Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 59




Giang Triết Tín trên đường chạy như bay, mặt mày căn thẳng không nói một lời, không ngừng đạp xuống chân ga. Tâm tình của tôi cũng giống như hắn. Tuy rằng đã nói điều kiện với hắn nhưng chuyện này cũngkhông ảnh hưởng gì đến lo lắng của tôi đối với Giang phu nhân.

Chỉ dùng thời gian một nửa so với bình thường, xe thắng gấp trước cửa lớn Giang gia.

"Xuống xe!" hắn hung thần ác sát tức giận nhìn tôi, khẩu khí cực kỳ ác liệt.

Tôi biết hắn đang vì vừa rồi bất đắc dĩ thỏa hiệp mà phẫn hận không cam lòng. Tôi không so đo với hắn, cũng không hề thấy đắc ý vì đạt được mục đích, ngoan ngoãn mở cửa nhanh chóng nhảy xuống xe.

Cửa sắt Giang gia mở ra,"Thiếu gia, Hứa tiểu thư, hai người thật đã trở lại. Lão gia đang rất sốt ruột đây." Người đàn ông mở cửa vui buồn lẫn lộn nói.

Tôi gật đầu muốn đi vào trong, Giang Triết Tín đã chụp lấy tay tôi, bước nhanh kéo tôi vọt vào.

Trước cửa nhà chính, hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, trên tay tôi ra sức siết lại, từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ một cảnh cáo: "Mẹ vẫn đang bệnh, đừng nói lung tung."

Ngón tay của tôi đều sắp bị hắn bóp nát, tôi nhíu mi cắn răng nói: "anh cũng đừng quên ước định của chúng ta."

Hai mắt hắn gần như sắp phun hỏa đến nơi, không hề nhìn tôi, đẩy cửa ra lôi tôi vào.

Giang Hoa ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, cau mày, ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng lại vẫn trầm tĩnh như trước. Nhìn thấy chúng tôi, gật đầu rất nhẹ: "Hai con đã trở lại."

"Cha, mẹ con người......" Giang Triết Tín buông tay, sải từng bước đến dồn dập hỏi.

"Vừa rồi đã tỉnh lại, giờ vừa uống thuốc xong ngủ rồi. Hai con ngày mai quay lại thăm bà ấy đi."

"Bác sỹ nói sao? Có nghiêm trọng không? Rốt cuộc là bệnh gì?" Giang Triết Tín liên tục trùng điệp hỏi.

Giang Hoa im lặng vài giây mới nói: "Vẫn phải làm thêm một bước kiểm tra nữa mới có thể chuẩn đoán chính xác. Bọn họ đã đem mẫu máu về xét nghiệm rồi."

Giang Hoa tuy rằng nói bình tĩnh vững vàng, xếp từ đơn giản, nhưng tôi rõ ràng nghe ra được mùi vị bất thường. Trong tiềm thức, tôi có dự cảm, Giang phu nhân nhất định không phải cảm mạo phát sốt bình thường đơn giản như vậy.

Tin chắc Giang Triết Tín cũng có điều lo lắng, nghe Giang Hoa nói xong, cũng không hề buông lỏng nét mặt. Nhất thời trong phòng tĩnh lặng lại, áp lực không tiếng động nặng nề đè xuống làm người ta khôngthở nổi.

thật lâu sau, Giang Triết Tín đánh vỡ sự yên lặng: "Con vẫn muốn lên nhìn mẹ một lát. Con sẽ khônglàm ồn đánh thức mẹ đâu."

Giang Hoa trầm ngâm một lát, gật đầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại tôi cùng Giang Hoa. Tôi và ông ta không có chuyện gì để nói, chỉ có cúi đầu đứng ở đó, trong lòng phần nhiều lo lắng cho bệnh tình của Giang phu nhân.

