An Cư Lạc Nghiệp

Chương 17: Nước tăng lực Tuấn Mã




Nước tăng lực Tuấn Mã

“An Cúc Nhạc, chuyển phát nhanh của ông nè!” Nhiễm Hiệt Vũ cầm cái hộp nhỏ mới lấy từ nơi thu phát, vừa đi vừa phàn nàn: “Ông mua cái gì mà nặng thế hả!”

“Cảm ơn trời đất!” Vừa thấy logo của cửa hàng mua sắm trên mạng, An Cúc Nhạc biết thứ mình đặt mua trước khi ngủ đã tới, y có cảm giác như nhìn thấy cứu tinh dân tộc và hy vọng, vừa nhận hộp giấy là mở ra ngay, Nhiễm Hiệt Vũ tò mò đứng một bên, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì.

An Cúc Nhạc cũng không giấu diếm, y và Nhiễm Hiệt Vũ rất thân, ngay cả nhãn hiệu đồ chơi tình dục ưa thích của đối phương cũng biết, nhưng mà hộp giấy nhỏ vừa mở ra, Nhiễm Hiệt Vũ lập tức nhăn mặt. “Sao ông lại mua cái này? Nước tăng lực Ngựa Trắng?”

“Anh sắp chết rồi.” An Cúc Nhạc vội vàng lấy ra một chai, mở nắp, uống một hớp lớn. “Hừm ~ mùi vị không tệ, muốn lấy một chai không?”

“Miễn đi.” Nhiễm Hiệt Vũ không có hứng thú với nước tăng lực, cô nàng nhìn vào trong hộp, toàn là hiệu nổi tiếng, rực rỡ muôn màu. “Ngay cả chiến trường thảm thiết nhất cũng chưa thấy ông uống cái này… chịu hết nổi thật rồi à?”

An Cúc Nhạc thở một hơi dài thượt, chậc! Đúng là bụng đầy chua xót không chỗ xả. “Anh gặp… một con ngựa.”

“Ngựa đực? Thế chẳng phải là đồng loại của ông sao?” Nhiễm Hiệt Vũ kéo cái ghế trống bên cạnh sang ngồi xuống, mùa đông rét lạnh đã qua, hiện giờ trong ban biên tập là cảnh đẹp xuân về hoa nở, rất thích hợp để uống hồng trà nói chuyện phiếm… tuy rằng đồ uống trong tay An Cúc Nhạc hơi bị khác người thường.

“Hừ, không phải, anh gặp trúng một con… tuấn mã, đúng, một con tuấn mã trẻ tuổi, cái ấy lớn như ngựa, tinh dịch hệt như vòi nước, còn không có chốt nữa…”

Nhiễm Hiệt Vũ: “……” Bộ ông thấy cái ấy của ngựa rồi à? Cô nàng cũng không biết nên xỉa xói từ đâu, chỉ đành nói: “Vậy tốt mà, không phải ông thích hàng khủng sao?”

“Đúng là anh thích thật, nhưng cứ ăn tiếp kiểu này, anh nghi mình sẽ chết…” Đây là lần thứ hai An Cúc Nhạc đối mặt với nỗi sợ của việc sắp chết, đối mặt với thể lực và tinh lực không giống người bình thường, ví như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng vậy, nhìn người ngoài hành tinh biểu diễn năng lực hùng mạnh, từ đó lại thấy loài người nhỏ bé mà tuyệt vọng.

Y và cậu thiếu niên tên Đỗ Ngôn Mạch kia, cứ thế cứ thế, quấn quấn quýt quýt, ước chừng hai tháng.

Đương nhiên không thể nào làm mỗi ngày, An Cúc Nhạc có công việc, cậu thiếu niên phải lên lớp, cộng thêm nghỉ ngơi một đêm ở nhà nghỉ tốn bốn trăm, thời buổi này không thể tùy tiện kéo người vào hang núi để đánh dã chiến, nhất là với tuổi của cậu thiếu niên, thân phận của cậu ấy cũng nhạy cảm, sau này An Cúc Nhạc còn cố ý tìm một nhà nghỉ khác ── nhà nghỉ lúc trước từng nhặt được thẻ học sinh của Đỗ Ngôn Mạch, An Cúc Nhạc vẫn nhớ mãi vụ đó, trang bị của nhà nghỉ mới so ra thì không khá bằng, nhưng nghỉ ngơi chỉ tốn ba trăm.

Nghe bảng giá, con ngươi đen láy của Đỗ Ngôn Mạch thoáng dấy lên ánh sáng. “Tiệm bento gần trường học bọn em, một phần bento thịt sườn vừa đúng năm mươi tệ.”

*ý em Mạch là hồi xưa nhà nghỉ 400 thì ẻm trả 200, giờ nếu 300 thì ẻm trả 150, còn 50 đủ mua hộp bento thịt sườn =)))

An Cúc Nhạc còn biết nói gì? Chỉ có thể mỉm cười. “Vậy tốt quá.”

