Âm Khí Quá Nặng

Chương 2




Giá lạnh mùa đông thổi qua người Hạng Hựu Dịch đang ngồi trên ban công, hắn bật lửa châm thuốc, ngọn lửa tỏa sáng trong bóng đêm.

Hạng Hựu Dịch kẹp thuốc lại gần, hút một ngụm thật sâu.

Khói thuốc tỏa ra nhưng hương vị lại hơi kỳ quái. Hạng Hựu Dịch sửng sốt, nheo mắt cúi đầu nhìn thì thấy đuôi điếu thuốc bị dính nước.

Hắn chớp chớp mắt, bực bội trong lòng, đem thuốc ném trên ban công, kéo ghế mây ra đi xuống nhà.

Sau khi hắn đi ngọn lửa thuốc lá từ phía trên ban công lăn xuống đất, ngọn lửa đột nhiên tắt ngúm.

Hạng Hựu Dịch đi vào phòng khách bị vướng, bình rượu dưới chân lăn vài vòng rồi đứng yên. Hạng Hựu Dịch hít sâu một hơi đi qua vỏ bình rượu, nằm lên sô pha.

Từ sau ngày mẹ của Hứa Từ đi tìm hắn, Hạng Hựu Dịch ngay lập tức bỏ công tác thuộc về mình. Hắn đến nhà Hứa Từ, ngồi trong phòng y cả buổi trưa, ăn cơm cùng mẹ Hứa, ngày hôm sau đi nhà tang lễ cùng bà.

Hứa Từ hoả táng chưa trôi qua ngày 7 tháng 5 thì đã trở thành tro cốt.

Đây là lần đầu tiên Hạng Hựu Dịch nhìn thấy Hứa Từ sau khi chia tay. Hắn đã từng nghĩ nhỡ đâu có một ngày hắn lại có thể nhìn thấy Hứa Từ. Đến lúc đó y mang bộ dạng gì, có phải y vẫn độc thân không, có phải y nhìn thấy mình sẽ hối hận lúc trước đã chia tay không, có phải y sẽ gọi Hựu Dịch, nói chúng ta làm lành đi không?

Chỉ cần…… Chỉ cần Hứa Từ nói với hắn, y đã trở lại.

Hạng Hựu Dịch sẽ mềm lòng, sẽ đáp ứng, sẽ lại yêu y.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới lần nữa gặp mặt, Hứa Từ sẽ biến thành tro tàn, để vào trong hộp như vậy.

Hạng Hựu Dịch quỳ trên mặt đất, thân thể khụt khịt không theo khống chế, sống lưng cong gập như một đoạn dây cung bị kéo ra chặt đứt.

Rất khó mà tưởng tượng được Hứa Từ đã chết.

Đã chết đại diện cho việc gì? Đó là chưa xảy ra cái gì. Âm thanh tươi cười của anh, anh trịnh trọng nói tôi yêu em, tất cả đều biến mất.

Hạng Hựu Dịch chôn mặt vào đầu gối, trong lòng như bị nổ ra một cái động, máu tươi giàn giụa.

Mẹ Hứa muốn khởi tố những người bôi nhọ bịa đặt nên muốn liệt kê danh sách.

Hạng Hựu Dịch lật xem internet của Hứa Từ, đem những người mở miệng nói lời ác ở mục bình luận viết xuống.

Suốt ba ngày, những ác ngôn ác ngữ đó giống như là xem mãi không xong. Hạng Hựu Dịch nhìn chằm chằm cái bình luận: “Mày đi chết đi” thật lâu, ngón tay véo mạnh vào thịt đùi, đau đớn lan tràn ra, hắn nằm sấp trước máy tính gào rống tên Hứa Từ.

Đóng dấu xuống, danh sách dài 3 trang giấy A4 này là bùa đòi mạng Hứa Từ.

Sau khi mẹ Hứa nhìn thấy liền lạc giọng khóc rống lên, Hạng Hựu Dịch duy trì lý trí, đè cổ họng nhức mỏi xuống nói với bà: “ Dì à, hành vi phỉ báng chỉ nhằm vào người tiến hành, không nhất định chỉ tên nói họ. Chỉ cần từ nội dung phỉ báng biết người bị hại là ai, thì có thể cấu thành tội phỉ báng.

Bịa đặt sự thật, phỉ báng người khác - hành vi đó phải thuộc về tình tiết nghiêm trọng mới có thể cấu thành tội danh. Phải xem mức độ nghiêm trọng ra sao. Xét xem nhân cách của người bị hại, danh dự bị hao tổn nghiêm trọng, hoặc làm người bị hại bị rối loạn tâm thần hay làm cho người bị hại…… Tự sát.”

Mẹ Hứa ngẩng đầu, bà hỏi: “Có thể xử phạt mấy năm?”

Hạng Hựu Dịch im lặng mấy giây, sau đó trầm giọng nói: “Ba năm.”

