Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 83: Tự do




Hoa Diệp nằm ở nhà hai ngày một đêm rồi tiếp tục quay trở lại văn phòng làm việc.

Cuộc sống có vẻ như trôi qua rất bình lặng, mỗi sáng thức dậy đúng giờ, tự làm bữa sáng cho mình, có khi là sữa tươi bánh mì trong tủ lạnh, xắt ra cho vào lò vi sóng làm nóng, rót một ly sữa, vội vàng đổ vào bụng; có khi dậy sớm thì luộc một quả trứng, trực tiếp vớt từ trong nước sôi ra, vỏ trứng rất khó bóc, đến cuối cùng, chỉ còn một tí tròng trắng dính trên tròng đỏ, anh nuốt một miếng hết cả quả trứng. Lần trước nhân viên vệ sinh quét dọn nhà rất được, anh mời chị ta một tuần đến hai lần, như vậy, nhà cửa có thể bảo đảm sạch sẽ, quần áo cũng có người giặt.

Cuộc sống hiện tại dường như gọi là bình thường, nhưng so với khi có Đào Đào ở nhà, thì chỉ có thể gọi là tạm bợ, nhưng lại chẳng còn cách nào.

Thứ Sáu, anh đến đại viện bộ đội thăm Quý Manh Nhân. Quyển sách của Quý Manh Nhân viết đến điểm mấu chốt, thời gian nấu cơm cũng không dành ra được. Anh ở trong phòng khách đọc báo nửa tiếng đồng hồ. Rót cho bà tách trà, rồi ra về. Lần sau lại đến, bà nói với anh, quân khu sắp xếp cho bà sắp tới đi Hải Nam điều dưỡng, bà đã đồng ý rồi, xét về mặt thời gian, Tết âm lịch không sẽ không ở Thanh Đài. Anh cười cười, Hải Nam lúc này, ánh mặt trời ấm áp, trăm hoa khoe sắc, anh bảo bà hãy đi chơi thật vui.

“Mẹ sẽ thu xếp cuộc sống của mình ổn thỏa, hi vọng con cũng có thể.” Quý Manh Nhân nói.

Anh nhướng nhướng mày, không biết nên nói gì mới tốt.

Thời gian anh ở văn phòng càng ngày càng nhiều, không còn mang công việc về nhà nữa. Nhà, thuần túy là nơi để ngủ. Nhưng ở văn phòng cũng phiền muộn, phần lớn nhân viên đều có gia có đình, gần đến Tết âm lịch, ngoài công việc ra, câu cửa miệng chính là ăn cơm tất niên ở đâu, mua quà gì cho người lớn hai bên, bà xã thế nào, con cái ra sao. Ngay cả người độc thân như thư ký Trâu, cũng chạy đến thỉnh giáo người từng trải là anh, mua quà Tết cho bạn gái, tặng quần áo tốt hay là tặng trang sức có ý nghĩa hơn.

So với việc này, càng cho thấy anh cô đơn hơn.

Tết âm lịch này, anh cũng không cần phải lo lắng gì. Một người ăn no, cả nhà không đói. Đồng nghiệp thấy anh cứ ở mãi trong văn phòng, trêu chọc: “Luật sư Hoa, anh liều mạng làm việc như vậy, phu nhân có ý kiến không?”

Anh nhún nhún vai, mím môi cười nhạt. Chuyện ly hôn với Đào Đào, anh không nhắc đến với bất cứ ai. Không biết là trong lòng không muốn thừa nhận, hay là anh cho rằng không cần thiết.

Anh càng cảm thấy tất cả chuyện này giống như một giấc mơ hơn, có lúc tỉnh dậy trong đêm, trở mình, tay sờ đến tấm chăn trống không bên cạnh, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn trở lại. Còn có một lần, trời đã sáng, anh tỉnh rồi nhưng không mở mắt, nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, bèn hỏi theo tiềm thức: “Tiểu Đào, mấy giờ rồi?”

Không có ai trả lời.

Sau khi thức dậy, mới phát hiện trước khi ngủ quên đóng cửa sổ sân thượng, trong đêm nổi gió, thổi một luồng khí lạnh vào trong phòng.

Lúc vào thang máy, gặp người hàng xóm làm quản lý đại sảnh ở khách sạn, tươi cười nói: “Mấy ngày rồi không thấy Đào Đào đâu, công việc bận lắm sao? Có một công ty điện thoại mở buổi triển lãm ở khách sạn chúng tôi, bảo cô ấy đến xem thử, có vài sản phẩm trưng bày vẫn chưa phát hành ra thị trường đấy!”

