An Cư Lạc Nghiệp

Chương 12: Sinh nhật




17.5+

Sinh nhật

Rạng sáng 12 giờ 15 phút, An Cúc Nhạc vội vàng đi ra trạm xe điện ngầm.

Y đổi bộ quần áo khác, làm việc ở tạp chí thời trang, thứ không bao giờ thiếu chính là quần áo và phụ kiện, đồ nam đồ nữ hàng hiệu hàng dỏm tất cả được treo hết trong một phòng, trước khi giặt sạch đem trả, tùy bạn muốn mặc thế nào cũng được.

Đáng tiếc quần áo đều thống nhất theo kích cỡ của người mẫu, quần quá lớn, An Cúc Nhạc siết chặt dây nịt nhưng vẫn rộng thùng thình, khó tránh phải bước dài một chút.

Y bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, cộng thêm đổi chuyến, chạy đến nỗi thở hồng hộc suýt chút nữa rớt quần, giữa đường đêm lạnh cóng, y vừa đi vừa mắng: mình làm tới mức này, rốt cuộc vì cái đinh gì?

30 phút trước, cậu thiếu niên gửi cho y một tin nhắn: “Còn chút nữa là sinh nhật em rồi.”

An Cúc Nhạc sặc tại chỗ, một tháng trước, y có nói với cậu ấy: “Trước khi đủ 16, đừng đến phiền tôi.”

Ngoại trừ tin nhắn, cậu thiếu niên đích thực nghe lời không làm phiền, hôm nay cậu ấy thật sự đủ tuổi… An Cúc Nhạc tựa vào tường, châm thêm điếu nữa, hít một hơi thật dài, sau đó phun ra, gửi tin trả lời: “Chúc mừng.”

Cậu thiếu niên lại gửi tiếp: “Em muốn gặp anh.”

An Cúc Nhạc: “……” Muốn gặp mình? Muốn làm mình thì có!

“Anh mệt lắm, hôm khác tháp tùng, cho cậu cho ăn một bữa thịnh soạn nhé?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em muốn gặp anh.”

An Cúc Nhạc cào cào tóc, y tặc lưỡi, một tay bóp tắt điếu thuốc, một tay ấn nhanh lên màn hình: “Hôm nay không được.” Y mệt muốn chết, không có tâm trạng.

Thế nhưng cậu thiếu niên cứ kiên trì gửi lại câu kia: “Em muốn gặp anh.” Muốn đến mức phá vỡ quy tắc giới hạn một ngày ba tin mà mình ngoan ngoãn tuân thủ đó giờ.

Thằng nhóc này chỉ biết copy với paste thôi sao? An Cúc Nhạc cất di động, dập tắt điếu thuốc, ra khỏi phòng nghỉ, cả người y chật vật, uể oải không chịu nổi ── nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, adrenaline trước kỳ deadline vẫn còn lưu lại trong người, An Cúc Nhạc liếc nhìn cái gương khảm bên ngoài văn phòng ban biên tập, liếm liếm môi, cuối cùng lấy di động ra, hồi âm: “Chờ tôi trước cửa nhà nghỉ lần trước.”

Đúng là y mệt chết được, nhưng lại bị hai câu đơn giản của cậu thiếu niên kích thích, y cảm thấy loại cố chấp này gợi cảm vô cùng.

An Cúc Nhạc thay quần áo, vội vã đến chỗ hẹn. Cậu thiếu niên muốn chúc mừng sinh nhật, y muốn viết xong lời chúc, thoải mái lăn một trận cũng tốt.

Nói thật, An Cúc Nhạc không muốn có phát triển khó lường gì với cậu thiếu niên này.

Quá trẻ. Mười lăm… không, mười sáu tuổi, đừng nói y không có ý định yêu đương, nhưng cậu ấy đang ở độ tuổi nửa vời nhất, là giai đoạn đang hoang mang với cuộc đời. Chưa kể cậu ấy mới vừa nhận ra tính hướng khác thường của mình, lại còn yêu mà không thể nói, hiếm khi gặp được tấm gỗ nổi nên muốn bấu víu là điều rất bình thường.

An Cúc Nhạc không ngại, ai mà chẳng có thời kỳ như thế? Cuối cùng, mặc kệ yêu hay không yêu, mình vẫn chỉ là hạt bụi trong lịch sử của cậu ấy mà thôi.

