Ấm Áp Như Xưa

Chương 38: Chia tay




Ngày tháng trôi qua cuối cùng cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, rồi đến một ngày bất chợt thấy lệ rơi xuống. Trong lòng không thể không thừa nhận, cậu trước giờ chưa từng thực sự cho rằng sẽ xứng với cô.

***

Buổi chiều ngày thứ tư, Thành Thành và Dĩnh Tử dù không muốn cũng phải chia xa.

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Khải Vinh từ Bắc Kinh trở về. Ông đã đặc biệt xin nghỉ mấy ngày phép, để về nhà giúp đỡ.

Ngày hôm sau, Vương Thu Vân cũng xin nghỉ hẳn làm. Cả nhà ba người, dốc toàn lực để lo việc chuyển nhà.

Ngày ngày Thành Thành đều ở nhà bận rộn việc dọn dẹp. Cậu một khắc cũng không dám ra khỏi nhà. Song Dĩnh Tử lại chẳng thấy đến nữa.

Lúc bận rộn mỗi ngày, trong đầu đều là Dĩnh Tử. Có điều, cậu hiểu rõ cô. Vì thế, cố nhịn để không qua tìm cô bé, để cô có thời gian. Đồng thời, cũng để chính mình có thời gian.

Kỳ thực, cậu nào có cần gì đến thời gian. Cậu biết, mình không có lựa chọn. Cậu yêu Dĩnh Tử. Dù xa cách nghìn dặm, vẫn yêu như thế. Cô bé thích Hiểu Đông, cũng không thể làm thay đổi điều gì.

Những ngày này cậu đều nghĩ, rằng trước khi đi nên nói gì với Dĩnh Tử? Nói thế nào đây? Chủ yếu vẫn là cậu hi vọng tiếp tục được làm bạn với cô, cậu hi vọng họ sẽ mãi mãi là bạn bè.

Mặc dù xa cách đến vậy sau này khó mà thường xuyên gặp mặt, nhưng cậu sẽ luôn viết thư cho cô bé, đến kỳ nghỉ cũng sẽ qua thăm cô. Thành Thành từ tận sâu đáy lòng thực mong ngóng, cứ như thế này được cùng cô bé lớn lên. Còn về tương lai, đến tương lai rồi ắt sẽ có cách.

Chủ nhật, Thành Thành viết cho Dĩnh Tử tờ giấy nhắn. Trên đó viết rất đơn giản, chỉ nói mình sẽ rời Vũ Hán vào thứ sáu này, hi vọng trước khi đi có thể gặp được cô bé, cậu có lời muốn nói với cô. Cuối cùng còn viết, mình sẽ đợi cô dưới cây ngô đồng vào lúc tám giờ tối.

Thành Thành chọn thứ sáu, một mặt là vì đó là ngày cuối cùng trước khi đi. Có những lời, dù nhất định phải nói, song lại cứ để tới đêm cuối cùng mói nói, vì lúc đó cậu mới có đủ dũng khí. Mặt khác, cũng còn vì một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó là ngày sinh nhật tròn mười lăm của Dĩnh Tử.

Thành Thành nhớ sinh nhật của Dĩnh Tử là chuyện rất tự nhiên. Cũng như Dĩnh Tử nhớ sinh nhật cậu vậy.

Mỗi năm, hai người họ đều cùng chúc mừng vào đúng ngày sinh nhật của người kia. Không có bánh ga tô hay nến gì cả, nhưng lại có lời chúc mừng chân thành nhất dưới trời đất này.

Cách đây không lâu, khi Thành Thành trải qua sinh nhật mười tám tuổi, Dĩnh Tử đã tặng cậu một sợi dây chuyền có con chuột bằng ngọc. Đó là lần đầu tiên cô bé chính thức tặng cậu một món quà sinh nhật. Vì thế lần này, Thành Thành cũng chuẩn bị cho cô bé một món quà sinh nhật, dự định sẽ tặng vào đúng ngày sinh nhật của cô.

Để đảm bảo Dĩnh Tử sẽ nhận được giấy nhắn, Thành Thành đã để tờ giấy vào trong túi áo khoác ngoài suốt hai ngày.

Chiều ngày thứ ba, Thành Thành đang ở trong nhà đóng gói đồ đạc, đột nhiên nhìn thấy Dĩnh Tử đi ngang qua cửa sổ, hơi thở của cậu lập tức ngừng lại, bàn tay đang đóng gói đồ đạc cũng luống cuống theo.

