Ân Hữu Trọng Báo

Chương 63: Xuất phát




Mấy hôm nay Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ cứ bần thần trước mắt Hàn Trọng Viễn suốt, Hàn Trọng Viễn cũng hiểu được tâm trạng của hai người này. Hắn không chịu được Mạnh Ân qua lại với người khác, nhưng lại không phản đối cậu ở cùng hai người này. Chưa kể còn có hắn ở bên cạnh quan sát, tuyệt đối sẽ không để Trịnh Kỳ động tay động chân với Mạnh Ân.

Hàn Trọng Viễn tự cho đây là một quyết định rất tuyệt, trong khi đôi mi Mạnh Ân lại thoáng cau.

“Thế nào? Em không muốn à?” Hàn Trọng Viễn hỏi ngay, mấy năm nay các em trai em gái càng ngày càng mong đến lễ Giáng Sinh, đến Tết dương lịch, trường của Mạnh Ân còn tổ chức cái gì mà dạ hội Tết Tây… Không phải cậu muốn tham gia đấy chứ?

“Không ạ, nhưng chẳng phải anh không thích ăn đồ ngoài quán sao? Nếu ra ngoài thì biết làm thế nào?” Mạnh Ân không kìm được hỏi, tuy từ trước đến giờ cậu từng ra ngoài du lịch, nhưng cũng biết bên ngoài có rất nhiều việc bất tiện.

“Chuyện ấy thì có gì to tát? Cùng lắm em làm thêm cho anh ít cơm nắm là được.” Hàn Trọng Viễn đáp, để Mạnh Ân chuẩn bị sơn hào hải vị cho hắn mang đi là bất khả thi, nhưng làm mấy nắm cơm thì vẫn được. Thực tế, trước đấy không lâu Mạnh Ân từng làm cơm nắm cho hắn ăn sáng, nghe nói là học theo một bà lão bán hàng ăn sáng tại nơi Mạnh Ân ở trước đây.

Gạo dẻo nấu thành cơm, bánh quẩy cắt thành miếng nhỏ, rán giòn trong chảo dầu. Muốn ăn ngọt thì có thể lấy một phần cơm cho thêm hai thìa vừng, đường trắng và một miếng quẩy nhỏ, nắm thành cơm nắm. Nếu muốn ăn mặn thì thêm hai thìa dưa muối băm, rồi thêm một miếng quẩy nhỏ. Theo lời Mạnh Ân, nếu không mua loại cơm nắm một tệ rẻ nhất mà mua loại đắt hơn thì bà lão kia còn cho thêm cả trứng tráng và lạc.

Tất nhiên Mạnh Ân làm cơm nắm cho hắn không giống như thế. Mấy hôm trước lúc làm, Mạnh Ân cho thêm trứng rán và rau ngải cứu mà bữa trước không ăn hết.

Trước kia thường thì Hàn Trọng Viễn không ăn đồ thừa, nhưng sau khi sống chung với Mạnh Ân thì thỉnh thoảng lại phải ăn một lần, hắn đã vô cùng quen với việc này rồi.

Lúc Mạnh Ân mới cõng hắn ra khỏi biển lửa, hắn từng chê đồ ăn không đủ tốt. Kết quả là Mạnh Ân không thể không tìm việc làm ngay cả khi vết thương còn chưa khỏi hẳn. Sau này có khoảng thời gian hắn không muốn ăn cơm thừa, thì lại trở thành mình Mạnh Ân ăn…

Dần dà hắn thành quen, ngoài lúc ăn cơm cố gắng ăn sạch thức ăn ra, nếu còn đồ thừa thì cũng sẽ tranh ăn với Mạnh Ân.

“Cơm nắm vừa không có dinh dưỡng vừa không ấm…” Mạnh Ân vẫn hơi do dự.

“Sợ gì, tới lúc đó đi mua cặp lồng giữ nhiệt là được. Hơn nữa chúng ta sẽ lái xe, đến khách sạn còn có thể thuê một phòng có chỗ nấu cơm, không thì thuê hẳn một căn hộ luôn.” Hàn Trọng Viễn nói, nếu thật hết cách thì mình mua thức ăn rồi giao cho vệ sĩ mang đi cũng không phải việc khó.

Mạnh Ân cứ tưởng du lịch trong lời Hàn Trọng Viễn cũng là đi theo đoàn giống như du xuân nhà trường tổ chức, vì thế hoàn toàn không nhĩ đến chuyện lái xe. Bây giờ nghe Hàn Trọng Viễn nói, mới phát hiện chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào. Dẫu bây giờ cậu và Hàn Trọng Viễn sống chung, thì vẫn khác nhau một trời một vực.

“Em còn vấn đề nào khác không?” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân.

“Không ạ.” Mạnh Ân đáp.

“Không thì đi nấu cơm đi.” Hàn Trọng Viễn nói, sau đó mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm địa điểm có thể cho họ thư giãn mấy ngày.

