Ảm Dạ Ly Du

Chương 105




Buổi trưa, giờ Tỵ mới qua không lâu.

Vừa hạ triều, Dạ Quân Hi liếc mắt nhìn Lâm Hứa, Lâm Hứa hiểu ý, nhẹ giọng cung kính nói: “Công tử đã tới Ngự thư phòng từ sớm.”

Nghe vậy, Dạ Quân Hi nhíu mày, mắt phượng xẹt qua ý cười. Xem ra tối qua hắn còn chưa cố hết sức, mới khiến vật nhỏ có khí lực thức dậy sớm như vậy… Nhớ tới bộ dáng hai mắt sương mù nằm dưới thân hắn ngâm nga khinh suyễn không ngớt của người nọ vào đêm qua, Dạ Quân Hi không khỏi nheo mắt lại, bụng dưới nóng lên một chút.

Coi như nhìn không thấy ánh mắt mang theo chút thâm ý của đế quân bệ hạ, Lâm Hứa ho nhẹ một tiếng, buông xuống mí mắt nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Tôn Kì Nhi đã nhập cung.”

Tôn Kì Nhi? Dạ Quân Hi liếc mắt nhìn Lâm Hứa, lạnh lùng nói: “Nhập thì nhập, có gì phải bẩm? Lẽ nào ngươi muốn trẫm tự mình nghênh đón nàng ta sao?” Dạ Quân Hi vừa nói, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng kinh hỉ, vạn phần đội ơn của Lại bộ thị lang Tôn Trung Viễn khi tiếp thánh chỉ trên triều, mắt phượng tà tứ xẹt qua một tia cười nhạt và trào phúng.

Những đại thần từng đưa nữ nhi vào hậu cung luôn luôn ảo tưởng rằng một ngày kia nữ nhi của mình có thể thành sủng quan trong hậu cung, mang đến vô hạn vinh quang, quyền lực tiền tài cho gia tộc, mà không nghĩ tới vô số nữ tử thảm thương chết già trong hậu cung, thậm chí suốt đời không gặp được đế quân lấy một lần. Người bị ảo tưởng tốt đẹp che đậy tâm trí, quả thực ngu xuẩn tới cực điểm.

Khóe miệng Lâm Hứa hơi hơi co quắp. Xem ra hắn chọn sai thời điểm bẩm báo cho nam nhân việc này. Vì vậy đành thức thời câm miệng, khom người xin cáo lui. Nếu đế quân bệ hạ không muốn xử lý vị “Tôn mỹ nhân” được an bài nhập cung kia, vậy hiển nhiên phải để hắn này tâm phúc đi xử lý.

Dạ Quân Hi không nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hứa, trong lòng chỉ nghĩ tới Thiển Ly Du, vì vậy liền nhanh hơn cước bộ, đi tới Ngự thư phòng.

Hôm nay, Ngự thư phòng có thêm một chiếc án thư, làm từ gỗ Đàn hương tốt nhất, dành riêng cho Thiển Ly Du. Thường ngày, khi Dạ Quân Hi xử lý chính vụ, Thiển Ly Du sẽ ở nơi này xử lý sự vụ của Du Nguyệt lâu mà Ngụy Thanh Sương truyền đến từ ngoài cung, khi vô sự thì xem sách thuốc, hoặc lật xem một quyển sách nào đó trên giá sách trong Ngự thư phòng.

Vừa bước vào Ngự thư phòng, Dạ Quân Hi chỉ liếc mắt liền thấy được thân ảnh trắng muốt kia, khóe môi đang cười lạnh lập tức biến thành một độ cong nhu hòa, hắn khẽ cười: “Hiếm khi Du Nhi dậy sớm như hôm nay, thân thể không có gì đáng ngại sao?”

Thiển Ly Du nghe vậy liền ngẩng đầu khỏi cuốn sách, trên khuôn mặt kinh diễm tuyệt sắc hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi, chỉ chớp mắt liền mất, có lẽ là vì nhớ tới đêm qua.

Từ khi hai người trừ bỏ lệnh cấm trên giường, Dạ Quân Hi càng ngày càng quá phận. Lúc đầu còn bận tâm thân thể và tâm tình của Thiển Ly Du, e sợ làm chuyện gì khiến y nhớ tới kiếp trước, nhưng sau nhiều lần, lá gan hắn càng lúc càng lớn.

Dạ Quân Hi vốn có tính phong lưu bạc tình, hơn chục năm trước, từng trải qua vô số người, thủ đoạn cao siêu, huống chi thân thể thiếu niên của Thiển Ly Du căn bản không chịu nổi trêu chọc, không được bao lâu liền toàn thân vô lực mặc cho  Dạ Quân Hi lăn qua lăn lại.