Thổi một cái, là bay mất.

Giống như đống bụi của y vậy.

An Cúc Nhạc sâu sắc cảm thấy cuộc sống của mình đang thăng hoa, tựa như quyển Nghiệt Tử mà Bạch Tiên Dũng viết ── viết cho một ít người trong bóng đêm tăm tối nhất, viết cho bọn nhỏ một mình bơ vơ ở đầu đường, không có nơi nào để nương tựa.

*Nghiệt Tử là tiểu thuyết viết về đồng tính nam ở Đài Bắc vào thập niên 1960-1970.

An Cúc Nhạc nói nghe văn nghệ thế thôi ── tuy rằng đây là tác phẩm nổi tiếng, y vẫn không thể xem quá ba trang đầu.

Đêm đã khuya, nhưng vẫn còn mấy người bán hàng rong đang bán đủ thứ hỗn tạp.

Trong số đó, có một bà lão đang bán thảo tử quả đỏ tươi.

Thảo tử quả: là một loại bánh truyền thống của Đài Loan và cũng là loại bánh cúng trong dịp Tết thanh minh, nó được làm từ rau khúc, bột nếp, củ cải trắng, v.v… Thường thì Thảo tử quả có màu xanh mà trong đây lại nói màu đỏ >_>

Thấy người tới, bà lão lập tức ân cần bước lên: “Có muốn mua một cái không, ngon lắm đấy.”

An Cúc Nhạc vốn không hứng thú với mấy thứ dẻo dẻo này, nhưng có thể do hôm nay trời quá lạnh, lúm đồng tiền của bà lão quá chân thành, y suy nghĩ một chút, lấy ví ra, mua một cái.

Y đi tới nhà nghỉ, chỉ thấy dưới ánh đèn đêm, cậu thiếu niên ngồi phía trước hàng rào hoa, chống chịu gió lạnh. Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu đen hết sức quê mùa, tư thế ngay ngắn, không hề nhúc nhích, cả người như muốn hòa làm một với màn đêm tĩnh lặng.

Nếu không phải đang thở ra hơi màu trắng, An Cúc Nhạc gần như tưởng rằng cậu ấy là một pho tượng.

An Cúc Nhạc nhét tay vào túi tiền, đi tới, cậu thiếu niên ngước mắt, chú ý tới y.

An Cúc Nhạc đưa thảo tử quả cho đối phương: “Sinh nhật vui vẻ.”

Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, nhận lấy, nhếch môi với y, nở nụ cười nhàn nhạt. “Cảm ơn anh.”

Giọng cậu ấy hơi khàn, có lẽ đang lúc biến giọng. Lần trước An Cúc Nhạc nghe xong thấy quen tai, thì ra đây là chất giọng chỉ thuộc về thanh thiếu niên, chính y cũng từng nói giọng như vậy, cũng từng nghe mấy đứa đàn em nói qua.

Bởi vì chất giọng đặc biệt, cho nên khó mà quên được.

Nụ cười của cậu thiếu niên vừa chân thành vừa sáng ngời, khiến cho tim An Cúc Nhạc siết lại.

“Vào đi.” Bên ngoài quá lạnh, đừng nói An Cúc Nhạc da non, ai cũng nhịn không được, chẳng biết cậu ấy đợi bao lâu rồi.

Đi vào nhà nghỉ, ngồi ở quầy tiếp tân vẫn là ông chú lần trước, lần này ổng thản nhiên xem GV, An Cúc Nhạc thầm nghĩ ông này đúng là trâu bò. “Nghỉ ngơi.”

Đang tới đoạn đặc sắc, ông chú cũng không quay đầu lại. “Bốn trăm.”

An Cúc Nhạc móc ra hai trăm đặt lên quầy, liếc mắt nhìn cậu thiếu niên, đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, hai tờ vị cha già dân tộc mới tinh thẳng thớm, tươi cười hòa ái, sau đó lại móc ra một tệ, nói với An Cúc Nhạc: “Trả anh nè.”

An Cúc Nhạc líu lưỡi, định nói không cần, nhưng nghĩ đến việc mình từng thề độc, y liền nhận lấy. Vì một tệ mà phá giới thì lỗ vốn quá.

