Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 89: Mắt tím




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cảm giác nóng như lửa gần như muốn xé rách tôi, tôi ngã xuống mặt đất, thấy trên mặt đất đều bởi vì tôi chạm vào mà bị cháy đến tỏa ra khói trắng.

Nhưng quần áo lại hoàn hảo mặc ở trên người, như sức nóng này cũng không sẽ tổn thương đến đồ của tôi.

Quanh người không biết làm sao dần bốc cháy lên ngọn lửa màu cam, nữ quỷ bị dọa lui về phía sau, ngọn lửa lại lui về phía sau theo cô ta.

Lấy tôi làm trung tâm, trong bán kính hai đến ba mét, toàn bộ bốc cháy lên liệt hỏa hừng hực.

Tôi đứng ở giữa liệt hỏa, trừ máu chảy nóng bỏng trong thân thể mang đến khó chịu ra, lông tóc lại không bị tổn hại.

Nữ quỷ lại khó chịu hơn tôi, tiếng kêu rên, tiếng yếu thế, tiếng cầu cứu, một tiếng vang lên một tiếng, thế lửa lại chỉ tăng không giảm.

Sợ lửa kia tổn thương đến cô ta, cô ta càng tránh ở trong thân thể của tôi không dám đi ra ngoài.

Nhưng máu nóng bỏng trong cơ thể của tôi kia, cũng làm cô ta không dễ chịu.

Rốt cuộc, ở trong kêu rên trùng điệp, tôi nhận thấy được một cổ lực lượng xa lạ ùa vào trong cơ thể, đá nữ quỷ từ trong thân thể của tôi ra ngoài.

Sau đó cổ lực lượng xa lạ kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xâm chiếm mỗi góc trong thân thể của tôi.

Mẹ nó!

Xem thân thể của tôi là xe buýt sao! Muốn lên là lên!

Chỉ là cảm giác nóng như lửa kia dần dịu lại.

Tôi vẫn đứng ở trong ngọn lửa, không biết có phải ảo giác hay không, tôi như nghe được một tiếng chim hót cao vút, trước mắt như hiện ra một bóng ảnh hoa lệ, xoẹt qua trời không, bay về phía chân trời.

Tôi vừa định nhìn cho rõ, bóng ảnh kia đã biến mất trong trời đêm.

Tôi nâng tay lên, một tay thủ thế làm mấy cái kết ấn, liệt hỏa quanh người dần lui xuống.

Tôi từ từ đi ra khỏi ngọn lửa, khinh thường nhìn qua nữ quỷ kia.

Cơ thể của nữ quỷ kia đã biến thành nửa trong suốt, tu vi không còn bao nhiêu, kiêng kị nhìn tôi.

Tôi giơ tay sờ miệng vết thương trên cổ mình bị cô ta cắn, nhìn thấy máu dính trên ngón tay, không vui nhíu mày lại, trong mắt hiện lên khinh thường.

“Thật là vô dụng!” Sao tôi lại cảm thấy lời này, là tôi đang nói chính tôi vậy?

Vẻ mặt của nữ quỷ càng thêm khiếp sợ, tiếp theo trở nên hoảng sợ, xoay người muốn chạy trốn, lại bị một làn gió của tôi cuốn lên cao trở về chỗ cũ.

“Động vào đồ của ta, đều phải chết.” Vẻ mặt của tôi kiêu căng nói ra những lời này, lạnh lùng nhìn cô ta như nhìn một con kiến.

Nữ quỷ muốn xin khoan dung, vừa mới nói ra, một ngọn lửa màu cam từ lòng bàn tay của tôi ném ra, đốt ở trên người nữ quỷ kia.

Dưới kêu rên thảm thiết, nữ quỷ hồn phi phách tán.

Tôi lại lạnh lùng cười.

A? Sao tôi lại trở nên lợi hại và tàn nhẫn như vậy?

Tôi cảm thấy quái dị, muốn nâng tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, lại phát hiện không thể động đậy.

