Ái Thượng Nữ Lão Sư

Chương 40: - CHÂN TRỜI GÓC BIỂN




Nơi này nước biếc hài hòa, trời lam một sắc, sông trắng mênh mang, cánh buồm điểm xuyết. Rừng xanh che phủ, thạch trận san sát, như thơ như họa.


Chúng ta vừa xuống xe nghỉ chân nhìn quanh, dù thấy qua rất nhiều cảnh biển, cũng lại một lần nữa rung động.


Đi một hồi, trên bờ cát kia nhô lên một tảng đá cao 10 thước, dài 60 thước màu tro đập vào mắt. Đây chính là "CHÂN TRỜI GÓC BIỂN"(1) nổi danh.


Trước kia ở trong sách thấy qua rất nhiều lần, lần này, là thật sự gặp được. Chụp ảnh lưu niệm tựa hồ thành chuyện duy nhất cần làm.


"Tới, lão sư, ta chụp cho ngươi một tấm!" Ta quơ quơ máy ảnh trong tay, ý bảo Cẩn đi tới cạnh tảng đá.


"Minh tử, tới tới tới....Ta chụp cho ngươi với Đỗ lão sư chung một tấm" A Đạt vội vàng chạy tới.


Vừa nhận lấy máy ảnh trong tay ta, vừa nhỏ giọng thì thầm"Ngươi nha thật là đần, loại địa phương này không có ai đi theo, không biết quý trọng cơ hội!"


Không phải không quý trọng a....Này không phải không có cơ hội sao, sớm biết người có thành ý như vậy ta đã sớm xông lên.


Chạy như điên đến trước mặt Cẩn, Cẩn vừa cười, vừa nhẹ nhàng ôm ta vào lòng. Ảnh lưu niệm "CHÂN TRỜI GÓC BIỂN", trong một thoáng kia chú định vĩnh hằng.


Thay phiên nhau chụp hình, đi tham quan, rất nhanh liền kết thúc, chúng ta này một đàn người trẻ tuổi ríu rít, đương nhiên không có hứng thú đối với mấy cái lịch sử địa lý mà hướng dẫn viên đang giảng giải, vì vậy liền đề nghị tự do hoạt động.


"Ai......Thật không tưởng tượng được! Thật đẹp thật đẹp thật là đẹp...!"Mẫn ở một bên nói.


"Phi! Ngươi là Quỳnh Dao a, hoàn hảo tốt đẹp tốt đẹp xinh đẹp!" A Đạt giả vờ ghê tởm.


Một đám người cũng cười, ta nghĩ đến tâm sự của mình nên cũng không chú ý tình hình bên cạnh.


"Minh tử! Ngươi nghĩ cái gì thế!" A Đạt chạy đến bên cạnh ta.


"A? Không có gì a!" Ta cười cười, lấy lại bình tĩnh.


"Như vậy đi, chúng ta dùng một câu khái quát tâm tình lúc này của mình, mỗi người một câu hắc, ai không nói cũng không được! "Mẫn ở một bên kêu.


Chúng ta cũng cười, tinh lực của Mẫn hình như vĩnh viễn dùng không hết, luôn ở trong đám người bất chợt hô to, nhảy cẫng lên vui mừng!


"A Đạt, mở hàng đi, ngươi nói trước!" Mẫn ở một bên gào thét.


"Hảo, biển rộng tha hồ cá nhảy, trời cao mặc sức chim bay!" Xem ra tâm tình A Đạt quả nhiên rất tốt, chí khí ngất trời.


Nhất thời tất cả mọi người đều hứng thú, ngươi một câu ta một câu nói.


Cẩn đi trong đám người, nhìn cái này một chút, cái kia một, thích thú ngắm nhìn, ánh mắt của ta đuổi theo Cẩn, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng in thật sâu trong lòng của ta.


"Chu Minh! Đến ngươi kìa!" A Đạt hướng ta kêu.


A Đạt chết tiệt. Ta phát hiện nàng chưa bao giờ định bỏ qua ta.


Vội vàng đem ánh mắt của mình từ trên người Cẩn rút trở lại, tỏ vẻ lơ đãng, giống như là tương đối ngẫu nhiên nhìn qua.


Trầm mặc, trong lúc nhất thời cảm thấy như bị nhìn thấu tâm can, luống cuống không biết làm sao, hy vọng tất cả mọi người không nhìn ra được tâm sự của ta đi.


Quay đầu lại nhìn tảng đá phía xa đã dần dần mờ ảo, ta nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng muốn nói nhất.


"Yêu người đến ngày thiên hoang địa lão(2), bên người đến tận chân trời góc biển!" Ta chậm rãi vừa nói.


"Nhìn xem..nhìn xem..."Mẫn bên cạnh lẩm bẩm, "Còn nói ta tục khí, Chu Tài Tài của chúng ta đầy miệng cũng là tình yêu a..."


