Ăn No Sao

Chương 34




Ngay sau khi Thẩm Tinh Lê phát ra diễn thuyết hàng loạt "you can you up, no can no bb", đám chị em của Lăng Kỷ Hàm hoàn toàn nổi giận, phì mũi trừng mắt, ngay cả lỗ mũi của Lăng Kỷ Hàm cũng giận đến mức hơi mở to ra rồi.

Nhưng hậu quả của việc dốt nát chính là, ngoại trừ mắng chửi người thì ngay cả một câu phản bác hùng hồn cũng không có.

Trong đó có một người ra mặt cho cô ta: "Cậu ngoại trừ học hành thì còn biết cái gì nữa?"

Cơ thể Thẩm Tinh Lê khẽ động, ung dung mở miệng: "Ngay cả chuyện học hành đơn giản như vậy cậu cũng không làm được thì còn biết làm gì nữa?"

"..."

"Thúi lắm, Hàm Hàm của chúng tôi căn bản cũng không chỉ có học hành, học hành cũng không phải là đường ra duy nhất."

Thẩm Tinh Lê lập tức cảm thấy không còn gì để nói với mấy người này nữa, Lưu Châu Châu đi lên giúp đỡ Thẩm Tinh Lê: "Ôi chao, thảo luận thành tích với cậu cậu lại muốn nói cái khác. Cậu cho rằng là làm diễn viên à, đi thần tượng Lăng Kỷ Hàm nhà cậu? Cười chết người."

"Cậu!" Mấy tiểu thư vừa rồi ra mặt cho cô ta tức chết rồi, dựa theo lệ cũ ở sơ trung trước kia của bọn họ, chắc chắn sẽ chặn mấy bạn học nữ thấy ngứa mắt ở nhà vệ sinh đánh một trận, nhưng nghĩ đến bây giờ còn chưa đoán được bối cảnh của Thẩm Tinh Lê, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Trong cái đoàn thể nhỏ này, có một cô gái vẫn luôn không lên tiếng, cô ta tên là Cố Hiểu Dương, là một học sinh nội trú, thành tích học tập cũng không khoa trương như mấy người khác, nhưng cũng không được tốt lắm. Lúc cô ta nhìn thấy Thẩm Tinh Lê thì lập tức đỏ mặt. Bởi vì hơn hai tháng trước đây, cô ta vẫn luôn ngồi gần Thẩm Tinh Lê, Thẩm Tinh Lê là học sinh ngoại trú, Cố Hiểu Dương thấy cô gái này ngoan ngoãn, nhờ cô giúp đỡ mang bữa sáng.

Thẩm Tinh Lê đã mang bữa sáng cho cô ta hai tháng rồi.

Bao gồm cả sáng hôm nay.

Cố Hiểu Dương lăn lộn bên trong nhóm các tiểu thư, không bắt nạt ai nhưng cũng tuyệt đối không biểu dương chính nghĩa.

Ánh mắt Thẩm Tinh Lê chỉ quét qua cô ta một chút, cũng không dừng lại.

Nhóm các tiểu thư bị Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu chọc tức muốn chết, Lăng Kỷ Hàm siết chặt nắm đấm, khóe miệng phát run, trong đó có một người ôm cánh tay cô ta an ủi: "Hàm Hàm đừng tức giận, dù sao thì bố cậu là giáo sư đại học, sau nay muốn để cậu vào một trường đại học tốt một chút không phải là chuyện dễ dàng sao."

"Đúng vậy đúng vậy."

Khuôn mặt Lăng Kỷ Hàm không được tự nhiên, sau đó nhếch môi cười, muốn che giấu sự bối rối của mình.

Thẩm Tinh Lê chạy như bay về phòng học của mình, giống như một vương giả đạt tới đỉnh cao dần dần thoái ẩn giang hồ, bá khí!

Lưu Châu Châu đuổi kịp cô: "Wow, bố ơi, trâu bò nhà."

Thẩm Tinh Lê vuốt ngực.

"Không nghĩ tới bên trong cơ thể nho nhỏ này của cậu lại ẩn chứa năng lượng lớn như vậy." Lưu Châu Châu hiện tại đối với Thẩm Tinh Lê không nghĩ tới lại là bái phục chịu thua, trước đó cô ấy cũng không thích Lăng Kỷ Hàm, nhưng thật sự sợ bị đánh, vẫn luôn chịu đựng sự ngang ngược càn rỡ của cô ta, hôm nay lại bị Thẩm Tinh Lê phá vỡ truyền thống.