Đêm qua, Dạ Quân Hi lại quá phận, trong lúc bất mãn Thiển Ly Du định dùng tới thủ đoạn kiếp trước từng dùng, để nam nhân này nếm thử tư vị bị người khác trêu chọc, nhưng không ngờ thân thể này quá mức non yếu, cuối cùng người mất sức phản kháng trước vẫn là y. Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, Thiển Ly Du rốt cuộc đã hoàn toàn minh bạch.

Tại trên giường rơi vào thế yếu, lúc này lại nghe lời trêu đùa mang chút thâm ý của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du đương nhiên sẽ sinh ra vài phần buồn bực, nhưng trong lòng biết nhiều lời chỉ có thể khiến nam nhân này càng thêm đắc ý, y liền im miệng không nói tới việc này, mà lại nhíu mày nói: “Nghe nói Tôn mỹ nhân sáng nay tiến cung, chẳng lẽ ngươi không tới nhìn một chút sao?”

Dạ Quân Hi nghe vậy liền biết Thiển Ly Du muốn nói sang chuyện khác, hắn thức thời ngậm miệng, tiến lên, cúi người hôn nhẹ lên mặt y, khẽ cười nói: “Lại khẩu thị tâm phi. Không nói tới nàng ta, Du Nhi đang làm gì?”

Dạ Quân Hi vừa nói vừa lật lật quyển sách trên tay Thiển Ly Du, mắt phượng hiện lên một tia thấu hiểu: “Là vì chuyện mèo con?”

Quả nhiên, Thiển Ly Du gật đầu, thần sắc có chút ngưng trọng: “Du Nguyệt lâu từng phát hiện được tung tích của Quy Vô giáo ở Diệu quốc, ta để Thanh Sương phái người tới Diệu quốc tra xét, hình như Quy Vô giáo cũng có thể lực không thể khinh thường tại Diệu quốc.”

Dạ Quân Hi nghe vậy, mắt phượng xẹt qua một tia u ám: “Người trong ma giáo xuất quỷ nhập thần, chúng đều đã thiết lập phân bộ tại các nước phụ thuộc của Lam Vũ. Đến nay Ám bộ vẫn chưa thể tìm ra hang ổ của bọn chúng ở nơi nào. Bất quá, theo những gì đám hắc y nhân mà Du Nhi thẩm vấn đã nói, Ám bộ đã tra được tung tích của kẻ mang mèo con đi, dựa theo phương hướng thì đang tiến về phía Bắc, nếu tiếp tục tiến thêm, hình như cũng sắp tới Diệu quốc.”

Thiển Ly Du buông cuốn sách xuống, quay đầu chăm chú nhìn Dạ Quân Hi: “Chẳng lẽ Diệu quốc có ý nghĩa đặc thù nào đó đối với Lang Tê?”

“Diệu quốc và Lang Tê có quan hệ gì, trẫm không rõ ràng, nhưng gần đây Thụy Hoa cũng đã rục rịch. Lần trước Triều quốc chịu tội thay Lang Tê, quốc quân Triều quốc đã nảy sinh sợ hãi đối với Lam Vũ, Thụy Hoa âm thầm bịa dăm ba câu thuyết phục hắn, lúc này hắn đang định tiếp tục liên hợp với Hoàn quốc, xuất binh đánh chiếm Diệu quốc…”

“Nga?” Thiển Ly Du nghe vậy cau mày lại, “Xem ra cục diện bình tĩnh sẽ không duy trì được bao lâu nữa. Chỉ bằng dã tâm của Thụy Hoa, cũng đủ đảo loạn thế cục thiên hạ.”

“Du Nhi không thích chiến tranh?” Dạ Quân Hi thấy thần sắc ngưng trọng của Thiển Ly Du, liền đem thiếu niên kéo tới, để y ngồi lên chân mình, hôn lên thái dương y hỏi.

Thiển Ly Du lắc đầu nói: “Chưa nói tới thích hay không thích. Thiên hạ phân lâu sẽ hợp, hợp lâu sẽ phân, đây là chuyện con người không thể thay đổi, chiến tranh cũng không thể tránh được… “ Thiển Ly Du nói xong liền quay đầu nhìn về phía Dạ quân Hi, hai mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt phượng thâm thúy, hỏi: “Hi, nếu thực sự phải khai chiến, Lam Vũ có dã tâm xưng bá đại lục không?”

Nhìn vào đôi mắt long lanh rực rỡ kia, Dạ Quân Hi tựa như bị mị hoặc, vươn tới nhẹ nhàng hôn lên, sau đó hắn ngạo nghễ nói: “Nhân bất phạm ta ta bất phạm nhân, Lam Vũ sẽ không chủ động khai chiến. Nhưng nếu Thụy Hoa hoặc Lang Tê dám cả gan ngấp nghé Lam Vũ, trẫm đương nhiên sẽ không khách khí với bọn họ. Du Nhi có muốn cùng ta quan sát thiên hạ không?”

