Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 8




CẢNH BÁO: Có cảnh hot, chỉ dành cho đối tượng trên 17, ai không tuân thủ nhảy vào xem ta không chịu trách nhiệm!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một cuộc kích tình hoan ái vừa mới lắng xuống không bao lâu, bên trong phòng vẫn tràn ngập nhàn nhạt hơi thở ái dục, đây là mùi ân ái nguyên thủy nhất. (chẳng hiểu tác giả muốn nói gì =.=)

Hai người nằm ở trên giường, cùng đang đắp chung một cái chăn, dưới chăn da thịt trần truồng lẫn nhau nương tựa , bên giường, trên sàn nhà bày đầy y phục của hai người, một mảnh xốc xếch, hiển lộ rõ ràng không khí mập mờ trong phòng.

Tuyên Vũ Đồng mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, thấp thở hào hển, trên mặt vẫn hiện ra triều dương đỏ bừng, tùy ý Phó Kỳ Tu đem cô ôm vào trong ngực, mái tóc hỗn loạn, tùy thời đều có thể ở trong lòng ngực của anh ngủ.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng cô giờ phút này tâm tình tràn đầy tư vị ngọt ngào hạnh phúc, có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có, thậm chí đã bắt đầu không muốn xa rời lồng ngực ấm áp thư thích của anh.

Nằm bên cạnh Tuyên Vũ Đồng, Phó Kỳ Tu tinh thần sảng khoái, khóe miệng thủy chung ôm lấy nụ cười, vuốt vuốt sợi tóc rối bù phía sau bờ vai trần của cô, không nỡ buông tay đang ôm cô.

Anh rốt cục hoàn hoàn chỉnh chỉnh có được cô.

Anh tham luyến đem cô ôm vào trong ngực, trần ngập thỏa mãn, muốn cả đêm cứ như vậy mà ôm cô, không để cho rời khỏi cái giường này, rời khỏi căn phòng này, thậm chí không muốn để cô về nhà.

Sau khi hoàn toàn nhấm nháp được vẻ đẹp của cô, anh liền lên cơn nghiện bất trị, thật muốn thời thời khắc khắc cũng cô một chỗ, mỗi đêm đều nằm ở trên cùng một cái giường tậm tình triền miên.

“Vũ Đồng.”

“Ừ?”

Cô có chút khốn ý thấp giọng trả lời.

“Chuyển tới đây cũng anh sống được không?”

“Chuyển tới đây?”

Cô rốt cục mở mắt ra nhìn anh.

“Hai chúng ta nhà ở rất gần nhau, em muốn đến đây lúc nào cũng được, như vậy có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên là có khác.”

“Khác chỗ nào?”

Cô vẫn là không hiểu.

“Chính là cảm giác không giống nhau.”

Mặc dù giống như cô nói, cô tùy thời đều có thể đến đây, nhưng cuối cùng không phải là ở đây. Anh muốn mỗi lúc đều có thể nhìn thấy thân ảnh của cô đi qua lại trong nhà, muốn sáng sớm thức dậy có thể bắt gặp cảnh tượng cô xinh đẹp ngủ say bên cạnh anh.

Anh tính toán mau mâu cầu hôn cô, cùng cô chung một gia đình, nhưng anh đã không có biện pháp đợi được sau khi kết hôn mới cùng cô đồng sàng cộng chẩm, vì vậy muốn trước tiên đem đem cô đến ở chung, làm cho cô có thời gian thích ứng cuộc sống chung của hai người, có lẽ cơ hội cầu hôn thành công của anh sẽ cao hơn một chút.

(Cái anh này chuyện gì cũng phải chắc như bắp thì mới làm a =.=)

Thì ra là tính độc chiếm của anh lại mạnh như vậy!

Cô cười khẽ một tiếng, mặc dù cô cũng muốn thời thời khắc khắc cùng anh chung một chỗ, nhưng có thể hay không quá nhanh rồi?

Huống chi Lý Hòa vẫn luôn lo lắng cô sẽ chịu thiệt thòi, sẽ bị khi dễ, biết cô muốn chuyển tới đây, cho dù không kiên quyết phản đối, nhất định cũng sẽ không thoải mái.

