Ăn No Sao

Chương 20




Ngôn Gia Hứa mang Thẩm Tinh Lê đến bệnh viện, tron lòng sốt ruột, lại bị tiếng khóc uất ức của cô ảnh hưởng, xe chạy ra ngoài hơi sượt qua lan can.

Nói cho cùng, anh vẫn không biết dỗ trẻ con, cũng không biết chơi đùa với trẻ con.

Lúc Tinh Tinh còn nhỏ, anh có thể dùng đồ ăn để dỗ, ôm một cái, lừa một chút là được rồi.

Nhưng bây giờ không được nữa sự việc dường như trở nên rất phức tạp.

Thật ra tình cảm của thiếu niên đối với cô gái nhỏ không nói rõ được, không phải người thân, không có quan hệ máu mủ, chênh lệch tuổi tác cũng lớn, thậm chí tính cách khác biệt.

Nhưng chính là bởi vì cô bé này đi theo sau lưng mình mà lớn lên, anh có một trách nhiệm không thể trốn tránh với cô.

Trái tim chạm vào cô một cái liền mềm rối tinh rối mù.

Một tay anh đặt trên vô lăng, một tay giơ lên lau nước mắt cho cô: "Được rồi, không sao đâu."

Thẩm Tinh Lê giương hai mắt đẫm lệ, vẫn sợ hãi, mắt sưng cả lên.

Ngôn Gia Hứa không tự chủ được mà tăng nhanh tốc độ, cũng chỉ có thể đè sự bực bối trong lòng xuống để không dọa cô sợ, giọng nói trầm thấp: "Anh bảo đảm."

*

Một buổi sáng vội vàng đăng ký, xếp hàng.

Lúc bác sĩ khám cho Thẩm Tinh Lê, Ngôn Gia Hứa đứng sau lưng cô, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là vết thương da thịt thôi." Bác sĩ già nói: "Bác kê đơn thuốc cho cháu bôi một chút là được rồi, mấy ngày tới đừng đụng nước."

"À." Thẩm Tinh Lê lau khô nước mắt, nếu bác sĩ đã nói không có việc gì thì cô cũng yên tâm, một chút đau đớn này vẫn có thể nhịn được, nhưng mà: "Vậy sao cánh tay cháu không có cảm giác gì thế, giống như là bị gãy mất rồi."

Bác sĩ già cười: "Là vì đau, do ảnh hưởng tâm lý của cháu. Đừng quá nghĩ đến nó thì nó sẽ không đau nữa."

"À." Thẩm Tinh Lê ngược lại nghe lời.

"Không cần chụp X-quang sao?" Ngôn Gia Hứa không yên tâm hỏi, nhìn cánh tay tinh tế của cô sưng to như vậy, vết ứ đọng màu xanh tím nhìn thấy mà giật mình.

Bác sĩ già: "Thật sự không cần. Không có chuyện gì lớn, người giám hộ không cần lo lắng." Ông nhìn Ngôn Gia Hứa, hỏi: "Cậu là anh trai của cô bé đúng không."

"Ừm." Anh nặng nề qua loa.

"Vết thương trên tay cô bé là do người lớn nhà cậu đánh?" Thấy hai người không đáp lại, bác sĩ già cảm thấy mình đoán đúng, nói: "Dù là trẻ con không nghe lời thì cũng không thể ra tay phạt được, dạy dỗ vài câu là được rồi, xuống tay nặng như vậy. Cánh tay nhỏ tinh tế thật sự bị gãy thì xem xem mẹ cậu có hối hận không."

Thẩm Tinh Lê giải thích: "Không phải mẹ cháu đánh."

"Ai đánh cũng không được." Bác sĩ kiên quyết nói với Ngôn Gia Hứa: "Cậu làm anh, lớn hơn em gái, phải bảo vệ cô bé."

"Biết rồi." Ngôn Gia Hứa nắm tay Thẩm Tinh Lê, rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ đi lấy thuốc.

Thẩm Tinh Lê nhìn cánh tay của mình, nghĩ lại mà sợ.