Bây giờ không phải mười năm sau, rất khó tìm được tư vấn du lịch trên mạng. Hàn Trọng Viễn tìm kiếm một lát cũng không ra chỗ nào, đành phải bắt đầu hồi ức những nơi mình từng đi qua. Tiếc rằng nơi hắn từng đến không nhiều. Hồi trẻ thì tham gia rất nhiều trại hè, nhưng sau đó toàn bộ tâm trí đều dồn vào công ti, cũng chỉ đi nước ngoài nghỉ tuần trăng mật một lần sau khi kết hôn với Lịch Tiếu Tiếu… Khi ấy hắn rất vui, nhưng bây giờ nhớ đến lại cảm thấy mắc ói.

Mạnh Ân nấu cơm tối vẫn đơn giản như trước, một tô cải thảo mộc nhĩ xào đậu phụ, một khay thịt kho tàu và một đĩa nấm hương xào cải thìa. Cải thìa phải đợi khi nào trời lạnh, sương tan thì ăn mới ngon chứ bây giờ hãy còn nhạt lắm. Hàn Trọng Viễn nếm thử, sau đó miếng lớn ăn tiếp, mấy đũa là ăn hơn nửa đĩa cải thìa, còn toàn chọn cuộng rau mà ăn.

“Sau anh toàn ăn cuộng rau thế?” Mạnh Ân nhìn lá rau và nấm hương còn lại, không kìm được hỏi, nấm hương và lá rau ắt phải ngon hơn chứ?

“Không liên quan đến em.” Hàn Trọng Viễn lườm cậu một cái rồi ăn một miếng thịt.

Hôm sau là cuối tuần, Hàn Trọng Viên đưa Mạnh Ân đến công ti, đồng thời nói với hai người Đàm Phi Dược và Trịnh Kỳ kế hoạch Tết dương lịch: “Tết dương lần này mấy người chúng ta cùng đi chơi, công ti trả tiền, nghỉ ngơi thoải mái một phen.”

“Tốt quá lão đại, tôi muốn đi chơi từ lâu lắm rồi, khổ thân tôi vừa về nước đã bị kéo đến đây, ngay cả thành phố S cũng chưa dạo hết…” Đàm Phi Dược nói một cách hào hứng.

Mạnh Ân vừa dọn dẹp giúp Hàn Trọng Viễn, vừa không khỏi nhìn lén Đàm Phi Dược. Trước đây gương mặt Đàm Phi Dược phổ thông, vóc người hơi béo, tỉ lệ cơ thể càng chả ra gì, nhưng bấy nay không gặp, bây giờ hắn lại lột xác!

Không, cũng không thể nói hắn lột xác được, chỉ là giảm cân rồi, có một ít cơ bắp. Có điều với một người đàn ông thì đôi khi dáng dấp thay đổi là có thể đẹp hắn lên, mà rõ ràng dáng dấp Đàm Phi Dược rất ổn.

Ánh mắt của Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn để ý thấy đầu tiên, bèn mất vui: “Mạnh Ân, em nhìn cái gì đấy!”

Mạnh Ân lập tức rời mắt đi chỗ khác, trong khi Đàm Phi Dược mang tâm trạng rất tốt nhìn Trịnh Kỳ một cái. Hai tháng nay hắn quả thật liều mạng, gần như mỗi ngày đều tập thể dục một tiếng, cuối cùng mới đổi lấy thành quả như ngày hôm nay. Trịnh Kỳ nói không sai, vận động đúng là liều thuốc giảm cân và làm đẹp tốt nhất. Bây giờ không chỉ dáng dấp hắn đẹp hơn mà gương mặt cũng sắc nét thêm rất nhiều, thậm chí đám rỗ do đối diện máy tính lâu ngày trên mặt cũng mất tăm không còn tung tích.

Trước kia vào lúc này đáng lẽ Trịnh Kỳ sẽ để ý đến Đàm Phi Dược từng giây từng phút, nhưng hôm nay lại hơi mất tập trung, thậm chí không hề để ý thấy ánh mắt Đàm Phi Dược nhìn mình, chỉ nhìn Hàn Trọng Viễn, dưới khoé mắt là quầng đen mà dùng phấn nền cũng không che giấu được: “Xin lỗi, Tết dương lịch tôi có việc, e không thể đi cùng mọi người.”

“Anh có việc gì?” Hàn Trọng Viễn khẽ cau mày nhìn Trịnh Kỳ, mấy hôm nay Trịnh Kỳ không còn hoạt bát như xưa nữa, thậm chí càng ngày càng kiệm lời – điều ấy hắn đã phát hiện từ sớm. Nếu không nhầm thì nguyên do là y đã biết bố mình có con riêng.

“Tết dương lịch tôi muốn đi Cảng thành một chuyến.” Trịnh Kỳ nói. Sau khi nói cho mẹ biết chuyện bố mình có con riêng thì mẹ y đã điều tra chuyện này, sau cùng quả nhiên điều tra ra, thậm chí tin tức tra được càng ngày càng nhiều.

Bố y thương mẹ y, điều ấy khỏi cần nghi ngờ, nếu không những năm đó bố y cũng chẳng cần yêu chiều mẹ y như thế. Nhưng phần thương này, hiển nhiên không đủ để bố y chung thuỷ với vợ.

