Ẩn Long

Chương 44: 44: Tình Cờ Bắt Gặp





“Mẹ…”
Trông thấy mẹ mình đối xử với Trần Viễn như vậy, trong lòng của Tiêu Hân Hân cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất thời nhịn không được kêu lên một tiếng.

Nhưng đúng vào lúc này, Tiêu Lộ Lộ lại đột nhiên mở miệng xen ngang.

“Chị hai, đối với loại người vô dụng như anh ta, thì mẹ làm như vậy đã rất nhân từ rồi.

Hơn nữa, chị không phải đang muốn ly hôn với anh ta hay sao? Sớm hay muộn gì, anh ta cũng phải xéo ra khỏi cái nhà này.

Thế nên, chị đừng quan tâm với anh ta làm gì cho tốn công.”
Theo Tiêu Lộ Lộ nhìn thấy, chị gái của mình mấy ngày gần đây hơi có phần quan tâm quá mức đến Trẩn Viễn.

Thế nên, vì tránh xảy ra chuyện gì bất trắc Tiêu Lộ Lộ quyết định phải lên tiếng nhắc nhở chị gái của mình một phen.

Thế nhưng, lời này của Tiêu Lộ Lộ vừa mới nói ra khỏi miệng, Tiêu Hân Hân ngay lập tức phẫn nộ, trừng mắt nhìn lấy em gái của mình.

“Lộ Lộ, xin lỗi anh rể của em ngay lập tức!”
“Cái gì?”
Nghe được lời này của Tiêu Hân Hân nói ra, ngay cả bà Nhu lẫn Tiêu Lộ Lộ đều không thể nào tin được, đồng thanh hô lên.

Nhưng mà, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, nhất quyết phải để cho em gái của mình xin lỗi Trần Viễn mới thôi.

Thấy thế, bà Nhu mới khó chịu, nói ra: “Hân Hân, con đang làm cái gì vậy? Tại sao lại muốn em gái của con phải xin lỗi cậu ta? Con cũng biết rõ cái nhà này không cần loại người ăn không ngồi rồi giống như cậu ta.

Nếu con còn muốn có kết quả với thằng Kiệt, thì phải mau mau quyết định ly hôn với cậu ta đi, mẹ cũng không muốn nhìn thấy cái thứ vô dụng như vậy xuất hiện ở trước mặt mình.”
Đến lúc này, Tiêu Hân Hân rốt cuộc cũng không có cách nào nhẫn nhịn được nữa.

Cô tức giận đặt đũa xuống bàn.

Sau đó, cô đứng bật dậy, nhìn lấy mẹ và em gái của mình, nói.

“Mẹ, nếu như hôm nay Lộ Lộ không chịu xin lỗi anh Viễn, thì con sẽ thu lại toàn bộ thẻ ngân hàng và chìa khóa xe của nó.

Hơn nữa, chuyện hôn nhân của con kể từ bây giờ trở đi mẹ cũng không cần thiết phải xen vào.


Nếu không, con sẽ tự mình dọn ra ngoài ở.

Đồng thời, số tiền mỗi tháng con gửi cho mẹ và em gái sẽ tự động cắt giảm một nữa.”
Nói xong, ánh mắt của Tiêu Hân Hân gắt gao nhìn chằm chằm về phía em gái của mình.

“Chị hai...”
“Mẹ!”
Nhất thời, Tiêu Lộ Lộ không khỏi lộ ra dáng vẻ lúng túng, nhìn về phía bà Nhu để cầu cứu.

Thấy thế, bà Nhu mới mở miệng lên tiếng.

“Hân Hân…”
Thế nhưng, lời này của bà Nhu vừa mới nói ra, Trần Viễn đã đứng dậy, nhìn lấy Tiêu Hân Hân và hai mẹ con nhà họ Tiêu, nói.

“Được rồi, không cần phải tranh cãi nữa.

Tôi tự mình đi ra ngoài ăn sáng cũng được.”
Trong lòng Trần Viễn mặc dù cảm thấy thật sự không thoải mái.

Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh cũng không muốn để cho bầu không khí trong nhà họ Tiêu trở nên căng thẳng.

Kỳ thật, nếu như không có hành động của Tiêu Hân Hân lúc nãy, đứng ra nói giúp cho anh.