Cô đã lớn như vậy, được bà nội, được anh trai bảo vệ quá tốt rồi, chưa từng bị đánh như vậy. Dù là có người từng giễu cợt Thẩm Tinh Lê nhưng tuyệt đối không dám ra tay với cô, nếu có ai cả gan dám đụng vào một cọng tóc gáy của Thẩm Tinh Lê thì bà nội tuyệt đối sẽ liều mạng.

Cô nhớ tới Thẩm Linh Kiều, chị ấy so với mình còn chịu nhiều hơn, không biết thế nào rồi: "Em muốn đi thăm chị họ."

Ngôn Gia Hứa nhớ tới cô bé tên Thẩm Linh Kiều kia thì không khỏi nhíu mày, anh nhớ đến lúc nhỏ, cô ấy đã từng nhiều lần chọc cho Quả lê mập đơn thuần khóc, chế giễu cô là đồ ngốc, đồ mập.

Tóm lại là một đứa trẻ bị người lớn làm hư, lại không đứng trên góc độ của người khác để suy nghĩ chút nào, càng khỏi nói đến tôn trọng.

Nhưng bây giờ hình như tình thế đã thay đổi.

Thẩm Linh Kiều đứng trước tình cảnh túng quẫn, mà Thẩm Tinh Lê lại càng ngày càng tốt hơn.

Tâm thái Ngôn Gia Hứa cân bằng một chút.

Anh đã đồng ý đưa Thẩm Tinh Lê về, nhưng nửa đường nhận một cuộc điện thoại, là sư huynh trong tổ gọi tới, kêu anh đưa tài liệu.

"Hai mươi phút sau tôi đưa cho anh." Xe thay đổi hướng, không phải đi về phía tiểu khu Long Hoa mà là lái về một hướng khác.

"A, nhưng mà...." Thẩm Tinh Lê ý thức được đây không phải là đường về nhà, mở to hai mắt.

Ngôn Gia Hứa tập trung lái xe, cười nói: "Em còn chưa tới chỗ ở của anh, lần này đi xem một chút, thế nào?"

Anh đang mời cô?

Trong lòng Thẩm Tinh Lê do dự muốn lấy cớ: "Không biết chị họ thế nào rồi."

Ngôn Gia Hứa thuyết phục cô: "Cảnh sát sẽ xử lý, không cần lo lắng."

Cũng phải, chú cảnh sát nhìn thấy Thẩm Linh Kiều bị thương, chắc chắc sẽ dẫn chị ấy đến bệnh viện. Bây giờ cô tương đối muốn đến nơi ở của Ngôn Gia Hứa một chút.

Căn nhà ở trung tâm thành phố, ở trên tầng cao, lầu ba mươi, có ba căn phòng.

Đứng trước cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy sông hộ thành chảy ngang qua, ngăn cách Lão Thành và Tân Thành, mà căn nhà này lại ở Tân Thành.

Thẩm Tinh Lê chưa từng ở chỗ như vậy, cũng chỉ thấy trên TV thôi, cô ngồi gần cửa sổ sát đất, thán phục một tiếng: "Woa a ~~"

Ngôn Gia Hứa cười, tiến vào thư phòng nói: "Nước và đồ ăn đều ở trong bếp, muốn uống thì tự đi rót, tha hồ chơi, anh bận việc một lúc rồi đưa em về nhà."

"À."

Thẩm Tinh Lê nhìn sông hộ thành bên dưới một lúc lâu, công nhân lái một chiếc thuyền chạy bằng điện đi vớt rác trên sông.

Thẩm Tinh Lê nhớ tới trong túi có thuốc tiêu viêm do bác sĩ kê đơn, cô phải uống nghiêm túc, vết thương đó mới có thể nhanh khỏi.

Sau khi thi đậu trung học, mục tiêu cuộc sống kế tiếp của Thẩm Tinh Lê chính là thi đậu Học viện Mỹ thuật.

Học viện Mỹ thuật rất khó thi, nhưng đó là ước muốn của cô. Cô từng luyện quốc họa và tranh sơn dầu, thật ra đều rất không tệ.

Mặc dù cô còn chưa định ra phương hướng chủ yếu cho mình, nhưng cô lại tràn đầy hứng thú với mỹ thuật.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, tay của cô không thể bị thương.

