Ân, Không Sao Cả

Chương 1




• Viên đinh nghĩa là người làm vườn, ta sẽ để nguyên bản gốc như vậy.

[ Viên đinh]

Ta, là viên đinh ở quý phủ Tĩnh đại Hậu gia quyền khuynh thiên hạ của vương triều Đại Quỳnh, mỗi ngày chỉ biết có hoa và cỏ, không còn chuyện gì khác, không thể hỏi cũng không được phép hỏi.

Muốn có mạng sống, chỉ có thể làm một người mù, người điếc, còn có thể vẫn sống nhưng không có cảm giác như hoa cỏ.

Đây là quy luật của thế giới này, không có nguyên nhân, chỉ có thể tuân thủ!

Tiết công tử, là một nam sủng không đẹp, không được sủng ái, thậm chí là một người không có việc gì thì không ai nhớ đến.

Luôn là một thân thanh sam, chưa từng mang tân trang gì nhiều, thậm chí ngay cả tóc cũng chỉ là tùy ý tuôn rơi.

Không ai biết Tiết công tử tên gì, chỉ biết ‘Tiết’ là Hậu gia đặt cho, vì thế ‘Tiết’ trở thành họ cùng tên của Tiết công tử.

Tiểu viện xa xôi kia là nơi ở của Tiết công tử, nơi đó rất hẻo lánh, rất an tĩnh, thậm chí là rất tiêu điều.

“Ân, không sao cả!” Lần đầu tiên nghe được thanh âm của Tiết công tử, đó là câu nói này, thanh âm không ngọt lịm như các tiểu quan khác, hẳn là chỉ có thể hình dung bằng khàn khàn, có lẽ là tuổi tác đã hơi lớn.

Tiết công tử rất thích cười, khóe miệng lúc nào cũng nâng lên, làm cho cảm giác rất thoải mái, không giống như các tiểu quan ngang ngược kiêu ngạo khác trong phủ, cho nên có thể nói Tiết công tử là người ta thích nhìn nhất ở nơi này.

Nghe nhiều người nói Tiết công tử là thanh quan Hậu gia mua về, Hậu gia chưa từng chạm qua y, còn cho phép y rời khỏi lúc nào cũng được, thế nhưng Tiết công tử chưa từng chủ động rời đi bao giờ.

Đã từng hỏi Tiết công tử vì sao lại không đi, ở đây không có vinh hoa phú quý, không có cơm nóng canh lành, ngay cả một bằng hữu cũng không có.

“Ta không cần vinh hoa phú quý, không xa cầu cơm nóng canh lành, bằng hữu càng không dám trông mong, không rời đi là bởi vì tâm đã tìm được nhà, rời đi rồi, tâm sẽ không còn nữa!”

Khi đó ta lần đầu nhìn thấy Tiết công tử khiêu vũ, thanh sam phiêu phiêu, lại có cảm giác như gặp phải thần tiên.

Sau đó ta hỏi Tiết công tử điệu vũ ấy tên là gì?

“Vô thậm!”

Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy Tiết công tử khiêu vũ, không lâu sau, Hậu gia dẫn người mang đi Tiết công tử, từ đó, Tiết công tử tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không có tin tức.

Nương nói ta đúng là một kẻ tình thâm, có lẽ ta đúng thật là thế.

Ta nghĩ một ngày nào đó Tiết công tử có lẽ sẽ trở về, nên luôn lén lút giúp y quét dọn gian nhà.

Tất cả vẫn giống như lúc Tiết công tử đi, quạnh quẽ như vậy, tiêu điều như vậy.

Gặp lại Tiết công tử thì đã là chuyện hai năm sau, vẫn là một thân thanh sam như xưa, mái tóc đen dài tùy ý. Chỉ là Tiết công tử gầy đi, tựa hồ cũng xanh xao hơn rất nhiều.

Không ai dám hỏi y đã đi đâu, cũng không ai đi quan tâm tới tình huống của Tiết công tử.