Anh sờ chìa khóa gật đầu cảm ơn, ra khỏi thang máy, không mở cửa, mà dựa vào cầu thang, móc thuốc lá ra, chậm rãi hút.

Đào Đào và anh không còn quan hệ gì nữa, rõ ràng là ở cùng một thành phố, nhưng hai người cũng không có gặp nhau. Anh muốn chủ động gọi điện hỏi thăm cô, bấm hết mười con số, rồi lại xóa đi từng số một, anh biết nói gì với cô đây?

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết âm lịch hai tuần, anh tăng ca đến nửa đêm mới về, đang ngủ mơ màng thì nghe thấy điện thoại reo, mắt bỗng mở ra, mừng rỡ lấy điện thoại ra, vừa nhìn, lòng bỗng chùng xuống, là Trương Hoằng.

“Vẫn còn ngủ à?” Đây là lần đầu tiên Trương Hoằng gọi cho anh sau khi hai người không vui ra về ở Triều Viên, không cười vui vẻ như trước đây, mà cân nhắc dùng từ rất cẩn thận.

“Tối qua tăng ca.” Anh nhắm mắt, nằm lại trên giường.

“Đã lâu rồi không có tụ tập, có người tặng em một chai rượu ngon, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm, địa điểm tùy anh chọn.”

“Tôi không muốn nhúc nhích.” Anh xoa bóp trán. Bây giờ anh không có bất cứ hứng thú gì. Tiệc tùng buộc anh phải tham gia, thì mới ló mặt ra.

“Có phải hôm nay không tiện? Vậy chúng ta đổi ngày khác, Hoa Diệp, còn giận em sao?”

“Không phải, cũng không có gì là bất tiện cả.”

“Vậy em giúp anh xin chị dâu nghỉ phép nhé?”

“Không cần…” Anh buột miệng kêu lên, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi thê lương. Từ nay, anh muốn gặp ai, muốn về nhà lúc nào, muốn email điện thoại cho ai, muốn uống bao nhiêu rượu, phối đồ như thế nào, khi nào cắt tóc… đều không cần để ý đến thái độ của một người khác nữa, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ bịa lý do gì nữa.

Từ trước đến nay, đàn ông là phái mạnh, phụ nữ là phái yếu. Một người đàn ông bị một người phụ nữ quản chặt, sẽ luôn bị những người đàn ông khác chê cười. Thế nhưng, rất nhiều đàn ông cam tâm vui vẻ bị trói buộc. Thật ra, bị trói buộc, bị quản chế, chính là bạn đang hưởng thụ sự căng thẳng, sự quan tâm, chu đáo, yêu quý của một người khác dành cho bạn.

Không còn ai trói buộc anh, quản chế anh nữa rồi. Anh đã được tự do, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu anh đều rất thuận tiện.

Anh nghiền ngẫm nỗi cay đắng ở trong miệng, “Đến bar Cầu Vồng đi, hẹn hết mọi người tới.”

Trương Hoằng dường như chần chừ giây lát, mới đáp: “Bar Cầu Vồng đã ngừng kinh doanh một thời gian, mấy ngày nay cũng không biết có mở cửa không. Không sao, em gọi cho Kinh Nghệ, không kinh doanh thì cho chúng ta mượn dùng một tối.”

Anh rất ngạc nhiên, “Đang yên lành sao lại ngừng kinh doanh?”

Trương Hoằng than thở. “Mộc Ca không nhắc với anh sao?”

“Không có.”

“Haiz, không biết vì chuyện gì mà Tử Hoàn và Kinh Nghệ cãi nhau, đập tan tành quán bar, không cẩn thận đụng bị thương một người khách, người đó không phải kẻ tầm thường, gọi mấy người nữa đến đánh lại, sau đó cảnh sát cũng được điều động luôn. Cảnh sát bắt ngừng kinh doanh để điều tra. Những chuyện tạp nham, anh em mình gặp nhau rồi nói kỹ hơn. Tối nay chắc chắn đến chứ?”

“Ừm, tôi sẽ đến.”

Hoa Diệp ngủ đến trưa mới dậy, nấu cho mình một tô mì. Lúc gia vị, nhầm giấm thành nước tương, khi ăn vào chua đến méo miệng, kết quả không ăn được, đành phải uống chút sữa để đối phó. Lúc rửa ly, nhân viên làm theo giờ đến, hôm nay là ngày chị ta quét dọn triệt để nhà cửa, còn mang theo người phụ nữa. Hoa Diệp phiền chán hỏi chị ta này kia, chào một tiếng rồi vội đi ra ngoài.

