vào tấm ảnh đó có điểm nào gọi là thân mật đặc biệt.
Câu nói sau cùng khiến mọi người cùng cười ầm lên, vị ký giả khi nãy lại hỏi tiếp:
- Theo ý của xưởng trưởng thì ông và Tiểu Mỹ không có liên hệ đặc biệt nhau?
Câu nói này khiến cho lão Hùng khó trả lời, lão chỉ trả lời xuôi theo:
- Đương nhiên, sự liên hệ đó chỉ là khách với gái hầu bàn mà thôi.
- Ông cũng phủ nhận sự cùng ở chung nhà luôn nữa à?
- Chắc quí vị đã biết rất rõ, hiện giờ tôi đang giao cho luật sư truy tố những người vu khống đó.
- Thưa xưởng trưởng, nghe nói trong quá khứ ông giúp đỡ cho Tiểu Mỹ rất nhiều, tại sao hiện giờ nàng lại cam tâm làm gái chiêu đãi vậy?
- Tôi với tư cách là chủ giúp đỡ hoàn cảnh ngặt nghèo của cô ấy, có mẹ già đau yếu, em trai bịnh hoạn, em gái vừa vào trung học, thật đáng thương hại cho cô phải cái gánh nặng đó. Chẳng những cô ấy, mà tất cả người trong xưởng khi lâm cảnh khốn khổ thì tôi sẵn sàng giúp đỡ. Qúi vị có thể bỏ chút thì giờ đến tệ xưởng, bất cứ muốn phỏng vấn một công nhân nào cũng được, xem có đúng theo lời tôi không. Như việc Mỹ Mỹ đi làm gái chiêu đãi, theo tôi biết thì chẳng qua tình hình sinh kế quá ngặt thúc bách cô tạ Qúi vị muốn biết thêm xin hỏi cô ấy thì rõ hơn.
Ký giả đó tỏ ra không hài lòng, hỏi:
- Nếu thế, Vương Cách và người họ Phương không phải là công nhân của xưởng ông sao?
- Điều đó tôi xin nói rõ, chắc quí vị có nghe cảnh sát cuộc tại Đạm Thủy đã điều tra về một gã say sưa, gây sự, đánh người, trộm cắp, anh ta can án như vậy, có thể nào tôi còn dám chứa anh ta.
Ký giả đó nghẹn lời. Một anh khác hỏi:
- Thưa xưởng trưởng, ông đã nói tấm ảnh đăng trên báo không phải của Vương Cách chụp, theo ý tôi có lẽ ông ám chỉ một bàn tay thứ bạ Nghe người ta nói, trên thương trường ông và một xưởng khác có việc xích mích nhau, lời ấy có đúng không?
Lão Hùng suy nghĩ giây lát trả lời:
- Theo tôi nghĩ, trên thương trường không thể nào tránh khỏi sự phạm lỗi với người khác. Tôi không hề chủ trương bất lương đối với người, nhưng đôi khi mình làm mất lòng người mà mình không hề biết. Tôi hy vọng lời ông vừa hỏi không đúng như vậy, bởi tôi cũng chẳng bao giờ chủ trương cạnh tranh bằng thủ đoạn xảo quyệt với ai. Như tấm ảnh trên báo là bữa tiệc tôi đãi người bạn từ hải ngoại vừa về đến, đêm đó, Vương Cách còn ở tại y viện, vì thế tôi cho rằng không phải anh ta chụp. Qúi vị muốn biết người nào trao cho Vương Cách thì xin hỏi anh ấy hiểu rành hơn tôi.
Tiếp theo đó, lão Hùng còn phải đối phó một vài vấn đề, nhưng tất cả đều tầm thường không có ác ý. Khi họ phỏng vấn đến tình hình trong xưởng thì ông ta lựa lời mà trả lời rất tế nhị. Ví như có ký giả hỏi: Nghe nói cơ xưởng của ông đang lâm vào cảnh nguy cở Lão vui vẻ trả lời:
- Trái lại, chúng tôi đang chuẩn bị khuếch trương thêm, và chỉnh đốn nội bộ, giây lát nữa mời quý ông đến tệ xưởng xem qua thì biết.