“Chỉ có ba năm?”

Xương cằm mở ra một tấc, cứng đờ chuyển động, Hạng Hựu Dịch nắm chặt tay nói: “Ba năm đã không dễ dàng, hơn nữa phần lớn người chỉ là theo mù quáng. Phải tìm ra người bịa đặt trước tiên, còn phải tốn chút thời gian.”

Nước mắt của mẹ Hứa ướt hết giấy, bà khóc không thành tiếng, “Một mạng của Tiểu Từ chỉ đủ…… Ba năm.”

Hạng Hựu Dịch ngẩng đầu, nước mắt trong hốc mắt tràn ra bên cạnh, hắn đứng dậy che mắt lại nói với mẹ Hứa: “Dì, cháu……Ra ngoài trước một lát.”

Rời khỏi căn phòng ngột ngạt, Hạng Hựu Dịch vội vàng đi đến WC, đẩy cửa rồi dùng sức đóng lại. Hạng Hựu Dịch kéo cà vạt ra, cổ áo sơmi mở ra, đôi tay của hắn chống trước gương rửa mặt, nhìn chằm chằm đèn dây tóc đang soi chính mình.

Môi mím lại thành một đường thẳng tắp, chóp mũi thấm mồ hôi lạnh, gân xanh trên trán hiện lên, mí mắt xanh đen hạ xuống. Hắn giống như không quen biết mình trở nên như vậy, nâng tay lên che mắt trái, nháy mắt ướt đẫm lòng bàn tay.

Hắn đau buồn gọi Hứa Từ, kêu Tiểu Từ, rốt cuộc chịu không nổi ghé vào bên cạnh bồn rửa mặt. Ggương mặt dán vào mặt bàn lạnh băng, hắn nỉ non nói nhỏ, nói: "Tiểu Từ, em rất nhớ anh."

Nước đột nhiên chảy xuống, bọt nước văng khắp nơi trong bồn, Hạng Hựu Dịch sửng sốt duỗi tay chạm vào đầu rồng kia, nhẹ nhàng ấn xuống, dòng nước đóng lại, vừa thả tay lại bị mở ra.

Nước hình như có sinh mạng, trước khuôn mặt đang dại ra của Hạng Hựu Dịch mà lan tràn. Một giọt nước lại một giọt nước hội tụ với nhau, tim Hạng Hựu Dịch thắt chặt lại, hắn lui về phía sau một bước, nước chảy ở trước mắt hắn biến thành một chữ.

Đó là một chữ “Song”.

Hạng Hựu Dịch có một thói quen là luôn thích nói một chuyện đến lần thứ hai, thứ ba; không nề hà dặn dò Hứa Từ phải chú ý những cái gì. Hứa Từ bèn cho hắn một cái tên hiệu “Hựu Hựu”, về sau quen thuộc hơn thì “Hựu Hựu” đổi thành một chữ “Song”. Hứa Từ có thú vui ác là nhìn bộ dạng Hạng Hựu Dịch không thể nề hà với chính mình.

Gọi Song nhi Song nhi, nhìn vẻ mặt đau đầu của Hạng Hựu Dịch y liền cười ha ha.

Mà giờ phút này, nước chảy thành chữ, không hề chân thật, là một sự tình quỷ dị nhưng lại làm Hạng Hựu Dịch mừng như điên.

Hắn thật cẩn thận, lại không dám tin chạm vào dòng nước đang nổi giữa không trung. Lúc chạm đến thì cửa bị mở ra, dòng nước rơi xuống, bọt nước văng khắp nơi.

Nước bắn lên trên mặt Hạng Hựu Dịch, hắn ngẩn ngơ nhìn bốn phía đều là nước trên mặt đất, ngẩng đầu, đồng nghiệp nhanh chóng đóng vòi nước, kỳ quái hỏi: “Hựu Dịch, cậu làm sao vậy? Tại sao mở tận bốn cái vòi nước, nước chảy đầy đất rồi.”

Hạng Hựu Dịch rùng mình một cái, đột nhiên hắn bắt lấy tay đối phương nói: “Tôi…… Không phải…… Hứa Từ không chết! Anh ấy còn ở đây, anh ấy vừa ở chỗ này, anh ấy.……”

Nói đến đây hắn thống khổ che đầu, đồng nghiệp lo lắng nhìn hắn, hỏi: “Cậu mấy ngày không ngủ rồi? Có phải xuất hiện ảo giác hay không? Hựu Dịch, cậu đi xem bác sĩ tâm lý đi, áp lực quá lớn thì sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện.”

“Không phải, tôi…… Tôi thật sự thấy được.” Hạng Hựu Dịch không biết nên nói như thế nào. Hắn nhấp miệng, nhìn khuôn mặt đầy hoài nghi của đồng nghiệp, xua xua tay, kéo khóe miệng ra: “Thôi, tôi đi ra ngoài trước.”