"Nói thật, cậu nói chênh lệch 123 điểm, cả nước có hơn 2 triệu người là thật sao? Số liệu đâu ra? Tớ vậy mà đều không biết, cậu nói thật với tớ xem có phải từ lúc mới bắt đầu cậu đã nghiên cứu thi tốt nghiệp trung học không, mưu tính sâu xa!"

Thẩm Tinh Lê dừng lại, nghiêng đầu nhìn bạn học của mình như kẻ ngốc, cô thở dài: "Cậu tỉnh táo một chút, tớ mới Cao nhất. Cậu không nhìn ra là tớ đang khoác lác sao? Tớ nào biết được ở giữa có bao nhiêu cái tên chứ."

Lưu Châu Châu: "Tớ khinh, cậu đây là nói dối há mồm là ra, còn nói cây ngay không sợ chết đứng như thế, trâu bò!" Tóm lại rất là sùng bái tinh tướng vô hình của Thẩm Tinh Lê.

Thẩm Tinh Lê cũng bó tay rồi, đi về phía phòng học, nhưng vẫn phân tích với Lưu Châu Châu: "Nhưng mà năm ngoái thí sinh trình báo cả nước là 900 vạn, dựa theo tỷ số trúng tuyển mà nói, phần lớn điểm của tỉnh chúng ta đều tập trung từ 250 điểm đến 330 điểm, tính ra cũng không hơn hai trăm vạn." Nhưng nếu tính cả nước thì không chênh lệch lắm.

Đây là lần đầu tiên Lưu Châu Châu nghe được loại phân tích này. Cô ở cái tuổi Cao nhất này còn đang suy nghĩ làm thế nào cho xong một cái đề toán, làm thế nào để đánh bại Thẩm Tinh Lê, chưa từng phân tích vấn đề hiện thực như thế. Cô bị sự nhạy cảm với số liệu của Thẩm Tinh Lê làm cho kinh ngạc.

Chuông vào học vang lên, cô ấy quay trở lại vị trí bình tĩnh nhìn cái ót nhỏ nhắn của Thẩm Tinh Lê. Nói tinh tướng một chút thì phía sau cô gái này có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, không phải rất sáng, nhưng người nào đến gần cô một bước cũng đủ bị cô chiếu rọi.

Thẩm Tinh Lê không suy nghĩ nhiều về vấn đề liên quan đến Lăng Kỷ Hàm, cô lấy phiếu điểm các môn của mình ra nhìn một lần, phát hiện ra cũng không có môn nào là mình thi hỏng, hầu như đều nằm trong đường nằm ngang của mình. Tiếng Anh vẫn bình thường trước sau như một.

Chỉ có một môn toán, đề thứ hai đếm ngược, cô bị trừ nhiều điểm nhất, mười hai điểm liền kéo khoảng cách giữa cô và hạng hai. Nhưng giữa cô và Hạ Thành Hàm còn cách xa vạn dặm.

Nói trắng ra là, lần trước xem như là may mắn, trình độ của cô trên khuôn mẫu trước mắt này, muốn thật ổn định ở top trên thì còn phải cố gắng nhiều hơn.

Buổi chiều lúc tan học, Di Bảo bởi vì thi giữa kỳ quá kém mà bị bố kéo tới văn phòng học thêm, người bố ban chỉ huy cao trung kia của cô ấy rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Lưu Châu Châu dọn dẹp cặp sách, gõ gõ lên đầu Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh, tan học cậu đi cùng tớ đi."

Thẩm Tinh Lê nhíu mày, cũng không hiểu, bởi vì bọn họ không cùng đường.

Lưu Châu Châu hạ cằm xuống, ý là, cô ấy thật sự sợ Lăng Kỷ Hảm vì chuyện cãi nhau trong nhà vệ sinh mà tìm Thẩm Tinh Lê trả thù: "Tớ đi cùng cậu mấy ngày trước." Cô gái nhỏ tuy nói là xem Thẩm Tinh Lê như đối thủ cạnh tranh, nhưng dù sao,

Bọn họ vẫn là bạn tốt.

Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, trong lòng ấm áp, bỗng nhiên rất muốn ôm em gái heo.

*

Mấy ngày nay Ngôn Gia Hứa tính khí nóng nảy, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, một chút cũng không.

Bởi vì anh hậu tri hậu giác phát hiện ra Thẩm Tinh Lê kéo số điện thoại anh vào danh sách đen, người cũng tìm không ra.

Tối hôm đó nổi giận với cô xong, trong lòng cũng băn khoăn, chỉ là không muốn xin lỗi ngay, đến ngày hôm sau vẫn không quá yên tâm, chủ động tùm Thẩm Tinh Lê, hỏi xem toán và vật lý của cô có vấn đề gì không, anh giúp cô giải quyết.

