Ân Tứ

Chương 100




"Ăn cơm đi! Em có bày cái bộ dáng đó ra cả ngày cậu ấy cũng không tới thăm em đâu."

Ngô Chấn đặt cơm bên giường Ngô Ngọc, ngồi ở bên cạnh nhìn cô. Từ ngày cô từ nhà Trình Hàn Lang quay về, vẫn cái bộ dạng này. Không ăn cũng không uống, tóc tai bù xù, cả người như một nữ quỷ, ánh mắt đờ đẫn, có đôi khi lại theo một luồng sát khí, Ngô Chấn thấy mà lo lắng không thôi.

"Em nói đi sao em lại đến nông nỗi này? Anh đã sớm nói rồi, em theo Trình Hàn Lang thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Bây giờ sự việc thành ra thế này thì em có thể trách ai, còn không phải là em tự làm tự chịu sao."

Ngô Chấn thở dài, Ngô Ngọc vẫn không nói lời nào, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, Ngô Chấn dịu giọng.

"Đừng khóc nữa!" Ngô Chấn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt Ngô Ngọc, bất đắc dĩ nói: "Em xem xem bây giờ em cũng thành cái dạng gì rồi? Em soi gương đi, còn giống một con người sao? Trước đây lúc em không có Trình Hàn Lang vẫn rất tốt mà! Cả ngày vui vẻ, có ai thấy em mà không thích đâu? Em nhìn lại em bây giờ đi, cả ngày như một oán phụ, mới 20 tuổi con đường vẫn còn dài mà! Sau này vẫn có thể có người tốt hơn, em nhìn đi người trẻ tuổi bây giờ đâu còn ai cố chấp như em thế?"

"Trình Hàn Lang!" Ngô Ngọc đột nhiên hô lên. "Trình Hàn Lang anh ta cố chấp, dựa vào cái gì chứ? Anh ta cứ mãi để ý đến Thành Thành như vậy, sao anh không hỏi xem có ai như anh ta không?"

"Sao em vẫn cứ ương ngạnh như vậy? Thế sao em không nhìn xem Thành Thành đối xử với Trình Hàn Lang như thế nào, từ cấp hai anh đã nhìn cậu ấy lớn lên từng chút một, Trình Hàn Lang là do nó chăm sóc đến bây giờ, em đã cho cậu ấy cái gì? Em cho là khóc vài tiếng, dùng vài viên thuốc ngủ chính là yêu sao? Sao em vẫn không hiểu, giữa hai người bọn họ là cảm tình, chứ không phải cảm giác, là thứ có cắt cả đời cũng cắt không đứt."

"Không... Em chính là không hiểu đấy..." Ngô Ngọc đạp chăn ra, cả người vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa khóc, Ngô Chấn lôi Ngô Ngọc lại, ôm vào trong lòng.

"Em gái, em nghe anh hai đi được không? Anh hai thực sự không còn cách nào nữa, sao em cứ để tâm những chuyện vụn vặt như vậy, em lại ốm đau như vậy nữa anh cũng chịu không nổi, em nhìn một chút đi em đã gầy thành dạng gì rồi?"

Ngô Ngọc ngưng giãy giụa, cô cảm thấy có một giọt nước chảy trên mặt cô, Ngô Chấn khẽ nức nở, từ nhỏ đến lớn, cậu đã coi trọng một đứa em gái như thế, nhìn cô lớn lên, từ tranh giành với cô lúc đầu đến sau cùng xót cô, cưng chiều cô. Ngô Chấn luôn nghĩ là mình cam tâm tình nguyện, tại sao cô lại không thể sống thật tốt? Sao lại phải ầm ĩ thành cái dạng này, bắt cậu phải tận mắt nhìn em gái của mình từng bước bị hủy diệt, bản thân lại bó tay không làm gì được.

Lẽ ra, lúc ban đầu nên ngăn cô lại, chỉ tiếc, hết thảy đều đã chậm.

