Ám Vô Dạ Online

Quyển 3 - Chương 43




Kế tiếp đám Tri Hỏa lại chạy qua bang Nguyệt Thần, Hải Âu và cả bang của Bất Nhược Cẩm Sắc, đều thuận lợi có được lời hứa hỗ trợ của bọn họ. Mặc dù phía Bất Nhược có chút phiền toái, nhưng may mà có Hải đi cùng, chút phiền toái đó liền biến thành chuyện nhỏ như không có gì.

Đã xong công việc thương thuyết, lúc bọn Tri Hỏa về đến thành thì mấy người Lưu Ly ra ngoài mua sắm cũng đã trở lại, đang bận rộn kiểm kê đồ đạc.

“So với tưởng tượng thì nhanh hơn nhiều đấy.” Thả nắm dược thảo trong tay, Hàn Ly cười nói.

“Tất nhiên rồi, anh còn không thấy đích thân ai ra trận à.” Tri Hỏa cười đắc ý.

“Ừ mà, có ai đó thiếu chút nữa bị người ta đuổi cổ ra khỏi nhà đấy.” Cổ Lam đứng một bên cười trộm.

Tri Hỏa lập tức giống bóng bị xì hơi mà nhăn mặt nhíu mày, giận dỗi nói: “Cổ Lam ~ “

“Hở hở, bị người ta đuổi cổ là sao? Chuyện gì đã xảy ra?” Lưu Ly cùng Hàn Ly có vẻ hóng hớt, lập tức dò hỏi, mà Cổ Lam cũng không phụ sự mong đợi của mọi người kể lại đầu đuôi câu chuyện, kết quả Tri Hỏa vừa mới nãy vênh vênh váo váo giờ lại bị cười cho thối mũi.

“Biết câu ‘ác giả ác báo’ không?” Nhìn mặt Tri Hỏa sắp nhăn lại thành một đống, Bắc Hoàng Minh cũng hùa theo trêu chọc.

“Minh!” Tri Hỏa hậm hực kêu to.

Nhịn cười, Bắc Hoàng Minh lúc này mới không đùa Tri Hỏa nữa, quay lại nhìn mọi người nói: “Được rồi, bàn tiếp chuyện chính sự.”

Nghe Bắc Hoàng Minh nói vậy, mọi người mới thu lại bộ dáng cười như phá làng lúc nãy, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc đứng đắn, làm Tri Hỏa đứng một bên càng thêm tức tối, kháng nghị rằng mình mới là bang chủ thực sự cơ mà.

Nhẹ cốc trán Tri Hỏa một cái, Bắc Hoàng Minh làm cậu an tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Tôi nghĩ trước tiên cứ đến Đảo Hải Dương đã, về phần làm sao để vào được hòn đảo thần bí kia, tới đó rồi nghiên cứu sau vậy.”

“Cũng tốt, đỡ phải lúng túng không rõ ở đây, tốt nhất là đến tận nơi xem xét rồi nói sau.” Hải tán thành.

Những người khác không phản đối, cuối cùng thảo luận một chút, quyết định ba ngày sau tiến vào đảo Hắc ám.



Tra cứu kỹ bản đồ, đoàn người Tri Hỏa trước tiên đặt chân tới đảo Hải Dương. Ở trên hòn đảo nhỏ chìm trong nước biển, bọn họ tìm được nơi tương liên với đảo Hắc ám, nhưng nhìn đến quang cảnh lòng biển dập dềnh trước mặt, mọi người lại có chút không chắc chắn.

“Xác định là nơi này sao?” Tri Hỏa nghi ngờ hỏi, vươn tay xuyên qua một làn khí mỏng tựa vách chắn chạm đến làn nước.

Mắt nhìn lại bản đồ trên tay, chắc chắn chính mình không lầm, Hải có chút bất đắc dĩ khẳng định: “Anh nghĩ đúng là nơi này rồi.”

“Nhưng làm gì có bóng dáng đảo nào.” Lưu Ly cố gắng trợn to mắt nhìn vào làn nước xanh thẳm kia, trừ bỏ cá cùng san hô, nhỏ cái gì cũng không thấy.

“Dù sao vẫn phải vào xem thế nào.” Đối với tình huống hiện tại không còn cách xoay xở, Bắc Hoàng Minh đưa ra đề nghị.