Tôi bỗng nhiên ý thức được một chuyện!

Thân thể của tôi lại bị một lực lượng khác khống chế!

Cổ lực lượng này lợi hại hơn nữ quỷ kia rất nhiều, đồng thời lại đang khống chế thân thể của tôi, hòa vào tư tưởng của tôi.

Nếu không phải vừa rồi muốn nâng tay mình lên nhìn, lại phát hiện không làm được, tư tưởng của tôi đều thiếu chút nữa sẽ bị cổ lực lượng này dung hợp.

Trong lòng có chút đề phòng, tôi lại tinh tế cảm ứng lực lượng này lần nữa.

Cổ lực lượng này phân bố ở mỗi một góc trong thân thể của tôi, còn đang không ngừng ăn mòn hồn phách của tôi.

Tôi lại không sử dụng được lực lượng của hồn phách, trong lòng có chút hốt hoảng.

Ninh Ninh tò mò đi lên trước: “Tử Đồng, cậu thật là lợi hại đó! Lửa lớn đều không đốt được đến cậu! Minh vương đại nhân dạy cậu pháp thuật lợi hại gì sao?”

Nghe thấy bốn chữ minh vương đại nhân, tôi nhận thấy được cổ lực lượng khống chế được thân thể này, tim đập nhanh hai giây.

Mẹ nó, lại tới một kỹ nữ muốn đoạt chồng với tôi nữa sao!

“Tôi” còn chưa kịp trả lời, Ninh Ninh nhìn tôi, càng thêm kinh ngạc: “Tử Đồng, sao đôi mắt của cậu lại biến thành màu tím!”

Tôi sửng sốt.

Nghe mẹ tôi nói, lúc sinh tôi ra đôi mắt là màu tím, lúc ấy ba mẹ tôi đều cho rằng tôi mắc bệnh gì đó, nên rối tinh rối mù lên.

Bác sĩ kiểm tra, phát hiện tôi có thể là bị mù.

Trong lòng ba mẹ tôi kêu một tiếng khó chịu, sau mới quyết định muốn thêm một đứa bé, tương lai chờ bọn họ không còn nữa, cũng có người thân chăm sóc tôi.

Theo tôi lớn lên, cũng xác minh phỏng đoán của bác sĩ, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đại khái lúc hai ba tuổi, Quân Chi sinh ra không bao lâu, đôi mắt của tôi dần biến thành màu bình thường, cũng chậm rãi thấy được mọi vật, trở thành đứa trẻ như bình thường.

Việc này khiến ba mẹ tôi vui mừng.

Nhưng mà, tôi không phải là đứa trẻ tàn tật, Quân Chi coi như là siêu sinh (kiểu vượt quá số con nhà nước yêu cầu ý), cần nộp phí siêu sinh, ba mẹ tôi lại không để ý chút nào, vô cùng cao hứng đi nộp tiền phạt vì Quân Chi siêu sinh, ôm hai đứa bé cười cả một đêm.

Về phần tên của tôi là ông nội đặt, đương nhiên, nguyên nhân là lúc tôi sinh ra, đôi mắt là màu tím.

Nghe nói, lúc ấy ông nội nghĩ như vậy——  là lấy bạo chế bạo.

Nếu đôi mắt của tôi màu tím làm tôi không nhìn thấy gì, vậy là tôi đã có tên này, phiền chết đôi mắt màu tím làm tôi không nhìn thấy đồ vật kia.

Ông nội thật sự là một lão nhân gia thô bạo đơn giản!

Nhưng theo tôi lớn lên, mỗi năm mẹ tôi đều dẫn tôi đi khoa mắt kiểm tra, thị lực của tôi đều bình thường, chuyện này đã không nhắc tới nữa.

Nếu vừa rồi không phải Ninh Ninh nói ra, tôi đều đã quên chuyện này.

Nhưng vì sao hiện tại đôi mắt của tôi lại biến thành màu tím, còn nhìn thấy được?