Vương Thu Vân đang ở bên cạnh giúp đỡ, cũng nhìn thấy Dĩnh Tử, song lại vờ như không thấy gì. Nhìn thấy con trai mình chân tay luống cuống, chỉ cảm thấy đau lòng. Trong lòng bà thầm cầu nguyện, sau khi chuyển tới Bắc Kinh, tình hình sẽ tốt hơn.

Thành Thành cuống quít đóng gói cho xong, rồi nói với mẹ: “Con ra ngoài một lát.”

Vương Thu Vân nhìn đống đồ còn đang đóng gói dở, hỏi: “Giờ sao?”

Thành Thành nói: “Chỉ mấy phút thôi ạ, con sẽ về ngay.” Nói xong, cậu tóm lấy áo khoác ngoài, rồi đi ra cửa.

Nhìn theo bóng dáng khập khiễng của Thành Thành, Vương Thu Vân không khỏi nhớ lại buổi tối mấy hôm trước lúc giặt quần áo, bà tìm thấy trong túi áo khoác ngoài của Thành Thành có một tờ giấy nhắn. Đọc xong, bà lại đặt nó về chỗ cũ, chiếc áo khoác cũng được treo về chỗ cũ. Hai ngày nay, bà cứ luôn tự hỏi: Thành Thành muốn nói gì với Dĩnh Tử? Thổ lộ chăng? Ước hẹn sau này? Hay là …?

Thành Thành dùng cả chân lẫn tay để lên tầng ba, đem tờ giấy nhắn nhét qua khe cửa, gõ gõ cửa, rồi quay người đi xuống.

Cậu biết, Dĩnh Tử lúc này nhất định đang đọc tờ giấy nhắn kia. Cậu hi vọng, cô sẽ đi. Cậu tin, rằng cô sẽ đi.

Thành Thành đoán không sai. Dĩnh Tử lúc này đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn đi ra để mở cửa, lại nhìn thấy có mảnh giấy trên mặt đất.

Nhặt nó lên, mở ra xem, cô lập tức nhận ra đó là nét chữ của Thành Thành, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Cô cẩn thận đọc kỹ tờ giấy. Chỉ mấy dòng ngắn ngủi, mà cô đọc đến mấy lần, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười, trong mắt lại thấy ươn ướt.

Cô bé biết, anh Thành Thành sẽ không thực sự không để ý đến cô nữa. Cô cũng biết, ngày hôm đó những lời anh nói chỉ là trong lúc tức giận, giống như những gì cô đã nói vậy. Anh nhất định vẫn nhớ thứ năm này là sinh nhật cô, nên mới muốn đợi tới ngày hôm đó để chúc mừng sinh nhật, đồng thời để tạm biệt cô. Chỉ có điều, anh sẽ nói gì với cô ?

Thứ tư tuần trước khi biết anh sẽ chuyển tới Bắc Kinh, Dĩnh Tử đã thực sự đau lòng vô tận, đồng thời cũng vô cùng tức giận.

Chỉ mấy tháng trước, Thành Thành khi phải luyện tập để phục hồi sức khỏe, còn từng nắm chặt lấy tay cô mà nói: “Anh sợ em sẽ bỏ rơi anh, rồi đi mất.” Cảnh tượng đó vẫn còn rõ ràng trước mặt, vậy mà anh giờ lại bỏ rơi cô mà đi. Cũng vì như thế, mà trong lòng Dĩnh Tử cảm thấy vừa đau lòng, vừa uất ức, thất vọng và phẫn nộ mà chẳng thể nói được thành lời.

Lúc đó, cô bé tức đến xì khói, nói những lời ngược với lòng mình. Kỳ thực thì vừa nói xong, cô bé đã lập tức hối hận. Chỉ có điều, đang lúc tức giận và đau lòng đến vậy, nên không muốn thu lại những lời nói kia.

Đến ngày hôm sau, cơn giận đã giảm được chút ít, cô bé lại bắt đầu nhớ anh Thành Thành. Đúng, anh vẫn chưa đi, cô đã bắt đầu thấy nhớ anh. Bởi anh là anh Thành Thành, anh Thành Thành của cô.

Đến ngày thứ ba, cơn giận đã tan gần hết, cũng càng thấy nhớ anh Thành Thành hơn.

Dĩnh Tử trước giờ luôn là một cô gái rất kiên cường. Cô luôn có thể nhanh chóng bắt đầu đón nhận hơn nữa còn đối mặt với hiện thực. Cô nghĩ, gia đình anh Thành Thành chuyển tới Bắc Kinh, có lẽ cũng không phải lựa chọn của anh. Anh không nói với cô sớm hơn, cũng có lẽ vì sợ ảnh hưởng tới kỳ thi cuối kỳ của cô.