Vấn đề của Hùng xưởng trưởng đã tạm xong, các ký giả lại hướng sang Khưu viện trưởng. Một ký giả hỏi:
- Thưa Khưu viện trưởng, Vương Cách nói ông là điếm đàng, một hung thủ, theo cảm tưởng của ông thế nào?
Lão Khưu lắc đầu đáp:
- Bởi vì tôi không phải thuộc loại người do anh Vương Cách chỉ trích, mà chỉ là một y sĩ trị bịnh cho bịnh nhân.
- Vương Cách nói, y viện bắt anh ta để nhốt lại, bởi vì viện trưởng và Hùng xưởng trưởng liên hệ, xin ông cho chúng tôi biết rõ điều đó?
- Lúc đầu cảnh sát đưa Vương Cách đến y viện, có kèm theo giấy chứng của y sĩ xác nhận anh ấy bị chứng tinh thần phân tán. Bởi trong quốc gia thì chúng tôi phải có liên hệ với chánh phủ, chúng tôi đương nhiên phải tiếp nhận bịnh nhân do chính quyền giao.
- Nhưng Vương Cách có trong tay một chứng minh thư của người đã lành bịnh.
- Thưa ông, nếu như tình trạng hôm nay, có lẽ nào tôi cấp cho anh ấy chứng minh thư cho được.
Lời ông vừa dứt, gây cho hội trường cười rộ. Nhưng tiếp theo đó, một ký giả khác hỏi:
- Theo lời Vương Cách nếu không có hai vị y sĩ trẻ tuổi giúp đỡ thì chưa biết bao giờ anh ấy nhìn thấy mặt trời. Theo chúng tôi biết, nhờ hai vị y sĩ trẻ dời ra ngoài, nên anh ấy mới thoát khỏi được, ông xác nhận điều đó đúng hay sai?
- Đó là sự thật, hai vị y sĩ đó đề nghị, tôi cho phép dời Vương Cách ra ngoài mà điều trị. Trong bịnh viện hơn hai trăm người, mỗi trại đều có y sĩ đặc biệt điều trị. Tôi phải tôn trọng ý kiến của họ, chớ không thể nào chú ý từng bịnh nhân một được. Tại y viện, việc thay đổi phòng bịnh rất thông thường, mỗi y sĩ đều có quyền đề nghị thay đổi. Mỗi bịnh nhân đều do y sĩ báo cáo thường xuyên với y sĩ trưởng, tuyệt đối không có việc đối xử tệ bạc với bịnh nhân nào.
- Thưa viện trưởng, nếu cảnh sát bắt đưa Vương Cách trở vào y viện, viện trưởng phải nghĩ sao?
- À, căn cứ theo bịnh lịch biểu, nếu Vương Cách không trốn thì tôi cũng chuẩn bị thông tri cho cảnh sát cuộc để cho anh ấy xuất viện. Có điểm này cũng đủ chứng minh tôi đối xử đẹp với bịnh nhân Vương Cách, trước đây không lâu, Vương Cách đánh Hùng xưởng trưởng tại y viện, nhưng tôi cũng không ra lệnh đem anh ấy trở vào phòng cách vách trị bịnh, thì làm sao Vương Cách trốn ra khỏi được.
Các ký giả nghe Khưu viện trưởng trả lời rất mãn ý, nên không hỏi thêm đìều gì khác nữa.
Sau đó, Khưu viện trưởng hướng dẫn các ký giả đi thăm bịnh viện, họ xem đại khác phòng bịnh và bịnh nhân, họ rất có cảm tình với y viện.
Sau khi xem xét y viện xong, tiếp theo đó họ cùng đến xem Kiến Thành hóa công xưởng. Khưu viện trưởng cùng đi theo với các ký giả, Phú và Phi không đi theo trong đoàn này.
Sau khi đưa các ký giả rời y viện, Phi cảm thấy an lòng. Chàng có cảm giác cuộc họp báo này tạm thành công. Chẳng những rửa oan cho hai lão, từ này chàng có thể tin tưởng đại đa số không còn hoài nghi vấn đề Vương Cách và Hùng xưởng trưởng nữa, bởi sự thật đã phơi bầy rất rõ ràng.