Tất cả dường như trở về hai năm trước, một gian viện nhỏ, một nam sủng không được sủng, một viên đinh thường thường đến chăm sóc sân vườn.

Thế nhưng tất cả tựa hồ đã đổi thay, chỉ là ta không biết đổi thay ở điểm nào.

Tiết công tử vẫn như xưa mà lẳng lặng nhìn giếng cạn trong viện, vẫn như xưa mà nhìn mây trắng trên bầu trời, vẫn như xưa mà nhìn trăng tròn trong nước.

Vẫn như xưa mà nâng lên khóe môi.

Chân Tiết công tử đã què rồi, tuy rằng nhìn thường thì không biết được, thế nhưng đi nhanh liền phát giác ra, không ai biết vì sao.

Đã từng ngây ngốc hỏi Tiết công tử, có đau không?

Tiết công tử chỉ là ôn nhu mỉm cười, không đau, chỉ là không thể khiêu vũ được nữa.

Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng Tiết công tử rời đi, không hiểu sao luôn cảm thấy đau thương, tựa hồ bóng lưng thanh sắc kia sẽ đột nhiên hóa thành khói xanh mà bay đi.

Những cảm hoài này sau khi được Hậu gia ban thưởng liền tan thành mây khói, về phần vì sao hạ nhân chúng ta lại được ban thưởng, ta chỉ biết là bởi vì Hậu gia được hoàng thượng trọng dụng, tiếp quản binh quyền của tiền nhị hoàng tử, vì sao lại xưng là ‘Tiền’ nhị hoàng tử, đó là vì nghe nói vị hoàng tử không may kia làm mất binh phù, chậm trễ quân cơ, bị hoàng thượng biếm làm thứ dân.

Dù sao có ai thèm quan tâm người nào nắm binh quyền đâu, chỉ cần có phần thưởng là tốt rồi.

Nửa năm sau, Hậu gia lại tới thiên viện, vẫn mang theo người đến như lúc trước, ta biết hắn lại muốn mang đi Tiết công tử.

Ngày đó trời đổ cơn mưa nhỏ, Tiết công tử cười, Hậu gia cúi đầu nhìn Tiết công tử, không biết bọn họ nói gì, bởi vì ta đứng cách đó khá xa.

“Ân, không sao cả ~~” lúc này ta nghe được một câu nói duy nhất, sau đó Tiết công tử chậm rãi đi vào trong mưa, ngày ấy chân Tiết công tử tựa hồ càng khập khiễng hơn trước đây.

Quay đầu nhìn Hậu gia vẫn đang đứng trong phòng, gương mặt tuấn mỹ, vóc người cao gầy, khi đó lần đầu tiên ta được nhìn gần Hậu gia, từ chân đến mặt, đường nhìn dừng lại gương mặt không biểu tình kia, ta không biết vì sao khi ấy ta lại nghĩ vậy, thế nhưng ta nghĩ ta biết, ta biết cảm giác của Hậu gia lúc đó, hắn không muốn.

Cơn mưa ấy rơi trong vài ngày, ẩm ướt dính dính, rất khó chịu.

Thế nhưng ngày vẫn trôi qua như thế, hoa cỏ vẫn lớn như thế.

Một tháng sau, Tiết công tử lại trở về, chỉ là sinh một cơn bệnh nặng. Thân thể y khi ấy, đã suy sụp!

Không ai quan tâm đến một nam sủng không được sủng, cũng giống như những cánh hoa dại sắc tím trong vườn, nhiều, không sao, thiếu, cũng không hề gì.

“Hoa này thật đẹp!” Mỉm cười, Tiết công tử tinh tế nhìn hoa tím trong tay ta, bởi vì trở ngại đến các hoa khác sinh trưởng, ta phải thanh trừ hoa dại này.

“Đây là hoa dại!” Ta rất kỳ quái, vì chưa từng nghe Tiết công tử nói thứ gì đẹp cả.