Anh đã từng nói, anh hi vọng họ có thể mãi mãi là bạn. Cô cũng từng nói thế. Cô còn muốn nói thêm một lần nữa.

Anh nói, anh sẽ viết thư cho cô. Cô muốn nói với anh, cô cũng sẽ viết thư cho anh.

Thực ra, cô có rất nhiều lời muốn nói với anh. Có lẽ, giờ cô vẫn chưa dám nói với anh rằng cô thích anh.

Hai người họ đều còn trẻ, chỉ cần giữ liên lạc, sau này ắt sẽ có cơ hội gặp lại, ắt sẽ có cơ hội lại cùng bên nhau.

Đúng, đây đâu phải ngày tận thế.

Đến tối ngày thứ sáu, Dĩnh Tử đã muốn tới tìm anh Thành Thành. Có điều giờ là cuối tuần, người lớn đều ở nhà.

Mãi mới chờ được tới thứ hai, bố mẹ cô bé đều đi làm. Đi xuống nhà, lại nhìn thấy dì Vương đang đứng ở cửa chỉ đạo mấy chú chiến sĩ chuyển đồ đạc. Cô bé chợt nhớ ra, công việc của dì Vương cũng đã được điều động, không còn làm việc ở đây nữa. Nói như vậy, ngày ngày bà đều ở nhà. Trong lòng Dĩnh Tử vô cùng thất vọng, nhẹ nói: “Chào dì Vương.” Sau đó nhanh chóng đi qua.

Hai ngày nay, cô bé đang phát rầu, không biết phải làm sao mới có thể được gặp riêng anh Thành Thành đây? May mà nhìn thấy tờ giấy nhắn này, mới có thể yên tâm hơn.

Hai đứa trẻ, đều có đầy một bụng những lời muốn nói với người kia, đều vô cùng chờ mong tới thứ sáu này, đối với tương lai, lại có thể đong đầy hi vọng.

Mấy ngày cuối cùng, có quá nhiều việc: nào là đi gửi đồ, nào là đi đóng tài khoản, tạm biệt người thân bạn bè …vv… Vương Thu Vân và Thành Thành gần như bận rộn đến tận giây phút cuối cùng.

Buổi chiều ngày thứ sáu, Vương Thu Vân cảm thấy có chút không khỏe, chủ yếu là vì mệt mỏi lại thêm cảm giác buồn nôn. Bà bèn nói với Thành Thành.

Thành Thành lập tức bảo mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi đi rót cho bà cốc nước.

Vương Thu Vân nghỉ ngơi một chút, cảm thấy đỡ hơn, bèn tiếp tục làm nốt mấy việc.

Đến chập tối, hai mẹ con họ coi như cũng làm xong hết được mọi việc, lúc này Vương Thu Vân chợt cảm thấy trong ngực vừa đau vừa bức bí, hô hấp cũng khó khăn, chân tay tê dại hết cả.

Thành Thành dù không phải bác sĩ, song cũng cảm thấy hình như đây là triệu chứng của bệnh tim, cậu sợ mất hồn mất vía, lập tức đưa mẹ tới bệnh viện 161 ở cạnh bên.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện đã đầy người nằm. Thành Thành khập khà khập khiễng, chạy đông chạy tây. Mãi họ mới gặp được một vị bác sĩ trung tuổi.

Bác sĩ trước tiên yêu cầu Vương Thu Vân uống nitroglycerine và aspirin, sau đó mới khám bệnh. Khám xong, ông nói: “Cảm giác hình như không phải phát tác của bệnh đau tim, mà giống với hội chứng tăng thông khí ( còn gọi là hội chứng thở quá nhanh) hơn.”

Thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Vương Thu Vân và Thành Thành, vị bác sĩ bèn giải thích: Hội chứng tăng thông khí hay hội chứng thở quá nhanh (hyperventilation), thường là do căng thẳng và lo âu gây nên, hô hấp quá nhanh hoặc quá sâu sẽ khiến cho cơ thể bài xuất ra quá nhiều các bon đi ô xít, giảm hàm lượng ô xi trong máu, dẫn tới tính hô hấp giảm mà trúng độc, từ đó ảnh hưởng tới quá trình phóng điện sinh lý bình thường của hệ thống thần kinh, gây cho người bệnh cảm thấy chân tay tê dại, đầu váng vất, ngực đau tức, nhịp tim nhanh hơn. Người bệnh càng căng thẳng, hô hấp càng nhanh hơn, khiến tình trạng bệnh càng xuất hiện tuần hoàn ác tính, những người bị nghiêm trọng càng dễ có dấu hiệu ngất xỉu.

