Ẩn Long

Chương 7: 7: Bằng Chứng





“A… thằng khốn… mày dám đánh tao… mày dám đánh tao…”
Trên mặt liên tục bị nắm đấm của Trần Viễn vung tới, khiến cho âm thanh của Lý Tiến trở nên không được rõ ràng.

Thế nhưng, bộ dáng của hắn lại chẳng hề sợ hãi chút nào.

Ngược lại, khuôn mặt của Lý Tiến càng thêm dữ tợn.

“Mẹ nó, nếu như bây giờ không phải là thời đại pháp chế, tao đã đem mày đi thiến rồi!”
Trong miệng phun ra một câu chửi tục, nắm tay của Trần Viễn vẫn không có ý định dừng lại.

“Anh… anh đừng có đánh nữa… sẽ… sẽ chết người đó…”
Lúc này, âm thanh lo lắng của Tiêu Hân Hân đột nhiên vang lên, khiến cho động tác của Trần Viễn không khỏi ngừng lại.

Quả thật, bộ dáng lúc này của Lý Tiến hơi có phần, dọa người.

Dù là Trần Viễn, anh cũng cảm thấy có chút thương hại, đem khuôn mặt đã sưng vù như một cái đầu heo của Lý Tiến vỗ vỗ lên vài cái.

Lúc này, Trần Viễn mới hài lòng, gật đầu đứng dậy.

“Được rồi, tạm tha cho hắn một mạng!”
Thế nhưng, lúc nhỏm người đứng lên.

Không biết là vô tình hay cố ý, ánh mắt của Trần Viễn lại liếc nhìn về phía ngã ba, ngay chỗ ngang eo, dưới hông của Lý Tiến nhếch mép cười lên một tiếng.

“Thế nhưng, chỗ này vẫn nên điều chỉnh lại một chút thì sẽ tốt hơn.”
Nói xong, Trần Viễn vung chân lên, đạp xuống một cái thật mạnh.


Mặc dù cú đá này của anh vẫn còn lưu lực, nhưng Lý Tiến lại đau đến trợn trừng hai mắt, bộ mặt không thể nào tưởng tượng ra được.

Vừa rồi, dường như hắn đã nghe được âm thanh của tiếng trứng vỡ.

“A… thằng khốn… tao nhất định sẽ giết chết mày!”
Ôm lấy đũng quần, trong miệng của Lý Tiến phát ra âm thanh như heo bị chọc tiết.

Hai hàng nước mặt ở trên khuôn mặt của hắn cũng không cách nào tự chủ được, trào ra như thác đổ.

“Đi, chúng ta trở về thôi!”
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lý Tiến, trên khuôn mặt của Trần Viễn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.

Nhưng ngay lúc anh muốn đem Tiêu Hân Hân rời đi, âm thanh của Lý Tiến lại đột nhiên vang lên.

“Bọn mày hãy chờ đấy, tao nhất định sẽ khiến cho chúng mày ngồi tù!”
“Phi, anh đang hù ai đấy hả? Vừa rồi nếu như không phải là tôi xuất hiện kịp lúc, bạn tôi đã bị anh làm nhục.

Nếu anh dám tố cáo tôi tội đánh người, tôi cũng sẽ đem chuyện anh cưỡng hiếp cô ta báo cho cảnh sát!”
Nghe được lời đe dọa của Lý Tiến, bước chân của Trần Viễn lúc này không khỏi ngừng lại, ánh mắt như điện, nhìn thẳng về phía hắn ta.

Nhưng lúc này, Lý Tiến lại chẳng lộ ra một chút lo lắng hay sợ hãi nào.

Ngược lại, trên khuôn mặt sưng húp của hắn còn lộ ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.

“Ai nói là tôi cưỡng hiếp cô ta? Rõ ràng là cô ta đã tự nguyện theo tôi vào phòng.

Nếu cậu không tin, có thể nhờ bên khách sạn mở camera giám sát ra xem.”
Nghe được lời này của Lý Tiến nói ra, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi cứng lại.

Đồng thời, ánh mắt của anh khẽ nhìn về phía Tiêu Hân Hân.

Lúc này, tinh thần của Tiêu Hân Hân đã phục hồi không ít.

Nghe được mấy lời trò chuyện của hai người bọn họ, cô cũng có phần nổi giận, chỉ tay về phía Lý Tiến mắng.

“Ai nói là tôi tình nguyện theo anh vào phòng? Anh rõ ràng là đang lợi dụng, muốn chiếm hữu tôi.”
Mặc dù lời nói của Tiêu Hân Hân nghe có vẻ rất tức giận.