Phòng bếp của Ngôn Gia Hứa sạch sẽ không một hạt bụi, bởi vậy có thể thấy được chủ nhân không ăn cơm ở đây. Trong tủ lạnh có nước đá, nhưng cô không muốn dùng nước đá để uống thuốc, người Trung Quốc đều uống nước nóng.

Cô bĩu môi, muốn tìm một cái ấm nước nóng, nấu lên rồi uống.

Nhưng ấm nước nóng cũng không có.

Tìm một lúc, không thu hoạch được gì, chỉ có thể chờ đợi nước hết lạnh.

"Không bao giờ ở nhà. Uống ước đã sẽ bị bệnh." Cô học theo dáng vẻ của bà nội, khôi hài nhỏ giọng lầu bầu.

Một giây sau, phía sau có hơi thở ấm áp đến gần, Ngôn Gia Hứa cũng chỉ đứng sau lưng cô, ở giữa còn có một khoảng cách, anh đưa tay mở tủ chén phía trên, lấy ra một cái ấm nước nóng, chậm rãi nói: "Mới lớn được bao nhiêu mà đã muốn quản lý nhà của anh rồi?"

Quản lý nhà của anh?

Ơ ơ ơ!

Thẩm Tinh Lê che giấu khuôn mặt đỏ của mình, chui ra từ dưới người anh. Ngôn Gia Hứa duy trì động tác lúc đầu, nhìn con thỏ nhỏ chui qua trước mặt, cười: "Có triển vọng."

Anh trêu chọc.

Thẩm Tinh Lê làm bộ nghe không hiểu, mạnh miệng nói: "Em tính sổ sách cũng rõ ràng được chứ? Em còn biết gảy bàn tính, anh có biết không?"

"À, vậy cũng thật là lợi hại." Một tay Ngôn Gia Hứa bỏ trong túi quần, một tay cầm ấm nước nóng, đổ nước vào, đèn đỏ sáng lên, anh mới uể oải xoay người: "Anh thật sự không biết." Anh thừa nhận nói.

Thẩm Tinh Lê mím môi cười, nhìn đi, cô vẫn rất lợi hại mà.

Một giây sau Ngôn Gia Hứa nói: "Anh không có tiền, không mua được bàn tính, cũng chỉ có thể lấy cái tính toán nhanh hạng nhất của học sinh tiểu học toàn thành phố mà mình luyện được để tiết kiệm 22 tệ."

Dừng lại một chút rồi nói: "Số tiền tiết kiệm đó anh giúp cho cô bé nào đó mua KFC, Tinh Tinh, em giúp anh nhớ lại đó."

Thẩm Tinh Lê: "...."

Cô không cảm thấy đại bại hoại nhiều.

Mà là tiểu bại hoại trưởng thành rồi.

Ví dụ như Ngôn Gia Hứa.

Thẩm Tinh Lê thân tàn nhưng ý chí mạnh mẽ, muốn cào anh thì điện thoại di động vang lên.

Là bà nội gọi tới.

Bà nội ở trong sở cảnh sát xử lý chuyện của Trương Lỵ Lỵ, sau khi ký giấy tờ xong thì cảnh sát cho phép bọn họ mang Trương Lỵ Lỵ về, dù sao cảnh sát cũng không quản lý việc nhà.

Nhưng sau khi bọn họ hiểu rõ sự việc thì đề nghị Trương Lỵ Lỵ và Thẩm Linh Kiều đi khám bác sĩ tâm lý.

Bà nội phải giúp đỡ Thẩm Vĩnh Hổ an ủi Trương Lỵ Lỵ phát điên, sau này Thẩm Tinh Lê biết được, khoảng thời gian đó mỗi ngày thím đều nổi điên, nhưng thật ra là đến thời kỳ mãn kinh.

"Tinh Tinh, hôm nay cháu đến nhà bà nội Ngôn ăn cơm được không? Ngày mai bà nội sẽ về."

"Được ạ, vậy bà chú ý nghỉ ngơi, đừng quá nhọc lòng."

"Đứa trẻ ngoan, bà biết rồi." Bà nội cười cúp điện thoại, cũng không biết Thẩm Tinh Lê cũng bị Trương Lỵ Lỵ đánh.