Cô không muốn làm cho Lý Hòa không vui, cũng không muốn cự tuyệt Kỳ Tu để anh thất vọng, thật là khó giải quyết.

“Vũ Đồng, chuyển tới đây nhé.”

Anh không chết tâm tiếp tục dụ dỗ , đã hạ quyết tâm, cần phải dụ dỗ đến lúc cô đáp ứng mới thôi.

“Để em suy nghĩ có được hay không?”

Cô hiện tại không cách nào ra quyết định, trước đành phải câu giờ, có thể “câu” được bao lâu thì “câu”.

“Vậy em muốn suy nghĩ trong bao lâu? Một ngày? Hai ngày?”

“Nào có nhanh như vậy ?”

Cô vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt liếc anh một cái.

“Nơi nào mau? Em không có ngay lập tức đáp ứng, đối với anh mà nói chính là lâu rồi.”

“Bá đạo.”

Hừm, dám chống đối? Anh câu khởi tà ác mỉm cười, chuyển người đem cô đặt ở phía dưới, quyết định hảo hảo “Trừng phạt” cô.

“Anh chỉ là quá muốn cùng em ở chung một chỗ mà thôi…”

“A?”

Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhìn anh cúi đầu càng ngày càng tới gần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh muốn làm cái gì.

“Anh đừng làm loạn, chúng ta vừa mới mới cái kia… Nên nếu nghỉ ngơi, nếu không… Ngô…”

Cô không còn kịp nói nửa lời, đã bị nụ hôn của anh che lại, chuyển hóa thành từng đợt mập mờ thở dốc tiếng rên rỉ, thật lâu không dứt.

Ái dục hơi thở trong phòng vốn là tản đi, lần nữa tràn ngập cả không gian, càng ngày càng đậm hơn

Không lay chuyển được Phó Kỳ Tu dụ dỗ, Tuyên Vũ Đồng ban ngày vẫn là trong phòng làm việc chế luyện nước hoa , buổi tối đi đến chỗ Phó Kỳ Tu ở qua đêm.

Cô vĩnh viễn cũng không học được cách cự tuyệt yêu cầu của anh.

Đối với tình huống nửa ở chung này của bọn họ, Tuyên Lý Hòa đã không muốn nói cái gì nữa, dù sao những người đang yêu đương đều mù quáng, có nói cũng vô dụng, chỉ cần cô biết mình đang làm cái gì, anh cũng không cần nhiều lời can thiệp nữa.

Sau khi hai người nửa ở chung được một tháng, Phó Kỳ Tu phải đi công tác đến Châu Âu đàm phán chuyện hợp tác, dự tính nửa tháng sau mới có thể trở lại. Mặc dù anh không ở trong nước, nhưng Tuyên Vũ Đồng mỗi đêm cũng vẫn ở lại nhà của anh, đếm từng ngày chờ anh trở về.

Bởi vì cô đã thành thói quen được hơi thở của anh vờn quanh, ở trong ngực của anh ngủ, ngủ ở trên giường của anh, ít nhất có thể ngửi thấy hơi thở của anh, mới có thể trấn an đôi chút tư niệm của cô.

Thật vất vả, cô mới có thể trải qua cuộc sống mười ngày không có anh, mặc dù mỗi đêm anh đều sẽ gọi điện thoại về, nhưng chuyện này đối với cô mà nói vẫn là không đủ. Cô nhào vào trong lồng ngực ấm áp của anh, nói cho anh biết tư niệm của cô đối với anh, mà không phải những lời nói xuyên sợ dây đồng băng lãnh. Nhìn không thấy hình bóng của anh, mà ngay cả thanh âm của anh cũng không chân thật, không giống như trong ấn tượng của cô.

“Kỳ quái, anh ấy tối này thế nào không có gọi điện thoại về…”

Buổi tối, chừng tám giờ, cô ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, chờ điện thoại vang lên.

Đã qua thời gian anh bình thường đáng lẽ gọi điện về, điện thoại thủy chung không có vang, điều này không khỏi làm cô có chút khốn hoặc, cũng có chút lo lắng, không biết anh ở nước ngoài phát sinh chuyện gì?

