Âm Dương Khế

Chương 19: 19: Nhà Trên Núi Tùng Nham





Phía trên miếng lụa chỉ viết một cái họ —— Từ, mà họ này dẫn hai người đến trước một tòa nhà cũ ở thành tây.
Tuy rằng Tào Quế Thanh không muốn nói bất cứ chuyện gì về kẻ thù, nhưng người Lai An đối với những chuyện xưa đó vẫn là rõ mồn một trước mắt.

Đặc biệt là sau khi nghe Tào gia xảy ra hỏa hoạn, càng là mô tả từng vụ từng việc cùng toàn bộ bắt gió bắt bóng một cách vô cùng sống động
Nhà trên núi Tùng Nham đã bỏ hoang nhiều năm, cổng lớn đóng chặt, sơn đỏ trên tường bong tróc ra từng mảng.

Hơn nữa vị trí của tòa nhà cũng thật sự hẻo lánh, tây phường bên cạnh cũng đã đóng cửa nhiều năm, người dân vốn ở lân cận cũng đều dọn sạch không sai biệt lắm, khiến cho người ở vùng này thưa thớt, không chỉ quạnh quẽ, còn có chút cảm giác âm trầm.
Thích Thất có thể cảm nhận được Yêu mị nơi này mọc thành cụm, không biết sao Thẩm Húc đứng ở đây, khiến cho bốn phía không còn một bóng quỷ nào, trở thành trước cửa có thể giăng lưới bắt chim* thật sự.
(*门可罗雀 môn khả la tước: trước cửa có thể giăng lưới bắt chim; hết sức yên tĩnh.)
“Ài, cửa này đẩy không ra, có lẽ là khóa từ bên trong!” Thẩm Húc dùng sức đẩy cửa, khe cửa vốn cho rằng sẽ xuất hiện ngay sau tiếng “kẽo kẹt” lại không đến như dự đoán, cổng lớn vẫn không chút sứt mẻ.
Thích Thất cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không sốt ruột, rút đoản đao liền muốn làm ra chút máu.

Thẩm Húc thấy tư thế của y, sợ tới mức lập tức ngăn lại: “Đừng đừng đừng, máu ngươi không đáng giá tiền hả?! Sao lại thích cắt như vậy...”
Hắn để Thích Thất đứng yên tại chỗ, mình lại ba bước cũng thành hai bước nhảy xuống bậc thềm, đi dọc theo bức tường bên trái để quan sát.

Thích Thất cũng không cảm thấy dùng máu nổ tung cửa gỗ có gì không thể, cúi đầu nhìn thoáng qua đao cùng bàn tay của mình, nghe lời cất đao vào vỏ.
Không lâu lắm, cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra từ bên trong, Thẩm Húc nhô đầu ra với vẻ mặt đắc ý: “Ngươi xem, mở cửa mà thôi, không cần làm quá* như vậy.”
(*兴师动众 hưng sư động chúng: vận động đám đông, ý chỉ quy mô lớn.)
Thích Thất không có dị nghị, gật đầu, ngay sau đó đi vào cửa.
Đứng ở trong khu nhà Tùng Nham, càng cảm nhận được rách nát cùng điêu tàn bên trong.

Theo lời của bá tánh Lai An, nhà trên núi Tùng Nham trước kia thuộc về Từ gia.

Mà Từ gia, là gia tộc lớn số một số hai ở Lai An.


Từ gia không chỉ khống chế ngành công nghiệp sản xuất muối ở đất liền, con cháu ở Kinh thành cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng.
Thịnh vượng như thế gần như kéo dài gần năm đời, lại ở trăm năm trước, bỗng nhiên lụi tàn.
Thích Thất vốn không tin mấy chuyện xưa trộn lẫn quá nhiều đồn đãi dân gian, nhưng hôm nay đứng ở nơi này nhìn vào trong, thế nhưng thật sự ra nhìn ra chút ý tứ.
Tấm bảng ngoài sảnh đã sớm vỡ thành mấy khối, có vài xà ngang đều bị đục rỗng, lung lay sắp đổ.