Bác sĩ hỏi han một chút tình hình của Vương Thu Vân, biết được bà gần đây bận rộn liên tục với việc chuyển nhà, sớm mai lại rời khỏi Vũ Hán, nên cho rằng sự việc vừa nãy có thể là do áp lực chuyển nhà và do lo nghĩ mà dẫn tới hội chứng thở quá nhanh. Có điều, để đảm bảo, ông yêu cầu đi thử máu, làm điện tâm đồ, chụp ống dẫn tim, kiểm tra hạch nhân y học …vv… một loạt các xét nghiệm.

Mỗi một loại xét nghiệm đều phải xếp hàng đứng đợi. Rồi đợi xét nghiệm, xong xuôi đâu đấy mới quay lại gặp bác sĩ, rồi lại đợi thêm một lúc lâu nữa.

Cuối cùng cũng được gặp bác sĩ. Bác sĩ nói kết quả xét nghiệm đã chứng minh được chẩn đoán lúc đầu của ông, Vương Thu Vân đúng là bị hội chứng thở quá nhanh. Sau đó, bác sĩ giảng giải cho hai mẹ con họ xem làm cách nào để phòng tránh hội chứng này quay lại, rồi cả việc xử lý nếu lại phát bệnh nữa. Đợi sau khi làm xong hết tất cả, thì đã đến nửa đêm.

Từ bệnh viện đi ra, Thành Thành mới phát hiện, bầu trời đêm đang có hoa tuyết, bay bay vô số dưới ánh đèn đường u ám. Trên mặt đất đã phủ lớp tuyết dày mấy cm, có thể thấy tuyết đã rơi được một lúc lâu rồi.

Nhìn những bông tuyết đang bay lượn đầy trời, trong lòng Thành Thành vô cùng phức tạp. Một mặt, cậu cảm thấy thực may mắn vì mẹ không xảy ra chuyện gì, mặt khác, cậu lại rất đau lòng vì để lỡ mất buổi hẹn với Dĩnh Tử.

Cậu đương nhiên không hề quên, cậu đã hẹn Dĩnh Tử lúc 8h tối dưới cây ngô đồng. Suốt buổi tối hôm nay, không biết bao lần cậu cứ nghĩ đến nó. Thế nhưng, dù cho tạm thời mẹ cậu có không bị nguy hiểm đến tính mạng, thì cậu cũng không thể để bà một mình lại phòng cấp cứu được.

Vì tất cả đồ đạc đều đã được chuyển đi, nên đêm cuối cùng này, Vương Thu Vân và Thành Thành ở lại trong một căn phòng dành cho khách của học viện Rađa cách khu tập thể không xa.

Trên đường tới nhà khách, Thành Thành chẳng nói câu nào. Cậu cứ nghĩ mãi, rằng tối nay Dĩnh Tử hẳn đã đợi cậu rất lâu. Trước khi cậu bận việc lại không hề biết tối nay có tuyết rơi, cứ nghĩ tới việc Dĩnh Tử đứng trong tuyết đợi cậu, trái tim Thành Thành lại như co thắt lại.

Vừa tới nhà khách, Thành Thành đã rót cho mẹ cốc nước, rồi nói: “Mẹ à, mẹ nghỉ sớm đi nhé.” Sau đó bước vào trong phòng dành cho cậu.

Vương Thu Vân đứng ở cửa phòng con trai, nói: “Muộn thế này rồi, con hôm nay hẳn cũng mệt nhoài, ngủ sớm đi.”

Thành Thành nói: “Con sẽ ngủ ngay đây, mẹ cứ nghỉ trước đi ạ.” Sau đó ngồi xuống, bắt đầu viết thư. Cậu biết, nếu tối nay không viết xong bức thư này, cậu không thể nào ngủ nổi.

Mở đầu thư cậu viết: “Dĩnh Tử, xin lỗi em, thực sự rất xin lỗi.” Cậu trước tiên kể với Dĩnh Tử việc đã xảy ra tối nay, giải thích cho cô bé biết vì sao mình lỡ hẹn, và mong cô tha thứ. Sau đó, cậu viết hết những gì mình muốn nói với cô tối nay.