"Người ta so với ngươi văn nhã hơn nhiều được không, dáng vẻ của ngươi giống ‗Ngươi là người điên ta kẻ ngốc...dây dưa triền miên nhiều ngày liền...."A Đạt ở một bên trêu ghẹo.


Đám người bởi vì lời của A Đạt mà cười to, quay đầu, ta phát hiện Cẩn đứng trong đám người, nàng đang nhìn ta, ánh mắt là ôn nhu như thế, nhàn nhạt cười, mà ta, cũng chìm đắm trong ôn nhu này, giống như trên bãi biển này, thế giới này, chỉ có hai chúng ta.


Chân trời góc biển....Ta thật muốn bên ngươi đến già!!


Nhạc đệm nhanh chóng kết thúc, hướng dẫn viên không ngừng thúc giục chúng ta, nói là còn có địa điểm kế tiếp phải tham quan, muốn chúng ta nhanh chóng tập họp ở cổng vào, tới cùng còn


chưa có cơ hội nghe được Cẩn nói ra suy nghĩ trong lòng vào thời khắc này, này có bao nhiêu tiếc nuối a.


Ngồi trên xe du lịch, A Đạt ngồi ở bên cạnh ta, nhỏ giọng rỉ tai ta.


"Uy, Minh tử, tối hôm qua ngươi cùng Đỗ lão sư thế nào...?" Gương mặt giảo hoạt.


"Cái gì mà thế nào, nàng uống say, sau khi các ngươi đi liền lăn ra ngủ như chết!"


"Cứ như vậy mà thôi a!" A Đạt có hơi thất vọng.


"Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ thế nào!" Ta nhìn A Đạt, nhỏ giọng hỏi, rất sợ để cho người ngồi phía sau là Cẩn nghe được.


"Bớt nhảm, không thú vị chút nào!"


Đương nhiên là có thế nào rồi, trong lòng ta âm thầm nghĩ, đáng tiếc, không nói cho ngươi!


Buổi chiều còn là một quãng đường dài thăm quan, thời gian được an bài sít sao, ta chẳng qua là theo sát lưng Cẩn, thỉnh thoảng giúp nàng đeo túi xách, thỉnh thoảng khiêng nước và đồ ăn, mà Cẩn cũng không khách khí, mệt mỏi liền quăng hết đống túi cho ta cõng, đối với món gì ta đưa qua cũng không từ chối, du ngoạn Tam Á, Cẩn dường như giống như là bạn cùng lứa tuổi với chúng ta, cùng chúng ta chơi chung một chỗ, nháo chung một chỗ.


Buổi tối trở lại khách sạn đã là mệt nhoài, ngã xuống giường không muốn động đậy, cộng thêm trước đó một đêm không ngủ, thật đúng là có chút mất sức.


Mơ mơ màng màng, cảm giác Cẩn từ ngoài đi vào, ngồi vào cạnh ta, không mở mắt, chẳng qua là tò mò tưởng tượng bên người có thể phát sinh điều gì.


Một cái áo thật mỏng được phủ lên người ta, mang theo mùi vị quen thuộc, là hương vị của Cẩn.


Cẩn nhẹ nhàng vuốt trán ta, đại khái là lo lắng ta bị sốt đi, sờ soạng một hồi, đoán chừng không sao, sau đó nghe được Cẩn nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ rời đi.


Trong lòng có chút thất vọng, cẩn thận mở ra một con mắt, Cẩn quả thật đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ có mình ta. Đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, nguyên lai là đi tắm.


Hết lần này tới lần khác điện thoại vang lên, bắt máy, hẳn là A Đạt.


"Uy, Minh tử, buổi tối tại bờ biển tổ chức tiệc Barbecue nướng hải sản a, chuẩn bị một chút!"


"A?" Ta nhớ không có hoạt động này a, ta đã cố ý xem qua trước lịch hoạt động mà hướng dẫn viên sắp xếp"


"Không phải, là chúng ta tự mình làm!"


"Trời ạ, không phải chứ, ta mệt chết đi được, không đi được không?"


"Không được! A, cứ quyết định như vậy, ngươi không đến hãy chờ chết đi, nói cho Đỗ lão sư một tiếng hắc!"


Ta còn chưa kịp phản bác, điện thoại đã cúp, A Đạt người này, sau khi tới Hải Nam tính tình đại biến, đơn giản là chơi nhiều quá hóa điên rồi.


"Người nào a?"Cẩn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài hỏi ta.


"A Đạt, nói là buổi tối làm tiệc Barbecue(3)!"


"Rất tốt a, thế nào, không muốn đi?"Cẩn ngồi bên giường ta.


"Không phải! Ta dị ứng hải sản!"