“Được.” So với ngồi chờ chết, chủ động điều tra một chút manh mối có vẻ là lựa chọn tốt nhất. Mọi người tuyển ra những thành viên có khả năng bơi không quá tệ xuyên qua lá chắn bơi vào đáy biển.

Khoảng thời gian chờ đợi làm người ta trở nên lo âu, Tri Hỏa bị để lại trong kết giới không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn ra thế giới hải dương bên ngoài kết giới, tựa hồ chỉ muốn lao ra.

“Tri Hỏa, bình tĩnh chút, em phải tin tưởng mấy người Bắc Hoàng Minh chứ.” Nguyệt Lượng ngồi trên tảng đá, mỉm cười trấn an Tri Hỏa.

Gãi gãi đầu, Tri Hỏa cười khổ: “Ừm, em nghĩ chị nói đúng.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy , nhưng trong lòng vất vả kìm nén lo lắng cũng đâu phải dễ dàng, may là lúc này Bắc Hoàng Minh một lần nữa quay lại.

“Minh, thế nào rồi?” Tri Hỏa lập tức xông lên, đến lúc cậu thấy chỉ có một mình Bắc Hoàng Minh trở về, lại có chút nghi hoặc hỏi: “Sao có mỗi mình cậu?”

Lắc lắc mái tóc bạc ướt đẫm, Bắc Hoàng Minh khẽ mỉm cười: “Bọn tôi tìm được một nơi rất có khả năng là lối vào nhưng vẫn chưa chắc lắm, mọi người đều ở bên đó rồi, tôi đến đưa bọn cậu cùng qua.”

“Ừ.” Gật gật đầu, Tri Hỏa cùng những người khác đi theo Bắc Hoàng Minh tiến đến làn chắn.

Vừa ra khỏi kết giới, nước biển lạnh buốt liền lập tức ập đến. Khó có dịp được thể nghiệm cảm giác ở dưới đáy biển, tất cả điều thấy hết sức mới mẻ, nhưng bởi vì trong đám có mấy người bơi không được tốt, nên bọn họ phải mau chóng mà bơi qua chỗ những người khác đang chờ.

Chỉ chốc lát sau, mọi người đều đã tập trung ở nơi có vẻ là lối vào, là một hồ nước chìm dưới đáy biển. Nói là hồ nước kỳ thật cũng không chính xác, đúng hơn phải là một hầm ngầm ngập nước chìm giữa làn cát mỏng.

“Chính là nơi này sao?”

“Đúng vậy, nhưng tôi vẫn không hiểu câu ‘cánh cửa hắc ám chỉ mở ra khi gió mây vần vũ’ có nghĩa là gì.” Bắc Hoàng Minh khẽ nhíu mày nói.

“Đi qua đầu bên kia hầm nhìn xem đã, có gì nói sau.” Dứt lời, Tri Hỏa liều bước vào trong hầm nước, thần kỳ thay, cậu dần dần chìm vào lòng hầm đến khi hoàn toàn biến mất.

Quay sang nhìn nhau, mọi người thật sự cũng không nghĩ ra cách gì khác, chỉ có thể đi theo.

.

“Hô!” Tri Hỏa ló đầu khỏi mặt nước, một bãi biển hiện lên phía trước. Không ngờ đầu bên kia của hầm cũng là nước, nhưng lần này không phải đáy biển, là là trực tiếp lên tới mặt biển.

Ngồi trên bờ, Tri Hỏa thở hổn hển lấy sức, chỉ chốc lát sau những người khác cũng nhô lên từ lòng biển.

“Nơi này là đâu nhỉ?” Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi mới bàn luận đến vấn đề trọng yếu. Nhìn đảo nhỏ xung quanh, tất cả đều không ngờ trong Ám Vô Dạ vậy mà còn có một địa phương bí mật chưa từng được công bố.

“Nhìn kìa!” Tiếng kêu ngạc nhiên của Tuyết Vân Phi kéo sự chú ý của mọi người, theo hướng ngón tay hắn chỉ, mọi người liền nhìn thấy một hòn đảo bị hắc ám che phủ phía xa đường chân trời.

Tìm được rồi!