Không, không phải là anh thích em hay vẫn luôn thích em gì gì đó. Cậu chỉ dặn dò Dĩnh Tử phải học hành chăm chỉ, tự chăm sóc mình cho tốt, còn nói với cô bé cậu nhất định sẽ viết thư cho cô bé, nhất định sẽ quay lại thăm cô bé, nhất định thế.

Cuối cùng, cậu chúc cô bé sinh nhật vui vẻ.

Lần trước hai người họ chỉ nói được mấy câu, Dĩnh Tử đã tức giận bỏ đi mất. Tối nay, cậu lại lỡ hẹn, để Dĩnh Tử phải đứng đợi giữa trời tuyết ở khu tập thể. Cứ cho là cơn giận từ tuần trước đã bớt đi, chỉ e giờ lại giận thêm mất rồi. Rồi Thành Thành lại sợ sáng sớm mai lại như lần trước, vì vậy bèn đem tất cả những lời muốn nói viết vào trong bức thư này. Không nói được, nhưng ít nhất cũng có thể để bức thư này lại cho cô bé.

Tám giờ sáng hôm sau, Thành Thành đã đứng trước cửa nhà Dĩnh Tử gõ cửa.

Người mở cửa là Đới Tuyết Mai, sau lưng còn có Lê Triển Bằng.

Thành Thành hơi ngạc nhiên, sau đó mới chợt nhớ ra hôm nay là thứ bảy.

“Cháu chào dì Đới, chào chú Lê.”

“Chào cháu Thành Thành, đến sớm thế.”

“Dạ, cháu và mẹ phải đi ngay bây giờ, cháu đến để nói lời tạm biệt.”

“Cảm ơn cháu, Thành Thành. Hôm qua cô còn nói với mẹ cháu, những năm này, chứng kiến cháu trưởng thành, giờ lại đột nhiên chuyển đi, thực sự có chút không nỡ rời. Hi vọng cháu thi hết cấp thuận lợi, thi được vào trường đại học mà cháu mong muốn.” Những lời nói này, Đới Tuyết Mai là thực lòng nói ra. Mấy tuần trước, khi nhận được tin bố mẹ Thành Thành phải chuyển công tác, Đới Tuyết Mai đã cảm thấy thực may mắn, đồng thời cũng thấy có chút buồn bã, bởi Thành Thành đúng thực là một đứa trẻ tốt. Có điều, ở trong nhà, thì những điều này bà không nhắc tới.

Lê Triển Bằng cũng nói: “Đúng thế, phải thi lên Thanh Hoa cho tốt nhé, để giành vinh quang cho học viện Rađa chúng ta.”

“Cảm ơn chú Lê, dì Đới. Dĩnh Tử có nhà không ạ?”

“Dĩnh Tử tối qua hơi cảm sốt, uống thuốc xong, giờ vẫn còn ngủ. Cô chú thay con bé chào tạm biệt cháu vậy.”

Cảm sốt sao? Là vì đã đứng trong tuyết đợi cậu nên mới bị lạnh sao? Nhất định là thế rồi. Trong lòng Thành Thành vô cùng buồn bã, đồng thời cũng thất vọng vô cùng. Mặc dù không tình nguyện chút nào, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Vâng, cô chú giúp cháu chuyển tới em lời tạm biệt.” Sau đó lấy từ trong túi áo ra một bức thư, nói: “Chú Lê, dì Đới, mong cô chú có thể giúp cháu đưa bức thư này cho Dĩnh Tử được không ạ? Bên trong có địa chỉ nhà cháu ở Bắc Kinh.”

“Đương nhiên là được rồi.” Đới Tuyết Mai vui vẻ nhận lấy bức thư.

Bàn tay Thành Thành lại đưa vào trong túi áo, nắm chặt lấy món quà sinh nhật chuẩn bị cho Dĩnh Tử: một con mèo khắc từ ngọc. Do dự mấy lần, cuối cùng cậu vẫn không lấy ra nữa.

Sau một hồi chúc phúc và tạm biệt, Thành Thành đi xuống dưới nhà. Trong lòng cậu buồn bã vô hạn, lại không làm thế nào khác được. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Dĩnh Tử vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy bức thư của mình, trong lòng cậu cũng được an ủi phần nào.

Vừa đóng cánh cửa lại, Đới Tuyết Mai đã bắt đầu xé bì phong thư.

“Em làm gì thế?” Lê Triển Bằng kinh ngạc hỏi.