Nhưng mà, điện thoại – gọi – không – được!

Thẩm Tinh Lê không tiếp tục tới Ngôn gia nữa, bà nội Thẩm ngược lại tới cười nói: "Tinh Tinh của chúng ta nói với tôi là trong lớp có một cậu bạn mới tới rất lợi hại, trực tiếp kéo thứ hạng của con bé xuống mấy bậc, nó phải cố gắng học tập."

Bà nội Ngôn hứng thú: "Còn có người có thể đánh bại Quả lê mập? Con bé chắc chắc không vui nhỉ."

Bà nội Thẩm cười ha hả, tâm tính tốt giống như Thẩm Tinh Lê: "Không đâu. Tinh Tinh còn nói đây là chuyện tốt, dù sao thì người giỏi còn có người giỏi hơn bầu trời là vô tận, có thể gặp được đối thủ cạnh tranh ưu tú cũng coi như may mắn. Mấy ngày nay con bé bận rộn học với bạn học, càng hứng thú hơn."

Bà nội Ngôn thích nghe chuyện của trẻ con, rất muốn bắt Thẩm Tinh Lê tới biểu diễn một đoạn "tay không cướp hạng nhất" cho bọn họ, đáng tiếc con bé phải đi học, cũng không thích nói chuyện phiếm với mấy người già. Bà cụ nói: "Quả lê mập của chúng ta rất lợi hại."

....

Ngôn Gia Hứa đi tới, nhấc chân đá ngã cái ghế thay giày ở cửa, bà nội Ngôn hỏi: "Cái ghế chọc giận cháu à?"

Người đàn ông nào đó lúc này mới bừng tỉnh, ý thức được mình đang khinh suất, đưa tay gãi gãi ấn đường, có chút lười nhác nói: "Không, rảnh thôi."

Bà nội Ngôn bó tay với thằng cháu âm tình bất định này rồi, bà cụ lườm anh một cái, lại tiếp tục nói: "Bà có nghe nói Quả lê mập yêu đương không."

Bà nội Thẩm bị người chị em này làm cho kinh ngạc: "Nói gì thế, Tinh Tinh của chúng ta mới mười sau, đang học hành làm sao yêu đương được."

Bà nội Ngôn cũng đã xem nhiều phim truyền hình, khinh thường nói: "Mười sáu tuổi mới là thời điểm tốt để yêu đương. Bây giờ không yêu thì khi nào mới yêu? Cái tuổi như Gia Hứa à? Vậy thì không yêu được rồi, bà nhìn nó thảm thế nào."

Yêu sớm gì đó, là tốt đẹp nhất.

"Thật sao?" bà nội Thẩm bị lời nói chuyện giật gân của bà ấy dọa sợ rồi: "Khi về tôi hỏi một chút, chuyện yêu đương này không thể vớ vẩn được."

Người đàn ông "rất thảm" nào đó nghe một lúc, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Có người chọc giận cháu rồi."

Sau đó lên lầu.

Anh tắm rửa xong, ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là một buổi tối có sao.

Tinh Tinh? (Trong tiếng Trung, tinh tinh có nghĩa là ngôi sao.)

Trời.

Sao lại không tránh thoát được con nhóc kia đây?

Người nào đó bực bội ném máy tính sang một bên, trong lòng giống như có con mèo nhỏ đang cào, nhè nhẹ đau buốt, vẫn lo lắng con mèo nhỏ giở trò xấu kia đi đâu rồi, đừng bị người xấu bắt đi mất.

Anh cười khổ, mày nói xem sao mày lại bỉ ổi như vậy.

Cửa sổ phòng Thẩm Tinh Lê tối đen, cô chưa về, cùng Di Bảo và em gái heo đến trường luyện thi nhỏ của bố Di Bảo. Anh gọi lại một cuộc điện thoại cho cô, một tuần lễ trôi qua, nhìn xem cô đã kéo số anh ra khỏi danh sách đen hay chưa.

Kết quả: Vẫn chưa!

Anh lập tức đen mặt.

Cái cô nhóc này sao có thể thù dai như vậy? Không phải chỉ nói cô hai câu thôi sao? Đã một tuần trôi qua rồi còn chưa tha thứ cho anh, là muốn tạo phản à?

Đúng vậy, tâm thái người nào đó từ "giận cô" đến hèn mọn "khẩn cầu sự tha thứ của cô".

