Ám Dạ Trầm Luân

Chương 105




Lãnh Tử Diễm run tay đem nước lạnh rửa mặt.

Di chứng 24 giờ thẩm vấn mệt nhọc rốt cuộc khó có thể áp chế hiện rõ ra, huyệt Thái Dương đột nhiên đập thình thịch, bên trong như có dây căng sắp đứt.

Thịt sống ăn buổi trưa trong dạ dày đến bây giờ vẫn còn cuồn cuộn, tưởng tượng một hồi nữa có thể lại phải ăn mấy thứ này, đầu vốn đã đau không khỏi lại càng đau dữ dội.

Chỉnh đốn bản thân thoả đáng, Lãnh Tử Diễm mới xuống lầu.

Cơm trưa vừa xong Lăng phu nhân liền phái tới cái gọi là người hầu, đối mặt với đối phương cố ý hạ nhục mình, Lãnh Tử Diễm ngay cả mày cũng chưa nâng lên, hết sức sảng khoái cởi quần áo, mặc đối phương tẩy trừ cho hắn. Ba lần súc ruột, càng lúc càng nhiều nước, Lãnh Tử Diễm vừa oán thầm nhóm người này không sợ gây sức ép làm chủng của Lăng gia chết sao, vừa cắn răng nhẫn nại.

Hắn biết người cả nhà này đều khó chịu nhìn hắn, ước gì hắn làm việc không tốt, hảo hảo tóm đuôi hắn.

Họ càng làm thế, hắn càng dè dặt cẩn thận khiêm tốn hữu lễ, không cho họ toại nguyện.

" Xuống?" Lăng phu nhân bên bàn cơm nhiệt tình chào hỏi hắn.

Ngay sau đó, "thư thú" một bàn đều nhìn lên trên.

Nam nhân từ trên lầu đi xuống thân hình cao gầy, ánh mắt ý cười nhàn nhạt mà tự nhiên lợi hại làm hắn thoạt nhìn như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, ngũ quan hắn ngày thường lạnh lùng, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, đồng tử đen cực sâu, tựa lỗ đen lộ ra hàn ý như có như không.

Dù khóe môi hắn mang nụ cười, người đang ngồi cũng không ai cảm thấy khuôn mặt hắn ấm áp.

Sở dĩ chú ý bề ngoài hắn nhý thế là vì nam nhân này quá không giống thư thú nam tính trong thú tộc.

Hắn tuyệt đối không giống một người đã có mang.

Thai nhi thú tộc là thương tổn cực đại đối với cơ thể mẹ, rất nhiều nam tính cường tráng sau khi mang thai cũng sẽ tinh thần héo tàn không thể không nằm trên giường nghỉ ngơi, được chăm sóc giảm bớt đau đớn mang thai bởi bác sĩ ưu tú bên cạnh.

Mà nam nhân này vẫn cứ là bộ dạng điềm nhiên như không, dù bác sĩ gia đình xác nhận thai nhi tồn tại, các phu nhân của Tướng quân vẫn hoài nghi, hắn thật sự có hài tử?

Bàn ăn, ghế ăn, dao nĩa, đều là vàng ròng chế ra, biểu hiện khí phái tráng lệ.

Nhưng đồ ăn trong bàn ăn - cá giãy đành đạch, rắn nhỏ lúc nhúc, nửa cái đầu heo máu chảy đầm đìa - khóe miệng không đổi phát hiện một chút co rút, xoay người xin lỗi mấy vị phu nhân đến sớm hơn hắn, Lãnh Tử Diễm kéo ghế dựa ra, ðýợc Lãng phu nhân ra hiệu, ngồi xuống kế bên nàng.

Tướng quân sắp về dùng cơm, các phu nhân mỗi người ăn mặc trang điểm xinh đẹp, còn muốn sáng bóng lộng lẫy động lòng người hơn cả đèn treo trên đỉnh đầu.

Người hầu vồn vã mấy lần phạm sai lúc đổi giày cho đại thiếu gia, khí tức băng lãnh cường đại của đối phương phảng phất như có thể đông cứng tất cả mọi thứ.