Thì có lẽ, Trần Viễn đã trực tiếp bão nổi, tự mình dọn đi ra ngoài.

Hơn nữa, anh còn sẽ dạy dỗ cho hai mẹ con bọn họ một trận nên thân.

Thế nhưng, Tiêu Hân Hân đã lên tiếng nói giúp, anh cũng không muốn để cho cô rơi vào trong tình huống khó xử.

Tất nhiên, chủ yếu nhất là, vừa rồi anh có nhận được tin nhắn của Lưu Thục Hiền, muốn mời anh ra ngoài ăn sáng.

Thế nên, ngay khi ánh mắt của ba mẹ con nhà họ Tiêu bắt đầu đổ dồn về phía anh.

Trần Viễn đã tự mình đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.


Mà lúc này, tâm tình của Tiêu Hân Hân cũng rất kém cỏi.

Cô nhìn lấy mẹ và em gái, sau đó thất vọng lắc đầu, nói ra.

“Mẹ, con đã ăn xong rồi.

Lát nữa, mẹ tự mình đón xe đi đến bệnh viện một mình đi.

Con đột nhiên có việc, muốn đi đến công ty một chút.”
Nói xong, cũng không để cho bà Nhu kịp lên tiếng đáp lại, Tiêu Hân Hân đã tự mình bước nhanh ra ngoài, đi về phía nhà xe.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cả bà Nhu lẫn Tiêu Lộ Lộ đều không khỏi tối đen lại.

“Mẹ, con cảm thấy chị hai dạo này rất lạ.

Con sợ là…”
Lời của Tiêu Lộ Lộ còn chưa có nói hết, âm thanh của bà Nhu đã vang lên, cắt ngang.

“Sợ là cái gì? Chỉ dựa vào cái thằng vô dụng đó, cũng muốn lưu lại ở rể trong nhà họ Tiêu của chúng ta được hay sao? Lộ Lộ, lát nữa con xuống dưới lấy xe, chở mẹ đến bệnh viện thăm anh Thiếu Kiệt.

Mẹ muốn nhìn xem, lại là tên khốn kiếp nào dám hành hung con rể tương lai của mẹ.”
“Mẹ, lát nữa con có hẹn với bạn đi ra ngoài rồi.

Nếu như mẹ muốn đi, tự mình thuê xe đến đi đi.”
“Con…”
Lần này, hai mắt của bà Nhu không khỏi trợn trừng lên, nhìn lấy con gái của mình.

Thế nhưng, Tiêu Lộ Lộ lại chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mẹ mình một chút nào.

Con bé hết sức thản nhiên, ăn lấy phần thức ăn sáng của mình.

Sau đó, con bé tỏ ra cực kỳ vội vàng, chạy vọt lên trên lầu, chuẩn bị thay đổ để đi ra ngoài.


Lúc này, ở bên trong nhà để xe của gia đình họ Tiêu, Trần Viễn đi ở phía trước, còn Tiêu Hân Hân chạy theo, dừng lại ở phía sau lưng của anh.

Vừa thấy Trần Viễn xoay người nhìn lại, vẻ mặt của Tiêu Hân Hân không khỏi lộ ra dáng vẻ áy náy, nhìn lấy anh, rồi nói.

“Xin lỗi!”
Nghe Tiêu Hân Hân nói ra lời này, nhất thời vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra sững sờ.

Kỳ thật, chuyện ở trong nhà họ Tiêu Trần Viễn đã rất quen thuộc.

Trước đây, không chỉ hai mẹ con Tiêu Lộ Lộ tỏ ra chán ghét đối với anh, ngay cả Tiêu Hân Hân cũng rất xem thường anh.

Chỉ có điều, trong khoảng thời gian gần đây, Trần Viễn liên tục trợ giúp cho Tiêu Hân Hân giải quyết những khó khăn ở trong công ty.

Hơn nữa, chuyện xảy ra ở trong khách sạn, cũng để cho Tiêu Hân Hân đối với Trần Viễn có một chút dao động.

Chính vì thế, trong lúc bất tri bất giác ấn tượng của Tiêu Hân Hân đối với Trần Viễn trở nên thay đổi rất nhiều.