Có lẽ là đang có chuyện bận, có lẽ chờ thêm một lát, sau khi làm xong việc anh sẽ gọi điện về.

Cô cầm lấy điều khiển, mở TV, không biết mình nên xem cái gì, chuyển từng kênh lại từng kênh, muốn tìm tiết mục gì đó xem để giết thời gian.

Hình ảnh trên màn hình hiện lên, cô thủy chung không có dừng, lại chuyển sang kênh khác, cho đến khi thấy một gương mặt kiều diễm mà quen thuộc hiện ra trên màn hình TV, mới trong nháy mắt dừng lại động tác.

Cô điều khiển cho thanh âm tăng lên, phát thanh vên trên truyền hình đang dùng giọng nói dễ nghe nói về tin tức có liên quan tới La Dĩ Na ——

“Trở lại tin tức mới nhất gần đây, trang bìa một tạp chí nổi tiếng của giới truyền thông đăng ảnh người mẫu trang phục nổi tiếng La Dĩ Na đến phòng khám chẩn đoán hình ảnh khoa phụ sản. Căn cứ theo những lời nhà báo nói, La Dĩ Na đến khoa phụ sản khám bệnh, rất có thể đang mang thai…”

Màn hình TV ngay sau đó xuất hiện hình ảnh trên bìa tạp chí. Trong hình, La Dĩ Na đầu đội mũ lưỡi trai, đôi kính râm màu đen che khuất nửa bên mặt, mặc một chiếc áo rộng thùng thình, cùng với một cô bạn gái, tiêu sái vào phòng khám bệnh khoa phụ sản.

“Căn cứ những tin đồn gần đây, trong số những người đàn ông cùng La Dĩ Na lui tới mật thiết, Giám đốc công ty điện tử Phó Đạt – Phó Kỳ Tu có khả năng nhất là cha của bào thai này…”

Màn hình TV điểm ra vài cái tên những người đàn ông nổi tiếng cùng La Dĩ Na có lui tới, hơn nữa còn nói rõ bối cảnh, điều kiện của từng người, những chuyện scandal đã từng có với cô, Phó Kỳ Tu một người trong đó.

Sau khi nói hoàn một hơi, đề tài lại tập trung trở về trên người Phó Kỳ Tu.

Ngay sau đó, hình ảnh chuyển tới tối hôm nay cánh ký giả truyền thông chắn ở trước cửa công ty chờ La Dĩ Na, tình cảnh hỗn loạn các nhà ký giả tranh nhau cùng phỏng vấn cô——

“La Dĩ Na tiểu thư, tạp chí nói cô đã mang thai, xin hỏi có thật không?”

“Ai là cha của bào thai? Là Giám đốc công ty điện tử Phó Đạt – Phó Kỳ Tu sao?”

“La Dĩ Na tiểu thư, xin hỏi cô đối với việc chưa lập gia đình đã mang thai có ý kiến gì không?”

Giới truyền thông ở trước cửa vây bắt La Dĩ Na, dường như liều mạng bắn liên tục những vấn đề muốn hỏi, tựa như cá mập đang say máu ngửi được mùi máu tươi, tất cả đồng loạt mà lên, cắn chặc không tha.

“Xin cho qua, xin dừng lại, chúng tôi phải đi!”

Người đại diện của La Dĩ Na liều mạng đẩy ra cánh ký giả vẫn đang chen chúc tới trước, muốn nhanh chóng rời đi.

Mà La Dĩ Na mắt vẫn đeo kính râm, mặc dù mặt mang nụ cười nhạt, lại có vẻ có chút miễn cưỡng mệt mỏi, toàn bộ hành trình không nói một câu, cũng tùy người đại diện thay cô đối đáp với giới truyền thông.

Tuyên Vũ Đồng ngây ngốc nhìn tin tức, cho đến khi mục tin tức đã nhảy đến tin tiếp theo, cô mới từ từ phục hồi tinh thần, đầu óc vốn đang dừng lại rốt cục vận chuyển suy tư.

“La Dĩ Na mang thai con của Kỳ Tu? Này… Làm sao có thể?”