Vẫn còn sớm mới đến buổi hẹn, anh lái xe đi dạo trên đường. Đi loanh quanh tới lui, chiếc xe giống như có ý thức, không biết sao lại rẽ vào đường Quế Lâm.

Ánh nắng rất đẹp, gió hiu hiu, sóng biển dịu dàng. Nhiệt độ vẫn còn rất thấp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không lạnh bằng mấy hôm trước. Trên đường Quế Lâm người đi lại rất đông, xe cộ giảm tốc độ, cố gắng không bấm còi làm người đi đường giật mình.

Hoa Diệp dừng xe ở ngoài sân một khu biệt thự, trong sân trồng một hàng cây sồi xanh, thân cây rất cao, cành lá xum xuê, vừa đủ có thể che khuất xe của anh, còn anh thì có thể từ góc độ này, nhìn thấy rất rõ biệt thự nhà họ Đào.

Anh thật sự chịu không nổi vẻ thô tục của một nhà giàu mới nổi như Đào Giang Hải, và cả ngọc lưu ly không quý giá nhưng lại muốn người khác phải cẩn thận che chở là mẹ Đào, không biết hai người như vậy, sao lại sinh ra được Đào Đào đáng yêu xinh đẹp? Nhưng cảm xúc này anh chưa bao giờ để lộ ra ngoài, anh đối với họ rất lễ phép, nhưng tuyệt đối không thân thiết. Không đến mức bất đắc dĩ thì anh sẽ không đến nhà họ Đào. Mỗi lần đến, anh đều coi đây như là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành. Ở nhà họ Đào, mỗi một giây trôi qua, anh đều cảm thấy giống như đang bị giày vò. 

Hôm nay, anh muốn bị giày vò một chút cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Trong sân nhà họ Đào có hai chiếc xe, cửa sổ nhà bếp đang mở, thỉnh thoảng lại có hơi nóng bay ra. Bóng người bên trong túm tụm, bỗng rộ lên tiếng cười của mấy người phụ nữ không hẹn mà gặp cùng nhau cười. Tiếp đó, anh nhìn thấy Đào Đào, tim đập thình thịch.

Trên sân phơi hướng ra biển của nhà họ Đào cũng có đặt hai cái ghế nằm, giống hệt cái trên sân thượng ở Thính Hải Các. Đào Đào ngồi xoay lưng lại với anh, trong tay cầm cuốn sách, anh không nhìn thấy biểu cảm của cô. Cô giống như đang đọc rất chăm chú, đầu cũng không ngẩng lên, một lúc sau, có một người từ trong nhà đi ra, là Diệp Thiếu Ninh, cậu ta bưng một cái đĩa, trong đĩa đựng thức ăn gì đó, cậu ta đẩy đẩy vai cô. Đào Đào vẫn không ngẩng đầu, Diệp Thiếu Ninh ngồi xuống, nhón lấy từ trong đĩa một miếng đưa đến bên miệng cô, cô lắc đầu, cậu ta kiên trì giơ lên, cô đành phải cắn một miếng, còn một nửa, nhét vào miệng Diệp Thiếu Ninh.

Trong mắt Hoa Diệp sắp phun ra lửa, bàn tay bất giác nắm thành đấm, sau đó, anh lại từ từ xòe những ngón tay ra.

Anh còn có tư cách tức giận hay sao? Đào Đào đã không còn là vợ anh nữa rồi. Cảnh tượng này không hề bất ngờ, khi Đào Đào đã lấy lại được tự do, Diệp Thiếu Ninh yêu thầm cô sao có thể bỏ lỡ cô một lần nữa chứ?

Không có anh, nhà họ Đào vẫn náo nhiệt, Đào Đào vẫn có người yêu thương.

“Ai đây, không phải chạy nhầm chỗ rồi chứ?” Có người gõ nhẹ cửa xe, anh quay đầu lại, nhìn thấy là dì giúp việc của nhà họ Đào, trong tay đang xách một túi đựng đồ siêu thị, lộ ra một đống to nguyên liệu nấu ăn, đang cười như không cười với anh.

Anh có chút quẫn bách xuống xe, gật gật đầu.

“Một ngày đẹp trời thế này, không ở bên người yêu mới của cậu, đến đây làm gì? Cậu đừng lên tiếng, coi thường Tiểu Đào nhà tôi, thì lúc đó đừng có cưới, cũng không ai ép cậu. Cậu thì hay rồi, chưa đến nửa năm đã thay lòng. Bình thường trông cậu cũng ra dáng phết, còn giúp người ta kiện tụng, tưởng đâu thật sự là chính nhân quân tử, hóa ra là một con sói đội lốt người.” Dì giúp việc trừng to mắt, nhả chữ vô cùng lưu loát.

