Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 22




Sắc mặt Harry tái nhợt, ít ra cảm giác đau ở tay cũng nhắc nhở cậu là cậu vẫn còn xương. Tiêu Nhiên thu lại cậy đũa phép mỉm cười với Harry rồi rời đi. Bên tai vang vọng giọng giận giữ của Pomfrey:

"Thầy làm cái gì vậy? May mà thầy đã không ếm bùa đó lên cho Harry, nếu không Dumbledore sẽ phải xem xét lại việc mời giáo sư mới..."

Đêm hôm đó, Colin Creevey bị tấn công.Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa.

Tin Colin bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.

Cả trường náo loạn sau trận Quidditch, Harry, Ron và Hermione gần như biến mất. Tiêu Nhiên biết chúng làm gì lên không để ý, nhưng y gặp phiền toái mới với Basilick. Xà quái hối hận khi lỡ làm Colin bị hóa đá. Hầu như đêm nào nó cũng lượn quanh phòng Tiêu Nhiên thì thầm:

/Là lỗi của ta, nếu ta không chạy ra khỏi Hogwarts tới rừng Cấm thì mọi chuyện đã không như vậy.../

/Là lỗi của ta.../

Ginnythì sợ đến gần như quẫn trí. Nhưng Harry thấy cái trò mà Fred và George bày ra để chọc cho cô bé vui lên không phải là một trò hay lắm: họ thay phiên nhau núp sau mấy bức tượng, trùm kín đầu bằng áo lông hay áo sơ mi, rồi thình lình nhảy bổ ra hù cô bé. Hai đứa nó chỉ chịu thôi cái trò đó khi Huynh trưởng Percy nổi khùng lên vì tức giận, dọa sẽ viết thư méc má là Ginny đang bị ác mộng.

Blaise thấy cảnh đó chắp tay:

"Tội nghiệp Ginny..."

Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Harry, Ron, và Hermione đều ghi tên.

Tiêu Nhiên cũng ghi tên để đảm bảo Harry không bị xà quái vô ý đóng đá, hay trực tiếp hơn, chết luôn. Đổi lại, y nhận được 1 đoàn thư sấm của quý tộc bạch kim vì không trở về nhà và những bữa tiệc quý tộc chán chết.

Vào thứ năm,lớp học Độc dược ở trong một gian hầm rộng. Bài học hôm thứ năm đó diễn ra bình thường. Giữa những dãy bàn là hai chục cái vạc đang bốc khói nghi ngút; trên bàn bày nào cân đồng, nào các hũ đựng dược liệu. Trong làn khói tỏa mờ mờ, thầy Snape lảng vảng đó đây, phê bình châm chọc những thứ học sinh nhà Gryffindor làm, trong khi bọn Slytherin rúc rích cười khoái chí.

Tiêu Nhiên đặc biệt được Snape chú ý với khả năng bào chế dược liệu hoàn mĩ của mình. Lời khen của Snape khiến bộ ba đang bận túi bụi với thuốc Đa Dịch ngạc nhiên:

"Hoàn hảo!"

Phải nói, Snape rất ít khi khen học trò, cho dù là Tiêu Nhiên cũng rất ít khi được cho 1 cái nhìn tán thưởng.

Bất chợt, một tiếng nổ vang lên. Viên pháo bắt đầu xẹt lửa kêu xèo xèo. Viên pháo bay vút một đường cầu vồng, rồi đáp xuống đúng chóc mục tiêu là cái vạc của Goyle. Thuốc trong vạc của Goyle phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người.

Tiêu Nhiên nhanh tay ếm cho mình 1 cái bùa bảo vệ nhìn Severus Snape bắt đầu phun nọc gào thét:

"IM LẶNG! IM LẶNG!... Trò nào bị văng trúng thuốc Sưng tấy thì lại đây mà lấy thuốc Xì độc. Ta mà tìm ra tên đầu têu vụ này thì..."

Cả đến nửa lớp xúm xít quanh bàn thầy Snape, đứa thì vẹo qua một bên vì sức nặng của cánh tay sưng bự như cái chày, đứa thì không thể nói nên lời vì đôi môi vều lên choán gần hết cái mặt... Và một lát sau, Tiêu Nhiên đã thấy Hermione nhẹ nhàng trở vô lớp, váy trước phồng lên.

Nhìn Severus đang phân phát dược liệu cho đám học trò, Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn Blaise:

"Hey, cậu có thấy chủ nhiệm giống như nhà từ thiện không?"

Blaise tỏ vẻ lo lắng nhìn Tiêu Nhiên:

"Dra, cậu có sao không? Đám độc dược Sưng Tấy đó lan vào đầu cậu rồi hả?"

"Đi chết đi!"

Tiêu Nhiên liếc mắt nói.

  Một tuần sau, câu lạc bộ đấu tay đôi của Lockhart được tổ chức. Blaise thấy thông báo thì bĩu môi với đám Tiêu Nhiên đang nằm dài ở sân cỏ cạnh hồ:

"Mấy bồ thấy tên đó biết đấu tay đôi không?"

Cả đám dĩ nhiên biết tên đó là Lockhart. Ron tỏ vẻ:

"Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật đó biết thách đấu tay đôi à?"

"Draco, trò thấy thế nào?"

Hermione nhìn Tiêu Nhiên hỏi. Ánh mắt mong chờ của cứu thế chủ quả thực vô cùng có lực sát thương, Tiêu Nhiên giơ tay đầu hàng bất đắc dĩ nói:

"Thôi được!"

Tối hôm đó, hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Tiêu Nhiên kéo Ron đã gà gật ở 1 bên ném cho Blaise:

"Đưa cậu ấy về đi!"

Blaise vừa dìu Ron đi không được bao lâu, Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh lão không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:

"Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!"

Lão tằng hắng để bắt đầu:

"Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này."

Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, Lockhart nói tiếp:

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!"

Harry thì thầm vào tai Hermione:

"Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không?"

Môi trên của Snape cong lên. Harry không hiểu tại sao Lockhart vẫn còn mỉm cười được. Gặp cậu, nếu thầy Snape mà cứ nhìn cậu kiểu ấy thì chắc cậu đã lo liệu hồn mà chạy trốn.

Harry thì thầm vào tai Tiêu Nhiên:

"Cậu nói đúng, Draco, đôi khi ngu ngốc cũng là phúc phận."

Làm khóe môi Tiêu Nhiên cũng nhẹ cong lên.

Lockhart và Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

Lockhart nói với đám học trò đang im re:

"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả."

Harry ngó hàm răng nghiến chặt của Snape:

"Mình không dám đánh cược đâu."

Tiêu Nhiên nhìn Hermione rồi quay đầu đi.

Đôi khi ngu ngốc là 1 cái tội. Mà Severus lại cực kì chán ghét cái tội đó.

"Một... Hai... Ba..."

Cả hai đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Snape hô:

" Expelliarmus!"

Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân Lockhart khiến lão văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

"Tội nghiệp giáo sư Lockhart."

Hermione nói, giọng có vẻ khoái trá lạ lùng khiến cho Harry hoảng sợ nhích gần về phía Tiêu Nhiên.