Thế nhưng, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến ý định ly hôn của cô đối với anh.

“Không có việc gì, chuyện này tôi đã quen thuộc.

Nếu cô không có việc gì, vậy tôi xin phép đi làm trước đây.

Sáng nay tôi muốn đến công ty sớm.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không tiếp tục lưu lại ở đây, trực tiếp mở ra cửa xe, dự định lái xe rời khỏi chỗ này.

Thế nhưng, không biết Tiêu Hân Hân lại suy nghĩ như thế nào.

Cô đột nhiên đi vào phía sau, chui vào trong xe ô tô của anh.

Ngay sau đó, Tiêu Hân Hân đột ngột nói ra.

“Vậy anh cũng chở tôi đến công ty sớm đi.

Hôm nay, tôi muốn mời anh một bữa ăn sáng.”
Nhất thời, động tác của Trần Viễn không khỏi khựng lại, ánh mắt lộ ra có chút khó tin, nhìn về phía Tiêu Hân Hân.

Bị Trần Viễn nhìn mình như vậy, trên mặt của Tiêu Hân Hân nhất thời lộ ra mấy phần ửng đỏ.

Thế nhưng, cô rất nhanh liền phản ứng lại, trừng mắt nhìn lấy anh.


“Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tôi chỉ muốn mời anh một bữa ăn sáng thôi, xem như là tôi cảm ơn anh giúp đỡ mấy hôm nay đi!”
Lời này của Tiêu Hân Hân vừa nói ra, vẻ mặt của Trần Viễn càng thêm quái dị.

Kỳ thật, vừa rồi anh chẳng hề có chút suy nghĩ gì.

Anh chỉ cảm thấy ngạc nhiên, có phải Tiêu Hân Hân đã uống lộn thuốc gì rồi hay không.

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Hân Hân mở miệng ra mời anh một bữa ăn, mặc dù nó chỉ là một bữa ăn sáng.

Thế nhưng, sau một hồi nét mặt của Trần Viễn liền trở nên cực kỳ khó coi.

Lúc này, Lưu Thục Hiền đột nhiên gọi qua Zalo, để cho Trần Viễn không biết phải hồi đáp như thế nào.

“Sao thế? Giờ này ai lại gọi điện cho anh? Nếu như anh bận, có thể chở tôi đến công ty trước.

Sau đó, anh cứ đi làm việc riêng của mình đi.”
Dường như phát hiện ra được dáng vẻ khó coi của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân từ phía sau lưng của anh đột nhiên vang lên.

Chỉ có điều, giọng điệu của cô lúc này truyền đến trong tai của Trần Viễn luôn có một chút cảm giác là lạ.

Nhất là, thông qua tấm kính chiếu hậu gắn ở trên xe, Trần Viễn còn thấy hai đầu lông mày của Tiêu Hân Hân hơi khẽ nhăn lại một cái.

Mặc dù lần đầu được Tiêu Hân Hân mời đi ăn sáng, để cho tâm tình của Trần Viễn hơi có một chút kích động.

Nhưng thông qua suy nghĩ một hồi, Trần Viễn vẫn làm ra quyết định, chở Tiêu Hân Hân đến công ty trước, sau đó đi đến chỗ hẹn với để gặp Lưu Thục Hiền.

Nhưng Trần Viễn sẽ không ngờ đến là, lúc này Lưu Thục Hiền lại đứng ở trước cổng công ty, để chờ Trần Viễn xuất hiện.

Ngay khi chiếc xe của Trần Viễn dừng lại ở trước công công ty, Tiêu Hân Hân còn chưa kịp từ bên trong bước xuống, Lưu Thục Hiền đã từ phía trước chạy đến, đưa tay phất phất lên, ra hiệu cho Trần Viễn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi khẽ biến một cái.

Mà nét mặt của Tiêu Hân Hân cũng trở nên cực kỳ đặc sắc.

Tất nhiên, Lưu Thục Hiền hoàn toàn không biết tất cả những chuyện này.

Cô chỉ cho rằng, Trần Viễn vì nhìn thấy mình đứng đợi ở đây nên tỏ ra ngạc nhiên mà thôi.

“Anh Viễn, tôi ở chỗ này!”.