Khi Dạ Quân Hi nói những lời này, Thiển Ly Du cảm thấy hình như chính mình quay về mấy tháng trước, vào lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Quân Hi. Dạ Quân Hi khi đó, thản nhiên ngồi nghiêng trên đế tọa, tư thái lười nhác tùy ý, nhưng nhất cử nhất động đều toát ra khí phách bẩm sinh của bậc vương giả. Lúc ấy y không ngờ sẽ có ngày hôm nay, nhưng cũng đã cảm giác được, đây là một nam nhân vô cùng nguy hiểm.

Thiển Ly Du nghĩ vậy, khóe môi xinh đẹp liền cong thêm một chút. Độ cong này càng lúc càng đậm, ánh sáng trong mắt cũng càng thêm chói lòa, kể cả vệt chu sa yêu mị cũng bay múa, mị hoặc tới cực điểm.

Hai tay ôm lấy cổ nam nhân, Thiển Ly Du khẽ cười nói: “Nếu ngươi cam nguyện chắp tay dâng lên toàn bộ thiên hạ, ta đây có thể suy xét một chút.”

Dạ Quân Hi nghe vậy liền cười ôn nhu: “Giữa ngươi và ta còn phải phân rõ như vậy sao?” Âm cuối mềm nhẹ quanh quẩn giữa hai đôi môi đã gắn kết của hai người, khiến căn phòng tràn ngập vẻ kiều diễm.



Thường Thanh các.

Khi Tôn Kì Nhi nhìn thấy toà cung các trước mắt, trong lòng liền có chút bất mãn. Nàng vốn tưởng rằng, là cung phi duy nhất được đế quân bệ hạ lựa chọn trong lần tuyển phi này, cung các của nàng hẳn phải càng khổng lồ và hoa lệ mới đúng, không ngờ nó chỉ là một tòa tiểu cung điện tầm thường.

Tuy rằng trong lòng có chút oán giận, nhưng nhớ tới lời nói của mẫu thân khi nàng rời nhà, muốn nàng thu liễm một chút, đừng mới vào cung đã trêu chọc phiền phức, Tôn Kì Nhi mới nhịn xuống. Cũng may cung các tuy nhỏ, nhưng bên trong lại tráng lệ, mới thoáng vuốt lên cơn tức trong lòng nàng.

Trong cung đã sớm có một nhóm cung nga nội thị đứng chờ, thấy Tôn Kì Nhi tiến đến liền đồng thanh nói: “Tham kiến Mỹ nhân.”

Tôn Kì Nhi xoi mói liếc mắt nhìn bọn họ, quay đầu nói với nha đầu Mạn Nhi mà nàng mang tới từ nương gia: “Mạn Nhi, từ nay về sau những người này đều giao cho ngươi.”

Nha đầu kia cũng là loại người cuồng vọng, thấy chủ tử vừa nói như thế, vẻ mặt liền vô cùng mừng rỡ, ai ngờ đang định lên tiếng trả lời, đã có một cung nữ khá lớn tuổi đi ra từ đám cung nga, cung kính vái chào nói: “Khởi bẩm Mỹ nhân, tiểu nhân chính là nữ quan quản sự Uyển Thấm của Thường Thanh các. Dựa theo quy củ trong cung, thị nữ mà Mỹ nhân mang tới từ nương gia phải đi Nội Vụ phủ nhập tịch trước, còn phải được Nội Vụ phủ huấn luyện lại một lần mới có thể trở về trong cung hầu hạ.”

“Ngươi nói cái gì?!” Tôn Kì Nhi nghe vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ giận dữ và khó tin, còn Mạn Nhi lại có chút sợ hãi. Chỉ tiếc, vị nữ quan Uyển Thấm kia sao có thể sợ một tiểu cô nương mới ra đời, nàng ta nhẹ nhàng lặp lại những lời vừa nói, cuối cùng còn thêm: “Mỹ nhân, đây là quy củ trong cung, tiểu nhân chỉ dựa theo quy củ hành sự mà thôi.”

“Ngươi!” Tôn Kì Nhi muốn cãi lại, nhưng nói không ra một câu. Quy củ của đế cung, cho dù là Hoàng hậu cũng phải làm theo, phải tuân thủ, huống chi nàng chỉ là một Mỹ nhân, ngay cả tư cách được gọi một tiếng “nương nương” cũng không có.

Khi Mạn Nhi đỏ hồng mắt bị cung nga mang đi, Tôn Kì Nhi dường như mới cảm thụ được, con đường cung phi dài đằng đẵng của nàng, chỉ vừa mới bắt đầu.