Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 7: Chương 7





Cố Duệ Thành giúp bài biện trên bàn một chút, Tử Ngôn bước tới đặt tấm ảnh lên chính giữa.

Sau đó lại từ vali lấy ra chiếc cúp cậu vừa đạt được, định là sẽ tạo bất ngờ cho anh, giờ thì hay rồi, cậu còn bất ngờ hơn nữa.
Anh thấy cậu sau khi đặt di ảnh lên cứ đứng yên ở đó, nên nắm lấy tay kéo cậu đến sofa bên cạnh.

Tử Ngôn cũng không phản kháng, thuận theo anh ngồi xuống ghế.
Cố Duệ Thành đưa bức thư cho cậu, Tử Ngôn cầm lấy nhưng chần chừ không mở ra xem.

Cậu sợ, sợ bên trong là những bí mật mà cậu đã không để ý đến, sợ nó là hệ quả của sự ngây thơ của cậu, sợ Tử Thanh sẽ nói những lời buồn đau và sợ cả sự thật bên trong nó.
Nhưng rốt cuộc, Tử Ngôn vẫn mở nó ra.
"Tử Ngôn à, chào em, hiện tại có phải em đang khóc không? Anh xin lỗi, là bản thân anh ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng tin anh đi, anh đã rất cố gắng vượt qua nó, đánh bại nó, giống như khi em cho anh xem trận đấu của em vậy.

Nhưng anh nhận ra, bản thân không được mạnh mẽ như vậy.

Cho dù anh đã cố gắng làm vừa lòng, cố gắng hòa nhập nhưng anh nhận ra, anh không được chào mời trong thế giới đó.
Em từng nói thế giới bên kia rất lạnh, nếu như ở bên đó em sẽ chết cóng mất và em sẽ không thể tìm được anh.

Nhưng em biết gì không, trái tim anh còn lạnh hơn thế nữa, có gì đó đang bóp chặt lấy nó khiến anh không thở được.
Anh đã nghe thầy Trương nói em đang được một người theo đuổi, nếu thấy ổn, thì hãy chấp nhận và tận thưởng niềm hạnh phúc đấy.

Em là một cậu bé đáng yêu nhất định sẽ được thiên thần ban cho sức mạnh và tình yêu thương.
Có thể nói điều này hơi vô lý, nhưng anh đang rất tự do, anh cảm thấy rất yên bình khi chọn con đường này.

Tuy vẻ ngoài anh có hơi chật vật, nhưng anh thật sự cảm thấy giải thoát, giúp anh xin lỗi thầy Trương và cảm ơn ông ấy nữa.
Tử Ngôn à, anh yêu em nhiều lắm, hơn tất cả mọi thứ trên đời này!
Nhưng...
Tạm biệt em!"
Khép bức thư lại, đôi tay Cố Duệ Thành đưa qua cậu mới biết khuôn mặt mình đã lem luốc nước mắt.

Cậu tức giận vì anh tự quyết định chuyện quan trọng như thế, nhưng cậu vui mừng vì anh cảm thấy bản thân đã được tự do, đã được giải thoát.
"Chỉ là cảm xúc thôi, em rất tỉnh táo, không sao đâu.

Tử Thanh luôn là như thế, anh ấy sẽ không nói những khó chịu của bản thân ra đâu, đã thân cận nhau như thế mà.

Em cứ tưởng bản thân đã hiểu anh ấy đến mức chỉ cần nhìn biểu hiện là biết anh ấy vui hay buồn, nhưng em lại sai rồi!"
"Em không sai, nhìn anh đi, bây giờ anh có thể nói cho em biết, anh đang rất buồn.

Em không cần cảm thấy có lỗi, khi không hiểu được tâm trạng của người đối diện.

Chỉ cần họ nói, và em chỉ cần lắng nghe, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!"
Đúng vậy! Chúng ta chỉ cần nói thôi, khi không vui, bực tức hay hân hoan, chỉ cần chúng ta nói, mọi người đều sẽ thấu hiểu theo cách riêng của họ.


Giống như hôm nay đi làm về, trong vô thức ta nói "Hôm nay là một ngày tồi tệ thật!", người đối diện sẽ lập tức hỏi "Có chuyện gì sao?".
Chỉ cần như thế, mọi sự phiền muộn sẽ được trút bỏ, cho dù người đó không có cách nào giải quyết được chuyện đó.

Đừng bao giờ nghĩ rằng "Nó nghe thôi cũng không làm được gì, nói chi cho mệt!", bởi vì ta đã sai!
Chuyện của bản thân, đương nhiên phải tự mình giải quyết, nhưng có một người san sẻ ta sẽ cảm thấy yên lòng hơn.

Đó chính là lý do tạo hóa cho chúng ta một đôi tai, để ta có thể lắng nghe và một cái miệng để ta nói lời chia sẻ và sự phiền muộn.
"Anh biết hiện tại không nên nói chuyện này, nhưng em là người anh yêu, Tử Thanh cũng coi như một nửa người nhà của anh.

Chuyện của cậu ấy, anh sẽ cho người điều tra!"
"Anh nghĩ Tử Thanh tự sát là do có nguyên nhân sâu xa khác sao?"
Cố Duệ Thành quả quyết: "Anh không nghĩ thế, mà anh chắc chắn, không phải em cũng suy nghĩ như vậy sao? Đừng nghĩ anh không biết ý định của em là gì?"
"Vậy anh biết được gì?"
Cố Duệ Thành lấy tờ giấy đội trưởng cảnh sát để lại, đưa cho Tử Ngôn xem.

Khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người Tử Thanh, tuy không muốn chấp nhận nhưng một phần nào trong tư tưởng Tử Ngôn vẫn biết.

Có lẽ anh trai cậu là nạn nhân của tình trạng bạo lực học đường, mà trên truyền hình vẫn ngày ngày đưa tin.
"Khi nãy anh có cho người điều tra một chút, Hiệu trưởng của trường không hề công bố chuyện của Tử Thanh với học sinh hay giáo viên.


Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm – Phương Du, giáo viên này không biết có trùng hợp hay không, sau lần kiểm tra đó đã nộp đơn từ chức rồi!"
"Có thể giáo viên đó biết được nội tình bên trong, hổ thẹn với đạo đức nghề nghiệp nên mới từ chức."
"Muốn biết đúng sai đến gặp là biết thôi!"
Hai mươi phút sau, xe Cố Duệ Thành dừng trước cửa nhà Phương Du.

Tử Ngôn ngồi bên cạnh cũng không muốn phí lời, hỏi tại sao anh biết địa chỉ đâu.

Đó chỉ là một cú điện thoại "nhẹ" mà thôi.

Cậu phải tập làm quen, mình có bạn trai là người có khả năng đi là vừa.
Theo người bên Cố Duệ Thành nói thì chồng của Phương Du năm năm trước đã bị tai nạn xe qua đời, cô có một đứa con trai năm nay đã học lớp hai.

Đánh giá của hàng xóm xung quanh dành cho cô cực kỳ tốt, hiền lành chăm chỉ, tính ra năm nay chỉ mới ba mươi cũng không tìm ai khác mà một mình nuôi con.
Tử Ngôn cùng Cố Duệ Thành đứng trước cửa nhà, cậu bấm chuông cửa, nhanh chóng có tiếng người bên trong bảo đợi, tiếng dép lẹp xẹp trong nhà.
Cánh cửa mở ra cùng câu hỏi "Ai vậy?", nhưng chỉ hai giây sau, Phương Du tay che miệng hai mắt trừng trừng như không tin được hình ảnh trước mắt mình..