Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 29




Đôi mắt Tiêu Nhiên mở ra, long lanh một màu hổ phách xinh đẹp kinh người khiến Basilick cạnh đó cũng phải sững sờ. Ma trận bàng bạc hiện lên trên tay, Tiêu Nhiên thu lại lo so phát động ma lực.

Tom, tới đây nào!

Mảnh linh hồn thoát ra khỏi vật chủ vừa bị phá hỏng lập tức bay về phía Tụ linh trận, ngoại lực tác động mạnh đến nỗi nó đẩy ngã Tiêu Nhiên. Rõ ràng yếu ớt, chỉ nhờ ma trận níu dữ mà tồn tại, nhưng trên người thiếu niên vẫn mang theo áp bức mãnh liệt.

Thần trí yếu ớt không rõ, cảnh giác vẫn mãnh liệt, nhưng khuôn mặt cùng thần thái của nam nhân giống như đã khắc sâu vào tận linh hồn. Thiếu niên đè lên người y, khuôn mặt mờ ảo dụi nhẹ lên cần cổ. Rõ ràng là linh hồn, rõ ràng là mờ ảo, nhưng lại cũng rõ ràng chận thật đến vô cùng. Tiêu Nhiên bị dụi, khuôn mặt trăng nõn tinh xảo hiện lên tầng mây hồng.

Basilick nằm 1 bên nhìn hai người mờ ấm , đồng tử màu vàng kinh thoáng qua tia khinh bỉ cúi đầu vào thân mình. Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe!

"Will?"

Giọng nói của thiếu niên vang lên từ cần cổ, có chút ngứa ngáy tê dại kì lạ, Tiêu Nhiên mất tự nhiên nghiêng đầu:

"Ân?"

"Chỉ cần là người...Vậy thì không sao..."

Nói 1 câu không rõ rồi chìm vào ngủ say. Tiêu Nhiên nhìn mảnh linh hồn thu về bạch đoàn trước mắt, đột nhiên cảm thấy, tâm trạng kể ra cũng không tệ đâu.

/Ngươi tính sao đây? Sư tử ngu xuẩn đó sắp rời đi rồi kìa!/

Basilick nhìn dáng vẻ ngây ngô hiếm có của Tiêu Nhiên triệt để khinh bỉ tê tê vài tiếng rồi quay đầu. Nó mới không quen cái đồ ngu ngốc này đâu!

Tiêu Nhiên lãnh đạm liếc mắt:

/Tránh đi!/

Lúc ấy từ cuối Phòng Chứa Bí Mật chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ginny đã tỉnh. Harry vội vàng chạy đến bên Ginny, đỡ cô bé dậy. Đôi mắt ngơ ngác của Ginny đảo quanh căn phòng rộng mêng mông, từ hình thù đồ sộ của con Tử Xà đã chết, đến Harry trong bộ áo chùng đẫm máu, rồi đến quyển nhật ký trên tay Harry. Cô bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy ràn rụa trên gương mặt.

"Anh Harry... Ôi, anh Harry ơi, em đã cố gắng khai với anh trong bữa điểm tâm, nhưng mà em không thể nói trước mặt anh Percy. Anh Harry ơi, chính là em... nhưng thật tình em... em... em thề là em không chủ ý làm những việc đó... Anh Riddle xui khiến em làm, ảnh ép buộc em... mà... Làm sao anh giết được cái... con đó? Anh Riddle đâu rồi? Em nhớ là lần cuối cùng em viết nhật ký, ảnh đã tự đi ra khỏi quyển nhật ký..."

Harry giơ quyển nhật ký ra, chỉ cho Ginny coi cái lỗ to tướng bị răng nanh Tử Xà đâm thủng.

"Xong hết rồi, Ginny à. Riddle đã tiêu đời. Coi kìa, Riddle và Tử Xà đó. Thôi, Ginny, tụi mình ra khỏi chỗ này thôi."

Harry lóng cóng đỡ Ginny đứng dậy. Ginny lại òa khóc:

"Em sẽ bị đuổi mất, anh Harry ơi. Em đã trông mong mãi, từ hồi anh Bill nhập học lận, để được vào học ở trường Hogwarts. Vậy mà bây giờ em phải ra khỏi trường... Ba với má em sẽ nói sao đây?"

Chim phượng hoàng Fawkes đang bay lượn ở lối vào Phòng Chứa Bí Mật như chờ hai đứa nhỏ. Harry dìu Ginny bước tới trước. Hai đứa bước qua cái cuộn xác bất động của con Tử Xà đã chết, băng qua căn phòng tối om chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của tụi nó, rồi trở lại địa đạo. Harry nghe tiếng cánh cửa đá khép lại sau long mình với một tiếng rít nho nhỏ.

"Cần giúp không Harry?"

Harry giật bắn mình, Tiêu Nhiên vuốt ngược mái tóc màu bạch kim rủ ra trước mắt tâm trạng không tệ hỏi.

"Draco!"-Cứu thể chủ vui vẻ kêu lên, nhưng sau đó giống như nhớ ra cái gì, cậu khẽ cúi đầu ủ rũ-''Xin lỗi..."

"Ân?"-Tiêu Nhiên thoáng nghiêng đầu.

"Xin lỗi..."-Harry lí nhí nói, nhìn cậu hiển tại ủ rũ không kém gì con gia tinh Droper thường ngày-"Về chuyện thuốc Đa dịch..."

"Không sao."-Tiêu Nhiên khẽ lắc đầu, lấy ra 1 lọ dược tinh thần đưa cho Ginny uống, giúp Harry Potter đỡ cô bé nói-"Kì thực không có việc gì."