Đới Tuyết Mai trừng mắt nhìn chồng một cái: “Anh nói xem em đang làm gì?”

“Làm thế này không tốt lắm đâu.”

Đới Tuyết Mai mặc kệ chồng, mở bức thư ra, bắt đầu đọc, đầu lông mày càng lúc càng cau lại.

Tối qua khi Dĩnh Tử từ bên ngoài trở về, trên gương mặt đỏ ửng, cả người không còn chút sức lực nào. Hỏi con bé chơi bên nhà Lị Lị như thế nào, miệng thì nói là rất vui, song bộ dạng lại như sắp khóc vậy. Lúc sờ đầu con bé, còn thấy hơi nóng.

Bà vội bắt con gái uống thuốc rồi đi ngủ. Thực chẳng ngờ, càng đến đêm nó lại càng sốt cao hơn. Đới Tuyết Mai mấy lần phải dậy để kiểm tra nhiệt độ cơ thể con bé, song lại nghe được Dĩnh Tử trong cơn mơ cất tiếng gọi: “Anh Thành Thành, đừng đi!”

Trong lòng bà đã nghi ngờ, buổi tối Dĩnh Tử không hề đến nhà Lị Lị như lời con bé nói. Đọc bức thư của Thành Thành bà mới hiểu, con bé ngốc này, hóa ra lại đứng đợi Thành Thành suốt hơn hai tiếng đồng hồ dưới trời tuyết.

Đới Tuyết Mai đọc xong bức thư, bèn đưa cho chồng mình, nói: “Anh tự xem đi.”

Lê Triển Bằng do dự nhận lấy, đọc xong bức thư, không nói gì.

Hai vợ chồng họ nhìn nhau hồi lâu, đều hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.

Trên đường đi đến ga tàu hỏa, cũng như suốt quãng đường ngồi trên tàu hỏa lên Bắc Kinh, Thành Thành cứ nghĩ mãi về Dĩnh Tử. Cô bé bây giờ đã dậy chưa? Đã đỡ sốt hơn chưa? Không biết đã đọc thư chưa? Tối qua cậu lỡ hẹn, hại cô bé phải đứng đợi trong trời tuyết, còn khiến cô bị bệnh, cô bé nhất định là giận lắm. Có điều, đọc thư rồi, cô bé có tha thứ cho cậu hay không? Còn nữa, những lời cậu viết trong thư đó, cô bé đọc rồi sẽ nghĩ thế nào? Đó là lời hứa của cậu, cô bé có hiểu hay không? Cô có còn trách cậu vì đột nhiên rời khỏi Vũ Hán hay không? … trong lòng cậu vô cùng phức tạp và rối bời, vừa căng thẳng lại vừa rất hi vọng.

Ngồi tàu hỏa suốt mười mấy tiếng, đến Bắc Kinh đã là lúc nửa đêm. Đôi chân cậu đã tê dại cả, hơn nữa còn vô cùng đau nhức, gần như không thể đi đứng được.

Vừa tới nhà mới ở Bắc Kinh, mẹ đã bảo cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi, song cậu lại nói không mệt, vội ngồi xuống, lại viết một bức thư dài nữa.

Buổi sáng, một khắc trước khi cậu để bức thư vào trong hòm thư, đột nhiên nghĩ tới, những năm này, quan hệ của cậu và Dĩnh Tử bình lặng như nước, cứ ba đến năm ngày hoặc có lúc còn lâu hơn nữa mới gặp nhau một lần. Giờ cậu lại vội vã thế này viết thư cho cô bé, liệu có làm cô bé sợ hay không?

Vì thế, cậu lại không gửi bức thư đó nữa.

Cố gắng nén nhịn thêm ba hôm, cậu lại viết một bức mới. Trước tiên, lần nữa xin lỗi về chuyện thất hẹn tối hôm đó, còn nói với Dĩnh Tử việc buổi sáng hôm rời khỏi Vũ Hán có đến nhà cô bé cáo từ, nhưng không gặp được cô, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối… Cậu vừa viết vừa nghĩ, liệu Dĩnh Tử có cảm giác thất vọng giống như mình không? Sau đó, cậu nói qua một chút về tình hình hiện nay ở học viện Rađa Bắc Kinh.

Do dự mấy lần, mới quyết định kẹp một bức ảnh của mình ở trong bức thư, còn viết thêm ở cuối thư hỏi Dĩnh Tử, có thể gửi một bức ảnh của cô bé cho cậu hay không? Cậu nghĩ, họ là bạn bè, giờ mỗi người một nơi, yêu cầu này chắc cũng không có gì quá đáng nhỉ?