Hoa Diệp sờ sờ mũi, ngó thấy đã có vài người vì âm lượng của dì giúp việc mà nhìn về phía anh, “Cháu có việc nên đi trước ạ.” Anh xoay người lên xe.

“Tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng là thiếu cậu thì Tiểu Đào sẽ không có ai cần, hừ, giám đốc Đào và phu nhân đã nhờ người giới thiệu cho Tiểu Đào rồi, dù sao cũng phải lấy được một người tốt hơn cậu gấp mười, gấp trăm lần. Loại đàn ông lăng nhăng như cậu, có thể vứt bỏ một người, thì sẽ có thể bỏ rơi người thứ hai, sau này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Cậu đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, nếu không tôi thấy một lần sẽ chửi một lần.” Dì giúp việc hung dữ đạp cửa xe một cái.

Dì giúp việc này trước đây rất tôn kính Hoa Diệp, bị bà ta chửi như vậy, anh không có so đo, nhưng trong lòng thật sự rất khó chịu. Anh lặng lẽ nhìn một lượt biệt thự nhà họ Đào, không gọi là hoảng hốt chạy trốn, nhưng thật sự đi có chút chán chường, Hoa Diệp không kìm được cười khổ.

Dì giúp việc còn chê mắng chưa đã, trên đường đi lầm bầm cho tới nhà. Hôm nay bạn của mẹ Đào đến nhà họ Đào đánh mạt chược, mẹ Đào coi như khách. Hẳn sẽ giữ người ta lại ăn cơm, trong nhà không nhiều thức ăn, nên dì ta lại đi siêu thị mua thêm, không ngờ trên đường về lại nhìn thấy Hoa Diệp, cơn giận không đâu lại kéo đến.

Xụ mặt đi vào nhà, thấy mấy người đang chơi rất vui, nuốt nuốt nước miếng, bỏ đi, không nói gì hết, tránh làm mọi người mất hứng. Quay đầu nhìn nhìn trong sân, Đào Đào đang đọc sách, khẽ thở dài. Đào Đào tuy vẫn giống như trước đây, trước mặt bố mẹ thì cười nói nhưng nửa tháng nay đã gầy đi năm ký, khiến ai thấy cũng đều đau lòng.

Đứa trẻ này rất ngoan rất hiểu chuyện, tại sao lại phải bị giày vò như vậy chứ? Mắt dì giúp việc hơi sưng, vội đi vào nhà bếp.

Trên bàn mạt chược, mẹ Diệp lại thắng bài, cười đến không khép được miệng.

Một người bạn bài ngồi cửa dưới của bà ta nói: “Mẹ Diệp số đỏ thật, mấy hôm nay, ngày nào cũng thắng.”

“Thế này có gọi là gì chứ, nếu Thiếu Ninh qua Tết mà dẫn về nhà cho tôi một cô con dâu thì tôi mới vui thật sự.”

“Chuyện đó thì có gì khó? Thiếu Ninh có tài có mạo, công việc lại tốt, bản thân có nhà có xe, muốn tìm người kiểu gì mà không có, sợ là quá kén chọn đó thôi! Hoặc là trong lòng đã có ai rồi?” Người bạn bài liếc ra ngoài sân phơi với vẻ sâu xa.

“Nào có kén chọn gì đâu, có thể là duyên phận chưa đến, việc này có gấp cũng không được, không nói nữa, đánh bài tiếp đi.” Mẹ Diệp xáo bài rào rào, nhanh nhẹn chồng lên.

Mẹ Đào ở bên cạnh mỉm cười khẽ nhắm mắt, nói: “Thằng bé Thiếu Ninh này, từ nhỏ tôi đã rất thích nó. Tôi vẫn luôn nói rằng, nhà ai tìm nó làm con rể thì có ngủ cũng phải cười mà tỉnh giấc.”

Mẹ Diệp run tay, bài rơi xuống mặt bàn cái “cạch”, “Ha ha, vậy sao?” Bà ta lúng túng cười với mẹ Đào, cúi người nhặt bài lên.

“Đương nhiên, tôi ngưỡng mộ chị sinh được một đứa con trai tốt như vậy.” Mẹ Đào cười càng ôn hòa hơn.

Nhưng mẹ Diệp lại bỗng nhiên rùng mình một cái.

“Đang đọc sách gì vậy?” Diệp Thiếu Ninh đặt cái đĩa trên mép bàn, thò người sang.