“Có thể cho ta không?” Khi đó là lần đầu tiên Tiết công tử muốn một thứ từ ta, về sau hồi tưởng lại, đó là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng, khi ấy nhìn tay của Tiết công tử, bỗng nhiên có cảm giác thương tiếc, bàn tay đó rất trắng, thế nhưng lại rất gầy yếu, bàn tay đó rất đẹp, rất có khung xương, thế nhưng đó lại là tượng trưng của mệnh khổ mà ta vẫn thường nghe người khác nói tới.

Sau đó Tiết công tử đem hoa dại này trồng ở ngoài nhà tranh, một mảnh tím nho nhỏ.

Kỳ thực tiểu viện của Tiết công tử chỉ có một căn nhà tranh cùng một tiểu viện hoang tàn cấu thành, trong viện chỉ có một cái giếng cạn, một cây ngân hạnh chưa bao giờ kết quả, sau đó lại thêm một vườn hoa màu tím.

Từ sau khi Tiết công tử bắt đầu trồng loại hoa tím này, lại có thêm một nơi để xuất thần. Có lúc nghe thấy Tiết công tử đang tự nói điều gì đó, về phần những lời đó rốt cuộc là gì, ta chưa từng tỉ mỉ nghe được, chỉ nghe một vài câu nhỏ mà thôi.

“~~ nếu như ta trồng được một vạn đóa, mong muốn nguyện vọng của ngươi có thể được thực hiện ~~ ngươi có vui hay không? ~~”

Ta không biết ngươi trong miệng Tiết công tử là ai, thế nhưng ta biết, Tiết công tử yêu người ấy!

Sau đó quý phủ có đại sự, đây cũng là đại sự của vương triều, đó chính là Hậu gia cưới “Thuận công chúa” làm vợ, Thuận công chúa là đệ nhất công chúa đương triều, ôn nhu hiền lành, nghe nói Hậu gia đã sớm thích vị công chúa này rồi, hơn nữa tựa hồ Thuận công chúa cũng rất thích Hậu gia chúng ta, nga, không, phải nói là “Tử Thụy Vương gia”, hình như là Hậu gia có công bắt được phản tặc, được hoàng thượng ban cho xưng hào Vương gia.

Ngày đại hôn, quý phủ dị thường náo nhiệt, mỗi người bận đến nỗi hận không thể mọc thêm một cánh tay.

Mới sáng thì hết đại quan này đến đại quan kia tới chúc mừng, nơi nào trong quý phủ cũng là hỉ tự đỏ thẫm, nhớ kỹ khi đó ta còn nhờ nha đầu Tiểu Hỉ của Vương gia dẫn đi xem tân phòng, thật là đẹp a, nến đỏ rất lớn, hương khí đầy gian phòng, ngay cả trên giường cũng rải lên mười ba cánh hoa trà quý giá, vô cùng đẹp luôn, nếu không phải Tiểu Hỉ lôi kéo ta đi nhanh, ta còn muốn ở lại nhìn thêm chút nữa!

“Tiểu Hỉ, ta làm ra gian phòng như vậy không được, nhiều nhất cũng chỉ là hoa trà bình thường cho ngươi rải thôi!” Nhớ là khi đó ta sờ cằm nói một câu, Tiểu Hỉ mắc cỡ đánh ta một trận, có điều, hi hi hi, không đau!

Đúng ngọ, tân nương vào cửa, khăn che đỏ thẫm, xiêm y rồng bay phượng múa đỏ thẫm, ánh mặt trời rọi lên những tia sáng trên người.

Vương gia lúc ấy cười rất rực rỡ, cũng phải thôi, nghe người ta nói, Vương gia từ nhỏ đã muốn cưới Thuận công chúa rồi, vốn nghĩ rằng cưới không được nữa chứ, nếu không phải bắt được phản tặc Tần vương, Thuận công chúa này đã là của người ta.

Dây pháo, chiêng trống, mọi người huyên náo ồn ào ~~ đầy rẫy trong vương phủ, mỗi người đều ca ngợi đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, ta cũng thấy bọn họ rất xứng.