Cậu thực sự rất muốn có một bức ảnh của Dĩnh Tử.

Mùa hạ năm ngoái, khi Dĩnh Tử từ Hồng Kông trở về, có đưa cho cậu xem mấy bức ảnh cô bé chụp ở Hồng Kông.

Những bức ảnh đó tấm nào tấm nấy đều đẹp đến kinh người. Không, không phải cậu đang nói tới phong cảnh, mà là nói người đứng trong đó. Đặc biệt là bức có phong cảnh cảng Victoria đó, cậu chỉ nhìn một lần, mà trái tim lập tức đập nhanh hơn, máu cũng như trào ngược lên, chỗ này mềm yếu, chỗ kia kiên cường.

Lúc đó, cậu đã rất muốn có một tấm hình của Dĩnh Tử, mấy lần cố lấy dũng khí, lại không cách nào mở lời được. Cậu dựa vào gì chứ? Nếu cô bé từ chối thì sao?

Song cậu lại không biết lúc đó, nếu mình mở lời hỏi, Dĩnh Tử sẽ vui vẻ mà tặng cậu một tấm. Thực tế thì, khi cậu không nói gì, chỉ khiến Dĩnh Tử thêm chút thất vọng. Nhưng cô bé cũng không thể tự mình nói rằng, muốn tặng cho anh một tấm được nhỉ?

Gửi thư xong, rồi đếm ngày đếm tháng để đợi thư.

Nhưng không có thư hồi âm.

Cậu lại tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, vì bức thư đến muộn kia mà tìm ra không ít lý do.

Qua thêm một tuần nữa, vẫn không có gì.

Tại sao Dĩnh Tử không viết thư lại cho cậu? Lẽ nào, cô bé vẫn còn đang giận hay sao?

Cậu gian nan trải qua từng giờ từng phút của một tuần lễ nữa, lại viết thêm một bức thư. Trong thư cậu giới thiệu qua về học kỳ mới, về trường mới, còn nói cho Dĩnh Tử biết, cậu tất cả đều ổn thỏa.

Kỳ thực, lại chẳng ổn tí nào.

Từ lúc rời khỏi Vũ Hán, cậu ngày đêm tưởng nhớ Dĩnh Tử, giờ lại từng ngày lo lắng vì sao cô bé không hồi âm thư lại cho cậu, song lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể hỏi han về học kỳ mới như thế nào, có bận rộn hơn không? Sau đó lại một tràng dặn dò và cổ vũ, giống như những lần nói chuyện bình thường trước đây.

Cuối thư, cậu viết thêm một câu: “Dĩnh Tử, anh biết giờ em rất bận. Có thời gian thì viết thư hồi âm cho anh nhé, một câu thôi cũng được.”

Thế nhưng không có, một chữ cũng không.

Thành Thành càng lúc càng lo lắng, càng lúc càng sợ hãi. Cậu hiểu Dĩnh Tử, cô bé không hồi âm, không phải vì không có thời gian. Cô bé không hồi âm, chỉ có thể vì một lý do: cô không muốn viết thư lại, không muốn tiếp tục liên lạc nữa.

Tại sao? Cô bé vẫn còn giận chuyện cậu rời khỏi Vũ Hán, cho nên mới không muốn để ý đến cậu nữa sao?

Nếu thực là như thế, cậu sẽ không trách cô. Còn nhớ năm ngoái khi cô trở về từ Hồng Kông, cậu còn lo lắng hỏi cô bé liệu có rời khỏi Vũ Hán không. Cô bé đã hứa rằng sẽ không bao giờ, lúc đó cậu mới yên tâm được. Thực chẳng ngờ, giờ người rời khỏi Vũ Hán lại là cậu. Là do cậu không tốt, cho nên cậu dù một chút cũng không trách cô bé. Cậu chỉ muốn biết, đến bao giờ cô mới tha thứ cho cậu? Chỉ cần cô bé chịu tha thứ, dù thời gian là bao lâu cũng không sao cả, cậu có thể đợi.

Thế nhưng, nếu không phải là nguyên nhân này thì sao? Cô bé liệu có thể nào không hồi âm, là bởi vì có lý do khác hay không? Ví dụ như vì Hiểu Đông? Cô liệu có thể nào vì đã thành đôi với Hiểu Đông mà quên cậu mất rồi không? Dù gì, cậu cũng không thể mãi mãi ở bên cạnh cô bé, còn Hiểu Đông lại có thể làm tốt được việc đó. Thành Thành không phải không biết, những năm này, Hiểu Đông luôn ở bên cạnh cô. Hiểu Đông thích Dĩnh Tử, chỉ e không kém gì bản thân cậu.