Ngô Ngọc đang ngủ, có thể là đã quá mệt mỏi, Ngô Chấn nhẹ nhàng đặt cô xuống, đi đến ban công nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn nhớ lúc nhỏ nhà mình là nhà trệt, nhà nào cũng có một cái sân nhỏ, khí đó trong nhà cũng không giàu có gì, Ngô Chấn và Ngô Ngọc mỗi ngày đều chơi trong sân không đi ra ngoài. Có một hai khối bùn nhào nặn trong tay là có thể chơi cả một buổi chiều, Ngô Ngọc cầm một con búp bê vải là có thể cười cả một ngày, khi đó, mặc dù không có xe, không có nhà như hôm nay, nhưng lúc đó thực sự biết cái gì gọi là thỏa mãn.

Ngô Chấn lại nghĩ tới Trình Hàn Lang lúc bé, thường xuyên cầm một món đồ chơi đến tìm Ngô Chấn, đến cuối cùng cái món đồ chơi này sẽ về tay Ngô Chấn, dường như hắn không thiếu cái gì, từ nhỏ đến lớn đều là như thế. Lúc nhỏ hắn luôn có được những món đồ chơi người khác chưa từng thấy, lúc đầu Ngô Chấn theo hắn đại khái cũng là bởi vì mấy món đồ chơi này thì phải! Sau lại dần dần quen thuộc, trưởng thành rồi, mới hiểu được cái gì là tình cảm, cái gì là anh em.

Trình Hàn Lang đối xử với Ngô Ngọc thế nào, Ngô Chấn cũng không hận hắn, cậu biết lỗi không phải ở Trình Hàn Lang.

"Hàn Lang, có thể ra ngoài tâm sự không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."

Ngô Chấn để điện thoại xuống, liếc mắt nhìn Ngô Ngọc trong phòng, lẳng lặng đi xuống lầu.

"Cũng lâu rồi không thấy cậu, bận rộn gì sao?" Trình Hàn Lang vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười nhìn cậu, Ngô Chấn thấy nụ cười kia như xé rách tim của cậu.

"Tự quản lý một khách sạn thôi, ba tôi ra tiền, làm quen trước thôi! Tròng vòng hai năm cũng không có ý định kiếm tiền gì." Ngô Chấn lúng túng nở nụ cười một chút.

"Không tệ đâu! Có sản nghiệp của bản thân rồi, tôi còn phải tự mình dốc sức làm việc, trong nhà còn phải nuôi một người nữa!"

Ngô Chấn nhìn Trình Hàn Lang một chút, trên mặt hắn có niềm hạnh phúc không che giấu được.

"Từ sau khi tôi trở về, thấy cậu thay đổi thật nhiều, thực sự, không giống trước đây nữa."

Trình Hàn Lang cầm ly rượu lên uống một ngụm, hỏi: "Thay đổi thế nào?"

"Trước đây cho rằng cậu là người ôn hòa, đối với ai cũng đều như nhau, bây giờ nhìn cậu... Nói thế nào nhỉ, bắt đầu trở nên rất tình cảm."

"Cậu đang nói là tôi đối với Thành Thành đúng không?" Trình Hàn Lang không hề kiêng kỵ bất cứ thứ gì, "Tôi biết tự bản thân tôi thay đổi, hơn nữa còn thay đổi rất lớn, trước đây tôi không nghĩ Thành Thành quan trọng đối với tôi đến như vậy, bây giờ thực sự là không thể rời bỏ được nữa. Nói cái gì cũng không thể để cho thằng bé chịu vất vả nữa."

"Cậu thực sự là gay sao? Hàn Lang, tuy rằng tôi biết cậu không để ý nhiều đến phụ nữ, nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu không phải phải như vậy, cậu đối với Thành Thành chỉ là luyến tiếc, không buông tay được."

"Tôi không phải gay, tôi rất rõ ràng tính hướng của tôi, cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ một người đàn ông có chỗ nào hấp dẫn tôi. Nhưng nói tôi thực sự yêu Thành Thành cũng không sai, hơn nữa đã từ rất lâu rồi, chỉ là khi thằng bé đi rồi tôi mới phát hiện ra."

"Nói như vậy là cậu không yêu Ngô Ngọc?" Ngô Chấn nhìn Trình Hàn Lang.