" Đại thiếu gia... Làm phiền, nhấc chân." Người hầu trong lòng run sợ nói.

Lăng Diệp lúc này mới thu hồi ánh mắt bắn trên người Lãnh Tử Diễm, khóe môi khinh miệt nhếch lên. Lúc y không cười, vẻ mặt đã âm trầm, lúc này cố ý bày ra sắc mặt, khó trách ngay cả người hầu hiểu rõ y cũng bị hù dọa.

Tướng quân ngồi ở chủ vị, bên phải là Lăng Diệp, kế tiếp là Dã Kê. Dã Kê cùng Lãnh Tử Diễm ngồi đối diện, toàn bộ quá trình đều cười tủm tỉm, hỏi han ân cần mấy vị phu nhân được sủng ái, hình thành đối lập rõ ràng cùng Lăng Diệp áp suất thấp bên cạnh.

Nhìn người hầu bưng một mâm đồ ăn càng lúc càng máu tanh lên, mày Lăng Diệp càng cau càng chặt. Những thú nhân họ nhập gia tùy tục, trừ ngày lễ trọng đại, cũng không ăn thịt sống, bình thường cũng là ăn đồ chín như nhân loại - bàn đồ ăn này là để "chiêu đãi" ai, quá rõ ràng.

" Ngươi ăn được?" Đây là câu đầu tiên Lăng Diệp nói cùng Lãnh Tử Diễm sau khi tiến vào.

Lãnh Tử Diễm đang ném một cái mắt ếch vào miệng, nghe vậy, nâng đầu đang cúi lên, thản nhiên nói. " Còn được!"

Lăng Diệp không âm không dương hừ một tiếng.

" Ngươi có thể ăn sao?" Lãnh Tử Diễm nhếch mày. "Ta nhớ ngươi hồi nhỏ sợ trùng."

Người này còn nói không biết xấu hổ! Vậy đủ loại trùng màu sắc rực rỡ trong hộp bút máy của y khi đó đều là do hắn ban tặng. "Ngươi còn chưa nhận ra lúc ấy là ta cố ý?" Một dao cắt con rắn hấp hối đã qua xử lý thành hai đoạn, độ cung cười nhạo bên môi như bản khắc được đo đạc chính xác. "Không như vậy, ngươi sẽ chú ý đến ta?"

Đây là.... Công khai tán tỉnh?

Không khí vốn nặng nề do Tướng quân có mặt tức khắc trở nên cứng ngắc.

Khó khăn lắm mới cơm nước xong, Lãnh Tử Diễm bị Tướng quân gọi vào thư phòng.

Căn phòng gỗ đàn hương cổ làm cho người ta có lực áp bách trầm trọng, đối phương sau khi hút xong một điếu thuốc, mở miệng. "Nh́n không ra ngươi còn biết thức thời." Gã nhấc chân lên. "Ta nghĩ rằng ngươi sẽ sống chết quấn lấy Lăng Diệp không buông tay."

Là y sống chết quấn hắn.

" Muốn ta bỏ qua cho ngươi?" Giọng nói Tướng quân phảng phất như ban tặng, mang ý cao cao tại thượng.

Lãnh Tử Diễm nhìn thẳng đối phương, ánh mắt vẫn chưa có chút khuất phục nào do sự nghiêm khắc của đối phương, mỗi chữ gằn từng tiếng. "Là buông tha Lãnh gia."

Muốn nắm quốc gia này trong tay, đầu tiên phải nhổ bỏ những thế lực cổ xưa chặt chẽ tương liên cùng Hoàng thất.

Quân gia, Lãnh gia, Thừa tướng, một cái cũng không thể buông tha.

Nhưng, nếu có thể làm nhi tử không còn mê muội vì nam nhân này, lưu lại một mình Lãnh gia, cũng không phải không thể.

Tướng quân phun khói ra. "Bữa tiệc hoàng cung cuối tuần, ngươi tham dự với danh nghĩa người của ta." Nghiêng mặt nhìn qua, chậm rãi nói. "Dùng một đứa trẻ, đổi vé vào cửa Quân bộ." Gă cười đến ư vị sâu xa, vẻ mặt khinh miệt. "Lãnh Tử Diễm, ngươi thật sự biết tính toán."

