Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 8: Khế ước thứ hai




Editor: ton ton

”Ưm......”, bất ngờ không kịp đề phòng, tiếng rên rỉ nhỏ vụn liền như vậy thoát ra miệng, cũng may tôi nhanh chóng cắn môi dưới, không đến mức quá mất mặt.

Hạ thân còn có vết thương, tuy cỏn con nhưng đau đớn bén nhọn vô cùng nương theo động tác của hắn từ bụng dưới truyền đi lên kích thích thần kinh tôi.

Biết rõ phí công, nhưng hai tay tôi vẫn có ý chống đẩy hắn. Kết quả hai tay rơi vào vòng kìm kẹp trong tay hắn bị đẩy lên đỉnh đầu.

Hắn di chuyển rất chậm, lại thẳng tiến rất sâu. Hạ thể hắn nghiền chặt áp sát phần trên xương chậu vẫn còn mang vết thương bị roi đánh sưng phù chưa tan hết của tôi, làm tôi sợ run, không tự chủ được mà uốn cong lưng lên.

”Rất tuyệt, tôi thích cô co rút thít chặt.” Hắn ở bên tai tôi thở dốc, hơi thở ấm nóng phun lên vành tai sau của tôi, ngôn ngữ thô bỉ làm người ta cảm thấy thẹn.

Tôi thống hận bản thân sinh phản ứng với hắn, nhưng thân bất do kỷ, hoàn toàn do cơ thể đang trong cơn đau đớn sẽ tự nhiên hình thành cơn run rẩy và bên trong co rút lại, chẳng hề chịu sự khống chế lý trí của tôi.

Ánh mắt hắn càng phát ra sự hung tàn mãnh liệt, động tác cũng càng bắt đầu thêm cuồng dã, nhiều lần đều tăng tiến đẩy càng sâu. Tôi có thể cảm giác được hạ thân gần như bị mở rộng lên đến cực hạn để tiếp nhận hắn khảm nhập.

”Nhìn tôi.” Hắn dừng lại, ngón cái chặn môi dưới tôi, ngăn tôi tự cắn môi mình.

Cơn đau liên tục khiến tôi lạnh run cầm cập, thần trí hoảng hốt, mặc dù mắt giương mở to, nhưng không cách nào tập trung được lực chú ý. Tôi tin ánh mắt tôi giờ này là sự tan rã, mờ mịt luống cuống không biết phải làm sao.

”Tôi thích dáng vẻ này của cô, thả lỏng, đem bản thân giao phó cho tôi, cô sẽ thưởng thức được sự mới lạ, còn có hương vị của sự khoái lạc.... “ Giọng điệu của hắn như là đang dụ dỗ, nhưng tôi lại hoàn toàn nghe không hiểu.

”Đừng nhắm mắt cô lại, kêu ra tiếng, để tôi nghe được tiếng kêu của cô.” Hắn lại bắt đầu tiếp tục luận động, lại gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu thị trên mặt tôi.

Tôi không thể gượng ép bản thân nhìn hắn mà phát ra tiếng kêu rên, trong lúc hoảng hốt, tôi tựa hồ thấy được vẻ mặt của hắn từ chờ mong sau đó lại trở nên bắt đầu âm u.

Đau đớn càng lúc càng rõ nét, ý thức của tôi lại chạy theo từng cơn đau đó.

Tôi nhìn thấy mâu trung của hắn ánh lên vẻ giận, cuối cùng trước khi dây thần kinh trong đầu tôi như chiếc cung bị kéo căng gần sắp đứt đoạn, tôi mở miệng: “Cầu xin anh. Tôi rất đau. Tôi còn đang sốt.” Không phải hắn trông chờ tiếng kêu khóc, mà chính là lời cầu xin tha thứ yếu ớt và trần thuật sự thật.

Nếu có thể, tôi càng muốn chỉ đơn thuần trần thuật sự thật, sự cầu xin tha thứ này đối với tôi mà nói cũng là việc không thể chịu đựng nổi, làm tổn thương tự tôn của tôi, nhưng tôi cũng thực hiểu rõ, tôi phải cầu xin tha thứ, hắn muốn nhìn thấy chính là sự khuất phục của tôi.