Nhưng ai cũng nhìn ra được, bản thân của cô lúc này đã có phần chột dạ.

Dù sao, sự thật chính là những gì mà Lý Tiến vừa nói.

Thậm chí, hành động của hai người lúc đó còn có mấy phần thân mật.

Tất nhiên, đây là Tiêu Hân Hân vì mục đích cá nhân của mình, thế nên mới giả vờ đối xử với Lý Tiến như vậy mà thôi.

Cô cũng không hề nghĩ tới, tên Lý Tiến này lại manh động như vậy.


Còn chưa bàn đến chuyện ký hợp đồng, đã muốn ra tay với cô.

Trong lúc Tiêu Hân Hân còn chưa biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Lúc này, thân hình của Trần Viễn đột nhiên chuyển động.

Anh nhanh chân đi về phía Tiêu Hân Hân.

Sau đó, anh dùng một lực khá mạnh, trực tiếp đem Tiêu Hân Hân ném ở trên giường.

“Anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra?”
Trong lòng mang theo mấy phần hốt hoảng, Tiêu Hân Hân không khỏi nổi giận quát ầm lên.

Nhưng Trần Viễn giống như không hề nghe thấy.

Anh rất thản nhiên lấy điện thoại của mình cầm ra ngoài, sau đó hướng về phía bộ dáng nhếch nhác, quần áo hơi có phần xốc xếch của Tiêu Hân Hân liên tục chụp lên mấy tấm hình.

Sau đó, anh lại từ trong túi quần lấy ra một gói thuốc nhỏ.

Đây là gói thuốc mà trước đây Lý Tiến từng dùng, để bỏ vào trong ly rượu đưa cho Tiêu Hân Hân uống.

Khi đó, Lý Tiến tùy tiện ném nó ở trong thùng rác, Trần Viễn đem nó nhặt để trong người, mục đích cũng chỉ muốn cảnh cáo Tiêu Hân Hân, nhắc nhở cho cô không nên tới gần Lý Tiến mà thôi.

Nhưng lúc này, anh không nghĩ đến mình sẽ dùng nó, đem ra đối phó với Lý Tiến.

Nằm dưới mặt đất, nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi biến đổi.

“Mày muốn làm gì?”
Lý Tiến tất nhiên là có thể nhận ra, gói thuốc trên tay của Trần Viễn, chính là gói thuốc mà mình đã vứt đi ở trong khách sạn.

“Làm gì? Tất nhiên là tạo bằng chứng, tố cáo anh.”
Trần Viễn đáp một cách vô cùng thản nhiên.

Cho đến lúc này, Tiêu Hân Hân mới biết được mục đích thật sự của Trần Viễn.


Thế nhưng, cô đối với hành động vừa rồi của anh, trong lòng vẫn mang theo mấy phần bất mãn.

“Hừ, cho dù mày làm như vậy, cũng không thể nào khẳng định tao đã làm chuyện đó với cô ta?”
Ngoài miệng Lý Tiến vẫn cố nói cứng.

Nhưng thông qua ánh mắt của hắn, Trần Viễn có thể thấy được, trong lòng kẻ này đã có phần hoảng sợ.

“Thật sao? Vậy nếu như tôi đem toàn bộ bằng chứng vừa rồi, cùng với hình ảnh của cô ta ở trong bộ dáng như vậy đưa đến đồn cảnh sát.

Lúc đó, anh nói là bọn họ sẽ tin hai người chúng tôi, hay vẫn là tin lời nói của anh?”
Đến lúc này, Lý Tiến đã không cách nào có thể bình tĩnh được nữa.

Mặc dù hắn có người chống đỡ ở phía sau lưng, nhưng nếu chuyện này để lộ ra ngoài.

Hắn không chỉ bị mất mặt, sợ rằng giải quyết cũng cực kỳ rắc rối.

Thế nên, Lý Tiên lúc này cực kỳ tức giận đứng bật người dậy, chỉ tay về phía Trần Viễn nói ra.

“Được lắm, tao đã nhớ kỹ mặt mày.

Lần sau, nếu như còn để cho tao nhìn thấy, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Nói xong, Lý Tiến cũng không có lưu lại lâu, liền trực tiếp dẫn theo hai tên vệ sĩ vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy, đi xuống dưới lầu.

Thấy như vậy, Tiêu Hân Hân không khỏi gấp, vội vàng chạy tới, níu lấy tay của Lý Tiến, nói ra.

“Anh muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa có ký xong hợp đồng.”.