Ẩn Giấu Tình Yêu

Chương 33




Tuy nói rằng An An chấp nhận quà lễ này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rùng mình vì câu nói tối hôm qua của Uông Thanh Mạch. Rốt cuộc là anh có ý gì đây? Càng ngày cô càng không đoán được lời nào của anh là thật, lời nào là giả, câu nào là thật lòng, câu nào là đùa giỡn.

Đừng nhìn vẻ mặt bên ngoài của Uông Thanh Mạch nghiêm túc đạo mạo như vậy mà lầm to. Thật ra thì bên trong đã thối rữa rồi. T

ối hôm qua giày vò cô thật quá đáng, gần tới cuối cùng Uông Thanh Mạch mới buông tha cho cô. Nếu không thì câu nói ‘chiến đấu trong chiến trường đẫm máu’ đã thành sự thật rồi.

Tuy rằng An An không biết nghĩ sao về quà tặng này, nhưng được hưởng thụ khu nhà cao cấp này thì cũng cảm thấy vui vẻ, nở mặt nở mày.

Sáng sớm hôm sau Uông Thanh Mạch đã bỏ đi. ‘Bà con’ của An An cũng đã bớt làm phiền cô, có lẽ cũng sắp ra về rồi. An An vuốt vuốt bụng nói: “Bà dì à, không tiễn bà đâu.”

Cho tới trưa, phòng tiêu thụ vắng tanh, ngay cả con ruồi cũng không thèm vào. Trong yên lặng, chỉ có tiếng giầy qua lại của nhân việc làm việc và tiếng lật giấy tờ.

Yên tịnh như vậy khiến An An buồn ngủ. Thừa dịp Chu Tiến đi khu hai, cô vào phòng trong, ngồi xuông băng ghế, cỡi giầy ra, dựa người về phía sau.

Đang mơ mơ màng màng thì Bình Tử đi vào hỏi thăm: “Cái người này, mỗi ngày ngoài chuyện ngủ ra thì cũng chỉ có ngủ, có phải cậu có thai không vậy?”

“Cậu mới có thai, cả nhà cậu đều có thai.”

Rỏ ràng Bình Tử không có kiến thức mà, ‘dì cả’ của An An vẫn còn ở đây mà tự nhiên lại hỏi cô có thai phải không, lại còn hỏi liên tục hai ngày luôn. Có thể kết luận được là đứa em gái này thật là ngu ngốc mà.

Chỉ nhắm mắt được nữa tiếng nhưng tinh thần An An khỏe ra rất nhiều. Lúc đi ra ngoài thì chỉ còn lại một mình Lê Tử. An An nhìn một vòng không thấy ai liền hỏi: “Mọi người đi đâu hết rồi?”

“Bình Tử dẫn khách đi xem nhà mẫu rồi. Những người khác thì đi qua khu hai.” Lê Tử trả lời mà không ngẩng lên.

Một lúc sau, Mậu Ninh thở phì phò trở về trước tiên. An An và Lê Tử nhìn chằm chằm cô ấy để tìm ra nguyên nhân gì đã khiến một người luôn giữ bình tĩnh như Mậu Ninh lại bực bội như vậy.

Sau đó, Mang Quả và Chu Tiến cũng bước theo vào. An An chỉ chỉ Mậu Ninh đang giống như trái bom sắp nổ: “Bị sao vậy?”

“Gặp được ‘chủ tử’.” Mang Quả không nói thêm nữa, nhưng hình như không nín được cười.

“‘Chủ tử’?”

“‘Nô tài nào thì sẽ có loại chủ tử đó.’” Mang Quả đọc lại một câu, nhắc nhỡ An An. An An và Lê Tử cùng ‘à’ lên một tiếng, chợt nhớ ra người kia là ai… (*Lời editor: Mậu Ninh gặp lại ‘oan gia’ ở chương 14 đấy các nàng.)

Từ sáng tới trưa, mọi người biết điều, không ai dám chọc giận đến chị hai Mậu Ninh đang nổi khùng. Lúc trước An An có ý định kết hợp cô ấy với Dương Tử, chỉ là thành tâm không hợp ý. Muốn cố gắng thì cũng được thôi, cũng là Mậu Ninh, tính tình Mậu Ninh lạnh nhạt mới có thể trị được Dương Tử liều lĩnh mạnh mẽ kia.