Đẩy cửa phòng ngủ ra.

Hai nam nhân.

Một người nằm trên sô pha tím đỏ, tay chống đầu, chân tự nhiên hạ xuống, lộ vẻ thẳng tắp mà thon dài.

Người còn lại đứng trước cửa kính sát sàn, đầu ngón tay cầm ly rượu, rượu đỏ trong ly chảy xuôi như máu tươi.

Lăng Dã từ trên sô pha bật dậy. "Đại ca." Y cười tủm tỉm đi lên ôm lấy Lãnh Tử Diễm, trong lời nói có ý vị làm nũng. "Mau để ta ôm một cái, ta nhớ ngươi sắp chết rồi!"

Lông mày Lăng Diệp không nặng không nhẹ giương lên, y biếng nhác dựa vào cửa kính sát sàn, khoan thai như một quý công tử, trên thực tế, lệ khí giữa ánh mắt nồng đậm đến phảng phất như một khắc nữa liền phải biến thân cắn người.

Mắt thấy tay Dã Kê muốn sờ trên bụng mình, Lãnh Tử Diễm bắt lấy. "Đừng chạm vào ta."

" Đại ca..." Ngữ điệu điềm đạm đáng yêu.

" A ~" Lãnh Tử Diễm cười lạnh. "Lần trước đến trường học, không phải còn diễn võ ra uy, chế giễu ta sớm hay muộn đều sẽ phải tới cầu ngươi? Bây giờ còn giả bộ huynh hữu đệ cung gì nữa?"

" Đó là nói đùa!" Lăng Dã lại cường điệu, khuôn mặt tinh xảo giống hệt Lăng Diệp dưới ánh đèn ôn nhu tuấn mỹ đến rung động lòng người. "Đại ca kỳ thực không thích ta. Cũng căn bản không muốn sinh hài tử cho ta!" Y một câu nói ra sự thật. "Sở dĩ lại đến nương nhờ ta, còn không phải bởi vì Lãnh gia các ngươi bị phụ thân từng bước ép sát, liền sắp sụp đổ giống như Quân gia?"

Lăng Diệp nheo mắt. "Có ta ở đây, ngươi cho là có thể?"

" Ngươi? Hah!" Lăng Dã cười nói. "Không phải ngươi, phụ thân sẽ hận đại ca thấu xương? Không phải ngươi, phụ thân sẽ nhiều lần nhốt đại ca trong phòng cảnh sát, tìm mọi cách làm khó dễ?"

"Bộ trưởng Bộ tình báo vốn là bị hắn giết!" Lăng Diệp nhấc môi lên. "Phụ thân có vẻ chú ý tới ta, mới chỉ là nhốt hắn trong phòng cảnh sát cho qua chuyện, chứ không phải trực tiếp giao cho sở thẩm phán quân sự!"

Không để ý hai người khắc khẩu, Lãnh Tử Diễm tự nhiên đi vào phòng tắm. Trước khi đóng cửa, Lăng Diệp cương ngạnh chen vào, trở tay đóng cửa lại.

Đồng tử quang lănh liệt. "Giải thích!"

" Ta và ngươi không có gì để nói!" Vươn tay xuống cốc, bóp hảo kem đánh răng, đang muốn đánh răng. Lăng Diệp nâng tay đã quăng cốc thành mảnh vụn.

Bàn chải đánh răng trong tay suýt nữa bị bóp gãy. Lãnh Tử Diễm bình ổn lại cảm xúc cuồn cuộn không biết tên. "Đi ra!"

Lăng Diệp nâng cằm hắn lên, tinh tế nhìn khắp gương mặt. "Có thai còn gầy như vậy, người khác chắc chắn cho rằng ta thường xuyên ức hiếp ngươi." Con ngươi lãnh liệt chuyển ra màu sắc ôn nhuyễn, thở dài phảng phất như hết cách. "Xảy ra chuyện ta không biết?"