Kể từ khi còn bé lỡ ăn hải sản quá lố, bây giờ là vừa đụng vào hải sản liền xong đời.


"Dị ứng? Ta lần đầu tiên nghe nói ngươi có thứ dị ứng!"Cẩn cười trêu ghẹo ta.


Không có biện pháp, cũng không thể không đi, huống chi, chính là vì đi theo bồi Cẩn, ta cũng phải đi a!


Buổi tối 8 h, tiết mục nướng đồ ăn bắt đầu.


Coi như là A Đạt còn có chút lương tâm, chuẩn bị chút thịt và một vài món ăn tương tự, nếu không, tiệc Barbecue này đối với ta mà nói chính là sự hành hạ.


Trò nấu nướng này chỉ là phụ, chủ yếu là mọi người tụ chung một chỗ cho nó có không khí, chứ mấy thứ nướng ra ngoài tám mươi phần trăm là không thể ăn, đám người kia không thể làm gì khác hơn là ngồi yên tại chỗ nhìn các nhân viên phục vụ đồ nướng làm việc.


A Đạt càng muốn cậy mạnh, mạo hiểm nướng ra con cua cháy đen thui, kinh khủng vô cùng.


Nhìn thứ A Đạt nướng ra, thật sự là một chút tâm tình ăn uống cũng không có, ta chỉ cầu trời buổi tối không gặp ác mộng là tốt rồi.


Cẩn ngồi cạnh ta, an tĩnh uống Coca, bình thời rất ít thấy Cẩn uống loại thức uống này, bây giờ ngồi vào đám người chúng ta, ngay cả thức uống cũng đi theo chúng ta thay đổi. Chỉ thấy Cẩn một tay cầm Coca, một tay vừa cầm que xiên không ngừng lật qua lật lại nướng.


"Đỗ lão sư, cho ngươi ăn tôm!" Mẫn đưa qua một con tôm đã nướng chín cho Cẩn.


"Hảo!"Cẩn vừa định đặt Coca trong tay xuống để nhận tôm Mẫn đưa tới nhưng không tìm được vị trí thích hợp, lại đang không ngừng lật nướng thức ăn trong tay.


"Đưa cho ta đi!" Ta nhận lấy từ tay Mẫn.


Nhẹ nhàng gỡ con tôm khỏi que xiên, từng chút từng chút lột vỏ tôm, sau đó thả vào trong dĩa.


"Lão sư, cho ngươi!" Ta đưa cho Cẩn.


Cẩn vừa cười nhận lấy, vừa cầm que xiên trong tay đưa cho ta."Cái này cho ngươi ăn!"


"Ta không ăn, ngươi ăn đi, ta dị ứng hải sản!"


Cẩn trợn mắt nhìn ta một cái, thật giống như ta đã phạm vào một cái lỗi trầm trọng nào đó.


"Tốt nhất là ngươi nên nhìn qua một chút, là cánh gà!"


"A?" Ta định thần nhìn lại, quả nhiên là cánh gà, mới vừa nướng chín, tản ra mùi thơi cực kỳ mê người.


Thì ra là Cẩn lật qua lật lại nửa ngày là nướng cho ta.


Nhất thời trong lòng cảm động nói không nên lời, nhưng ngoài miệng vẫn dửng dưng.


"Nha, là cánh gà, ta còn tưởng là tôm hùm!"


Cẩn nhìn chằm chằm ta, đem con tôm ta vừa mới lột vỏ thả vào miệng"Ngươi thấy qua con tôm hùm nào nhỏ như vậy sao?"


"Thấy qua a, là tiểu miêu tôm(4)! " Ta cười, Cẩn cũng cười.


Bầu không khí đang lúc ngọt ngào tình cảm, hết lần này tới lần khác A Đạt đã chạy tới phá đám.


"Chu Minh, ngươi có khăn ướt không? Cho ta một cái!" Ta rất bất mãn,"Ở trong ba lô của ta, tự mình tìm!"


A Đạt nhảy tới đây, lục ba lô của ta,"Ngất, ngươi nha, mang đồ nhiều như vậy....Di? Đây là cái gì?" A Đạt chỉ vào một gói đồ trong ba lô của ta.


"Không có gì, mua quà cho người nhà!" Ta vừa cùng A Đạt nói, vừa đá mắt về hướng Cẩn, Cẩn đang chuyên chú ăn tôm, không để ý tới động tác bên này của chúng ta.


A Đạt vẫn ở một bên dùng ánh mắt quái dị nhìn ta, đến gần nhỏ giọng nói:"U u u....Hai người các ngươi....Không tệ nga!" Gương mặt đê tiện!


"Cút!" Ta rống lên một tiếng, làm Cẩn đang uống Coca bên cạnh giật nảy mình, A Đạt ở một bên cười trộm.