Cuối cùng ông chú cũng ngẩng đầu lên, nhận tiền, đưa thẻ phòng cho bọn họ.

An Cúc Nhạc nhận lấy, cùng cậu thiếu niên vào thang máy.

Trước lạ sau quen, lần này Đỗ Ngôn Mạch không còn rụt rè như lần trước, An Cúc Nhạc lại càng không tìm được đề tài để nói, có lẽ một tháng qua hai người nhắn tin tới lui, mặc dù chưa thân thiết gì nhưng vẫn không thể xem như hoàn toàn không quen biết, sự im lặng từng khiến người ta thấy quái lạ, giờ đây lại trở nên hiển nhiên.

Cậu thiếu niên vẫn mặt không biểu cảm như cũ, An Cúc Nhạc liếc một cái, bỗng dưng duỗi ngón trỏ, chọt vào mặt cậu ấy.

Lạnh thật.

Đỗ Ngôn Mạch: “????”

Cậu thiếu niên không hiểu gì sất, nhìn về phía An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc lại chọt cái nữa.

Đỗ Ngôn Mạch: “Chuyện gì vậy?”

An Cúc Nhạc không trả lời, y chỉ muốn chọt vậy thôi. Đối với cậu thiếu niên mới mười sáu tuổi, y không ngại trẻ lại một chuyến, làm mấy hành động trêu đùa ấu trĩ và nhàm chán.

Đỗ Ngôn Mạch hết cách, mặc cho y chọt, mãi đến khi thang máy tới nơi, cậu mới nắm lấy tay An Cúc Nhạc, nắm thật chặt. “Tới rồi.”

Cửa thang máy mở, cậu thiếu niên nắm tay y, đi ra ngoài.

Bước chân của cậu ấy vững vàng, dáng người thì cao ngất, An Cúc Nhạc giật mình nhìn bóng lưng to lớn của cậu thiếu niên, mặt của cậu ấy rất lạnh, nhưng tay lại rất nóng, đúng là người hay vận động có khác.

Y sờ sờ, mơ hồ cảm nhận được lòng bàn tay của đối phương dinh dính, giống như mới vừa chảy mồ hôi, y thuận miệng hỏi: “Cậu chạy tới hả?”

Nào ngờ cậu thiếu niên lại gật đầu. “Quá muộn, không chờ được xe.”

An Cúc Nhạc: “……” Rốt cuộc tại sao nhất quyết muốn lăn giường hôm nay chứ? Thôi dù gì cũng tới rồi, vấn đề lạc quẻ thế này, y cũng lười quan tâm, chỉ lo lát nữa không biết cậu ấy có đủ sức hay không, nếu vậy đêm nay mình có thể dễ dàng một chút, cũng tốt…

Vừa vào phòng, Đỗ Ngôn Mạch lập tức dùng sức ôm lấy y từ phía sau.

Dùng rất nhiều sức, An Cúc Nhạc có thể cảm nhận được hơi lạnh chưa phai trên người cậu thiếu niên, cùng với thứ ẩn núp ở bên trong, cứng rắn nảy lên như cột lửa.

Cậu thiếu niên cương rồi, dương v*t cứng ngắc cách lớp quần jeans và quần lót đang chống sau eo y, hệt như chó đực động dục, thỉnh thoảng lại cọ xát, gương mặt lạnh buốt của cậu ấy áp vào cổ An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc run một cái, lập tức nhận được hơi thở càng nóng, lướt nhẹ qua tai, rất thoải mái.

An Cúc Nhạc cũng có phản ứng ── suốt một tháng qua y bận tối mặt, không tìm người khơi thông, cũng không đi thông người khác.

Y xoay người, hôn nhẹ lên đôi môi se lạnh của cậu thiếu niên, cởi áo khoác lông trên người cậu ấy, có lẽ là hàng rẻ tiền nên nặng vô cùng, rơi xuống đất phát ra tiếng lộp bộp. Tiếng vang này giống như bắt đầu cho khúc nhạc dạo, cậu thiếu niên bị kích thích, bỗng dưng bế y lên, hôn càng sâu hơn.

An Cúc Nhạc bị nâng lên, y mở miệng định ngăn cản, thế nhưng lại bị chiếc lưỡi dày của Đỗ Ngôn Mạch chộp lấy khe hở, luồn vào trong.