Phi không hiểu Bân Bân đi đâu. Sau khi dùng cơm trưa xong, Phi và Phú chia tay Dân và Toàn, chàng có đi tìm mấy nơi, nhưng không nghe tin Bân Bân ở nơi nào, vì đến giờ cho cuộc họp báo nên chàng phải ra về.
Sau cuộc họp báo xong, Phi tính đến khi gặp Bân Bân, chàng sẽ nói gì và hỏi nàng mấy hôm nay nàng đi đâu?
Phú đoán biết tâm sự của Phi nên hỏi:
- Phi, nhà ngươi muốn đi đến nhà Tố Tố không?

Phi nghĩ lại, có lẽ bây giờ bọn Trương Lập Dân đã đến nhà Tố Tố, chàng xem đồng hồ đã gần năm giờ, không biết bọn họ còn ở đấy hay không? Phi chần chờ giây lát nói:
- Có lẽ bọn Trương Lập Dân đã đi rồi.
- Phi nên gọi điện thoại hỏi thăm thử, đừng để gây ra phiền phức.
Phi lắc đầu nói:
- Mình nghĩ không có gì mà phiền, bởi Tố Tố đã mạnh rồi.
- Nhưng nhiệm vụ của nhà ngươi đã hoàn thành chưa?
- Từ ngày về đó đến nay có dạy gì nàng đâu. Tôi chỉ chờ cho Tố Tố lành bịnh thì kể như tạm xong nhiệm vụ, mình được an lòng mà dọn về lo công tác tại bịnh viện, không can vào việc ân oán giang hồ nữa.
- Tiểu Lê, nhà ngươi thấy không, vừa rồi hai lão biểu diễn trong cuộc họp báo khá quá chớ?
- Có chỗ hay có chỗ không hay, nhưng nhờ đó mà mình học được khá nhiều.
Phú cười cười hỏi:
- Quả tim nhà ngươi chạm phải vật cứng nên bị đau nhói phải không?
- Không phải thế, theo ý mình, từ nay nên lạnh nhạt lại đôi chút có lẽ hay hơn.
Phú bỗng nhiên thay đổi trạng thái:
- Ý nghĩ của Phi rất hay, nhưng mình muốn cho Phi vẫn giữ gìn tánh cũ, đừng thay đổi làm gì, Phi với mình tánh ý khác nhau, trong tương lai Phi sẽ là chủ nhân của bịnh viện này, cá tánh của Phi có thể điểu khiển nhiều người trong y viện được.
Phi không hiểu tại sao bỗng nhiên Phú nói những lời thế đó? Chàng sững sờ giây lát thở dài nói:
- Anh Phú, nói thật với anh, tôi đang nghĩ một việc rất tầm thường, làm một y sĩ tầm thường, một mặt học hỏi thêm, một mặt trị bịnh cho bịnh nhân, không màng nghĩ gì khác hơn nữa.
- Tiểu Lê, đừng thấy sự kiện hôm nay mà sanh lòng lạnh nhạt, mi không thấy mấy lão già ứng phó mọi việc rất đẹp mắt sao? Đương nhiên vấn đề Vương Cách chúng ta không thể trốn tránh trách nhiệm. Biết rằng, viện này sớm muộn gì nó cũng xẩy ra, nhưng hôm nay đã xẩy ra không đến nỗi hư hại.
- Tôi có ý nghĩ khác, tâm trạng của hai lão hôm nay vô cùng mệt mỏi, nhất là bác Hùng như có một vấn đề gì to lớn phải giải quyết, tôi có cảm giác lo âu, nhưng không thể nào giúp được.
- Mình không biết sự nhận xét của Phi có đúng hay sai, nhưng Phi quá lo xa "người nước Kỷ lo sợ trời sập". Còn mình thì mặc kệ, hơi đâu mà lo lắng cho tổn thương tim óc. Mi còn một vấn đề hao mòn cân não là mau thay y phục để đến ước hội với Bân Bân, điều đó mới là vấn đề trọng yếu.
- Vâng, mình có cảm giác vấn đề nầy rất quan trọng, tâm thần mình như rối loạn, không chừng sẽ phát sanh những việc ngoài dự liệu của mình, Phú có thể cùng đi với mình không?
- Nói xàm, mình đi để làm cái bọt thủy tinh trong bóng đèn điện à?
Phi rất rối loạn, đứng sững sờ không biết phải làm gì.