Cô không tin suy đoán của giới truyền thông, nhưng không thể khống chế bối rối, luống cuống, toàn thân thậm chí nổi lên một cổ lạnh lẽo khó có thể chịu được, thậm chí hơi hơi phát run.

Cô không ngừng tự động viên mình nhanh chóng tỉnh táo lại, cho dù La Dĩ Na thật sự mang thai, cha của đứa bé cũng sẽ không phải là Kỳ Tu. Cô tự nói như thế với mình, nhưng nội tâm bối rối vẫn là không cách nào lắng xuống.

Chuyện này bộc phát được thật không phải lúc, Phó Kỳ Tu không ở trong nước, La Dĩ Na không trả lời bất kỳ vấn đề gì có liên quan đến chuyện cô mang thai, chuyện là thật hay giả, người bên ngoài hoàn toàn không biết.

“Được, gọi điện thoại, mình tự mình gọi điện thoại đi qua…”

Cô đi vào trong phòng, lấy ra số điện thoại liên lạc với khách sạn Phó Kỳ Tu để lại cho cô trước khi ra nước ngoài, trở lại trong phòng khách, bấm số gọi đi. Nhưng điện thoại của khách sạn vang lên hồi lâu vẫn không có người nhấc máy,cô không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại.

Cô chưa từ bỏ ý định, ngược lại gọi vào sô điện thoại cầm tay của anh, nhưng điện thoại tay của anh lại trực tiếp chuyển vào hộp thư thoại, căn bản là không có mở, điều này làm cho tâm tình của cô càng thêm bối rối luống cuống, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao ở thời khắc quan trọng này, cô lại không thể liên lạc được với anh? Cô không muốn suy nghĩ miên man, nhưng không điều khiển được suy nghĩ của mình, trong đầu vẫn xuất hiện hình ảnh đám ký giả phỏng vấn La Dĩ Na.

Anh từng đã nói, anh và La Dĩ Na chẳng qua là bằng hữu bình thường mà thôi, cô tin tưởng, cô thật sự tin tưởng, nhưng là tại sao cô vẫn là không thể tĩnh tâm?

Cô lâm vào trạng thái hoảng loạn trước nay chưa từng có, không biết thất thần hoảng hốt bao lâu, trong lúc cô thật vất vả phục hồi tinh thần lại, nghe được chuông cửa vang lên.

Cô nhìn lên đồng hồ báo thức, đã sắp đến chín giờ tối, thì ra là cô đã sững sờ lâu như vậy , lúc này còn ai tới nhấn chuông cửa?

Cô thần sắc đờ đẫn đứng lên, từ từ đi tới trước cửa, xuyên qua Miêu Nhãn nhìn ra, mới biết được người đến là Tuyên Lý Hòa.

Cô vừa mở cửa ra, anh vội vàng đi vào trong nhà, vẻ mặt phi thường lo lắng.

“Chị, chị có khỏe không?”

Anh nghe thấy tin tức về La Dĩ Na, liền lo lắng chạy về nhà. Mới vừa rồi gọi điện thoại di động của cô, cô không nhấc máy, anh không thể làm gì khác hơn là trực tiếp tới đây, nhìn tình hình của cô như thế nào.

“Chị…”

“Đáng chết! Phó Kỳ Tu cái tên kia lại hại chị khóc, em thật muốn hung hăng đánh hắn một quyền!”

Cô khóc? Cô vuốt gương mặt của mình, mới phát hiện đầu ngón tay ươn ướt, cô từ lúc nào chảy nước mắt, tại sao một điểm cảm giác cũng không có?

“Chị, đừng khổ sở.”

Tuyên Lý Hòa đem cô ôm vào lòng, an ủi cô.

“Nếu như hắn thật sự làm ra chuyện có lỗi với chị, em tuyệt đối sẽ hảo hảo dạy dỗ hắn một trận, giúp chị lấy lại công đạo!”

Lời của Lý Hoa hòa tan cảm xúc đờ đẫn của cô, hốc mắt bắt đầu tích tụ ngày càng nhiều nước mắt, tới mức không thế kìm nén được nữa.