Cậu thiếu niên hôn rất mãnh liệt, chẳng có trình tự gì, nhưng có khí thế liều lĩnh thuộc về người trẻ tuổi. An Cúc Nhạc ê ê a a, không thể phát ra tiếng, vì vậy dứt khoát ôm lấy đầu cậu ấy, thay đổi góc độ, bị buộc hoặc tự mình mút lưỡi và nước miếng của đối phương.

An Cúc Nhạc như rơi vào trạng thái mê man, cảm giác được ai đó thèm muốn chưa bao giờ khó chịu cả, đèn huỳnh quang trên trần nhà hơi chói mắt, y nhìn về phía cậu thiếu niên, tròng mắt của cậu ấy đen nhánh, chứa chan dục vọng, cậu ấy nhìn y chằm chằm như thể đang nhìn dòng suối duy nhất trong sa mạc.

Cậu ấy khát, khát cực kỳ, trước mắt là nước suối thơm ngọt nhất, cậu ấy muốn hấp thu.

An Cúc Nhạc cũng muốn cho cậu ấy. Thật lòng mà nói, trước khi tới đây y thấy phiền vô cùng, nhưng bây giờ y muốn làm lắm rồi, thân thể vẫn nhớ rõ độ lực ngây ngô nhưng thô bạo của cậu thiếu niên, hoặc cách cậu ấy làm thế nào để rung động toàn thân y. Cả người y co giật một phen, giật đến phát đau, y liếm lớp mồ hôi mỏng trên người Đỗ Ngôn Mạch, thật sự muốn làm ngay tắp lự, nhưng mà…

“Tôi phải tắm rửa.” Trên người cậu thiếu niên có mùi thơm xà phòng, cậu ấy tắm rồi.

“Ừ.” Ừ thì ừ thế, nhưng cánh tay cậu ấy vẫn dùng sức ôm chặt An Cúc Nhạc.

Cậu không muốn buông y ra.

Chí ít, giờ phút này không muốn.

An Cúc Nhạc bị siết đến đau, cậu thiếu niên không nghe lời An Cúc Nhạc, cậu ấy mở áo khoác trên người y, vùi mặt vào ngực y ── Cái áo thun này không giống cái áo kích cỡ trật lất cố ý mặc rộng lần trước, toàn bộ hai bên xương vai của An Cúc Nhạc, nhìn một cái là thấy hết.

Đường cong xương quai xanh của y rất đẹp, Đỗ Ngôn Mạch há miệng cắn, cái cảm giác ngay cả xương cũng bị gặm cắn làm An Cúc Nhạc thấy đau, y chịu không nổi, đẩy đầu cậu ấy ra. “Tôi nói thật đó, tôi bận cả ngày, chưa tắm lần nào.”

Một khi giọng điệu của y nghiêm túc thì không có gì xoay chuyển được, Đỗ Ngôn Mạch đã hiểu.

Cậu thiếu niên giương mắt nhìn lên, có hơi bất mãn, phần dưới của cậu quả thật cứng lắm rồi, đang kẹt ở trong quần. Tuổi này là khó nhịn nhất, An Cúc Nhạc nhìn cặp mắt xinh đẹp của cậu thiếu niên, nhưng mà y cũng không chịu được, nhất định phải tẩy rửa, thế là đề nghị: “Cùng tắm đi? Nhưng mà tôi nói trước, cậu không thể làm những chuyện khác.” Y phải cho thân thể chuẩn bị đầy đủ.

Ánh mắt Đỗ Ngôn Mạch sáng ngời, cậu gật đầu một cái.

Ngoan ghê, An Cúc Nhạc buồn cười, thế nhưng một tháng trước, cậu thiếu niên lại dám uy hiếp y… nghĩ đến đây, An Cúc Nhạc giật giật khóe miệng, quyết định bỏ rơi cậu ấy một lát. “Bắt đầu từ bây giờ, không được chạm vào tôi.”