Bọn họ gặp nhau khoảng chừng một tuần một lần, cố định vào cuối tuần, nếu tính lại, đến nay chắc chừng mười lần.

Mười lần này… An Cúc Nhạc ăn tới phủ phê, bao cao su và gel bôi trơn dùng hết sạch, không dư một giọt, chẳng hề lãng phí. Có lần cậu thiếu niên cầm tuýp gel đã bóp dẹp, phát hiện bóp thế nào cũng không ra, khí lực lúc đó… quả thật không thua gì cảm giác thỏa mãn sung sướng của bà nội trợ ở chợ thức ăn, cầm món năm mươi tệ trả giá giảm được năm tệ.

Thân là húng quế lẫn hành, An Cúc Nhạc ngồi ở một bên, chỉ có thể phì cười thôi.

Về phần bao cao su thì đặt mua số lượng lớn ở trên mạng, trong văn phòng có người mua theo nhóm, An Cúc Nhạc hết sức dũng mãnh một người đặt một đống, gần một trăm năm mươi cái, sảng khoái tăng thêm kích thước, khiến cho tất cả nhân viên “nhìn với cặp mắt khác xưa”.

Người không biết tán thưởng mặt trước của y; người biết chuyện thán phục mặt sau của y.

Đống bao cao su này, y và Đỗ Ngôn Mạch gánh phân nửa, mỗi lần giới hạn ba cái, giá một cái hai mươi tệ, cậu thiếu niên rất quý trọng, đặc biệt là lần cuối cùng, ngập tràn tinh thần phấn đấu, nỗ lực làm, liều mình làm… làm đến giây cuối cùng, An Cúc Nhạc sâu sắc cảm thấy tiểu vũ trụ của mình bị khai phá, tính tiết kiệm và cần cù của cậu thiếu niên quả là phẩm chất tốt, y quyết định cố gắng theo hầu… thiệt là ngu mà.

*Tiểu vũ trụ: lấy từ bộ manga Áo Giáp Vàng, trong đó các Thánh đấu sĩ mặc những bộ Thánh y, mỗi bộ Thánh y tiêu biểu một chòm sao, từ đó các Thánh đấu sĩ lấy được sức mạnh gọi là “Tiểu vũ trụ nội tại” hay còn gọi là giác quan thứ 7, Tiểu vũ trụ có thể giúp buff năng lượng để hạ gục đối thủ.

An Cúc Nhạc đau tận tim gan, biết vậy đã chẳng làm, “Giữa người và ngựa ai chạy được hơn, đầu óc anh bị cửa kẹp rồi má ơi!”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nhiễm Hiệt Vũ: “Nếu không chịu nổi thì từ chối đi, sao phải miễn cưỡng bản thân.”

An Cúc Nhạc ha ha ha ha ha, tỏ vẻ em quá ngây thơ: “Cưng có bao giờ nhìn thấy cái hộp kiểu…『xin hãy mang em về nhà』ở ven đường chưa?”

Ở nước ngoài thường có mấy người chủ bỏ chó con vào hộp xốp, dán tờ giấy “please take me home” rồi đặt đâu đó chờ ai có lòng hảo tâm đem về nuôi.

Nhiễm Hiệt Vũ khinh bỉ. “Vậy quá cẩu huyết rồi.”

“Cẩu huyết có cái tốt của cẩu huyết… lần nào anh cũng thề với lòng tuyệt đối sẽ không nhìn vào mắt cậu ấy, nhưng mà lần nào cũng… từ chối không nổi! Thật là đáng sợ! Cứ cọ tới cọ lui ấy! Cưng sẽ quên mất giới hạn cuối cùng của thân thể, từ trước đến nay anh chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa mình và quần áo lại xa như thế… “

Trọng điểm là, An Cúc Nhạc không thể nhấc nổi mặt dạy dỗ cậu thiếu niên, bởi vì Đỗ Ngôn Mạch không hề miễn cưỡng. Có lần y rốt cuộc hạ quyết tâm, quả quyết nói: “Đừng dính lấy tôi.” Ánh mắt của cậu ấy lúc đó… ai từng nuôi chó, nhất định sẽ biết.

An Cúc Nhạc vừa nghĩ là thấy tuyệt vọng.

“Có thể cậu ấy chỉ muốn gần gũi với Chris nhiều hơn.” Chẳng biết Nhậm Tiệp Nghi bưng một đống đồ ăn vặt đến đây lúc nào, cô nàng ngồi xuống bên cạnh. “Đâu nhất thiết phải làm, ôm ôm hôn hôn cũng được mà… Hiệt Vũ, chị muốn không?”

“Cảm ơn, chị muốn rong biển.” Nhiễm Hiệt Vũ cầm một gói bánh quy giòn, nhai rôm rốp.