"cô Hứa," Giang hoa bỗng nhiên gọi tôi, tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, trong mắt ông ta chứa sự do dự và đấu tranh, dường như không biết mở miệng thế nào, "Có lẽ chúng ta có chút hiểu lầm cô, để cho cô chịu khổ. Bác gái của cô lần này....... Tình hình không được tốt, tôi nghĩ..... Bà ấy không thể chịu nổi kích thích, cô.... "

Tôi hiểu được ý của ông ta. Từ lâu tôi đã đoán được, chuyện của Giang Thư Duyệt hai cha con Giang Hoa đều rất rõ, chỉ có giấu diếm Giang phu nhân. Tất cả mọi thứ Giang Triết Tín gây ra cho tôi, Giang Hoa cũng đều biết hết, nhìn thái độ ông ta bình thường đối xử với tôi là hiểu ngay. Suy cho cùng, ông ta cũng là một người cha đáng thương mà thôi, nếu bảo tôi oán hận ông quả thật tôi từng có, nhưng mà bây giờ, càng nhiều hơn vẫn là sự áy náy.

"Giang tiên sinh, Giang phu nhân luôn luôn đối tốt với tôi, tôi nhìn ra được, tôi càng vì vậy cảm kích bà sâu sắc. Bây giờ Giang phu nhân bị bệnh, tôi cũng vô cùng khổ sở, tôi hy vọng bà có thể nhanh chóng khôi phục sức khỏe. Có điều gì cần tôi làm tôi nhất định dốc hết sức mình ra." Bất luận ông ta có tin haykhông, lời này tôi đều là chân tâm mà nói.

"Tốt, tốt." Giang Hoa mang theo hoài nghi nhìn tôi, cuối cùng vẫn gật đầu, nhẹ giọng thở dài, "cô...... Là đứa trẻ tốt. Chỉ tiếc......" Tiếp theo sau đã không còn nghe được tiếng nữa, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được.

Giang Triết Tín đi lên thật lâu, tôi và Giang Hoa chờ hắn, cũng không còn nói chuyện với nhau nữa.

Cuối cùng Giang Triết Tín chậm rãi đi xuống lầu, tôi nhìn hắn, bất giác trực tiếp thốt ra câu hỏi mà mìnhkhông tự biết: "Giang phu nhân...... Thế nào rồi?"

"Mẹ luôn ngủ, tôi tin bà không việc gì đâu, ngày mai sẽ khỏe thôi." hắn thực kiên định nói. hắn mang cho chúng tôi lòng tin, cũng là tự mang lại cho mình lòng tin.

"Triết Tín, con và cô Hứa cũng đi nghỉ ngơi đi. Để cha chăm sóc cho mẹ con." Giang Hoa đứng lên.

"Vậy được, cha. Ban đêm có chuyện gì cha hãy lập tức gọi con dậy." Giang Triết Tín vươn tay tới tôi, "Lăng Tịch, chúng ta đi."

Tôi không tình nguyện bị hắn lôi kéo đi, Giang Hoa ở sau lưng chúng tôi nói thêm: "Triết Tín, con hãy chăm sóc tử tế cho cô Hứa nhé."

Giang Triết Tín quay đầu đáp lời, "Con biết rồi, cha." Nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh đi tầm mắt hắn, bước theo hắn trở lại căn lầu nhỏ.

Đồ đạc trong nhà bày biện y như ban đầu, không chút thay đổi. Chỉ có tâm tình từ lâu không còn như trước đây, chẳng qua ngắn ngủi có mấy ngày, lần nữa bước vào căn phòng này, giật mình cứ ngỡ nhưđã qua một cuộc đời.

"Nghỉ ngơi sớm đi." hắn đứng ở cửa, cũng không lập tức bỏ đi.

Tôi đưa lưng về phía hắn, không hề mở miệng.

một lát sau, hắn đóng cửa phòng, tôi thở phào một hơi.

Tôi ngồi xuống ghế trúc, sức lực cả người giống như bị tháo cạn.