Hơn nữa, đôi mắt màu tím, cảm giác Mary Sue nồng đậm quen thuộc này là chuyện như thế nào?

Lam Cảnh Nhuận nghe vậy đi tới, nhìn chằm chằm đánh giá tôi một lát, hơi có vẻ kinh ngạc: “Thật sự biến sắc…”

Ninh Ninh sợ đôi mắt tôi có vấn đề, vươn năm ngón tay quơ quơ ở trước mặt tôi: “Tử Đồng, thấy đồ vật không sao chứ?”

“Tôi” hơi mỉm cười với Ninh Ninh: “Không sao.”

Không sao cái đầu cô!

Hỏi cô sao!

Tôi mới là Tử Đồng!

Ninh Ninh nhìn tôi đã phát ngốc, kéo Lam Cảnh Nhuận chậm rãi lui lại phía sau mấy bước, lòng còn sợ hãi nhẹ giọng hỏi hắn: “Học trưởng, lúc này Tử Đồng không bị bám vào người chứ?”

Lam Cảnh Nhuận lắc đầu: “Tôi không nhìn ra trên người cô ấy còn có hơi thở của âm linh khác, hẳn là không.”

“Nhưng tôi vẫn cảm giác nàng rất kỳ quái, trước kia cậu ấy chưa bao giờ cười với tôi như vậy, tôi nhìn thấy lòng lại phát run…” Ninh Ninh lẩm bẩm.

Cô nương tốt!

Ngày thường quả nhiên không uổng công thương cậu!

Mau giúp mình đánh kỹ nữ đoạt thân thể của mình còn muốn đoạt chồng của mình này ra!

Lam Cảnh Nhuận nghe thấy, cũng nổi lên ba phần cảnh giác với tôi: “Vậy chúng ta nhìn lại.”

Đang nói, một cổ hàn ý quen thuộc vọt tới, tôi vui vẻ trong lòng.

Bóng dáng của Mặc Hàn xuất hiện ở một bên, tôi nhận thấy được lực lượng kia thu lại rất nhiều, như là muốn cố gắng che dấu hơi thở của mình.

Mặc Hàn bước nhanh về phía tôi, “Tôi” cười nhào lên ôm lấy hắn.

Kỹ nữ!!

Đó là chồng của tôi!!

Cô ôm cái gì mà ôm!!!

Không biết xấu hổ!!!!

Mặc Hàn theo bản năng ôm lại tôi một chút, giúp tôi trị hết miệng vết thương trên cổ và trên tay.

“Ai làm?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Đã không quan trọng.” “Tôi” cười nói.

Ninh Ninh nhân cơ hội nói cho hắn tin tức mắt tôi biến sắc.

Mặc Hàn buông thân thể của tôi ra, nhìn đôi mắt của tôi, lại nhìn về phía Ninh Ninh.

“Đen.” Hắn nói.

Ninh Ninh sửng sốt, đi đến bên người chúng tôi, nhìn mắt của tôi, “A” một tiếng: “Vừa nãy vẫn là màu tím mà! Cảnh Nhuận đạo trưởng cũng thấy!”

Lam Cảnh Nhuận gật đầu nói đúng, còn nói thêm ngọn lửa đầy đất kia bỗng nhiên xuất hiện lại bỗng nhiên biến mất.

Mặc Hàn nhíu mày lại, quan sát tôi kỹ lưỡng, bỗng nhiên nắm cằm tôi.

“Cút ra đây!” Hắn lạnh lùng nói.

Mặc Hàn!

Em biết anh nhất định sẽ nhìn ra!

Chỉ là kỹ nữ này quá giả tạo, lại hiện ra một vẻ mặt oan ức, liếc mắt đưa tình nhìn Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Là em…”

Mặc Hàn càng nhíu chặt mày: “Ta không thích nàng có bất kì vẻ mặt không vui gì, cút ra đây, tha cho ngươi không chết!”