Còn nhớ khi đó khóe mắt nhìn thoáng một góc không ai chú ý, nhưng thấy được Tiết công tử.

Hôm nay y không mặc thanh sam nữa, mà là một bộ trường sam đỏ thẫm, không tươi đẹp như y phục của tân nương, không đỏ như y phục của tân nương, ai dám nói không đúng, bộ hồng sam đó vừa nhìn liền biết đã tẩy đến nhạt đi màu sắc, thế nhưng lần đó ta mới phát hiện, kỳ thực Tiết công tử mặt y phục sắc đỏ cũng không khó nhìn.

Y đang nhìn ai? Ta không biết, tựa hồ là Thuận công chúa, tựa hồ là Vương gia, tựa hồ là ai cũng không nhìn, ta chỉ là giật mình, không nghĩ rằng Tiết công tử sẽ ra khỏi thiên viện kia.

Khi đó không có mừng vui, nhưng ta rõ ràng nhìn thấy nụ cười ở khóe môi Tiết công tử, vẫn là nhàn nhạt như xưa, trên mặt tựa hồ có gì đó lấp lánh, xa quá nên nhìn không rõ, cũng không lưu ý tới, chỉ là lúc đó ta vẫn còn nhớ đã nhìn rõ được đóa hoa dại sắc tím trên tay y.

Thực ra kể từ ngày nhận thức Tiết công tử, ta không biết Tiết công tử thích ai, đã từng hỏi Tiết công tử có thích Vương gia không.

“Hoa dại có xứng nở trong ngự hoa viên hay không?” Khi đó lần đầu tiên ta biết được Tiết công tử kỳ thực là một người đáng thương, rõ ràng đã yêu, nhưng không có tư cách để yêu.

Về sau Tiết công tử lại trồng hoa tím một nơi khác, sinh hoạt cứ như vậy mà trôi qua.

Thời gian hai năm rất bình tĩnh, Thuận công chúa kia đã từng tới phiền phức Tiết công tử, khi đó ta mới biết, thì ra Thuận công chúa xinh đẹp ôn nhu kia cũng rất là kinh khủng.

Ta nhớ kỹ hôm ấy khí trời rất tốt, tốt đến không chịu nổi, giá như mùa hè mà có mưa xuống sẽ tốt biết mấy.

Ta nhìn thấy Thuận công chúa đang mang thai đi tới thiên viện của Tiết công tử, phía sau theo rất nhiều người.

Ta không biết ai nói gì, chỉ biết là Thuận công chúa muốn Tiết công tử uống thứ gì đó trong cái bát viền vàng kia.

Khi ấy Tiết công tử vẫn là mỉm cười như xưa, chỉ là ta cảm giác trong nụ cười ấy có châm chọc, có thê lương.

Ta biết đây không phải chuyện bình thường, ta biết Vương gia sẽ không đối với Tiết công tử như vậy, cho dù Vương gia không yêu Tiết công tử, ta biết, thế nhưng ta vì sao lại biết?

Ta cũng không rõ ràng lắm!

Ta chỉ biết ta phải nói cho Vương gia, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Sự thực không ngoài ta dự liệu, ta biết Vương gia quan tâm Tiết công tử, bởi vì Vương gia chạy đi còn nhanh hơn ta, thậm chí còn chật vật hơn ta, không còn uy nghiêm như bình thường, không còn nghiêm túc như mọi khi, chỉ có lo lắng.

Chỉ là tất cả đã chậm, dược đã uống, cho dù Vương gia đã rút ra một phần lớn dược, nhưng vẫn là đã chậm.

Tiết công tử điếc.

Mà Thuận công chúa cũng bị Vương gia khiến cho hoảng sợ, sinh non, sau khi tiểu vương gia ra đời thì chuyện này cũng không giải quyết được gì nữa.