Người đàn bà mà bố y nuôi bên ngoài, từng là một lễ tân làm trong công ti bất động sản của bố y. Dáng vẻ xinh đẹp nhưng chỉ được cái ngực lớn chứ chẳng có đầu óc, trong lúc vô tình lọt vào mắt bố y, bèn được bố y nuôi bên ngoài.

Người đàn bà này cũng không thông minh. Bà ta từng có dã tâm, nhưng bị bố y nạt mấy lần lại thành biết điều. Có lẽ chính vì như vậy nên sau cùng, bố y để bà ta sinh ra một đứa bé.

Thật ra bố y không coi trọng đứa con riêng kia lắm. Thằng bé kia cũng chẳng phải thiên tài gì, thành tích cùng lắm chỉ trên mức trung bình, thậm chí vì mẹ chiều mà ăn thành một nhóc béo. Trịnh Kỳ tin, nếu y không come out thì chắc chắn bố y sẽ chọn che giấu sự tồn tại của đứa con riêng này cả đời, tương lai cho ít tiền rồi đuổi đi.

Nhưng ngặt nỗi y đã come out rồi.

Sau khi y come out, số lần bố y đi thăm con riêng ngày một tăng, thậm chí còn bắt đầu dạy dỗ đứa con riêng đó.

Trịnh Kỳ không chỉ là gay bẩm sinh mà thậm chí còn là 0 bẩm sinh. Bắt đầu từ cấp hai, y đã phát hiện mình thích đàn ông hơn là phụ nữ, thậm chí còn thích đàn ông cường tráng. Mà tất thảy những điều này, hẳn nhiên khiến y vô cùng đau khổ. Y từng một lần muốn thay đổi mình, nhưng cuối cùng không thành công.

Vì việc này mà y vẫn rất áy náy với bố mẹ mình. Những năm trước đây khi ở Cảng thành ăn chơi trác táng, mỗi ngày y cũng sẽ về nhà ăn chung với người thân ít nhất một bữa cơm, quan tâm đến sức khoẻ của bố mẹ.

Từ lúc phát hiện tính hướng của mình cho đến khi quen biết Đàm Phi Dược, bên cạnh y nam nam nữ nữ nhiều không kể xiết, nhưng y chưa từng yêu đương, thậm chí ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa hề trao, cũng vì lo lắng bố mẹ mình sẽ không chịu nổi.

Sau cùng, khi bản thân đã đủ ưu tú, y thừa nhận tính hướng của mình với bố mẹ. Dưới cơn giận của bố mình, bị đuổi ra khỏi nhà lại báo cho bạn bè biết, mình muốn bỏ nhà ra đi.

Ý định của y rất chu toàn, y sẽ ở ngoài đợi bố mình nguôi ngoai. Có lẽ tương lai y sẽ không thể cưới vợ sinh con, nhưng nếu cần thì y có thể giấu kín tính hướng của mình, sau đó tìm ai đẻ thuê sinh cho một người thừa kế.

Đây là quyết định mà y suy xét rất lâu mới đưa ra. Chỉ là y không ngờ, bố mình lại có con riêng từ trước. Cũng không ai biết, khi tin tức này được xác thực, thậm chí sau khi nhận được ảnh chụp chung của bố mình và đứa con riêng kia, y đã tự nhốt mình trong phòng, nôn rất lâu.

Trong mắt rất nhiều người, y là một người thích sống hoàn hảo, thậm chí có phần ưa sạch sẽ. Nhưng e rằng chẳng ai biết, thật ra y ưa sạch sẽ trầm trọng. Nếu bố của y qua lại với người khác trước khi kết hôn cùng mẹ y, hoặc sau khi li hôn với mẹ y tái hôn với ai khác, y không tới nỗi không chấp nhận nổi. Nhưng ngoại tình sau khi cưới, việc này khiến y cảm thấy ghê tởm.

Vả lại, ban đầu y để ý đến Đàm Phi Dược, chính là bởi khi đám người bên trong game kia ba hoa khoác lác nói về phụ nữ hay thậm chí làm thế nào để tìm tình nhân, Đàm Phi Dược đã bảo rằng ngoại tình là vô đạo đức.

Sắc mặt Trịnh Kỳ khó coi, song Đàm Phi Dược cũng không biết y đang nghĩ gì. Nghe thấy hai chữ “Cảng thành”, thậm chí nội tâm trùng xuống. Bây giờ Trịnh Kỳ đang bỏ nhà đi, y mà về nhà thì cuộc sống ắt phải đi vào “quỹ đạo” còn gì?

“Cảng thành?” Hàn Trọng Viễn thoáng cau mày, “Chi bằng mấy người chúng ta cùng đi Cảng thành chơi hai ngày, Trịnh Kỳ, bên kia anh có ngôi nhà nào ở được không?” Mạnh Ân chưa từng trải sự đời, mà Cảng thành… Không thể không nói đó là một nơi tốt để người ta chứng kiến sự đời.

“Có… Nhưng mà lần này tôi về có việc, sợ là không đi chơi cùng mọi người được đâu.” Trịnh Kỳ cười.

“Bọn tôi tự đi chơi được.” Hàn Trọng Viễn quyết định hết sức nhanh chóng.