Ngôn Gia Hứa nhìn chằm chằm điện thoại của cô mấy giây, rót nước sôi, thêm một chút nước lạnh vào trong ly, cùng đưa thuốc qua cho Thẩm Tinh Lê.

Lúc Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn uống thuốc, Ngôn Gia Hứa hỏi: "Mua điện thoại rồi?"

Thẩm Tinh Lê vui vẻ: "Đúng thế, là bà nội mua cho em, phần thưởng thi đậu trung học."

Điện thoại của Thẩm Tinh Lê là Anycall Samsung, nắp trượt màu hồng, ốp lưng trong suốt, có thể chèn một tấm hình vào. Tấm hình Thẩm Tinh Lê chèn vào chính là ảnh chụp cô lên tiểu học mặc đồ hải quân.

Cô gái nhỏ đứng trước cổng trường, ngượng ngùng mở to hai mắt.

Chủ yếu là cô thích chiếc váy kia.

Ngôn Gia Hứa cũng nhìn vào phía sau điện thoại, thứ anh thích chính là cô gái nhỏ đáng yêu.

Lúc này Ngôn Gia Hứa đã dùng iphone rồi, anh đưa điện thoại màu đen của mình cho Thẩm Tinh Lê: "Lưu số của em vào đi."

Thẩm Tinh Lê lưu số điện thoại của mình, khờ dại hỏi: "Làm gì?" Cô đi học không được mang theo điện thoại di động, điện thoại đơn giản không tưởng tượng ra được niềm vui thú của điện thoại thông minh.

Ngôn Gia Hứa bất đắc dĩ, từng chứ từng câu nói: "Tán gẫu với anh."

*

Hai người gọi thức ăn bên ngoài.

Nếu bà nội không ở nhà thì Ngôn Gia Hứa không vội đưa Thẩm Tinh Lê về, anh phải đến trường học một chuyến.

Tiện thể dẫn cô đi thăm quan đại học Khai Thành một ngày.

Thẩm Tinh Lê rất vui vẻ.

Ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, bị ánh nắng buổi chiều chiếu vào, buồn ngủ. Lúc dừng xe, Ngôn Gia Hứa lại một lần nữa bôi thuốc gel mát lạnh lên cánh tay bị sưng của cô, lúc này mới phát hiện ra cô bé đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Cánh tay buông xuống lòng bàn tay anh, mềm mại, trơn nhẵn, sự mềm mại riêng biệt của thiếu nữ.

Ngôn Gia Hứa chợt nhớ tới một ngày nào đó vào năm ngoái, Tinh Tinh uống say, ngã vào trong lòng anh.

Anh ôm cô về, cô nửa tỉnh nửa mê, ráng mở mắt nhìn anh, gương mặt dán vào cổ anh nóng hầm hập.

"Ngủ đi." Anh cười dỗ dành.

Thẩm Tinh Lê say rượu không thoải mái, muốn làm loạn, tay chân lộn xộn không thành thật. Anh cũng chỉ có thể hết sức dỗ dành: "Ngoan, sắp ngủ được rồi."

Cô bé trong lòng chợt giơ tay lên, sờ lấy cằm anh, nhẹ giọng nũng nịu: "Anh, anh thật là xinh đẹp."

"...."

Sau đó còn nói: "Chị gái kia thích anh."

"Anh đừng yêu đương với chị ấy."

"Chờ em lớn lên một chút nữa rồi anh và em nói chuyện."

Trẻ con biết cái gì là yêu đương?

Ngay lúc đó Ngôn Gia Hứa cũng chỉ cảm thấy buồn cười, mấy chữ "nói chuyện yêu đương" đối với trẻ con mà nói chính là giống như trong phim thần tượng, vẻn vẹn bị giới hạn ở vẻ bề ngoài.

Thật ra cô không hiểu gì cả.

Anh dỗ dành cô: "Được rồi, không có sự cho phép của em anh kiên quyết không yêu đương."

Lúc ấy chỉ là đùa giỡn, không nghĩ nhiều.

Không biết tại sao hôm nay nhớ lại vẫn rất buồn cười.