Trình Hàn Lang không trả lời, hắn nhìn Ngô Chấn, bình tĩnh nói: "Cậu hận tôi sao? Bởi vì em gái cậu."

Ngô Chấn cười khổ một cái, "Cậu không yêu con bé sao lại phải ở cùng một chỗ với nó? Tôi chỉ muốn hỏi điều này."

Trình Hàn Lang rót đầy ly rượu cho cậu, chạm ly một cái với cậu, hai người cùng cạn.

"Lúc đầu tôi cho là mình thích cô ấy, tôi cũng không biết có tính là yêu không, tôi chỉ cảm thấy tôi thực sự nên có một phần tình yêu cho chính mình mà thôi, cậu biết mà, tôi không thích lãng phí thời gian mà không có kết quả trên phương diện tình cảm. Tôi không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, tôi biết cậu nhất định có oán hận với tôi, dù sao tôi đã tổn thương em gái cậu. Thế nhưng tôi không muốn lừa dối cô ấy, yêu chính là yêu, không yêu thì ở cùng một chỗ cũng không có ý nghĩa gì."

"Tôi không hận cậu, một chút cũng không." Câu trả lời của Ngô Chấn đã sớm nằm trong dự liệu của Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang không biểu hiện gì, vẻ mặt lạnh nhạt nghe Ngô Chấn tiếp tục kể ra.

"Trình Hàn Lang, ngày hôm nay tôi đến là để nói rõ mọi thứ với cậu, Ngô Ngọc bị... chuyện kia thật ra..."

"Tôi đã biết rồi!" Trình Hàn Lang cắt đứt lời cậu, "Tôi đã sớm biết rồi, tôi cũng chưa từng vì chuyện này mà hoài nghi Thành Thành, ngay từ đầu tôi cũng không hoài nghi Ngô Ngọc. Thế nhưng... sau đó lại biết thêm một việc, rồi hiểu được chuyện gì đã xảy ra, việc này tôi cũng không có cớ gì để trách cậu, hơn nữa hiện tại Thành Thành ở bên cạnh tôi tôi đã thỏa mãn rồi."

"Nhưng trong lòng tôi khó chịu." Ngô Chấn uống một hớp rượu lớn, "Ngay từ đầu tôi cũng không biết là có chuyện như vậy, còn rất hùng hổ, mắng đuổi Thành Thành đi, sau đó tôi thực sự hối hận, nhưng con bé là em gái tôi, nó quỳ gối bên cạnh tôi cầu xin tôi, lúc đó nếu là cậu chắc cậu cũng không thể cứ như vậy mà hủy hoại nó. Hàn Lang, tôi thực sự xin lỗi cậu, càng xin lỗi Thành Thành, tôi vẫn muốn gặp thằng bé, nhưng tôi vẫn không có mặt mũi đến..."

"Được rồi..." Trình Hàn Lang bỗng nhiên cắt đứt lời cậu, "Chuyện cũng không phải cậu làm, cậu không cần phải xin lỗi tôi, tôi sẽ không để những phương diện khác ảnh hưởng đến tình anh em."

Ngô Chấn dừng lại một chút, mạnh mẽ uống một ngụm rượu, cầm tay Trình Hàn Lang nói: "Kết cục của Ngô Ngọc cho tới ngày hôm nay, tôi biết là do nó tự tìm, tôi cũng không xin cậu làm gì, chỉ cần cậu không hận con bé là được, có tức giận gì cậu cứ đổ lên người tôi là được."

Ngô Chấn thành khẩn nhìn vào mắt Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang mỉa mai mà cười một cái, "Trút tức giận lên người cậu? Cậu có biết một năm qua Thành Thành trải qua thế nào không?"

Ngô Chấn run lên một cái, Trình Hàn Lang nhìn thẳng vào Ngô Chấn, dường như giờ khắc này ánh mắt hắn mới không mang theo bất cứ sự ngụy trang nào, một lát sau, Trình Hàn Lang nói gằn từng chữ: "Ngô Ngọc là Ngô Ngọc, cậu là cậu, Ngô Ngọc làm sai thì chính cô ấy phải gánh chịu."