Tạm thời chuyện này phải gác lại. Về sau bởi vì có chút biến cố, biến cố này vẫn chưa xảy ra, nhưng coi như Dương Tử đã hóa giải được cái họa lớn trong lòng của An An. Nhưng người muốn cảm ơn Dương Tử, lại vẫn là Uông Thanh Mạch.

Tới gần giờ tan sở, Lý Tư Tiêm lại tới nữa. An An nhếch môi, cười nghênh đón. Tuy trong lòng chán ghét, nhưng ai bảo người ta là ‘Thượng đế’, con bà nó, phải để dành sức lực mà đối phó với người ta.

Tan việc, hai người tìm một quán ăn thoáng mát ngồi xuống ăn cơm. Quần áo trên người An An xềnh xoàng, trong khi trên dưới Lý Tư Tiêm thì toàn là hàng hiệu quốc tế. Người ngoài nhìn bộ dạng của hai người ngồi chung với nhau mà cho rằng họ quen biết thì cặp mắt của họ thật có vấn đề.

Lý Tư Tiêm kể chuyện công việc của chồng cô. Lý Hạo năm nay hai mươi tám tuổi, đi bộ đội cũng đã bảy tám năm rồi, vẫn không có cơ hội được thăng chức. Nhưng nói đi nói lại, vị trí bây giờ của anh ta cũng đã khá lắm rồi.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, phía trên không có ai, muốn được thăng chức thì cũng phải cần có thời gian.

Uông Thanh Mạch lăn lộn ở bộ đội vài chục năm rồi, tuy vị trí cao khiến người ta tắc lưỡi, nhưng ai bảo gia đình người ta có tai tiếng. Còn nữa, cho dù mọi người không phục, dựa vào năng lực cá nhân của Uông Thanh Mạch thì thật rất đáng ngồi được vị trí này.

Ngoài mặt, tuy Lý Tư Tiêm không có động tác gì, nhưng An An cũng hiểu rõ qua những lời nói gần nói xa của cô ta.

An An không bày tỏ thái độ gì, một là nói sang chuyện khác, hai là giả đò ngu ngốc không biết. Nhiều lắm cũng chỉ ủng hộ Lý Tư Tiêm khích lệ Lý Hạo, chồng của cô ta.

Nói qua nói lại, Lý Tư Tiêm chuyển đề tài sang chuyện vợ của Uông Thanh Mạch.

“Chị nghe nói, vợ của Uông Thanh Mạch là con gái của Tư lệnh quân khu ở Thành Đô.” Tuy Lý Tư Tiêm giả đò thản nhiên nhắc tới, nhưng sau đó lại xem xét kỹ càng sắc mặt của An An.

An An vẫn không thay đổi sắc mặt, bộ dạng giống như đang nhắc tới chuyện không liên quan tới mình, nhìn thẳng ánh mắt của Lý Tư Tiêm gật đầu một cái.

“Úy trời, vậy thì chuyện này không dễ làm rồi.” Lý Tư Tiêm cố ý cao giọng nói. Sau đó lại tiếp tục: “Yên tâm đi, chị sẽ nghĩ cách giúp em. Chị gặp phải chuyện này nhiều lắm, mình phải bảo vệ địa vị của mình chứ. Uông thủ trưởng là chỗ dựa chắc chắc, em phải suy nghĩ cẩn thận.”

An An không muốn mất thời gian với cô ta nữa nên tùy tiện trả lời: “Sau này hãy nói.”

Chiều nay xem như là Lý Tư Tiêm uổng công một chuyến rồi. Nhưng cuối cùng trước khi đi có nói một câu, hai ngày trước cô ta nhìn trúng được một sợi dây chuyền rất đẹp, có cơ hội thì muốn cùng cô xem.

An An trả lời đơn giản một câu, phải coi thời gian.

Trở lại chuyện này, An An có vẻ rất muốn gây sự. Thật ra cô cũng không phải là loại người nói nhiều, nhưng đúng là Lý Tư Tiêm biết cách khiến cô buồn phiền mà.

An An tắm rửa xong rồi thay đồ lên giường nằm, cầm điện thoại lên bấm nút gọi đi. Mấy tiếng sau người bên kia trả lời: “Có chuyện gì sao?”