Lúc Tống Vũ gọi điện đến, Ngôn Gia Hứa đang bực bội: "Người anh em, ra chơi bóng đi."

Ngôn Gia Hứa buồn phiền đi ra, bóng cũng không chơi, mấy người đi ăn đồ nước, vẫn là quán đồ nướng Đông Bắc ở góc đường kia.

Hiện tại thời gian cũng không tính là muộn, cũng mới hơn tám giờ.

Hai người Tống Vũ và Cốc Dương rất thích Thẩm Tinh Lê, đương nhiên muốn gọi cô, nói với Ngôn Gia Hứa: "Gọi Quả lê mập đến đi, con bé thích ăn cà nướng nhất." người nào đó đắc chí: "Biết anh trai tớ đây nướng cà cho con bé rồi sẽ thân thiết với tớ hơn."

Cốc Dương cười nói: "Cậu đừng có tự mình đa tình, ở trước mặt ông lớn này cậu còn muốn làm gì người của nó?"

Ngẫm lại cũng đúng, Tống Vũ từ bỏ, ngoan ngoãn nói với Ngôn Gia Hứa: "Mau gọi Quả lê mập tới."

Ngôn Gia Hứa ngượng ngùng nói mình bị Thẩm Tinh Lê cho vào danh sách đen, không nhúc nhích, Tống Vũ cướp điện thoại của anh: "Cậu không gọi thì tớ gọi."

Sau đó trơ mắt nhìn dấu châm than màu đỏ trên màn hình!!!!

"Phụt!"

Hai người cười đến mức gập bụng!

Ngôn Gia Hứa nâng trán thở dài: "Cười đủ rồi thì cút đi."

Tống Vũ chỉ chỉ anh: "Trời, cậu cũng có ngày hôm nay."

Ngôn Gia Hứa ngẩng đầu uống một ngụm bia, có chút bất đắc dĩ: "Cậu trưởng thành rồi, ông đây không động vào cậu nữa, cút đi."

Tống Vũ kinh hồn bạt vía: "Nói cho tớ nghe một chút, cậu sao lại trêu chọc người ta." Anh ta đến gần: "Có thể chọc giận Quả lê mập, cậu cũng là nhân tài."

Cốc Dương đính chính: "Cái này gọi là lật thuyền."

Bỗng nhiên Tống Vũ bị một vật nhỏ khác hấp dẫn, anh ta bắt lấy cổ tay Ngôn Gia Hứa, sờ đến một vòng tròn, sau đó là một cái mặt dây chuyền, là dây cột tóc của con gái.

Cốc Dương & Tống Vũ: ".... Có tiểu tổ tông rồi?"

Lúc còn chưa thịnh hành chữ tiểu tổ tông này. Nhưng là người con gái mình thích, đối với đám con trai bọn họ mà nói không phải chính là tiểu tổ tông à?

Ngôn Gia Hứa cũng không hiểu cái từ này.

Dây thun vẫn luôn để ở nhà, lúc đầu nói buổi tối ra chơi bóng, anh liền tùy tiện buộc vào tay.

Nhưng cô nhóc Thẩm Tinh Lê kia đối với Ngôn Gia Hứa mà nói không phải cũng chính là một "tiểu tổ tông" à?

Anh bực bội hất hai người ra, không muốn nhiều lời: "Ngày mai tớ sẽ bắt con bé lại."

Hai người nhất trí muốn xem xem người thu phục Ngôn công tử là ai, nói là đi cùng nhau, anh lại không từ chối, quá không hợp với tính cách của anh.

*

Thứ sáu khi Thẩm Tinh Lê tan học, thu dọn cặp sách, sau đó làm vệ sinh. Cô dời từng cái ghế một, đặt ngược trên bàn học, tuần này đến lượt cô trực nhật. Em gái heo và Di Bảo cũng lần lượt giúp cô.

Trong lớp chỉ có ba cô gái, còn có một người nữa, là Hạ Thành Hàm hạng nhất khối.

Thẩm Tinh Lê vừa vặn đi đến vị trí của cậu ta, Hạ Thành Hàm nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Lê, ánh mắt quét trên mặt cô một vòng, giống như đang xác nhận gì đó, sau đó lãnh đạm mở miệng: "Không cần."

Nam sinh chỉ dùng một tay nhấc ghế lên, sau đó đeo cặp sách lên lưng đi mất.

Hạ Thành Hàm không hề rời khỏi trường, cậu ta trực tiếp đến văn phòng của cô giáo Liễu.

"Làm sao vậy? Bạn học Hạ."

