[Alltake] Forget

Chương 42: New year (1)




"Vậy khoảng 1 giờ sáng gặp bố mẹ tại cổng đền nhé."

Ran lễ phép một dạ hai vâng, tươi cười nói chuyện với ông bà Hanagaki, bàn tay to lớn của hắn đan vào bàn tay nhỏ của người kia siết chặt lại.

"Ừ, mấy đứa cẩn thận không là lạc nhau nhé?"

Takemichi bĩu môi, mới gặp nhau được có hai ngày mà đến bố cậu cũng đã quý hai anh em nhà này rồi. Rõ là khó hiểu, cái hôm mới về bố còn mặt nặng mày nhẹ đủ kiểu cơ mà, thế mà giờ cười nói cứ như thể Ran và Rindou mới mang họ Hanagaki vậy.

"Nghe chưa cái thằng nhóc này, đừng có đi lăng xăng đấy."

Bà Hanagaki nhìn bộ mặt lơ đãng của thằng con mình thì đi đến gần búng vào trán cậu một cái rõ đau. Takemichi uất ức gật đầu ngoan ngoãn, cụp đuôi để mặc hai anh em nhà kia dẫn đi đâu thì đi.

"Em nói rồi mà đúng không? Anh không nên áp đặt quá mấy suy nghĩ đó lên bọn trẻ đâu. Dù quá khứ có phức tạp thật thế nhưng chúng thật lòng thích Takemichi đấy, em cam đoan hai đứa nhỏ sẽ bảo vệ và chăm sóc tốt cho con trai mình thôi."

Bà Hanagaki nhìn bóng lưng ba đứa nhỏ rời đi, quay sang phía chồng mình xem dáng vẻ vẫn còn phần lo lắng và bất an. Sau cùng thì nóc nhà vẫn là nhất, bố Takemichi thở dài, đồng ý thỏa hiệp với vợ mình. Ông đã nghe chuyện về hai anh em kia, một phần nào đó hiểu được lí do tại sao Ran và Rindou trở nên như vậy, hai đứa trẻ nương tựa vào nhau để sống mà không có người lớn nào bên cạnh hết, hẳn sẽ có lúc lầm đường lạc lối, có điều... tội lỗi đã gây ra sẽ không thể nào xóa bỏ được.

"Được rồi được rồi, anh chịu thua, em cũng thật là, sao có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy khi biết có mấy thằng nhóc thích con trai mình chứ?"

"Tình yêu thì cũng chỉ là tình yêu thôi mà, miễn là con người thì Takemichi yêu ai thích ai em đều đồng ý hết."

Chẳng mấy chốc mà Takemichi cảm nhận được những ánh mắt đang đổ xô về hướng mình, mà thực chất đúng hơn là về hướng hai tên bất lương đẹp trai bên cạnh cậu. Takemichi nuốt nước bọt, thầm mắng anh em nhà này quá nổi bật. Rõ ràng cùng là haori do mẹ cậu mua cho, thế nhưng áo cậu mặc tại không thể tạo ra khí chất đặc biệt giống Ran và Rindou? Mắc gì vậy? Lí do gì mà ngài ưu ái hai tên này thế thần linh?

Từ xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng mấy chị gái hú hét tâng bốc khen lấy khen để nhan sắc anh em Haitani lên tận trời xanh, thi thoảng lọt được một câu "cậu nhóc dễ thương ở giữa". Takemichi ỉu xìu, ai đời lại khen con trai dễ thương cơ chứ?

"Sao thế?"

Ran chớp mắt nhìn người tóc đen đi giữa không ngừng hậm hực, thế nhưng người kia không trả lời mà chỉ đấm một phát vào bụng hắn, lẩm bẩm câu gì đó như "đồ đẹp trai chết tiệt khốn khiếp". Ran nhíu mày tỏ ra đau đớn dù đối với hắn lực đánh của con thỏ này cũng chỉ như một cái vuốt ve mà thôi, thế nhưng hắn chính là muốn thấy bộ dạng lúng túng đáng yêu của Takemichi.

"Đau anh đó..."

Tất nhiên mọi việc không nằm ngoài dự đoán của hắn. Takemichi nghe vậy thì ngay lập tức đôi mắt màu xanh trời tràn ngập bối rối, mím mím hai môi xoa xoa vào chỗ mình vừa đấm nhẹ giọng dỗ dành:

"Không đau không đau."

Rindou nhìn một màn này đủ để biết anh trai mình đang giả vờ để lấy lòng người kia, hắn chậc lưỡi, thầm nghĩ mấy công ty giải trí đã bỏ lỡ một nhân tài triển vọng cho ngành phim ảnh.

Ngó nghiêng xung quanh hồi mồi, Rindou ồ lên một tiếng, đôi mắt tím sáng rực, trực tiếp nắm tay con thỏ nhỏ này đến chỗ viết ema, bỏ mặc anh trai mình vừa hoàn thành vai diễn đứng đó trân trối. Ran nghiến răng, con mẹ nó, cái thằng em trời đánh của hắn dạo này rất hay có cái kiểu kéo người đi như thế, quả nhiên dính vào tình yêu thì tình thân cũng không còn là gì nữa.

"Anh muốn ước gì hả?"

"Ừ, anh có một điều ước."

Điều ước của anh là có được trái tim em.