Còn nữa, cô bé càng lớn càng xinh đẹp, những cậu nam sinh xung quanh cô bé, đặc biệt là bạn học cùng lớp, nhất định sẽ chú ý tới ngũ quan xinh xắn cùng dáng người yểu điệu kia. Ai cũng có thể thích cô, theo đuổi cô. Ví dụ như, cậu bạn lớp trưởng đã từng tới tìm cô bé đấy không phải sao?

Còn bản thân cậu, đối với Dĩnh Tử mà nói, liệu có thể nào giống như không gặp càng đỡ phiền, sau đó dần dần quên lãng hay không?

Không, không thể nào.

Thế nhưng, lần gặp gỡ cuối cùng đó, cô bé không chỉ đã nói: “Anh không cần phải lo, có chuyện gì anh Đông Đông sẽ giúp em.” Cô còn nói: “Em sẽ không viết thư lại đâu.” Lẽ nào, đó không phải lời nói trong lúc tức giận, mà là lời nói thực lòng hay sao?

Chỉ mong là không phải, vì chỉ cần nghĩ như thế, là trái tim cậu lại đau đớn đến nỗi như không còn là chính mình.

Thành Thành vẫn tiếp tục viết thư cho Dĩnh Tử, mỗi tháng hai bức. Tiếp tục kể cho cô bé về cuộc sống và việc học tập ở nơi này, đồng thời cũng hỏi han việc học và cuộc sống của cô bé. Vẫn là ngữ khí bình thường mà ấm áp kia, giống như đang nói chuyện với cô vậy. Cậu cần được dốc bầu tâm sự.

Mặc dù cậu trước giờ chưa từng nhắc tới sự nhớ nhung, nhưng giữa những hàng chữ đều là sự mong nhớ. Dù cho Dĩnh Tử tạm thời không hồi âm lại, nhưng cậu hi vọng, khi đọc thư của cậu, cô ít nhất cũng biết được cậu chưa từng quên cô. Cậu cũng hi vọng, cô sẽ không quên mất cậu. Đồng thời, cậu trong lòng thầm cầu nguyện: rồi đến một ngày, Dĩnh Tử sẽ viết thư lại cho cậu.

Thế nhưng, cô bé trước sau vẫn không viết.

Thành Thành càng lúc càng tuyệt vọng, đau khổ đến mức không tự vực dậy nổi. Sự căng thẳng học tập trước kỳ thi cuối cấp III giờ trở thành cứu cánh duy nhất của cậu.

Buổi chiều hàng ngày là khoảng thời gian khó trải qua nhất, dù biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn có thói quen đợi cô. Có khi ngoài cửa có người đi qua, trong lòng cậu lại không nén được mà trái tim nảy lên một cái.

Ngày tháng trôi qua cuối cùng cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, rồi đến một ngày bất chợt thấy lệ rơi xuống. Trong lòng không thể không thừa nhận, cậu trước giờ chưa từng thực sự cho rằng sẽ xứng với cô. Cậu tuyệt vọng muốn ở bên cạnh cô. Giờ không thể ở cạnh bên, cậu lại tuyệt vọng muốn được giữ liên lạc với cô. Nếu không cách nào giữ liên lạc được, cậu không biết nên làm thế nào mới phải.

Cậu cô độc, cô độc đến mức gần như khủng hoảng, ngày tháng trở nên thật khó khăn.

Ban ngày, vẫn còn có thể tìm việc mà làm. Thế nhưng, khi đêm xuống, Dĩnh Tử thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu: cô đẩy cửa bước vào, mỉm cười nhìn cậu, rồi cất tiếng gọi: “Anh Thành Thành.”

Khi tỉnh lại, đã thấy nước mắt đầy trên gương mặt.

Kết thúc kỳ thi cuối cấp, thành tích của Thành Thành rất nổi bật. Có điều, do bị tàn tật, mà việc tuyển chọn cũng gặp một phen trắc trở.

Cuối cùng, cậu đã thi được vào khoa công trình sinh vật y khoa đại học Thanh Hoa.

Trong lòng Vương Thu Vân như trút được gánh nặng. Có điều, còn chưa kịp vui mừng, đã bị quyết định của Thành Thành làm cho hoảng sợ.