Hạ Thành Hàm rất trực tiếp: "Hạng nhất thi tháng lần trước, là Thẩm Tinh Lê?"

"Ừm." cô giáo Liễu khắc sâu ấn tượng với Thẩm Tinh Lê, thuận miệng nói: "Môn toán của cô bé rất tốt."

Hạ Thành Hàm gật gật đầu, thật ra lần này cũng thế, luận thành tích từng môn, điểm môn toán của Thẩm Tinh Lê là 148, xếp thứ hai khối, thành tích tổng của cô bị ngữ văn và tiếng Anh của cô kéo xuống.

Chàng trai rất ngay thẳng nói: "Cuối tuần đổi vị trí là dựa vào thành tích, thật sự tự chọn sao?"

"Nguyên tắc là như thế."

Hạ Thành Hàm im lặng một lúc, nói với cô giáo: "Em muốn ngồi cùng bàn với Thẩm Tinh Lê."

....

Thẩm Tinh Lê và hai người bạn nhỏ trực nhật xong, mời bọn họ đi ăn oden*, ba người ngồi ở ven đường ở cửa trường học, ăn sùm sụp, miệng đỏ bừng. (*: Oden (おでん?) là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình. Karashi thường được sử dụng làm gia vị.)

Thẩm Tinh Lê cắn miếng thịt bò cuối cùng, lại gặp được bạn học Hạ Thành Hàm, cậu ta đi từ trong văn phòng.

Mắt Hạ Thành Hàm nhìn ba cô gái nhỏ giống như nhìn con chó con bên đường.

Lưu Châu Châu thầm kêu không tốt: "Tớ khinh, chúng ta lại mất mặt trước hạng nhất khối sao?"

Thẩm Tinh Lê cũng cảm thấy thẹn thùng.

Di Bảo uống hết một chút súp cuối cùng, chẳng hề để ý nói: "Chẳng lẽ hạng nhất khối không ăn oden? Không đi ị?"

"..."

Thẩm Tinh Lê bị lời nói của Di Bảo thuyết phục, ném chén giấy vào trong thùng rác, tạm biệt với bạn học, cô mới không để ý mất mặt trước người nào đâu.

....

Xe của Ngôn Gia Hứa dừng ở nơi xa, lúc này hơn năm giờ, học sinh đều đi hết rồi, anh trông thấy ba cây nấm nhỏ còn ngồi xổm, không tới gần.

Tống Vũ nhìn tấm biển trên cổng trường một chút, lập tức đau ngực.

Ngôn Gia Hứa là cầm thú sao?

Yêu đương với một tiểu tổ tông còn đang học cao trung?

Thế nào, yêu đương còn phải kiêm chứ dạy kèm sao?

Lão súc sinh quả nhiên không tầm thường!

Anh không để ý tới Tống Vũ, đợi hai cô gái nhỏ còn lại đều lên xe buýt rồi, lúc này mới xuống xe bắt người.

Ánh mắt Thẩm Tinh Lê quét thấy Ngôn Gia Hứa đi tới, khí thế hung hăng.

Sau đó.

Cô chạy!

Chạy...

Tống Vũ còn đang ở trên xe nói với Cốc Dương: "Này này này, gặp Quả bàn lê rồi, tới xuống xe tâm sự."

Cốc Dương giữ chặt anh ta: "Sao tớ cảm thấy không đúng nhỉ?"

....

Thẩm Tinh Lê chạy chưa được mấy bước đã bị một lực lớn phía sau kéo lại, người cũng đụng vào lồng ngực anh.

Cô lập tức khóc lên.

Ngôn Gia Hứa cũng không hiểu, nhưng lại không có cách nào, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, chỉ là con mèo nhỏ trong ngực quá biết tránh thoát rồi.

Ngôn Gia Hứa giận: "Chẳng qua nói em hai câu, em thật sự không định để ý đến anh nữa?"

Mắt Thẩm Tinh Lê hồng hồng lên án: "Anh mắng em."

"Anh đâu có mắng em?" Anh đến gần một chút.

Thẩm Tinh Lê lui ra sau một bước: "Anh xem, anh bây giờ lại chuẩn bị mắng em rồi đúng không?"

Được rồi, Ngôn Gia Hứa bất đắc dĩ. Tiếc rằng thế nào cũng không để cô chạy mất, ổn định người trước đã rồi nói.

Anh nhún bả vai, nói: "Anh sai rồi."

"Em qua đây."

"Đừng lui ra sau."

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh chân thành xin lỗi một cô gái nhỏ như thế.

Mẹ nó thiếu chút nữa quỳ xuống gọi bố rồi.