Kỹ nữ càng thêm oan ức: “Mặc Hàn… Là em… Em không bị bám vào người…”

Cô đương nhiên không bị bám vào người!

Cô là người bám vào kia kìa!

Tay của Mặc Hàn nắm cằm tôi càng nắm càng chặt, nhưng mà thấy tôi bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, hắn lại không bỏ được tổn thương đến tôi, bớt không ít lực đạo.

Hàn ý nhàn nhạt từ trên người hắn truyền đến, dần bao lấy toàn thân tôi, ý đồ muốn xâm lấn thân thể của tôi.

“Tôi” chịu không nổi, hiện ra một vẻ mặt thống khổ: “Mặc Hàn… Thật lạnh… Thật sự rất lạnh… Em là người sống… Chịu không nổi hàn khí của anh… Mặc Hàn…”

Mặc Hàn cúi đầu, tiến đến bên tai tôi nhẹ giọng nỉ non, giọng nói lại lạnh băng đến cực điểm: “Mộ Nhi cũng không sợ hãi hàn ý của ta.”

Tôi cảm giác kỹ nữ kia chấn kinh một chút, trong chớp mắt tâm thần như hoảng hốt, tôi vội vàng thừa dịp này, khôi phục một chút linh lực của mình đánh vào địa phương yếu ớt trong lực lượng của cô ta.

Quả nhiên, tiếng cô ta phát ra đau đớn, trong nháy mắt khống chế thân thể của tôi yếu đi rất nhiều, tôi lập tức đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Lực lượng xa lạ khắp người rút đi như thủy triều, rối rít vọt tới trên người tôi.

Trong lòng tôi quái dị, đang muốn chuyển linh lực đi ngăn cản, cổ lực lượng kia lại cực kỳ lớn, phá tan lá chắn linh lực của tôi, như súng bắn nước ùa vào đôi mắt của tôi.

Hai mắt truyền đến đau nhức, đôi mắt như bị đào ra, tôi đau đớn không nhịn được che đôi mắt lại, đau đớn chỗ hai mắt rồi lại truyền đến giữa mày.

Từ bên kia có thể trực tiếp công kích đến hồn phách, tôi chịu không nổi cổ lực lượng này, trực tiếp ngất đi.

Trong lúc hoảng hốt, tôi lại như thấy được bóng dáng của Mặc Hàn.

Mặt trời chiều ngã về tây, tôi đi ở trên đường nhỏ nông thôn, nhìn thấy Mặc Hàn đứng ở trước một ngôi mộ mới, vẻ mặt hờ hững nhìn mây tan mây cuộn chân trời.

Tôi đi lên trước, nhắc nhở nói: “Trời sắp tối rồi, lần sau vẫn là sáng sớm đến đây bái tế thân hữu đi, ban đêm, nơi này không yên ổn.”

Lúc này Mặc Hàn mới nhìn tôi một cái, cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

“Thật là một người quái dị.” Tôi nhìn bóng dáng hắn bất mãn lẩm bẩm một câu.

Hình ảnh vừa chuyển, như đã là tình cảnh tôi và Mặc Hàn quen biết nhiều năm sau.

Một mình hắn đứng ở bờ biển, biển lớn rít gào, cuốn lên ngàn lớp sóng, nhưng vẫn không làm ướt vạt áo của hắn.

Tôi xách theo giỏ đồ ăn tiến lên, đi đến bên người hắn: “Cơm làm xong rồi, ăn cơm đi.”

Hắn lại đều không nhìn một cái, xoay người rời đi.

Trời dần lạnh xuống, tuyết rơi ngoài nhà tranh to như lông ngỗng.

Tôi mặc áo lông chồn mới mua được vào, cầm lấy một áo khoác lông chồn khác bên cạnh, đẩy cửa đi ra.

Bung dù, đạp tuyết đi vào miếu trong núi Quỷ Vương, thấy một mình Mặc Hàn đứng ở bên cửa sổ ngắm tuyết.