An An vừa nghe thấy thì đoán bên cạnh người kia hình như có người, không tiện nói chuyện, nhưng trong lòng không thoải mái muốn phát tiết, không nói ra sẽ không vui:

“Em đã nhắc qua với anh rồi, hôm nay vợ của Lý Hạo lại tới. Con bà nó, còn nói với em, vợ của anh là con gái của Tư lệnh quân khu ở Thành Đô. Còn nữa, cái này còn đáng giận hơn, nói rằng nếu em còn muốn giữ vững vị trí thì cô ta sẽ nghĩ cách dùm em. Mẹ nó, có phải đàn ông vô dụng đều nghĩ ra cách này để thăng chức hay sao?”

An An thở dốc một hơi, không nghe đối phương lên tiếng thì tiếp tục: “Anh nói, có phải ở bên ngoài anh thường hay gặp phải những chuyện như vậy không?”

Uông Thanh Mạch im lặng một hồi rồi nói: “Có đôi khi. Đúng là hơi phiền phức.”

“Mẹ nó… Được rồi, anh thành thật với em là được rồi. Làm việc của anh đi, ra ngoài mặc thêm áo, đừng để bị cảm lạnh nữa.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, trong lòng An An mắng nhiếc Lý Tư Tiêm. Thật ra An An hỏi như vậy là chỉ muốn biết thái độ của những người đàn bà khác đối với Uông Thanh Mạch như thế nào thôi. Con bà nó, bây giờ cô đã rõ ràng, những lời nói ‘không sợ không có chuyện tốt, chỉ sợ không có người tốt’ là có ý gì.

Chiều hôm sau, An An nhận được điện thoại, cảm giác vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được. Tan việc, cô cố tình về nhà thay quần áo khác, đi tới một con hẻm nhỏ ở Bắc Kinh mua bánh hạt dẻ và hạt dẻ rang đường.

Lần này An An tự mình lái xe. Bên trong khu chung cư cao cấp, ngôi biệt thự nằm ở một góc nhỏ hướng đông bắc, vị trí yên tĩnh. Phía sau có một ngọn núi giả, một dòng suối nhỏ chảy xuyên qua vườn hoa ở đằng sau, một cái cầu nhỏ bằng gỗ bắt qua con suối. Hình ảnh chiếc cầu nhỏ bắc qua dòng suối đúng thật là quan điểm nghệ thuật tượng trưng cho sự yên tĩnh, an nhàn ở một nơi đô thị phồn hoa ồn ào như thế này.

An An dừng xe lại, vừa đi tới cổng thì cửa liền mở ra, Chị Lý, người giúp việc vội vàng đón lấy đồ từ trong tay của An An: “Muốn ăn cái gì thì bảo chị đi mua là được rồi. Làm gì phải chạy đi mua một mình trong khí trời nóng nực như thế này.”

“Không sao hết! Mẹ thích ăn, em chỉ đi chút xíu thôi.”

“An An, mau lên đây.” Mẹ Nham Tử, bà Trần Khê gọi cô từ cầu thang lầu hai.

“Mẹ, con tưởng mẹ còn ngủ.” Từ nhỏ tới lớn, tình cảm của An An và mẹ chồng như hai mẹ con ruột. Có đôi khi, bà còn yêu thương An An hơn cả Nham Tử nữa. Ai bảo con bé này đáng yêu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như đường.

Trần Khê đang ngồi trong phòng ngủ ở lầu hai, lật qua lật lại kiếm thứ gì đó. An An khó hiểu đi tới gần hỏi thăm: “Mẹ, mẹ mới mua cái gì hả, có cần con giúp một tay không?”

“Không cần! Gần đây mẹ và cha con đi du lịch ở nước ngoài, có mua một ít đồ cho con và Nham Tử.”

“Hê hê, vẫn là mẹ tốt nhất.” An An chả quan tâm là quà gì, có là tốt rồi, không mua cũng được. Dù có mua hay không cũng là bà mẹ rất tốt.

“Sao cha không trở về? Đã nửa năm rồi con chưa gặp ông ấy.” An An cầm vật nhỏ trong tay ngắm nghía.