An Cúc Nhạc nói xong, tránh khỏi vòng tay của đối phương, cởi quần áo ra ── Dù sao cũng là đồ mượn, không thể mặc kệ nó bị làm bẩn như lần trước, tuy rằng cái áo thun đó giặt sạch rồi, An Cúc Nhạc cũng không dám mặc nữa, nghĩ đến bên trên từng bị thương tổn nặng nề, y lại…

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tư thế cởi quần áo của An Cúc Nhạc gọn gàng lưu loát, có một loại cảm giác phóng khoáng mà đẹp đẽ, nói y tự kỷ cũng được, trước giờ y chẳng ngại phô bày dáng người, dù sao cũng chăm sóc rất tốt, không cho người ta nhìn mới là lãng phí. An Cúc Nhạc cởi áo, tháo chiếc quần rộng sắp tụt, ngay cả quần lót cũng cởi ra ném xuống đất.

dương v*t của y cương phân nửa, quy đầu lộ ra, màu sắc tươi đẹp, cả người chỉ có lông vùng kín là màu đậm, những chỗ khác đều rất trắng, bao gồm hai phiến mông ưỡn lên, tròn trịa trắng nõn, hệt như một cặp màn thầu vừa hấp chín vẫn còn bốc hơi nóng.

Y xếp gọn quần áo, đi đến bên cạnh Đỗ Ngôn Mạch, đôi chân thon dài đẹp mắt trông hết sức thu hút.

Hầu kết của Đỗ Ngôn Mạch trượt lên trượt xuống, An Cúc Nhạc cười cười, hài lòng mặc cho cậu ấy thị gian, đưa tay ấn ngay tim đối phương, chỗ ấy rung động như nổi trống, độ ấm cực cao, khác hẳn so với nét bình tĩnh trên mặt cậu ấy.

*thị gian = hấp diêm bằng ánh mắt.

An Cúc Nhạc vừa hưởng thụ xúc cảm mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, vừa cởi quần áo cho Đỗ Ngôn Mạch.

Cậu thiếu niên rất nghe lời, da thịt rắn chắc lộ ra, làn da hơi sậm vì mồ hôi mà thoáng hiện một tầng ánh sáng nhạt, An Cúc Nhạc nhìn vào mắt Đỗ Ngôn Mạch, tháo dây nịt của cậu ấy, cúi người xuống, chậm rãi kéo phécmơtuya ở đũng quần của cậu ấy.

Đỗ Ngôn Mạch nức nở một tiếng, An Cúc Nhạc cố ý ghìm chặt quần, lúc kéo phécmơtuya xuống, dương v*t cách một lớp vải bông bị quẹt trúng, cứng đến tận cùng. An Cúc Nhạc cởi quần cậu ấy ra, xuyên qua quần lót, bóp dương v*t của cậu ấy, vừa vuốt ve vừa xoa nắn. Đỗ Ngôn Mạch chìa tay ra, nhưng lại bị An Cúc Nhạc ngăn cản: “Con nít không lễ phép, không nghe lời, cần phải bị phạt nặng…”

“A!” An Cúc Nhạc cố sức bóp dương v*t của đối phương, Đỗ Ngôn Mạch bị chọc phá quá mức, dù gì vẫn còn trẻ, chưa biết cách kiềm chế dục vọng, cương là muốn tìm động để bắn tinh.

An Cúc Nhạc xoa xoa bóp bóp, chơi cho đã đời, lúc bấy giờ mới kéo quần lót của đối phương xuống, dương v*t cương cứng thoát khỏi ràng buộc, lập tức nhảy bật ra, An Cúc Nhạc suýt chút nữa cầm không nổi.

Y cúi đầu liếc một cái, lần trước đã chứng kiến cũng như cẩn thận đánh giá cây hung khí của cậu ấy một phen, thế nhưng lần thứ hai gặp lại vẫn khó mà không kinh ngạc: Mười lăm… ấy lộn, mười sáu tuổi mà lớn cỡ này, đúng là không khoa học tí nào.

Thôi quên đi, kệ nó luôn.

Chẳng ai ghét bỏ bạn tình có hàng khủng ── Chỉ cần đừng thật sự tới 30 cm là được, dương v*t của cậu thiếu niên thẳng tắp mà chắc nịch, là mức độ mà An Cúc Nhạc cảm thấy vừa vặn nhất, hai người đều đã trần như nhộng, y quyết định thả cho người ta một con ngựa: “Được rồi, đi tắm thôi.”