Tôi cầm áo khoác tiến lên: “Ta làm cho ngươi một áo khoác, trời giá rét này, mặc áo lông chồn rất ấm áp.”

Hắn thờ ơ.

Tôi lấy áo lông chồn trong tay, kiễng chân khoác ở trên người hắn.

Lúc này vẻ mặt của Mặc Hàn mới có biến động rất nhỏ.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía tôi, hai mắt đánh giá tôi, lại hờ hững dời đi tầm mắt.

“Bổn tọa không cần.” Hắn nhấc chân rời đi, tản bộ đi vào trong tuyết lớn đầy trời ngoài miếu.

Trên người hắn còn không kịp khoác áo lông chồn cứ như vậy đứng ở trên mặt đất, ngoài cửa dưới bao trùm một màu trắng bạc, cơ thể của hắn hình thành một màu đen duy nhất.

Gió bắc gào thét, lạnh lẽo như lòng của tôi.

Ba bức vẽ, ba loại cảm giác, nhưng đều là Mặc Hàn tôi chưa bao giờ gặp qua.

Hắn lạnh nhạt như vậy, cực kỳ giống minh vương cao cao tại thượng trong Minh Cung, không hiểu tình ý nhân gian.

Hắn thật sự là Mặc Hàn sao?

Tôi có chút mê mang, trong lòng còn có một loại tình cảm nói không rõ.

Rất kỳ quái, rõ ràng bị Mặc Hàn lạnh nhạt tới tổn thương như vậy rồi, trái tim lại có một loại tương phản khác, lại không cách nào nói rõ, cảm giác không rõ ràng.

Hắc ám trước mắt tan đi, lại hiện ra một hình ảnh lần nữa, hai mắt tôi đánh giá, nơi này hình như chính là phòng ngủ ở biệt thự của tôi và Mặc Hàn.

Tôi xoay người lại, quả nhiên thấy trên giường nằm sau lưng chính là tôi và Mặc Hàn.

Trên giường tôi còn đang ngủ say, một tay Mặc Hàn kê đầu, một cái tay khác ôm lấy tôi ở trên giường.

Đây hẳn là ký ức quá khứ, Mặc Hàn không nhìn thấy tôi, tôi đi lên trước, lúc này mới phát hiện tầm mắt hắn vẫn luôn đều dừng ở cổ tay tôi lộ ở ngoài chăn.

Mà trên cổ tay, vừa lúc Vô Cực Ngọc Giản biến ảo thành vòng ngọc.

Mặc Hàn nắm lấy cái tay kia của tôi nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc, vẻ mặt chuyên chú, như suy nghĩ gì đó.

Mỗi ban đêm tôi ngủ, hắn đều là nhìn Vô Cực Ngọc Giản như thế này sao?

Vô Cực Ngọc Giản, đến tột cùng có bí mật gì?

Không biết qua bao lâu, tôi từ trong mơ màng tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng đều không thấy rõ.

Trời tối…

Dưới người rất mềm mại, hẳn là ở trên giường, trên người còn có một cái chăn, tôi ngồi dậy, nghe thấy giọng của Mặc Hàn.

“Mộ Nhi.”

Trên mặt truyền đến một trận lạnh lẽo, là tay của Mặc Hàn.

Tôi cầm tay hắn, hắn ôm lấy tôi.

“Không có việc gì.” Hắn an ủi tôi.

Tôi gật đầu, hiểu rõ đã đoạt lại quyền khống chế của thân thể.

Cảm giác có thể tùy tâm sở dục khống chế thân thể của mình thật tốt!

Cọ cọ hắn, tôi nói: “Mặc Hàn, bật đèn đi, tối quá, em không nhìn thấy.”

Hắn là quỷ không cần ánh sáng cũng có thể thấy rõ, tôi thì không thể được.

Nằm ở trong ngực thấy Mặc Hàn như cứng lại một chút, không đứng dậy đi bật đèn như bình thường.