“Ô… Lý Hòa…”

Cô tựa đầu chôn ở trong ngực của anh, rốt cục khóc rống lên phát tiết đi ra, càng khóc thanh âm càng lớn, giống như là muốn hao hết tất cả khí lực giống nhau.

Cô thật là khổ sở, nhưng rốt cục hiểu, cô không phải không tin Phó Kỳ Tu, mà không tin mình có thể có được anh toàn tâm yêu, cho nên khi thấy truyền thông hoài nghi người khiến La Dĩ Na mang thai là anh, nàng mới có thể không điều khiển được trong lòng khủng hoảng, hoàn toàn không cách nào lấy tâm bình tĩnh đối đãi chuyện này.

Cô cho tới bây giờ cũng chưa có thoát khỏi sự tự ti, thủy chung vẫn cảm giác mình không có tốt bằng La Dĩ Na, không có tư cách có được anh yêu, cho nên mới bất an, thậm chí lo sợ không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cô thật sự quá vô dụng …

“Đừng khổ sở, ít nhất còn nữa em giúp chị, em sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ chị.”

Tuyên Lý Hòa ôn nhu an ủi chị mình.

Anh mới vừa rồi từ bên ngoài trở lại, trước cửa đã lục tục xuất hiện hành tung của cánh nhà báo, chỗ ở của Phó Kỳ Tu đã bị giới truyền thông đào ra. Mặc dù ở cửa có cảnh vệ chống đỡ, người ngoài không thể tùy ý tiến vào, nhưng gần đây nhất định sẽ không thái bình yên lặng, đối với cô sẽ tạo thành ảnh hưởng.

Giới truyền thông cái gì cũng có thể đào, nếu có thể đào ra địa chỉ của Phó Kỳ Tu, mấy ngày nữa đem Vũ Đồng cũng dính vào, cũng không làm người ta kinh ngạc.

Cho nên Tuyên Lý Hòa quyết định ngay lập tức đem cô rời khỏi nơi này, chờ hỗn loạn lắng xuống sau mới trở về .

Tuyên Vũ Đồng sở dĩ gọi điện thoại đến khách sạn không tìm được Phó Kỳ Tu, gọi điện thoại tay của anh cũng tắt điện thoại, đó là bởi vì anh đã trước thời gian kết thúc hành trình ở Châu Âu, vội vàng trở về Đài Loan, người đã ở trên phi cơ , anh dĩ nhiên không thể nào mở điện thoại di động.

Mà anh không có báo trước cho Tuyên Vũ Đồng chuyện này, là muốn cấp cho cô một kinh hỉ.

Anh muốn cho cô vui mừng, ngoại trừ trước thời gian trở về nước, còn chuẩn bị một cái nhẫn kim cương.

Ngồi trong khoang hạng nhất, anh lấy ra chiếc ộp bọc vải nhung màu tím từ trong túi áo khoác, đem cái hộp mở ra, nhẫn kim cương lẳng lặng nằm ở trong hộp, ánh sáng chói mắt.

Đây là nhẫn kim cương nhãn hiệu “Cartier” nổi danh của Pháp, ở trung tâm chiếc nhẫn có một viên kim cương lớn, hai bên khảm vô số viên kim cương mảnh, chìm xuống, tạo thành đường vòng cung bao trùm lấy viên kim cương ở trung tâm, hình dáng giống như là một đóa Tiểu Hoa, đơn giản thanh tú, rất thích hợp khí chất của Vũ Đồng.

Anh tính toán ngay khi nhìn thấy cô lập tức hướng cô cầu hôn.

Cô có lẽ có cảm thấy quá nhanh, nhưng đối với anh một chút cũng không, anh đã chờ cô đợi lâu như vậy, cũng đến lúc nên đem cô “trói” lại rồi.

Cô nhìn thấy cái nhẫn kim cương này, có vui hay không? Anh cười nhẹ, đem nhẫn kim cương cất lại vào túi, chờ đến lúc được lấy ra trước mặt co.

Trải qua thời gian dài phi hành, chuyển cơ, Phó Kỳ Tu cùng Phương trợ lý theo anh cùng ra nước ngoài, rốt cục đáp xuống phi cơ, nhập cảnh. Trợ lý Phương lập tức liên lạc với tài xế ở bên ngoài phi trường đợi lệnh, xác nhận vị trí lên xe.