Hắn dừng lại, nhìn chăm chú vào tôi. Bàn tay không hề rời cằm tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi tôi.

Hắn đang cân nhắc sao? Không biết bộ dang khuất phục như vậy có vượt qua được cửa ải của hắn không, nhưng tôi chỉ có thể làm đến một bước này thôi.

”Lặp lại lần nữa.” Âm thanh vang lên không mang theo cảm xúc gì.

Tôi không xác định được hàm ý của hắn, do dự một chút, mới nhẹ giọng lập lại một lần nữa: “Cầu xin anh. Tôi... Rất đau. Tôi còn đang sốt.”

”Vì cái gì cầu xin tôi?” Vẻ mặt của hắn có một tia biến hóa, đôi môi thoáng cong lên.

Vì cái gì cầu xin hắn? Biết rõ còn cố hỏi! Bởi vì anh buộc tôi cầu xin anh. Anh tự đại, cuồng vọng, biến thái! Anh muốn tôi phối hợp thỏa mãn dục vọng chinh phục của anh!

Chính bởi tôi rất hiểu được ý tưởng đê tiện vô sỉ của hắn, mới càng thêm khó có thể mở miệng. Tôi im lặng.

”Vì cái gì cầu xin tôi?” Hắn theo đuổi không bỏ. Đầu ngón tay tăng thêm khí lực, môi của tôi hơi đau.

Tôi nhìn hắn, trong con ngươi đen trước mặt nhàn nhạt lóe lên vẻ lạnh lẽo rõ ràng, đối với câu trả lời của tôi, hắn nhất định phải có bằng được*, khoảng thời gian im lặng không tiếng động đã khiến tôi hiểu ra nếu không thể cho hắn đáp án vừa lòng thì không biết kết cục của tôi sẽ thành ra cái dạng gì? Được rồi, nếu khuất phục có thể khiến tôi đạt tới mục đích, tôi phục tùng một lần thì sẽ ra sao, đã ngụy trang nhiều như vậy, coi như diễn lại bộ phim lần nữa là được rồi.

*Nguyên văn 势在必得 = Thế tại tất đắc: ý là buộc phải đạt được thứ mình muốn có hoặc muốn làm

”Bởi vì......,“ Tôi vẫn không thể suông sẽ thuận lợi nói tiếp, quả thật chỉ muốn mặc kệ không để ý đến chẳng hề đơn giản chút nào. Trước kia sống an nhàn sung sướng, được "người kia" khắp nơi che chở đã quen rồi, ai dám dẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi như thế? Thói quen quả là một thứ đáng sợ, dù hiện tại bản thân đã nghèo túng biến thành nô lệ, không đáng một đồng, nhưng vẫn không vứt đi được thể diện, tự tôn.

”Sao hả?”

Tôi thở sâu: “Bởi vì... Anh nắm trong tay sự sống chết tôi.” Tôi vẫn là lánh nặng tìm nhẹ, có lẽ hắn sẽ không hài lòng với câu trả lời không nhẹ không nhạt như vậy.

Quả nhiên, hắn kiềm chặt cằm tôi, khẽ lắc đầu: “Không những nắm trong tay sự sống chết của cô, hơn hết tôi là chủ nhân của cô. Tôi đã nói qua, chỉ có tôi mới có thể đối với cô muốn làm gì thì làm. Tôi có thể cưng chiều cô, thương yêu cô, cũng có thể khiến cô càng đau đớn, sống không bằng chết. Nhớ kỹ?”

Tên điên!

Nhưng tôi chỉ có thể gật đầu. Không ai sẽ ngốc đến độ đi tranh luận với kẻ điên khùng.

”Vì cái gì cầu tôi?” Hắn cúi đầu hôn đôi cánh môi của tôi, tuyên cáo chủ quyền của hắn.

”Bởi vì anh là... Chủ nhân của tôi.” Còn chưa nói xong, cả người tôi liền nổi hết da gà.