Chỗ nào cũng đều là cỏ dại mọc thành cụm, dây leo uốn lượn che lấp vách tường cùng cột trụ, giác hút màu đỏ ẩn dưới xanh vàng giống như là dính máu, giống như từng đôi mắt đỏ máu nho nhỏ, nhìn chằm chằm vào tất cả kẻ xâm nhập.
“Lúc nơi này chưa bỏ hoang, khẳng định là một tòa nhà đẹp ngàn dặm mới tìm được một.” Không biết Thẩm Húc lấy hứng thú từ đâu, ghép mấy mảnh vỡ của tấm bảng lại với nhau, chữ to mạ vàng còn chưa phai màu lại quay về với nhau —— Xuân hoa thu thực*.
(*春华秋实: Mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả.)
Thẩm Húc nhìn gia cụ cùng bình hoa phủ một tầng bụi thật dày ở bên trong, đều là đồ vật phẩm chất cực tốt.

Chỉ bằng bộ dạng của chúng nó, hắn liền có thể tưởng tượng được bộ dạng sinh hoạt của người trong ngôi nhà này, cùng cảnh tượng sinh hoạt của bọn họ.
Đầu nghĩ như vậy, đôi mắt liền giống như thật sự thấy được cảnh tượng có người đi tới đi lui bưng trà đổ nước ở sảnh ngoài.

Ban đầu Thẩm Húc chỉ cho rằng mình hoa mắt, không nghĩ tới dùng sức chớp mấy cái, vẫn là thấy được những cảnh tượng đó, lập tức khẩn trương: “Ta… đừng nói là ta trúng mê chướng gì đó nha? Sao lại cảm thấy thật sự có người hoạt động ở chỗ này…?” Hắn quay đầu bắt lấy bả vai Thích Thất, chỉ vào ảo ảnh bên trong xác nhận: “Ngươi thấy được không? Hay chỉ có mình ta thấy?”
“Ta thấy được.”
“Nơi này có mê trận?”
Thích Thất còn không trả lời, Bạch Uyên đã nghe tiếng mà ra khỏi ngọc quyết: “Không phải mê trận, đồ ngốc.

Này chỉ là ký ức của mấy mảnh gỗ, đồ sứ mà thôi.”
“Còn có cách nói như vậy sao…” Hiển nhiên là Thẩm Húc thấy lần đầu, nghe xong lời giải thích của Bạch Uyên, vẫn nhịn không được đi về phía Thích Thất để chứng thực, được đến khẳng định của đối phương mới có chút an tâm.
Bạch Uyên cuộn ở sau cổ Thẩm Húc, đôi mắt nhỏ đảo khắp nơi, sau đó cảm thán: “Linh lực nơi này có chút không bình thường, khó trách cỏ cây đều có thể chiếu ra cảnh tượng lúc trước.”
“Nơi nào không bình thường?”
“Không biết, không thể nói rõ.” Không nghĩ tới vấn đề này lại làm khó đến Bạch Uyên.


“Đến phía sau nhìn xem, nói không chừng có thể cảm giác ra chút gì đó.”
Sảnh ngoài đã đủ rộng lớn, không nghĩ tới đi về phía sau của nhà núi Tùng Nham, mới thật sự khiến người ý thức được, nơi này không phải một tòa nhà bình thường, mà là một ngôi nhà trên núi.

Toàn bộ bố trí đều đã từng được thiết kế tỉ mỉ, chỗ nào chỗ nấy nhìn xa là một cảnh, tới gần lại là cảnh khác, bố cục sơn thủy giao nhau được sắp xếp đến khắp nơi đều là “liễu rủ hoa tươi lại thấy làng”.
(*柳暗花明又一村Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: lúc đầu là để hình dung mùa xuân tươi đẹp ở làng quê, về sau để ví von cảnh mới tốt đẹp đột nhiên xuất hiện.)
Chỉ là hiện tại núi giả đã vỡ, dòng suối khô cạn, ngay cả cầu nhỏ vốn dĩ độc đáo đều thoạt nhìn không quá vững chắc.
Nếu chỉ là trăm năm, như thế nào bỗng nhiên suy tàn đến lợi hại như thế?
“Ngươi xem, có vết lửa cháy.” Thích Thất đi vào Biệt Nguyệt Cư, gọi Thẩm Húc tới đây.
Gia cụ bên trong đều còn hoàn hảo, chỉ là mặt tường bị phủ một tầng tro bụi thật dày.