"Mẫn! Quản sủng vật của nhà ngươi!" Ta hướng Mẫn hô.


A Đạt lập tức trợn mắt nhìn ta, giơ lên song hắc thủ hướng ta múa tới...


Chạy vòng quanh đám người không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng bị A Đạt đè trên mặt đất, không biết thương hoa tiếc ngọc bôi đen nhẻm khuôn mặt của ta.


Chạy mệt, bầu không khí cũng hạ nhiệt, mọi người dần yên tĩnh, lắng nghe âm thanh của biển, nhìn ngọn lửa bập bùng, sẽ cảm thấy ở cái tuổi này thật tốt, có thể phách lối, có thể càn rỡ, có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.


Không biết người nào đề nghị hát hò, vì vậy bắt đầu thay nhau ồn ào ca hát, đầu tiên là buộc Mẫn cùng Đông Đông hát tình ca, sau đó lại không ngừng trêu chọc và làm vẻ kinh hãi, cười đến đau cả bụng.


Đột nhiên, Mẫn người này hết chuyện làm lại lôi ta vào.


"Các ngươi có người nào nghe qua Chu Minh hát chưa?" Người chung quanh im lặng không lên tiếng, trừ Mẫn, A Đạt và Cẩn, dường như vẫn chưa có người nào nghe qua ta hát đây.


"Muốn nghe Chu Minh hát phải đem nàng chuốc say. Hát phải nói là "cực kỳ truyền cảm" A Đạt cũng ở một bên phụ họa Mẫn, hai người bắt đầu cùng nhau trêu ghẹo ta.


Chính là lần đó ở KARAOKE không cẩn thận uống say hát một lần, liền bị hai người kia bắt được yếu điểm.


Cẩn ở một bên im lặng không lên tiếng, chẳng qua là lẳng lặng nhìn ta. Cẩn đã nghe qua ta hát, trước kia ở trong điện thoại hát quá cho nàng nghe, bây giờ nhớ tới, thật giống như giật mình nhìn lại một thế kỷ đã trôi qua.


"Hát một bài đi, Chu Tài Tài!"Mẫn ở đó bắt đầu ồn ào lên.


"Mau hát, không hát ném xuống biển!" A Đạt ở một bên uy hiếp. A Đạt đáng chết, sẽ chơi chiêu này.


Ta quay đầu nhìn Cẩn một chút, Cẩn chỉ cười không lên tiếng.


"Đỗ lão sư, ngươi bắt Chu Minh hát đi! Ha ha, Chu Minh nếu không hát thì ngươi phải hát!"A Đạt đơn giản là điên rồi, chiêu gì cũng đem ra dùng hết.


Ta ở đó nhìn chằm chằm A Đạt, gương mặt uy hiếp.


"Minh, ngươi hát đi!"


Cẩn đã lên tiếng, những thứ này muốn không hát cũng không được nữa.


(1) Chân trời góc biển: là một cặp đá. Một tảng đá hình trụ trên khắc chữ "Thiên nhai", chữ của Châu thú Nhai Châu thời Ung Chính, gần đó một tảng đá khác có khắc chữ "Hải giác" cả một văn nhân cuối đời Thanh. Từ thời nhà Đường, nhà Tống, nhiều vị quan bị lưu đày đến đây, nhìn thấy trước là đại dương mênh mông, ngó lại sau lưng là cố hương mờ mịt, trước sau đều chẳng


có lối tiến lối thoái nên tủi phận cảm thán mà đặt tên cho nơi cùng trời cuối đất này là "Thiên nhai hải giác" (Chân trời góc biển).


Nguồn: viettrungtour.com.vn


(2) Thiên hoang địa lão: Trời tàn đất tận


(3) Barbecue: chỉ về món thịt được nướng trên than hồng, thịt để nướng chủ yếu là thịt heo, thịt bò, bê, gà... quay hay nướng theo miếng hoặc nguyên con và đặt trong mối liên hệ của một bữa tiệc liên hoan ngoài trời với đông người tham dự, thường là liên hoan trong lúc đi cắm trại ngoài trời.


(4) tiểu miêu tôm: cái này ta chém á.


Nguyên văn là long tôm (bên Việt Nam gọi là tôm hùm). Đây là loại tôm to nhất, nên được gọi là long tôm, tức tôm rồng ý. Bạn Minh đùa lại là tiểu xà tôm, tức là tôm rắn nhỏ, ý bạn nói con rắn nó gần y như con rồng chỉ có điều nhỏ hơn thôi. Tiểu xà tôm không tồn tại nhé.


Bây giờ ta edit long tôm thành tôm hùm rồi (Mà con hùm=con cọp) nên sửa tiểu xà tôm thành tiểu miêu tôm luôn. Rồng thì so với rắn, còn hổ thì phải so với mèo. Vậy đi nha.