”Cô chỉ thuộc về tôi, bất luận kẻ nào thèm muốn cô tôi đều không cho phép, thậm chí dù là ý tưởng nhỏ nhất trong đầu cũng không được.”

Hắn cắn môi răng tôi, gián đoạn nói ra từng từ một, cuối cùng, lại ở trong cơ thể tôi rong ruổi thêm một chút, khơi lại cơn đau đớn của tôi.

Linh quang chợt lóe, tôi rốt cục hiểu được tại trại an dưỡng vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, thế nhưng chỉ vì đối phương nói muốn cùng dùng cơm, để tôi đón gió. Đáng sợ là, hắn lại cư nhiên đem món nợ đó tính lên đầu tôi, đến cả người đó là ai tôi cũng chẳng biết rõ, thật sự là oan uổng.

”Vì sao là tôi?” Đến lượt tôi hỏi hắn, tôi muốn biết hắn đến cùng xem trọng Hứa Lăng Tịch ở chỗ nào, hoặc là có thù hận to lớn gì, đến mức không từ bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lấy và chiếm giữ như vậy, chẳng lẽ hắn đã biết rõ thân phận thật sự của Hứa Lăng Tịch?

”Bởi vì cô là con gái của Hứa Bảo Sơn, mấu chốt là, cô hiện tại khiến cho tôi hứng thú.” Hắn rời khỏi môi tôi, cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt vừa như hổ lại như lang sói.

Tôi yên tâm, lại đồng thời càng thêm khó hiểu. Hứa Bảo Sơn chọc giận anh, anh trả thù con gái của ông thì có thể hiểu được, nhưng mà tôi có tài đức gì mà có thể rơi vào mắt xanh của "lão nhân gia" anh chứ? Theo tôi được biết những danh môn thục viện* theo đuổi Giang đại công tử nhiều đến đếm không xuể, đều là Giang đại công tử anh mắt cao hơn đỉnh đầu, khinh thường tất cả. Chẳng qua tôi mới bị anh dày vò vài ngày, anh hà tất gì phải khen thưởng như vậy, tôi thật sự không đủ khả năng tiếp thụ nổi mà.

*名门淑媛 = danh môn thục viện - tiểu thư con nhà giàu gia thế danh giá

Hắn cũng không hề giải thích thêm, mà che lên cái trán của tôi, nóng hầm hập.

Tôi có thể cảm giác được dục vọng của hắn từ nãy đến giờ vẫn chôn trong cơ thể tôi lại bắt đầu sưng đứng lên, hắn thế mà lại bắt đầu ra vào. Tôi phẫn nộ! Thì ra hao tốn sức lực tinh thần lớn như vậy, nhưng hắn vẫn như cũ không định buông tha tôi, và tôi cũng đã đạp lên tôn nghiêm chính mình.

Tôi giãy dụa, vặn vẹo thân thể. Hạ thân càng đau! Tôi cắn răng, ngẩng đầu lên, cổ ngửa về phía sau đến cực hạn.

Hắn dùng lực áp chế tôi, động tác càng thêm mãnh liệt dồn dập, đầu gối của tôi chống đỡ càng bị rộng mở, trong trong ngoài ngoài âm phụ đều đau đớn khó nhịn, xé rách ý thức của tôi.

Lại là sau vài cái tiến vào thật sâu, hắn rút ra hướng lên trên, ngay tại phần bụng tuyết trắng của tôi phun thả nhiệt dịch của hắn.

Hắn sụp xuống ngã nghiên bên người tôi thở dốc, mà tôi đã gần như mất đi ý thức.

Rất nhanh, hắn chống khủy tay nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Hôm nay trước tiên tạm tha cho cô. Về sau bất luận thời điểm nào, chỉ cần tôi muốn, cô phải thỏa mãn tôi đầy đủ. Đừng mong rằng tôi sẽ lại nhân nhượng cô lần nữa. Tôi là chủ nhân của cô, nhớ kỹ, đây là khế ước lần thứ hai của chúng ta.”

Tôi sắp mau sụp đổ mất rồi!