Bạch Uyên nhảy xuống vai Thẩm Húc, tiến đến ven tường ngửi ngửi: “Cảm thấy bên trong tường không có mùi khét, tro bụi này là bị dính vào.”
“Hẳn là có thứ khác cháy ở đây, nhưng đã được người dọn dẹp.” Thích Thất dùng quạt vén thảm dưới đất lên, lập tức bốc lên một lớp bụi, thiếu chút nữa bị sặc.
Thẩm Húc thò lại xem, chỉ thấy phía dưới một vòng màu đen.

Chỉ là màu đen này khác với trên bức tường, đoản đao đâm nhẹ xuống, cạy miếng gạch lỏng lẻo kia lên, dưới gạch lập tức hiện ra một mảnh hỗn độn.
“Đó… đó là gì? Màu đất này… không thích hợp lắm…”
Thích Thất nhìn nó một chút, không dùng tay chạm vào trực tiếp, dùng mũi đao khẩy một nhúm đất lên: “Bên trong có máu.”
“Còn có mỡ xác*, thật là quá thối…” Bạch Uyên bên cạnh ghét bỏ.
(*尸油Thi Du: là dầu (mỡ) được chế từ xác người chết.)
Máu và mỡ xác đều ra, Thẩm Húc còn có thể không hiểu sao? “Nơi này đã từng có người chết… vậy xem ra bên ngoài truyền đi có mũi có mắt, cũng không phải hoàn toàn là nói bừa…”
Thích Thất buông tấm thảm gần như muốn rã ở trong tay ra: “Chúng ta ra phía sau nhìn xem.”
Vòng qua hành lang thật dài, xuyên qua cửa tròn*, phía trước chính là Tĩnh Nguyệt Đình.

Nhưng bọn họ vừa mới nhấc chân bước vào trong đình, một tiếng thét chói tai lập tức đâm thủng màng nhĩ, Thẩm Húc sợ tới mức dừng bước.


Thích Thất phản ứng nhanh, thoáng cái nhảy qua lan can, chạy về nơi bắt nguồn của tiếng hét.

Thẩm Húc chỉ sững sờ một chút, cũng chạy qua theo.
(*月门 nguyệt môn.)
Chỉ là bọn họ còn chưa tới nơi, bên cạnh đã có những người bưng chậu vọt tới.

Ngoại trừ tiếng bước chân tới lui, còn có xì xào bàn tán giống như ruồi muỗi đuổi theo không bỏ.

Thẩm Húc theo những bóng người đó đi vào trong sân, chỉ thấy tất cả mọi người bưng xô nước, lại chần chờ không dám đến gần.

Mà chính giữa đám người, là một tiểu nha đầu bị lửa đốt, giãy giụa thống khổ.
Mà một Lão phụ nhân vẫn luôn ở bên cạnh nha đầu, trên mặt lại mang theo mừng như điên một cách không thể tin nổi.
“Điên rồi…” Thẩm Húc vừa sợ vừa tức, duỗi tay liền muốn cướp xô nước ở bóng người bên cạnh, xông lên giội tắt ngọn lửa ăn người kia.
Thích Thất lại giơ tay giữ hắn, chặn lại một cách bình tĩnh: “Không phải thật.”
Thẩm Húc nhìn cô nương đã hơi thở thoi thóp, nhịn không được nhắm mắt, xoay đầu đi.
“Đây là người thứ mấy…”
“Quan phủ sẽ điều tra tới cửa hay không, Lão phu nhân đây…”
“Lão phu nhân là thật sự điên rồi, lúc trước đánh chết một người…”
“Ngươi nói có khi nào chúng ta sẽ trở thành người tiếp theo hay không…”
Bốn phía lờ mờ, bóng người bị gió thổi đến phai nhạt mấy phần, xuyên qua “thân thể” của bọn họ, có thể thấy tàn hoa bại liễu còn sót lại bên trong Túc Nguyệt Cư.