Tôi nhận thấy được hắn buông lỏng một tay ôm tôi ra, trước mặt như có làn gió rất yếu truyền tới, như là có ai xua tay quạt gió ở phía trước tôi.

“Mộ Nhi.” Mặc Hàn lại gọi tôi.

Tôi khó hiểu: “Hả? Làm sao vậy? Mau bật đèn đi, em không nhìn thấy.”

Một đạo âm khí từ trong tay Mặc Hàn bay về phía trên tường, tôi nghe được chốt mở trên tường phát ra một tiếng vang, nhưng trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám.

Đây là chuyện mở chốt đèn Mặc Hàn thường xuyên làm, hắn không muốn tự mình đứng dậy, có khi dùng âm khí đi mở chốt.

Tôi vẫn đều không nhìn thấy cái gì, không khỏi có chút kỳ quái: “Mất điện sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn dừng một chút, ôm chặt tôi: “Ta ở đây.”

Tôi biết hắn đang an ủi tôi, cười nói: “Không có việc gì, em không sợ tối, hơn nữa, không phải còn có anh sao!”

Hắn chuyển sang dịu nhàng hôn ở bên cổ tôi, sau đó buông tôi ra, chỗ hai mắt truyền đến cảm giác lạnh lẽo tê dại, rất giống cảm giác ngày thường Mặc Hàn chữa thương cho tôi.

Lòng tôi lộp bộp một chút.

“Mặc Hàn… Đôi mắt của em… Làm sao vậy?”

“Không có ngoại thương.” Mặc Hàn như cố tình tránh đi cái gì đó.

“Vậy nội thương thì sao?” Tôi lại hỏi.

Mặc Hàn dừng một chút, mới nói: “Cũng không khám ra.”

Tôi trầm mặc, có loại phỏng đoán không tốt quanh quẩn ở trong lòng tôi.

Cảm giác tê dại chỗ hai mắt vẫn luôn liên tục, tôi nắm chặt tay Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Bên ngoài… Có phải rất sáng hay không?”

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn.” Mặc Hàn nói.

Nhưng tôi biết tôi đoán nhất định không sai!

Tôi bị mù…

Không đúng, ngày thường cho dù tôi bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, Mặc Hàn đều có thể giúp tôi chữa khỏi, lúc này, sao cảm giác tê dại chỗ hai mắt giằng co lâu như vậy, lại vẫn không nhìn thấy.

Tôi nắm chặt tay Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Anh nói thật với em, đôi mắt em, rốt cuộc làm sao vậy…”

Mặc Hàn trầm mặc một lát, không đành lòng nói: “Hồn phách bị hao tổn.”

Hồn phách của người sống và người sau khi chết hình thành tử hồn không giống nhau, tử hồn có pháp lực, sẽ thành quỷ.

Cho dù là tử hồn hay là quỷ, cho dù đã chịu tổn thương, Mặc Hàn đều có thể chữa khỏi.

Người sống bị thương, hắn cũng có thể chữa khỏi.

Chỉ có hồn phách của người sống bị tổn thương, hắn cần ở thời kỳ toàn thịnh mới có thể chữa khỏi.

Tôi nhớ tới trước khi mình té xỉu hai mắt truyền đến đau nhức, nghĩ đến hẳn là kỹ nữ kia nhân cơ hội tổn thương tôi!

Trong lòng hung hăng mắng kỹ nữ kia một trận!

Chỉ là, dù tức giận cũng không thắng nổi khổ sở ở đáy lòng.

“Ta sẽ chữa khỏi cho nàng.” Mặc Hàn xoa đầu của tôi, ôm tôi vào trong lòng: “Đừng sợ.”

Sợ cái gì, lúc tôi sinh ra đã bị kết luận là một người mù.

Ôm Mặc Hàn, tôi đứt quãng nói chuyện đôi mắt xuất hiện màu tím khi sinh ra cho hắn: “Đúng rồi… Hiện tại đôi mắt của em là màu gì?”