Lănh Tử Diễm quay mặt, đối mặt Tướng quân có thể không chút sợ hãi, nhưng làm sao cũng không dám nhìn nam nhân trước mặt.

" Chột dạ?" Nét mày tàn khốc đường hoàng xuất ra. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tự nhiên đến Lăng gia? Não bị ăn hết rồi à?" Mắng người đến cực kỳ bình tĩnh, một chút cũng không cảm thấy khí thế kiêu ngạo, áp lực bức nhân lại đủ làm người ta thở không nổi.

" Tướng quân đã đáp ứng cho ta vào Quân bộ."

" Chỉ vì muốn vào Quân bộ?"

" Quân bộ một tay che trời, con cháu Đại gia tộc nào không muốn vào?" Lãnh Tử Diễm bị Lăng Diệp ép tới không thể không lấy hai tay chống chịu trên bồn rửa tay. "Thừa tướng không đáng tin cậy, ta không muốn đi vào vết xe đổ của Quân gia, tại sao không quy phục Quân bộ?"

Nói một cách công bằng, dưới tình trạng không có Quân gia, nếu có Quân bộ hỗ trợ, Lãnh gia không chút lo lắng, ngồi ổn trên ghế đệ nhất Đại gia tộc, vấn đề là... " Ngươi không thương lượng cùng ta." Lăng Diệp mím chặt môi. "Nếu ta biết ngươi tình thế bắt buộc phải vào Quân bộ, sao lại không muốn dùng tất cả mọi cách giúp ngươi?"

Lãnh Tử Diễm hời hợt nói. "Không cần phải phiền toái như vậy."

Lăng Diệp bị tổn thương.

Vô luận bận bịu bao nhiêu, y vẫn kiên trì mỗi tối quay về Lãnh phủ một chuyến, vì một ngày không thấy hắn, y liền lo lắng đến muốn chết.

Người này lúc mệt mỏi đau đớn khó chịu chưa bao giờ biết làm bản thân dễ chịu một chút, ngoài mặt điềm nhiên như không, bên trong lại vì Quân Ngân đột ngột tử vong mà thương tâm đến nức nở không dứt.

Đại nam nhân thương tâm thành như vậy thật sự buồn cười, Lăng Diệp lại chỉ cảm thấy đau lòng.

Y thà rằng Quân Ngân không chết, thà rằng Quân Ngân cùng mình tranh đoạt hắn, cũng không muốn thấy người này lộ ra vẻ mặt "gà trống đá bại".

Cứ là gấu chó thì hảo.

Hung ác lại nhanh nhẹn hung mãnh, dường như không sợ bất cứ gì, cái gì cũng không thể thương tổn đến hắn.

" Ta cho rằng ngươi đã coi ta là người một nhà." Lăng Diệp lạnh lùng cười, ánh mắt thô bạo đâm vào bụng hắn. "Để vào Quân bộ, sinh một đứa trẻ như nữ nhân cũng không ngại?"

" Không cần ngươi quản."

" Ta không quản ngươi quản ai!" Ngữ khí chợt tăng thêm.

Lăng Diệp hai ba cái lột hắn sạch trơn.

Lãnh Tử Diễm vốn tưởng rằng y muốn làm tình, hậu huyệt bất giác co rút lại một chút, lại thấy đối phương lạnh mặt lấy ra một miếng thuốc dán.

Da còn vết cháy sém chạm vào một cái liền đau, Lãnh Tử Diễm trầm trầm rên mấy tiếng, động tác thượng dược của Lăng Diệp bởi vậy hết sức cẩn thận.

" Không có ta cũng không biết chăm sóc bản thân, còn trơ tráo nói cái ǵ không cần ta quản." Lăng Diệp trừng hắn. "Thuốc Từ Duệ kê uống chưa?"

" Hình như.... Chưa." Quên.

Lăng Diệp âm hiểm cười nói. "Ngươi nếu thật sự tính sinh đứa trẻ này, liền dưỡng thân thể hảo chút cho ta. Nếu khí lực lúc sinh không tốt, đứa trẻ kẹt ở tràng đạo..."