“Khuynh thành chi luyến” của Trương Ái Linh, cậu đọc chưa?” Đào Đào xõa mái tóc dài, ánh nắng có hơi chói mắt, cô nhắm lại một lúc, rồi mới ngẩng đầu lên.

“Sách con gái đọc, mình không thèm đọc. Haiz, không biết rạp chiếu phim bây giờ đang chiếu phim gì, lâu rồi không có xem phim.” Diệp Thiếu Ninh gối tay dưới đầu, nằm ngã về phía sau, khóe miệng đầy vẻ dịu dàng.

“Cho dù là phim gì, đi xem với cậu đều là cơn ác mộng.” Đào Đào trợn mắt một cái.

“Ý gì đó?”

“Không nhớ lần trước xem ‘Hoa Mộc Lan’ sao?”

“Đúng là nhỏ nhen, chuyện xưa như vậy rồi mà vẫn còn nhớ. Tiểu Đào, cứ ở nhà thế này cậu không chán sao? Cậu sắp thành giống như mẹ mình rồi, bước vào thời kỳ lão niên sớm.”

“Cậu chê chán thì về đi, cũng không ai giữ cậu.” Đào Đào cúi đầu lật một trang sách.

Diệp Thiếu Ninh trề môi, “Cậu chỉ mong sao mình về thôi, không muốn gặp mình đến vậy sao?”

“Không phải, một ngày đẹp trời thế này, cậu nên đi hẹn hò hay gì đó, sao phải ở cùng một người phụ nữ trung lão niên chứ?”

Diệp Thiếu Ninh lầm bầm một câu, “Đây không phải đang hẹn hò sao?” Chỉ là âm lượng quá nhỏ, Đào Đào không nghe thấy.

“Tiểu Đào, có điện thoại.” Mẹ Đào ở trong nhà kêu một tiếng.

“Mình đi nghe điện thoại.” Đào Đào đặt sách trên ghế, nhảy lên đi vào nhà.

“Biết ngay là sách viết về tình yêu mà,” Diệp Thiếu Ninh cầm cuốn sách lên, tiện tay giở ra trang sách Đào Đào đang xem, liên tục cau mày, “Dở chết đi được.”

Trước mắt bỗng nhiên tối đen, cậu ta dời sách đi, phát hiện mẹ Diệp đang đứng trước mặt. “Mẹ, giải tán rồi à?”

Mẹ Diệp vẻ mặt nghiêm túc, “Không có, họ nghỉ ngơi ăn đồ ăn. Thiếu Ninh, con về nhà đi, sau này không được đến nhà họ Đào nữa.”

“Tại sao?” Diệp Thiếu Ninh khó hiểu ngồi dậy.

“Con cứ đến mãi, người ta sẽ hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì cơ?” Diệp Thiếu Ninh bật cười.

“Tưởng rằng con thích Tiểu Đào.”

Diệp Thiếu Ninh sững sờ, mặt đỏ bừng.

“Nếu như Tiểu Đào chưa kết hôn, thì hôn sự này còn có thể thương lượng. Bây giờ, con tốt xấu gì cũng là trợ lý đặc biệt của Thái Hoa, cũng là tầng lớp lãnh đạo, điều kiện tốt như vậy. Tiểu Đào dù có thế nào, cũng là người đã ly hôn, sao xứng với con được chứ? Nhà họ Đào có ý gì, mẹ rất rõ. Hừ, đừng có mơ.”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ đang nói gì vậy?” Diệp Thiếu Ninh tao nhã lịch thiệp bỗng nhiên đanh mặt lại, ngữ khí cứng nhắc hẳn.

Mẹ Diệp kinh ngạc, “Thiếu Ninh, không phải con thật sự với Tiểu Đào…”

“Đừng nói nữa, mẹ, chuyện của con con tự có tính toán.” Diệp Thiếu Ninh nhướng mày, lạnh lùng nhìn mẹ Diệp.

Mẹ Diệp ngây người, đờ đẫn kéo cửa, Đào Đào cầm điện thoại đang đứng ở cửa, vẻ mặt nhàn nhạt.

Không khí bỗng chốc gượng gạo.

“Điện thoại của ai vậy?” Diệp Thiếu Ninh vội làm bộ hiếu kỳ hỏi.

“Đỗ Tinh, cậu ấy đã đến Bắc Kinh rồi, trưa mai sẽ đến Thanh Đài, bảo mình ra sân bay đón cậu ấy.” Trên mặt Đào Đào hiện lên một tia vui vẻ nhàn nhạt…