“Trước khi trở về, cha con cũng nói lâu quá rồi không gặp cô nhóc An An này. Xem kìa, con cũng nói y chang như vậy.”

An An cười ha hả, cúi người nhìn bà Trần Khê mò mẫm đống đồ.

“Con xem, đây chính là vòng tay mẹ mang từ Nepal về, đã làm phép rồi, con và Nham Tử mỗi người một cái. Bình thường Nham Tử không mang những thứ này, con cầm cho nó đi. Còn cái này, người bán ở phố Tàu nói đây là trang phục đời Đường. Ở trong nước cũng có nhưng mẹ thích cái này hơn.”

An An nhăn nhăn mũi, làm nũng nói: “Mẹ, người ta không thích mặc màu đỏ.”

“Sao lại không mặc? Cô dâu Trung Quốc phải mặc. Mặc dù bình thường không mặc màu đỏ, nhưng cái này là để mặc khi đám cưới của con và Nham Tử.” Mẹ Nham Tử nhìn An An trêu ghẹo, mà mặt mày người kia đỏ bừng.

Đám cưới, quả thật là một hình ảnh ước mơ rất hạnh phúc. Thật ra, cô luôn luôn tưởng tượng hôn lễ của mình sẽ ra sao. Năm đó Nham Tử bận tối tăm mặt mũi, mỗi lần An An đòi anh làm đám cưới, anh đều nói là đợi chút, kết quả đợi chút, đợi cho tới bây giờ.

Hiện tại, nghĩ lại lúc ấy mình quá là con nít, cả ngày theo đuôi Nham Tử, thật không hiểu chuyện. Bây giờ muốn kết hôn, hừ, phải đợi ta đây vui vẻ rồi mới tính sau.

Mẹ Nham Tử vuốt vuốt đầu nhỏ của An An: “Hai con bàn bạc lại đi, xem lúc nào thì có thể tổ chức hôn lễ. Tháng trước, con trai của lão Trương ở Quảng Châu đám cưới, mọi người đều hỏi thăm các con. Mẹ thấy cũng đã tới lúc rồi đó. Nham Tử bận rộn cỡ nào cũng không thể không có thời gian làm lễ cưới mà.”

“Mẹ, từ từ rồi nói sau, không gấp mà.” Quả thật bây giờ không gấp, có một số chuyện còn chưa giải quyết thì đám cưới cái rắm gì chứ. Nham Tử đáng chết! An An nhớ tới là hận nghiến răng nghiến lợi.

Đợi đến ngày cưới của Diệp Tử và Quân Tử, cả nhà chúng ta đoàn tụ. Đến lúc đó sẽ bàn bạc với cha mẹ con một tiếng. Nếu chuyện này mà đợi tụi con thì tới khi nào bà già này mới được ẵm cháu đây?”

An An chu miệng dạ dạ. Tuy rằng Diệp Tử và Quân Tử giận nhau, nhưng cuối cùng cũng hòa lại, đám cưới nên làm cũng phải làm. Những ngày vừa qua coi như là một bài học cho Quân Tử.

So với hai người kia, cô và Nham Tử không giống nhau. Bọn họ rất ít khi bị tách ra, khi Quân Tử ra ngoài cũng mang theo Diệp Tử. Nói không đẹp một chút là Diệp Tử sẽ nghĩ mọi cách để lén đi theo. Lần này xa cách nhau vài ngày, không chừng đây là một chuyện tốt.

Vợ chồng với nhau mà, cãi nhau ầm ĩ, tối leo lên giường lăn lộn vài vòng, con bà nó, vấn đề gì rồi cũng được giải quyết ngay thôi. Lớp người trẻ sau này thì hay nói, ban ngày giải quyết không được vấn đề, buổi tối leo lên giường thì cái gì cũng có thể bàn được… (khụ khụ…).

Ngày hôm sau, An An xin nghỉ trưa một ngày ở nhà với mẹ chồng. Ở nhà nghỉ ngơi tới trưa, buổi chiều hai người đi dạo cửa hàng. Ngày thứ ba, mẹ chồng phải bay đi rồi. An An cười thầm, cái này là vợ chồng già xa nhau chịu không nổi. Nham Tử vẫn thường xuyên trêu ghẹo, so với bọn trẻ tụi anh, người già còn ngọt hơn nhiều.