Rốt cục vẫn trở lại rồi, hết thảy dường như trở lại điểm ban đầu. Lòng tôi một trận thít chặt, giống như bị ong độc đốt một cái. Hồi ức thống khổ lại lần nữa bắt đầu có khuynh hướng bao trùm lên, tôi dùng sức lắc mạnh đầu, bắt buộc bản thân ngừng tiếp tục nghĩ ngợi nữa.

không giống, lần này không giống. Tôi tự an ủi mình, lần này chính là đi thăm Giang phu nhân, một khi Giang phu nhân khôi phục sức khỏe, tôi liền lập tức rời đi. không còn nhiệm vụ nữa, không bao giờ cần ngụy trang nữa, không cần trăm phương ngàn kế tính toán nữa. Điều quan trọng nhất là tôi sẽ không còn cần phải lừa gạt Giang phu nhân nữa.

Dưới cơn hoảng hốt mãnh liệt không có nguyên do, tôi đến cả quần áo cũng không thay liền nằm lên giường. Chăn gối vẫn có hương vị ánh nắng như cũ, chỉ là tôi biết tối nay tôi nhất định mất ngủ.

Đêm dài dằng dặc gian nan dị thường, trong bóng tối, tôi từ đầu đến cuối đều mở to mắt không dám ngủ. Tôi sợ lại chìm vào trong ác mộng, cho dù ở trong mộng tôi cũng không tình nguyện gặp lại những người đó.

không biết sau lần trở mình trằn trọc thứ bao nhiêu, ánh sáng mỏng manh cuối cùng cũng từ khe hở cửa sổ chiếu vào, tôi như nhìn thấy cứu tinh vội ngồi dậy, chạy đến phòng tắm rửa mặt.

Khi tất cả đã được xử lý sạch sẽ, sắc trời chẳng qua chỉ vừa trắng sáng. Tôi ra khỏi căn lầu nhỏ, đi trênmặt cỏ trong vườn hoa, phía trước nhà chính còn đèn đuốc rõ ràng sáng trưng, dường như cả một đêm chưa từng tắt. Tim tôi bắt đầu đập không theo quy luật, căn bản không kịp suy nghĩ, liền chạy chậm đivào.

Trong phòng khách không có ai, một người giúp việc bưng chậu rửa mặt vội vàng từ cầu thang đi xuống. Tôi đón trước mặt: "Phu nhân thế nào?"

"Phu nhân ban đêm phát sốt cao, lão gia gọi bác sỹ tới, bận rộn cả một đêm. Thiếu gia đã ở trên lầu."

"Bây giờ sao? Bây giờ thế nào rồi? Giảm sốt chưa?" Tôi vội vàng hỏi.

"Dường như vẫn chưa." Người giúp việc cũng rất lo lắng, thực sốt ruột đi tiếp.

Tôi vịn cầu thang chậm rãi đi lên, cửa phòng ngủ chính hoàn toàn rộng mở, Giang Hoa ngồi trên giường nắm chặt tay Giang phu nhân, Giang Triết Tín đứng ở góc khác nghiêng người, đang đổi túi nước chườm trán cho Giang phu nhân. Tôi không thấy được vẻ mặt bọn họ, chỉ nhìn được Giang phu nhân hơi nhíu mi, ánh mắt nhắm chặt, hai má đỏ bừng khác thường, trên cánh tay khác đang ghim kim truyền dịch.

Giang Triết Tín quay đầu, trên mặt lo âu, trong mắt đều là tơ máu, rõ ràng cũng là một đêm không ngủ. Nhìn thấy tôi, lập tức cúi đầu ghé sát bên tai Giang phu nhân nhẹ giọng: "Mẹ, Lăng Tịch đến rồi đây."

Tôi đi qua đứng ở bên người Giang Triết Tín. Qua vài giây sau, Giang phu nhân chậm rãi mở mắt, nhìn tôi lộ ra nụ cười tươi, vô cùng suy yếu nói: "Lăng Tịch, con đã trở lại."