“Màu tím.” Mặc Hàn lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi: “Ta sẽ không để nàng không nhìn thấy.”

Tôi gật đầu, vừa nói em không sợ, nhưng vẫn là cố gắng không thể khóc.

Tôi sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, sợ vĩnh viễn đều không nhìn thấy mặt của Mặc Hàn, sợ sau khi ba mẹ tôi biết, không biết sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Còn có em trai tôi, tôi còn chờ nhìn hắn trúng tuyển đại học Xuân Y.

“Không sợ, có ta.” Mặc Hàn an ủi tôi: “Sau hừng đông, chúng ta sẽ đi Thang Cốc.”

“Thang Cốc? Đó là địa phương nào?” Tên này hình như có chút quen tai.

“Nơi mặt trời mọc.” Mặc Hàn nói, tay lạnh lẽo của hắn lại xoa gương mặt của tôi lần nữa, lau đi nước mắt trên mặt: “Thần Điện sau núi Phù Tang có một Uông Linh Tuyền, có thể dùng để ôn dưỡng hồn phách, chữa khỏi thương thế của nàng.”

Nghe Mặc Hàn nói như vậy, tôi bỗng nhiên nhớ ra rồi.

Mặt trời mọc Thang Cốc, gọi là sáng sớm; Về phần Ngu Uyên, gọi là hoàng hôn.

Thang Cốc, vừa lúc là nơi mặt trời cư trú!

Mặc Hàn là quỷ, quỷ chí âm, sao có thể đi nơi chí dương là Thang Cốc!

Tôi lắc đầu: “Không được… Anh là quỷ, không thể đi nơi đó…”

Mặc Hàn sờ đầu tôi: “Đồ ngốc, có cái gì mà không thể đi, chữa khỏi đôi mắt của nàng mới là quan trọng nhất.”

“Nhưng anh là quỷ, ngày thường phơi nắng thì thôi, hiện tại đi hang ổ của mặt trời, không phải đi tìm chết sao! Tu vi của anh còn chưa khôi phục toàn bộ, không thể đi.”

Hắn ôm chặt tôi, chặn ngang tôi nói: “Đôi mắt của nàng quan trọng hơn.”

“An toàn của anh cũng quan trọng như vậy, hơn nữa, anh đã nói, chỉ cần anh khôi phục toàn bộ tu vi, là có thể trị liệu vết thương trên hồn phách, em có thể chờ anh khôi phục.”

Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ như có như không của Mặc Hàn, trán hắn như để ở trên trán tôi: “Vết thương kia che dấu rất sâu, nếu không phải nàng nói không nhìn thấy, ta còn không phát hiện được, không thể tiếp tục nữa, thương thế sẽ lan ra.”

Lại ác độc như vậy!

Tôi hận không thể lập tức đi ra ngoài Thang Cốc chữa thương, nhưng nghĩ đến Mặc Hàn, lại vô cùng lo lắng: “Nhưng mà anh…”

“Ta không sao, vừa lúc lâu rồi không đi qua Thần Điện ở Phù Tang, chờ mắt của nàng tốt lên, ta dẫn nàng thăm cảnh đẹp ở Thang Cốc.” Hắn nói.

Nghe thấy hắn như rất quen thuộc với bên kia, vậy hẳn là không sao đi…

Hỏi Mặc Hàn tôi mới biết được, thì ra hiện tại tôi và hắn đang ở trong mặc ngọc.

“Ninh Ninh bọn họ thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

“Không để ý bọn họ, nàng ngất xỉu ta đã đưa nàng vào đây, nếu nàng muốn biết, ta đi xem.”

Tôi gật đầu, hắn giúp tôi đắp chăn trên giường, lại lót cho tôi cái gối dựa rắn chắc, dặn dò tôi không cần lộn xộn chờ hắn trở về, sợ tôi không nhìn thấy tự mình ngã.