Phó Kỳ Tu cũng mở điện thoại di động lên, âm báo của hộp thư thoại liên tiếp không ngừng vang lên, nhìn trên màn hình hiện lên cả trăm tin nhắn để lại anh nhanh đến phát nổ, nhất thời há hốc mồm, đây là chuyện gì xảy ra?

“Giám đốc!”

Trợ lý Phương cùng tài xế sau khi điện thoại, vội vàng đem tin tức lấy được từ tài xế nói cho anh biết.

“Nghe nói tối hôm qua truyền thông tuôn ra tin tức, La Dĩ Na tiểu thư tựa hồ mang thai, mà rất nhiều truyền thông suy đoán, Giám đốc có thể là cha của đứa bé, cho nên… Giám đốc phải cẩn thận bị giới truyền thông vây nha!”

Thời điểm chuyện bộc, bọn họ vừa lúc ở trên phi cơ, căn bản không liên lạc được, may là bọn họ so sánh với thời gian dự định trở về sớm hơn mấy ngày, chỉ có rất ít người biết, truyền thông không có khả năng thần thông quảng đại biết mà hôm nay tới phi trường bắt người.

“Dĩ Na mang thai?”

Phó Kỳ Tu kinh ngạc sửng sốt, nhưng sau một khắc lại muốn mắng to, La Dĩ Na mang thai liên quan gì đến anh?

Giờ phút này điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số xa lạ, anh không chút do dự cắt đứt, tắt điện thoại, không muốn bị quấy rầy.

“Chúng ta lên xe trước đã.”

Anh nhíu chặt hai hàng lông mày, không muốn ở ở lại quá lâu trong đại sảnh tạm người đến người đi của phi trường, chỉ sợ bị nhận ra.

“Dạ.”

Phương trợ lý dẫn đầu ở phía trước dẫn đường.

Hai người sau khi ngồi lên xe công ty, Phó Kỳ Tu mượn điện thoại của Phương trợ lý gọi vào điện thoại di động của Tuyên Vũ Đồng, vội vã muốn liên lạc với cô.

Bọn họ trở lại Đài Loan chừng sáu giờ tối, mà tin tức về La Dĩ Na đã cháy lan một ngày, Vũ Đồng thế nào cũng biết .

Không biết cô có suy nghĩ lung tung hay không? Phát sinh loại chuyện này, mà anh lại không ở bên người cô, một mình cô có thể đối diện với chuyện này sao?

Anh chính mình đã bị dính líu còn chưa tính, anh không hi vọng cô bởi vì … sự kiện này lan đến, thậm chí trở thành bị người hại.

Điện thoại di động của cô tắt máy, trực tiếp chuyển vào hộp thư thoại, anh đổi gọi sang số điện thoại nhà mình, vang lên phi thường lâu cũng không có người đón. Anh lại đổi gọi điện thoại đến phòng làm việc của cô, tình huống vẫn là như vậy.

Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ cô không ở trong nhà? Cô có thể chạy đi đâu?

Anh hiện tại không chỉ lo lắng, lại càng lo lắng, muốn nhanh lên một chút về đến nhà xác nhận tình hình của cô, có lẽ cô là vì sợ bị làm phiền mà không dám nhận điện thoại cũng không chừng, anh chỉ có thể tạm thời nói với mình như thế để chấn tỉnh bản thân.

Tài xế trước đem Phó Kỳ Tu đưa đến chỗ ở của anh, xe từ từ đến gần cửa tòa nhà, bọn họ liền phát hiện nhóm lớn truyền thông thủ ở ngoài cửa, Phó Kỳ Tu chỉ thị tài xế trực tiếp lái vào bãi đậu xe dưới đất, thuận lợi tránh ra vòng vây giới truyền thông.

Anh lấy tốc độ nhanh nhất về đến nhà, vừa mở cửa, trong nhà một mảnh bóng tối, anh mở đèn lên, vội vàng ở bên trong phòng tìm kiếm thân ảnh của cô.