Mặt Ngô Chấn lập tức biến sắc, cậu bước lên phía trước, đi đến trước mặt Trình Hàn Lang, tay run run hỏi: "Cậu muốn nó gánh chịu thế nào?"

Trình Hàn Lang không trả lời.

"Cậu muốn mạng của nó hay là muốn nó dập đầu nhận sai với Thành Thành? Trình Hàn Lang, tôi biết, chúng tôi xin lỗi cậu, cũng xin lỗi Thành Thành. Thế nhưng Ngô Ngọc nó cũng chỉ là một đứa nhỏ mà! Năm nay nó mới 19 tuổi, từ nhỏ đã được người cưng, được người chiều, cũng không có ai từ chối nó điều gì. Cậu xem như nó một lần tùy hứng mà phạm sai lầm không được sao? Chẳng lẽ phải thật sự lấy cái chết đền tội cậu mới bằng lòng sao?"

"Một lần tùy hứng?" Trình Hàn Lang nghiến răng nhìn Ngô Chấn, "Một lần tùy hứng thì có thể khiến cho Thành Thành sống một năm không có chỗ ở cố định, một lần tùy hứng thì có thể khiến cho người khác sống không bằng chết sao? Ngô Ngọc là đứa nhỏ, Thành Thành không phải sao? Lúc cô ấy khiến một đứa nhỏ 17 tuổi lưu lạc đầu đường xó chợ thì không nghĩ tới hậu quả ngày hôm nay sao?"

Ngô Chấn luống cuống, Trình Hàn Lang quay đầu muốn rời đi, Ngô Chấn kéo hắn lại, nghẹn ngào nói: "Hàn Lang, cậu thật sự hận đến như vậy sao? Ngô Ngọc có đáng trách như thế nào đi nữa tình cảm của nó dành cho cậu cũng thật sự sâu sắc mà! Lúc cậu đi, cả ngày nó không ăn không uống, cứ luôn miệng nhắc đến cậu. Cho dù nó phạm sai lầm, thế nhưng tình cảm ba năm không thể cứ quăng sạch đi trong một ngày như thế chứ? Lẽ nào cậu thực sự phải nhìn nó chết cậu mới hả giận sao? Cậu đối với nó, không có một chút tình cảm nào sao?"

Trình Hàn Lang đứng lại, đảo mắt một cái ba năm cũng đã qua. Ba năm trước đây một cô bé đơn thuần đáng yêu đứng trước mặt hắn, hắn còn nhớ rõ một giây đó hắn thấy cô bé trước mắt dường như đã từng quen biết, luôn cảm thấy một loại cảm giác thân thiết. Trong ba năm này cô đã khóc, đã cười, đã đau khổ vùng vẫy, đã cầm dao tự sát, cho đến bây giờ Trình Hàn Lang đều bao dung nhường nhịn, từng bước lui về sau, nếu như nói không yêu, Trình Hàn Lang có thể thừa nhận, thế nhưng nói không có tình cảm, Trình Hàn Lang tuyệt đối không phải là người sắt đá.

"Tôi đối với cô ấy có tình cảm, cô ấy thì sao? Cô ấy đang lợi dụng phần tình cảm này của tôi, sự lợi dụng của cô ấy khiến tôi áy náy, khiến tôi nhận thức rõ người mình yêu là Thành Thành nhưng vẫn phải đáp trả tình nghĩa của cô ấy. Người như vậy cũng có thể gọi là đứa nhỏ?"

Mặt Ngô Chấn đã đầy nước mắt, khàn giọng nói: "Cậu nhất định phải để con bé chịu thống khổ như Thành Thành thì cậu mới hả giận sao?"

Trình Hàn Lang âm trầm trả lời Ngô Chấn: "Thống khổ Thành Thành phải chịu, bất kỳ kẻ nào cũng không chịu nổi."

"Vậy cậu không nghĩ tới Thành Thành sao?" Ngô Chấn kêu lên một tiếng, lòng của Trình Hàn Lang bỗng nhiên bị chấn động, hắn quay đầu lại rống giận: "Vĩnh viễn đừng đem Thành Thành ra uy hiếp áp chế tôi, lúc này cậu nghĩ tới Thành Thành, lúc Ngô Ngọc ép Thành Thành đi thì sao? Cô ta nghĩ tới ai..."