Takemichi gật gật gù gù cái đầu nhỏ, thấy tên này hí hoáy viết gì đó cũng cầm lấy một tấm ema, đắn đo một hồi cũng không biết bản thân muốn gì. Cuộc sống bây giờ không phải là quá ổn rồi sao? Ba mẹ dù bận rộn thế nhưng vẫn rất yêu thương nhau, mỗi ngày đều có một đám ồn ào đến nhà chơi với cậu, không còn cô đơn nữa, vấn đề học hành thì dạo này có người chỉ dạy cho thế nên cũng ổn áp... Phải ước gì nhỉ? Mình... muốn gì nhỉ?

"Takemitchy/Takemichi!"

Hai người có dáng dấp hao hao nhau chạy đến, Takemichi nheo mắt, nhận ra hai cái đầu vàng và trắng đó là anh em nhà Sano, bên cạnh còn dẫn theo một cô gái xinh xắn đến cùng nữa.

Izana biết điều đứng dừng lại ở một khoảng nhất định trong khi Mikey thì nhảy bổ đến ôm chầm lấy cậu, mái tóc màu vàng ngang vai không ngừng cọ qua cọ lại ở phần hõm cổ của Takemichi.

"M-Manjiro?"

"Lâu lắm không gặp Takemitchy."

Tao nhớ mày lắm.

Takemichi phì cười, xoa xoa đầu của cái tên đang ôm chặt lấy mình, nhỏ giọng đáp lại:

"Lâu cái gì chứ? Chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày mà."

"Như vậy là lâu rồi."

"Hâm quá."

Takemichi phì cười, lúc này mới ngẩng lên nhìn những người trước mặt, cúi đầu chào bạn gái xinh đẹp mắt tròn xoe nhìn cậu và Mikey ôm ấp nhau, ấp úng không nỡ đẩy tên này ra. Cơ mà quan trọng hơn là... mặt của Izana đáng sợ quá đi mất.

Ngay lập tức Izana dùng một lực mạnh giật cậu lại về phía hắn, ôm khư khư như không muốn ai chạm vào. Takemichi cứ ngơ ngác để anh em nhà này kéo qua kéo lại đến chóng mặt, cho đến khi cả người cậu bỗng được nhấc bổng lên rồi lại đặt xuống đất trong chốc lát.

"Đủ rồi đấy."

Ran lạnh nhạt nói, đáy mắt hiện rõ sự chán ghét đối với mấy con quái vật đứng trước mặt mình. Hắn mới lơ là có chút mà cái đám phiền nhiễu này đã tranh thủ xơ múi rồi, liền đẩy người kia ra phía sau mình để không ai có thể đụng tới nữa.

Emma trơ mắt nhìn một màn vừa xảy ra, hàng ngàn câu hỏi nảy số ra trong đầu. Đ-đây là chuyện tình cẩu huyết gì đây? Dạo này thấy Izana và Mikey ganh đua nhau hơn mức độ bình thường đã thấy là lạ, gặng hỏi mãi mới biết được là cùng thích một người. Cơ mà... không lẽ cả bốn ông thần trước mặt cô đây đ-đều thích một người sao? Trước khi trí tưởng tượng phong phú của Emma kịp bay cao bay xa thì anh em Haitani lẫn hai ông anh cứng đầu nhà cô đã nhảy vào đánh nhau.

Takemichi đơ người, đưa mắt sang phía Emma cầu cứu. Emma cũng hiểu ý, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo của Izana và Mikey kéo ngược lại, cùng lúc đó Takemichi cũng nắm tay ngăn hai anh em Haitani lại, khẽ mắng:

"Này, đang ở ngoài đường đấy. Mất mấy tiếng để chuẩn bị gọn gàng đẹp đẽ xong giờ đánh nhau hả? Còn chưa đến giao thừa mà anh đã muốn quần áo xộc xệch tóc tai rối bù sao? Hôm nay sự đẹp trai không quan trọng nữa hả?"

Ran và Rindou cúi đầu thấy thương, ngoan ngoãn không cãi một lời, nắm lấy tay áo người kia đầy tủi hờn oan ức. Takemichi thở dài, cảm giác cứ như cậu mới là người phải trông hai cái tên này chứ không phải ngược lại ấy.

"Mẹ bảo hai anh phải trông em và giờ thì cái gì đây hả? Mẹ mà biết chắc hay lắm đấy."

Takemichi gõ vào đầu Ran và Rindou một cái nhẹ, ngại ngùng quay sang nhìn phía bên kia. Emma cũng vừa mới giải quyết xong Izana và Mikey, Takemichi suýt chút bật cười, có là tổng trưởng hai bang mạnh thì vẫn cụp đuôi khi bị em gái mắng thôi. Thật là lạ lùng khi thấy hai tên cứng đầu đó nghe lời người khác ngoài cậu.

"Haha, xin lỗi nhé, phiền cậu quá. Izana và Mikey chắc làm phiền cậu lắm nhỉ? Tớ là em gái của hai tên đần này, gọi tớ là Emma cũng được."

"K-không có gì đâu, thật ngại quá. Tớ là Hanagaki Takemichi, cậu gọi tớ là Takemichi cũng được."

Takemichi gãi đầu, nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Vậy ra đây là em gái của Izana và Mikey, cô ấy xinh thật đấy, có chút trông giống với Mikey... Takemichi thầm than, gen nhà Sano quả thật rất tốt, ai nấy đều có ngoại hình quá đỗi... ừm, tuyệt vời.

"Takemichi? S-sao cậu lại khóc?"

Hơ?

----

hôm qua quạo tí chứ tui vẫn thương reader  nhắm, cái này tặng mọi người =))))) ngày mai vẫn có chap sau đó lại đợi đến chủ nhật nhé. iu cả nhà