Ăn Mày Tu Tiên

Chương 183: C183: Tiếng hét kinh thiên động địa




Cũng may là, trực thăng của nhà họ Vương đều có hệ thống định vị, hiện tại ba người đang tiến gần hơn đến chỗ em trai.

Cô ấy không biết tại sao phi công lại đưa em trai đi về hướng Tây Bắc, cũng không biết em trai đang nghĩ cái gì.

Chờ đến khi gặp mặt sẽ biết được tất cả.

'Từ sáng sớm, toàn bộ binh lính trong quân khu đã khẩn trương tập trung tại quảng trường.

Vương Nhạc Hạo khoanh tay đi lên đài cao, lông mày kiếm lạnh lùng nhướng lên, ánh mắt quét qua 450 ngàn quân.

Phía sau ông, mười lăm vị tông sư đứng thành hai hàng, vẻ mặt của hơn mười vị quan chức cấp cao của quân khu đều trở nên nghiêm nghị.

“Mọi người!”

Giọng nói của Vương Nhạc Hạo được khuếch đại rõ ràng, lọt vào tai mọi người.

“Là đàn ông của Hoa Hạ, không sợ bị thương, không sợ chết!”

“Mọi người là quân nhân, đứng trên biên giới lãnh thổ Hoa Hạ, mỗi lần rút lui, chính là nhường một phần lãnh thổ của mình!”

“Nước mất nhà tan. Nước E tham vọng xâm lược Hoa Hạ, chúng ta phải làm sao đây!”


“Giết! Giết! Giết!” Hơn 400 ngàn binh lính vung tay gào lên.

Tiểu Lưu cũng có mặt trong đám người, do thiếu nhân lực nên bị điều động ra tiền tuyến.

Lời nói của Vương Nhạc Hạo dường như tiếp thêm động lực cho mọi người. Lúc này, máu trong người anh ta sôi sục, toàn thân hưng phấn. “Giận dựng tóc gáy. Đứng tựa lan can...”

Hơn 400 ngàn quân lính, do Vương Nhạc Hạo chỉ huy, đồng thanh đọc Mãn Giang Hồng.

Tiếng hét kinh thiên động địa, có thể phá vỡ núi sông!

Sau khi tất cả những người lính trở lại nhiệm vụ của mình, một trận chiến lớn sắp bắt đầu.

“Chiến!” Sau một tiếng hét lớn, còi tấn công được thổi lên. Những người lính theo chỉ thị của Vương Nhạc Hạo tiến vào chiến trường.

Cùng lúc đó, binh lính nước E cũng bước vào chiến trường, máy bay, xe tăng, tên lửa, đạn pháo tầm xa... đều tham gia vào trận chiến.

Khắp nơi tràn ngập tiếng đạn, tiếng hét vang tận trời.

'Trên mặt trận, bốn người đàn ông trong trang phục kỳ lạ lao vào chiến trường Hoa Hạ.

Thoải mái né tránh đạn và đạn pháo với tốc độ đáng kinh ngạc.

Chỉ thấy người đàn ông tóc đỏ trong số đó tùy ý vung tay, một quả cầu lửa lớn lao về phía đám đông.

Trong phút chốc, hơn chục binh sĩ bị ngọn lửa nuốt chửng, giữa những tiếng kêu đau đớn, các binh sĩ đần mất mạng.

“Bruce, có dám so với tôi xem ai giết được nhiều người hơn không?” Người đàn ông tóc vàng nói với người đàn ông tóc đỏ.

“Được, ai sợ ai chứ?”

Bruce lại tấn công, mỗi lần tấn công đều giết chết rất nhiều người... Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo chăm chú nhìn bốn người.

Vạn tông sư ở bên cạnh giải thích với ông.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..


Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Bốn kẻ này đều là dị năng giả cấp S của nước E, người tóc đỏ tên là Bruce, có thuộc tính lửa.”

“Người đàn ông tóc vàng tên là Adam, là dị năng giả thuộc tính sấm sét.” “Người đàn ông cao lớn bên cạnh tên là Austin, dị năng giả thuộc tính thổ.”

“Người cuối cùng tên là Arthur. Gã cũng là người sử dụng thuộc tính lửa, nhưng gã mạnh hơn Bruce, có thực lực tông sư hậu kỳ.”

Nghe Vạn tông sư giải thích, Vương Nhạc Hạo gật đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho bốn vị tông sư nghênh chiến.

Những tông sư còn lại tiếp tục đợi lệnh, chuẩn bị đối phó với những dị năng giả có thể bất ngờ xuất hiện khác.

Trong chiến trường hỗn loạn, Tiểu Lưu ôm súng run rẩy trong chiến hào.

Giờ phút này, anh ta đột nhiên nhớ nhung những ngày tháng chạy trốn cùng cậu chủ, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng không thể chết được.

Xoetl Tiểu Lưu nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một chiếc máy bay chiến đấu bất ngờ thả một quả đạn pháo giữa không trung.

Quả đạn pháo hình bầu dục dần dần phóng to trong đồng tử của anh ta.

Lúc này, anh ta như nhìn thấy ông nội đã mất hàng chục năm đang vẫy tay chào anh ta.


Chạy trốn cũng đã muộn, anh ta từ từ nhắm mắt lại, hy vọng cái chết của mình sẽ không quá đau đớn...

Đột nhiên, một tia sáng vàng lóe lên.

Bùm!

Một giây, hai giây, ba giây...

Tiểu Lưu mở to đôi mắt nhắm nghiền, ngơ ngác mò mẫm khắp người.

“A, tôi chưa chết ư? Đạn pháo đâu rồi?”

'Trên không trung giữa chiến trường.

Một thanh phi kiếm từ xa bay đến, nổ tung.

Cuối cùng, Kim Ô chậm rãi quay lại trong tay Tiểu Kha. Cậu chớp mắt, kinh ngạc mở miệng.

“Sao anh Tiểu Lưu lại lén chạy đến đây rồi?”