"Mẹ, con về rồi ạ. Mẹ khỏe chút nào chưa?" Tôi khom người cúi xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay đangghim kim truyền dịch của bà, cố nén khổ sở, run giọng hỏi.

Bà gật gật đầu, "Khỏe hơn nhiều. Mọi người đều đừng lo lắng. Cha con có khỏe không?"

"Bác Hứa không sao cả ạ, mẹ, người đừng lo lắng. Hãy nghỉ ngơi thật nhiều." Giang Triết Tín giành trướcnói.

"Đúng vậy nha, Bội Phân, chính em cũng bệnh, đừng lo lắng nhiều." Giang Hoa cũng nói.

Tôi một phen mơ hồ, nhìn Giang phu nhân theo bản năng gật đầu một cái. Bà mới thoải mái, hình như rất mệt mỏi, lại lần nữa nhắm mắt.

Giang Triết Tín nhìn tôi đưa mắt một cái, chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ xuống cầu thang vào phòng khách.

"Cha tôi nói với mẹ, cha em bệnh cũ tái phát, chúng ta từ làng du lịch trực tiếp mua vé máy bay đi thăm ông ta." hắn nhỏ giọng giải thích.

Tôi bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu.

"Bác sỹ nói thế nào?" Tôi hỏi, hiện tại tôi chỉ quan tâm Giang phu nhân, đối với chuyện này của hắnchẳng muốn so đo.

Giang Triết Tín sắc mặt trở nên ngưng trọng, mấp máy môi mới nặng nề nói: "Kết quả kiểm tra máukhông tốt lắm. Nhưng vẫn không thể xác định, phải đợi kết quả lấy tủy kiểm tra mới biết được."

"Lấy tủy kiểm tra?" Tôi quá sợ hãi, khái niệm y học về danh từ này trong đầu thật sự hữu hạn, nhưng tôi mơ hồ biết được chuyện này hình như có liên quan đến bệnh bạch cầu, "Sao lại như thế? Sức khỏe Giang phu nhân luôn rất tốt, sao sẽ như vậy? Nhất định là đoán sai rồi."

Giang Triết Tín thở sâu, cố gắng khắc chế cảm xúc: "Sức khỏe mẹ tôi không phải là lúc nào cũng tốt, nhất là sau khi sinh Tiểu Duyệt.... chính là em gái tôi, sức đề kháng miễn dịch kém hơn người bình thường rất nhiều. Bao nhiêu năm qua, cha tôi trước sau đều rất cẩn thận chăm sóc cho bà, chưa từng ngừng tìm y hỏi dược, hy vọng có thể giúp bà tăng cường thể chất. Cũng bởi vì như thế, mẹ sợ cha lo lắng quá mức, mỗi khi cơ thể không khỏe, chỉ cần có thể chịu đựng được, mẹ cũng sẽ không hé răng. Lần này phát bệnh lại vô cùng hung mãnh, bác sỹ nói không thể nào trước kia một chút dấu hiệu cũngkhông có, dưới sự truy vấn của cha tôi, mẹ mới nói, choáng đầu và sốt nhẹ không chỉ có một hai lần."

Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, Giang phu nhân sức khỏe không tốt, Tiểu Duyệt mới do ca ca mang theo, Tiểu Duyệt lúc còn rất nhỏ đã rất hiểu chuyện, còn biết bưng thuốc cho mẹ uống, nhưng mà, nhưng mà mộtđứa trẻ đáng yêu như thế, cứ vậy mà....! Cảm giác tội lỗi mãnh liệt nảy lên, tôi rõ ràng đã biết chân tướng, tôi không thể cứ tiếp tục làm bộ mình không biết gì.

Tôi không dám đối mặt với ánh mắt Giang Triết Tín, thì thào nói: "Thực xin lỗi."