Tiết công tử sau khi bị điếc thì không nói gì cả, không nhìn ánh trăng, không vọng giếng cạn, chỉ là lẳng lặng trồng hoa tím của y, khi nghe được thanh âm của Tiết công tử, đó cũng là lúc hoa nở.

Năm thứ ba ta cưới Tiểu Hỉ, ta nhớ kỹ lúc ấy, Tiết công tử cho ta một khối noãn ngọc cùng một câu nói

“Đừng~ phụ~ nàng~!” Bởi vì đã lâu không mở miệng, thanh âm của Tiết công tử bắt đầu run, bắt đầu không lưu loát, nhưng ta biết Tiết công tử mong muốn đem hy vọng của y ký thác trên người ta cùng Tiểu Hỉ.

Còn nhớ lúc ấy Tiết công tử đã cười rất đẹp.

Thuận công chúa cũng trở về nhà nương gia, chủ mẫu kinh khủng đã rời đi, hạ nhân như chúng ta cũng dễ dàng.

Đột nhiên có một ngày, Tiết công tử gọi ta nghe y hát, bởi vì y nghe không được.

Khi đó ta mới biết, Tiết công tử đã từng là một vũ quan tương đối nổi danh ở kinh thành, hát khiêu vũ đánh đàn đều là hạng nhất.

Một tháng sau, Tiết công tử mỗi ngày đều hát, thổi tiêu, đánh đàn, ta mỗi ngày đều nghe, không biết vì sao, cho dù Tiết công tử không nghe được, thế nhưng hát chưa từng lạc âm, thậm chí rất êm tai, khiến người khác bình tĩnh, chỉ là buổi tối đi ngang qua nghe thấy, lại mơ hồ chứa đựng thê lương.

Ngày đó, Tiết công tử đưa ta một bức tranh, một tờ giấy, chữ trên giấy ta xem không hiểu, bức tranh thì cuộn lại không thể thấy. Thế nhưng ta biết Tiết công tử nhờ ta giúp y bảo quản, ra dấu gọi ta một tháng sau mở ra xem, sau đó thì cho ta rời đi.

“Ân, không sao cả!” Đây là lần cuối cùng ta nghe Tiết công tử nói, ta biết khi ta rời khỏi sân thì có người đi vào, về phần người đó là ai, ta không muốn biết, cũng không có người muốn ta biết. Chỉ là ta nghĩ, khi ấy có lẽ là Tiết công tử đang cười, có lẽ là vậy.Hôm ấy là Trung thu, ta cùng Tiểu Hỉ lần đầu ăn bữa cơm đoàn viên, chỉ là thỉnh thoảng lại nghĩ tới không biết Tiết công tử làm sao rồi.

Hôm sau bước vào thiên viện, người đã không còn, chỉ có một bàn thức ăn cùng hai chén rượu trống, còn có cánh hoa sắc tím rải trên giường.

Ta biết, Tiết công tử sẽ không trở về.

Từ nay về sau đã không còn trông thấy Tiết công tử một thân thanh sam, vị nam sủng từng trồng hoa tím kia nữa.

Sau đó ta mới biết, Thuận công chúa không phải về nhà nương gia, là bị người khác bắt đi, mà Tiết công tử thì đã chết.

Sau đó, Thuận công chúa trở về, tất cả hồi phục như trước, không ai nhớ tới Tiết công tử, vì Tiết công tử chưa từng vào được Vương phủ.

Thế nhưng, ta biết có một người sẽ nhớ rõ Tiết công tử, vì thiên viện an tĩnh kia vẫn có người đến, từng góc một không có chút điểm bụi, buổi tối còn có thể nghe được tiếng đàn cùng tiếng tiêu trong phòng Tiết công tử.

Thơ cùng bức họa của Tiết công tử ta không còn nhìn thấy, vì đã bị Vương gia cầm đi.

Ta không biết bên trong rốt cuộc có gì, ta chỉ biết là sự bi thương của Vương gia khi nhìn lá thư ấy.

Ta biết, Vương gia yêu Tiết công tử.

Ta biết.