Dù vậy, khuôn mặt kinh hoàng bốn phía lại xem náo nhiệt bởi vì bí mật, khuôn mặt bị lửa đốt cháy đen, người kinh hỉ đến điên cuồng kia, giống như từng cục đá lớn đè ở trước ngực Thẩm Húc, khiến hắn thở không nổi.
Một trận gió lạnh thổi tới từ bên cạnh, thổi tan mọi hình ảnh.

Thẩm Húc quay đầu nhìn lại, thấy Thích Thất đang nhíu mày nắm quạt xếp, nhấp môi không nói.
Thích Thất cảm nhận được ánh mắt của đối phương, thu quạt về, thấp giọng: “Chỉ sợ đợi chút nữa còn có chuyện phiền toái hơn.

Ngươi còn nhớ bên ngoài nói thế nào không?”

“…” Thẩm Húc nhìn thoáng qua gạch lát đã sớm không còn dấu vết, “Không biết sao Lão phu nhân Từ gia tính tình thay đổi, ban đầu chỉ là trách đánh người hầu, đến sau lại đánh chết người, sau đó cũng điên đến mức đốt người làm vui…”
“Không phải đoạn này.” Thích Thất ngắt lời.
“Ài… Ta biết, bọn họ nói Từ gia vì không để lộ ra, đều ném người hầu đã chết xuống giếng.

Lúc sau Lão phu nhân chết bệnh, người của Từ gia đều cho rằng có thể buông lỏng một hơi, kết quả Lão gia trẻ tuổi của Từ gia lúc đó cũng bắt đầu nổi điên, cuối cùng nhốt lại vợ con mình, một…” Thẩm Húc nói đến đây, trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn về phía xa.

“Một mồi lửa đốt…”
Thích Thất để ý đến lớp khói đen giả tạo kia sớm hơn hắn: “Này vừa điên liền điên cả nhà, không trách người khác nghĩ nhiều.”
“Đúng vậy… ta cũng cảm thấy có khi nào là người Tào gia ếm bùa* Từ gia hay không…” Thẩm Húc lẩm bẩm.
(*下降头 Hạ hàng đầu: một loại vu thuật tà ác dùng để hại người.)
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng cầu cứu trộn lẫn vào nhau, cho dù bọn họ đi đến đâu, bốn phía đều sẽ xuất hiện bóng người vội vàng cứu hỏa.

Đám người Thẩm Húc xuyên qua thân thể của những bóng người đó.

thấy hỏa hoạn lớn lớn bé bé một đường.

Trên mặt của toàn bộ “Người” đều mang theo một biểu tình, có kinh hoàng thất thố, lại có che giấu hưng phấn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, không có một “người” là bình thường.
Trong không khí ngột ngạt mang theo một loại điên cuồng khiến người ghê tởm, dường như toàn bộ “người” đều đang chờ đợi, người Từ gia cuồng hoan cùng khóc than cuối cùng.
Sân của tòa lớn nhất bị ngọn lửa cắn nuốt, tiếng gỗ cháy lốp bốp cào màng nhĩ, bên trong là tiếng khóc của hài tử nữ nhân, còn có tiếng ho khan cùng cười to càn rỡ của nam nhân.

Lúc này đây gần như không có người tới chữa cháy, toàn bộ người còn sống đều là vẻ mặt như trút được gánh nặng, đám người làm bắt đầu tính toán muốn mang đi bảo bối đáng giá gì của Từ gia, cuốn gói chạy trốn để giữ mạng sống.
Thẩm Húc bọn họ chỉ nhìn thoáng qua, yên lặng lui ra khỏi “đám người”, đi về phía cửa nhỏ.

Bạch Uyên quay đầu nhìn thoáng qua ngọn lửa vẫn cháy hừng hực, như suy tư gì đó.
Quả nhiên, bọn họ đang ở trong sân hoa tử đằng gần cổng nhỏ, tìm được cái giếng được cho là dùng để chứa thi thể.

Bạch Uyên vốn đang ỉu xìu bỗng nhiên nâng đầu lên một cách cảnh giác: “Có gì đó sắp tới đây.”.