“Vũ Đồng, anh về rồi, Vũ Đồng?”

Phòng khách không ai, trong phòng không ai, phòng bếp cũng không có người.

Anh trong phòng tìm nhiều lần, chính là không thấy được thân ảnh Tuyên Vũ Đồng. Nhìn sang cửa sổ lầu sáu đối diện, đồng dạng một mảnh tăm tối.

Anh càng ngày càng lo lắng, thật hận loại cảm giác vô lực này!

Cô phải là tạm thời trốn đi sao? Nhưng anh không liên lạc được với cô, cô cũng không lưu lại bất cứ tin tức gì cho anh, chẳng lẽ cô ngay cả anh cũng muốn trốn?

Không được, vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tìm được cô.

Anh suy tư trong chốc lát, cầm lấy điện thoại trong nhà trước gọi về nhà hướng mẹ báo bình an, cũng giải thích chuyện này.

“Uy?”

“Mẹ, con là Kỳ Tu.”

“Kỳ Tu?”

Phó phu nhân có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền thở phì phì cất giọng dạy dỗ anh.

“Ngươi về rồi, tin tức trên tivi là thế nào? Ngươi cùng Dĩ Na trong lúc đó rốt cuộc là thật hay giả? Ngươi như vậy còn Vũ Đồng làm sao bây giờ? Ta như thế nào sinh ra ngươi như vậy một cái ghê tởm…”

Ngày hôm qua bà vừa nhìn thấy tin tức liền lập tức gọi điện thoại muốn tìm con trai hỏi cho rõ ràng, nhưng kết quả cũng giống như những người khác, hoàn toàn liên lạc không được với anh.

“Mẹ, những điều giới truyền thông nói đều là cái rắm, mẹ không nên đi theo bọn họ múa may.”

Anh hỏa đại đến ngay cả lời bất nhã cũng đều mắng đi ra.

“Con không có gạt ta?”

“Con là do mẹ sinh, chẳng lẽ mẹ không hiểu tính con?”

Phó phu nhân nhất thời trầm mặc xuống, thật ra bà cũng cảm thấy con mình sẽ không làm chuyện như vậy.

“… Nếu chuyện này cùng con không quan hệ, con nên nhanh chóng giải quyết, đừng làm cho mọi người tiếp tục hiểu lầm.”

“Con biết, con sẽ sớm liên lạc với Dĩ Na, nói cô ấy làm sáng tỏ lời đồn này.”

“Vậy thì tốt, được… Dĩ Na thật sự mang thai sao? Đứa bé trong bụng là con ai ?”

Phó phu nhân sau khi yên lòng, cũng là quan tâm đến Bát Quái nội tình.

“Con cũng không phải là phi thường khẳng định, cho nên mẹ cũng đừng hỏi, con gọi điện thoại về nhà có chuyện trọng yếu hơn, mẹ biết tung tích của Vũ Đồng không?”

“Không biết, Vũ Đồng sao vậy, sẽ không bị tin đồn của con làm cho tức giận bỏ đi chứ?”

Anh nhịn không được mắt trợn trắng, nào có người làm mẹ nào nói như vậy?

“Con phải nhanh chóng tìm được cô ấy, có tin tức gì mới sẽ báo cho mẹ, cúp máy .”

Cùng nói chuyện điện thoại xong, anh lập tức gọi vào điện thoại di động của Tuyên Lý Hòa.

Nếu như có thể liên lạc được Tuyên Lý Hòa, cơ hội tìm được Vũ Đồng cũng cao hơn rất nhiều, cho dù biết rõ sẽ bị Tuyên Lý Hòa gây khó khăn, anh cũng tuyệt đối sẽ không buông tha cho đầu mối này.

Điện thoại vang lên mấy tiếng sau, rốt cục cũng có người nhấc máy.

“Uy?”

“Tuyên Lý Hòa, Vũ Đồng đâu? Cậu có biết cô ấy hiện ở đâu không?”

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, giống như là không nghĩ tới anh có thể gọi đến.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, chính là một trận điên cuồng hét lên.

“Phó Kỳ Tu, ngươi tên khốn kiếp này!“