“Cho anh bánh quy bơ… người ta ôm mình, không phải muốn làm sao?” An Cúc Nhạc vừa ăn bánh xốp, vừa uống nước tăng lực.

Sự phối hợp này… hai cô gái đen mặt, Nhậm Tiệp Nghi nói: “Nhìn anh giống như chỉ coi trọng… thân thể của người ta ấy, có lẽ đối phương thấy bất an lắm đây.”

An Cúc Nhạc hoảng hốt. “Hả? Đúng là anh chỉ nhìn trúng thân thể trẻ trung sung mãn của cậu ấy thôi mà, không phải sao???”

Nhiễm Hiệt Vũ: “……”

Nhậm Tiệp Nghi: “……”

Nhiễm Hiệt Vũ than thở một tiếng, hết biết nói gì với đóa hoa đê tiện này. “Nếu vậy thì còn oán trách gì nữa, trong cuộc đời này, có thể sống được ngày nào hay ngày đó, có thể làm được ngày nào… thì làm ngày đó, anh chừng này tuổi rồi, đâu dễ gì gặp được người nhiệt tình như thế, nhớ nắm cho chắc.” Dứt lời, cô nàng lại mở thêm một chai nước tăng lực cho An Cúc Nhạc, nét mặt thành khẩn. “Cố gắng lên.”

“……” An Cúc Nhạc: “Cảm ơn.”

Xét cho cùng, vấn đề là do mình quá mê trai, mỗi một tấc da thịt của cậu thiếu niên đều hấp dẫn khôn cùng, đường cong cơ thể vừa đẹp vừa sắc nét, lần trước y đã triệt để thực hiện thú tính và ảo tưởng của mình ── lấy một bộ quân phục chính thức cho cậu thiếu niên mặc, cả bộ đều là màu đen, càng làm nổi bật tinh thần nghiêm túc của cậu ấy, thậm chí ngập tràn một luồng cảm giác cấm dục, tâm hoa của An Cúc Nhạc nở tại chỗ, nở đầy cả vườn luôn.

*tâm hoa = niềm vui, tâm hoa nở = tâm trạng tốt, sung sướng.

Y ngồi xổm xuống liếm cho cậu thiếu niên, nắm cây dương v*t thô to tráng kiện kia, dán lên mặt mình: “Dùng cái này của cậu… quất tôi đi.”

… Thế là đêm đó y bị quất tơi bời, lúc đón taxi về nhà, tài xế bị bộ dạng sống dở chết dở của y dọa hết hồn, cứ tưởng mình chở nhầm quỷ.

“Nói chung là,” Nhậm Tiệp Nghi ở bên cạnh tốt bụng đề xuất ── Cô nàng chỉ biết tính hướng của An Cúc Nhạc, ngoài ra không biết gì nữa. “Có thể xem thử những hoạt động thể xác và tinh thần hữu ích khác, đôi khi đối phương ôm anh chỉ là muốn chạm vào anh, đâu nhất định phải làm mới được, nếu giữa hai người chỉ có thế, hình như quá trống trải rồi, phải không?”

Không phải.

Với An Cúc Nhạc mà nói, cô nam quả nam hai gay nam cùng ở chung một phòng nhưng lại không làm gì, vậy mới gọi là trống trải.

Nhưng y không thể giải thích cái này cho Nhậm Tiệp Nghi, không phải vì có điều cần che giấu, mà là… nét mặt và giọng điệu chân thành của cô nàng làm y trăm năm hiếm khi có cảm giác cắn rứt lương tâm, hình như thật sự không nên cho lắm.

Nếu là đối tượng hai mươi sáu tuổi, An Cúc Nhạc mặc xác, muốn làm thì làm, không muốn thì bái bai, vấn đề là… mười sáu tuổi, còn đang học cấp hai, mình lại là lần đầu tiên của người ta, đôi lúc y sẽ nhịn không được mà nghĩ, ban đầu mình nổi hứng gọi cậu ấy, rốt cuộc là đúng hay sai?

An Cúc Nhạc kinh ngạc phát hiện, thì ra trên người mình vẫn còn thứ gọi là “thường thức” tồn tại.

Nếu mình không gọi cậu ấy lại, chắc chắn cậu ấy không vào được quán bar, biết đâu sẽ dụi mũi xoay người bỏ đi; có lẽ ngày nào đó cậu ấy vẫn nhảy vào thế giới này, nhưng không phải chưa trưởng thành như bây giờ; cũng sẽ không vừa nhảy vào đã vớ trúng… sóng to biển rộng như y, chỉ lo nhìn thân thể, không quan tâm cái khác.

… Quên đi, cuộc sống đâu có nhiều “nếu như” thế chứ.

An Cúc Nhạc uống cạn chai nước tăng lực trong tay, giơ giơ chai với Nhậm Tiệp Nghi. “Cảm ơn, anh sẽ tham khảo.”