Hai người đỡ Ginny đi xuyên xuốt qua cái ống nước khổng lồ, vài lần Tiêu Nhiên quay lại ném cái nhìn cảnh cáo cho Basilick khi nó toan bò lại gần.

"Cảm ơn..."

Lại thêm 1 tiếng lí nhí nữa, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn cứu thể chủ mặt màu đỏ rựng như mái tóc của Ginny thì khẽ chớp mắt quay đầu đi.

Sau vài phút đi ngược lên địa đạo tối om, tai Harry bắt đầu nghe tiếng dọn đá ì ạch vọng lại từ xa xa.

"Ron! "

Harry mừng rỡ reo lên. Vừa hối Ginny đi gấp, Harry vừa la lớn:

"Ginny không sao hết! Mình tìm được Ginny rồi!"

Harry nghe Ron ở đâu đó thốt ra một tiếng mừng vui nghẹn ngào. Tiêu Nhiên nhìn Harry bắt đầu chuẩn bị công cuộc đào đất thì trầm mặc 1 hồi, cuối cùng, y khẽ thở dài:

"Tránh ra nào!"

"Dissendium! Reducto!"< Mở đường thoát lối! Tiêu Hủy!>

Liên tiếp ném ra hai cái bùa chú, Tiêu Nhiên dìu Ginny bước qua đường hầm nhỏ rồi quay đầu nhìn Fawkes nãy giờ vẫn đang tò mò chăm chú nhìn y.

"Suỵt!"

Giơ tay lên môi, làm 1 cái thủ thế không tiếng động, Tiêu Nhiên bỏ lại phượng hoàng đỏ rực đang nghiêng đầu bước qua.

"Em còn sống! Anh thật không tin nổi. Em vẫn còn sống!"

Ron định nhào lại ôm Ginny nhưng tiếng thút thít của cô bé làm cậu khựng lại:

"Nhưng ổn rồi mà Ginny? Mọi việc qua rồi... Ơ... ở đâu ra con chim đó vậy?"

Con Fawkes đã theo sau Ginny chui qua cái lỗ. Harry cuối cùng cũng thót được người lại, chui qua nốt. Harry nói:

"Đó là con phượng hoàng của thầy Dumbledore."

Ron vẫn chưa hết ngạc nhiên. Cậu nhìn Tiêu Nhiên hồi lâu rồi bắt trước Harry lí nhí:

"Draco?"

"Lockhart đâu rồi? "-Tiêu Nhiên hỏi

Ron nhe răng cười ngượng. Cậu hất đầu về phía ống nước bên trên địa đạo:

"Ở trên kia. Ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Đến mà coi."

Fawkes dẫn đường, nhờ bộ lông tía và móng vuốt vàng của nó tỏa ánh sáng át đi phần nào bóng đêm nên địa đạo cũng bớt tối tăm đi. Lockhart vẫn còn ngồi ở đó, bình thản ngâm nga một mình.

Ron nói:

"Thầy mất hết trí nhớ rồi. Tại cú phản đòn Bùa lú ấy mà. Ổng tính ếm mình, hóa ra lại gậy ông đập lưng ông. Bây giờ ổng còn không nhớ được ổng là ai, hay tụi mình là ai, hay ổng đang ở đâu nữa. Mình đành phải bảo ổng lên đây mà ngồi đợi. Bây giờ cái nguy hiểm nhất cho thầy chính là... thầy."

Lockhart chăm chú nhìn bọn trẻ một cách ngây ngốc. Lão nói:

"Chào quý vị. Chỗ này tệ quá hả? Quí vị sống ở đây sao? "

Harry cúi mình ngó vô cái ống nước dài thăm thẳm và đen ngòm. Cậu hỏi Tiêu Nhiên:

"Bồ có nghĩ tới chuyện tụi mình trở ngược lên cái ống này bằng cách nào chưa?"

Tiêu Nhiên không đáp, thay vì dùng xà ngữ mở ra cầu thang ẩn dấu, y lại quay đầu nhìn về phía Fawkes. Phượng hoàng nghiêng đầu mờ mịt nhìn lại y. Hồi lâu sau, nó rúc lên 1 tiếng êm tai bay tới cọ bộ lông vũ đỏ rực lên mái tóc bạch kim của y đầy vui vẻ.

"Draco, cậu biết Fawkes sao?"-Ánh mắt màu lục sáng lên, Harry hỏi.

"Cũng coi như là quen biết..."

Tiêu Nhiên vươn tay xoa nhẹ lên đầu Fawkes trả lời. Fawkes sà xuống trước mặt Harry và vẫy vẫy cánh, đôi mắt như ngọc trai của Fawkes sáng ngời trong bóng tối. Nó ve vẩy cái đuôi dài thướt tha bằng vàng. Harry nhìn con phượng hoàng ngờ ngợ, chưa rõ ý nó ra sao. 

Ron có vẻ bối rối:

"Hình như nó muốn bồ bám lấy nó... nhưng con chim bao lớn mà bồ thì quá nặng, chắc gì nó mang nổi bồ lên trên đó?"

Harry sực nhớ ra lời cụ Dumbledore.

Fawkes không phải là một con chim tầm thường.

Cậu vội bảo những người kia:

"Tụi mình phải nắm chặt lấy nhau."

Harry nhét thanh gươm và cái nón Phân loại vô thắt lưng, rồi cậu giơ tay ra nắm chặt lấy những chiếc lông đuôi nóng hổi một cách lạ thường của con phượng hoàng Fawkes. Nhưng Tiêu Nhiên vẫn thản nhiên đứng đó, không hề có ý muốn chạm vào Fawkes.