"Tôi biết rồi... Hàn Lang, tôi biết tôi nói gì cũng không nghe lọt được, tôi chỉ nói một câu, cậu thật sự muốn để Thành Thành biết chân tướng mọi việc sao?"

Trình Hàn Lang gồng mình đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt chứa sự hung ác chưa từng có. Ngô Chấn nắm chặt lấy lợi thế cuối cùng, nhìn người bạn tốt ngày xưa mang theo biểu tình xa lạ đứng cách đó không xa, lòng dần dần lạnh đi hoàn toàn.

Chuông điện thoại di động vang lên, Ngô Chấn run lên một cái, lấy điện thoại ra, lại phát hiện trên màn hình không hiển thị bất kỳ nội dung gì, cậu ngẩng đầu lên, ở phía xa kia Trình Hàn Lang đang cầm điện thoại di động.

"Anh, anh đang ở đâu vậy?"

Tức giận của Trình Hàn Lang đã tiêu tan phân nửa, dịu dàng nói: "Anh ở bên ngoài, một lát nữa sẽ về nhà ngay, em không chạy lung tung đó chứ?"

"Hứ! Em mới không có chạy đâu, em gọi điện cho anh là muốn nói một trò chơi rất vui với anh, anh nghe không?"

"Em nói đi!"

"Em nói với anh nha, em rót nước vào cái bao tay dùng một lần sau đó cột chặt lại rồi bỏ vào trong tủ lạnh nhà mình, bây giờ lấy ra nó đông thành một bàn tay rồi nè, he he..."

Trình Hàn Lang lắc đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười, Thành Thành còn đang cười đùa ở đầu dây bên kia, tâm tư của Trình Hàn Lang cũng đã đi đâu rất xa. Để Thành Thành biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, quả thực là quyền lợi của thằng bé. Nhưng như thế thì thực sự có ổn không? Ở trong mắt của Thành Thành, thứ gì cũng rất đơn giản, nhất là khi nó ở bên cạnh bạn bè. Nếu như thật sự nói chuyện này với Thành Thành, sẽ tạo ra một bóng ma trong sinh mạng của Thành Thành.

Trình Hàn Lang mâu thuẫn sâu sắc, nên để Thành Thành học được cách dũng cảm đối mặt với xã hội phức tạp này, hay để cho nó vĩnh viễn bảo trì một phần tâm tính trẻ con đây? Dường như cái nào cũng không hoàn toàn hoàn mỹ. Trình Hàn Lang vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ Thành Thành, nhiều năm như vậy điều khiến hắn đắc ý nhất chính là Thành Thành vẫn sống đơn thuần vui vẻ như vậy, thế nhưng càng như vậy thì lại càng dễ bị tổn thương.

"Hàn Lang, tôi đi về trước, chuyện ngày hôm nay rất xin lỗi." Ngô Chấn mắt đỏ bừng đi qua bên người Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang lại gọi cậu lại. "Ngô Chấn, ngày mai tôi sẽ đi gặp Ngô Ngọc!"

Ngô Chấn đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt tuyệt vọng, từ trên gương mặt ấy Trình Hàn Lang thấy được cái bóng trong quá khứ của chình mình, khi người thân yêu nhất của mình đối mặt với nguy hiểm, mình lại chỉ có thể đứng từ xa trông ngóng mà không thể làm được gì.

"Tôi sẽ không tổn thương cô ấy, tôi chỉ muốn nói rõ ràng với cô ấy, để tất cả mọi thứ đều kết thúc đi."

Gương mặt Ngô Chấn hiện lên sự khó tin, cậu còn muốn nói gì đó, Trình Hàn Lang đã sải bước đi xuống phía dưới.

Thành Thành, để em vĩnh viễn vui vẻ mà sống là sự lựa chọn cuối cùng của anh, anh sẵn sàng đứng bên cạnh em mãi mãi để bảo vệ em.