" Tràng đạo?" Sắc mặt Lãnh Tử Diễm tái xanh. "Sao lại dùng tràng đạo?"

"A? Chẳng lẽ Lãnh thiếu gia còn thông đạo khác?"

"Sinh mổ!"

" Thú tộc chưa từng nói sinh mổ." Lăng Diệp mặt không đỏ tim không nhảy lừa hắn. "Kéo dài qua sáu tháng, đứa trẻ khó có thể phá được, đến lúc đó chỉ có sinh hạ, nam nhân sinh hài tử gian nan hơn nữ nhân cả chục lần, lúc cậu ta sinh biểu ca ta, sau khi bể nước ối phải nằm trên giường kêu mười ngày, cuối cùng vẫn là bác sĩ liều mạng ấn bụng mới ép hài tử ra được..."

Ấn bụng... Nghĩ đến mình cái bụng nhô cực đại nằm trên giường, như cá trên thớt, sau đó tay bác sĩ ấn lên... Mặt Lãnh Tử Diễm nháy mắt trắng bệch một mảnh.

Lần này lừa được?

Trong lòng Lăng Diệp có chút khoái ý vặn vẹo.

Ai kêu hắn không nói một tiếng, chạy tới tìm Dã Kê nương tựa, còn nói cái gì "không cần ngươi quản". Xưa đâu bằng nay, trước kia hắn nói lời này, mình đành phải ngậm đắng nuốt cay nuốt lại trong bụng, ngay cả Lãnh Thừa Phong với mình cũng đã "nhìn bằng cặp mắt khác xưa", người này lại "không cần ngươi quản"".

Phi!

“Muốn xem hình cậu mang thai không? Ba tháng, bốn tháng... Trước khi chuyển dạ cũng có..." Lăng Diệp diện vô biểu tình nói. "Trước khi chuyển dạ, bụng tròn như một quả cầu cực đại, toàn thân béo phệ, khuôn mặt căn bản không có cách nào nhìn, tứ chi sẽ trở nên tráng kiện còn hơn dã thú. Nga, đúng rồi." Lăng Diệp nhếch mày. "Có mấy thai phu có thể có sữa như nữ nhân." Y ngả ngớn nắm một quả trước ngực hắn, ác ý chà xát, giương mắt hỏi hắn. "Mấy ngày đó, nơi này vừa ngứa vừa sưng. Nếu có triệu chứng đó, tức là thể chất ngươi có thể có sữa. Kỳ thực có sữa rất tốt, trẻ con thú tộc uống sữa mẹ, tỷ lệ chết yểu sẽ hạ xuống... Sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?" Lăng Diệp sờ lên trán hắn. " Đổ mồ hôi? Sao thế?"

Lãnh Tử Diễm cầm y phục che ngực, ánh mắt nhìn đối phương vừa độc vừa nghiêm, còn chút chật vật khó mà che giấu.

"Nói nhiều như vậy còn không phải để ngươi suy nghĩ rõ ràng!" Lăng Diệp cười gượng, thấp giọng nói. "Sinh hài tử cho kẻ cường bạo ngươi, đáng giá sao? Lãnh gia bây giờ vẫn còn hảo, ít nhất, hảo hơn Quân gia rất nhiều. Chúng ta có rất nhiều phương pháp có thể suy nghĩ, không cần phải đi đường này. Ngươi cố ư muốn vào Quân bộ, cũng có thể để ta đi cầu phụ thân... Ta... Ta sao cam lòng để ngươi chịu ủy khuất này..."

Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi.

Vốn vì thẹn với Lăng Diệp, lại vì bản thân bị người gia tộc ép buộc, bức thiết cần nối dõi tông đường, hắn có suy nghĩ sau khi làm xong chuyện Tần Hiên, phá hài tử của Dã Kê, sinh một đứa cho Lăng Diệp.

Nhưng... Nước ối, ép bụng, sữa mẹ...

Sinh hài tử quá kinh dị. Hắn kiên quyết không sinh, của Lăng Diệp cũng không được!