Không trong chốc lát, Mặc Hàn đã trở lại, hắn nói cho tôi, trong nhà Ninh Ninh đã không có việc gì, ba mẹ nàng bị kích thích, Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận giải thích tốt một phen, mới trấn an bọn họ.

Đồng thời, Ninh Ninh cũng đang lo lắng cho tôi, tuy biết có Lãnh Mặc Hàn ở đây sẽ không có chuyện gì, nhưng bệnh trạng trước lúc tôi ngất xỉu thật sự là quá dọa người.

Biết tôi không có việc gì, nàng cũng yên tâm.

Thời gian chờ mặt trời mọc vô cùng dài lâu, tôi phi thường không rõ vì sao hiện tại không đi Thang Cốc.

Mặc Hàn nghe thấy vấn đề của tôi, giải thích nói: “Sau khi mặt trời lặn, Thang Cốc sẽ cắt đứt liên hệ với ngoại giới, sẽ không tìm thấy cửa đi vào, chỉ có ở ban ngày, có mặt trời ở bên ngoài, vì có thể để mặt trời có thể trở về, Thang Cốc mới không cắt đứt liên hệ với ngoại giới.”

Những điều này thì tôi lại hiểu.

Tuy trên bách khoa Baidu viết Thang Cốc chính là ánh sáng mặt trời Sơn Đông hiện giờ, nhưng trên thực tế, địa phương của những quỷ thần cư trú đó, kỳ thật là ở một không gian khác.

Chẳng qua dưới tình huống bình thường, chỉ có người là bọn họ ở bên không gian kia có thể tự do ra vào nhân gian, mà người sống không thể tự do ra vào thế giới của bọn họ.

Chính như Minh Giới, vốn dĩ tôi vẫn luôn tưởng là ở dưới mặt đất, còn rối rắm thật lâu, địa lý trên sách nói ngầm đều là nham thạch và dung nham, Minh Giới đến tột cùng là như thế nào đến nay không bị phát hiện.

Sau đó được Mặc Hàn giải thích, tôi mới hiểu được Minh Giới và nhân gian giống nhau, đều là một thế giới đơn độc, ở không gian song song, mà không phải ở dưới nhân gian.

Nói vậy Thang Cốc cũng là như thế.

“Đúng rồi, Mặc Hàn, sao anh biết em ở chỗ này?” Tôi vốn tưởng đêm nay là có thể xử lý xong chuyện, sáng sớm ngày mai sẽ trở về.

“Nhận thấy được khí tức của nàng không ổn, nơi này lại có khác thường, nên tới đây.” Tay Mặc Hàn nắm trên cổ tay của tôi, như là vuốt ve trên Vô Cực Ngọc Giản.

Tôi bừng tỉnh nhớ tới hình ảnh mình hôn mê đã nhìn thấy.

Khi đó Mặc Hàn lạnh nhạt như vậy, hiện tại vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Suy nghĩ rất lâu, tôi vẫn mở miệng: “Mặc Hàn… Vô Cực Ngọc Giản… Hình như sẽ biến đen…”

“Ừ.” Mặc Hàn như cũng không ngoài ý muốn.

“Anh biết?” Lòng tôi bỗng nhiên bắt đầu trầm xuống.

Mặc Hàn chống cằm ở trên đầu tôi: “Lần trước ở tòa nhà ăn thịt người kia, chính là bởi vì Vô Cực Ngọc Giản gây rối, nàng mới có thể bị kéo vào kết giới kia, lúc trước hồn phách bám vào trên người của nàng kia, cũng vẫn luôn đều sống nhờ ở ngọc giản.”

“Anh đều biết… Vì sao còn muốn em đeo…” Giọng của tôi không tự giác được run rẩy.

Vô Cực Ngọc Giản hai lần biến đen, đều thiếu chút nữa hại chết tôi, Mặc Hàn rõ ràng đều biết, vì sao lại làm như không thấy…