Ân Tứ

Chương 107




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào trung tâm thương mại rồi Thành Thành đề nghị đến siêu thị mua một chút đồ dùng hàng ngày trước, trong khoảng thời gian này nó cũng rất ít khi đi ra ngoài, Trình Hàn Lang đương nhiên là đi theo nó. Vu Tiểu Đồng và Đỗ Công ai cũng không muốn bỏ đi riêng, cho nên bốn người cùng nhau đẩy xe đi vào siêu thị. Lúc đến siêu thị rồi, Thành Thành quen tay quen chân, thật giống như là đi dạo trong nhà nó, Trình Hàn Lang đẩy xe ở phía sau thiếu chút nữa không tìm được nó.

"Em chậm một chút, em đi mua đồ hay là đi cướp đồ vậy hả?" Trình Hàn Lang vừa bực mình vừa buồn cười.

"Anh, khu gia vị với khu thực phẩm ở đây đổi chỗ rồi." Thành Thành quay đầu lại nói.

"Cái này..." Anh cũng đã mua gia vị bao giờ đâu? Trình Hàn Lang nghĩ thầm, ngay cả siêu thị anh cũng rất ít khi đến nên không giúp em chạy tới chạy lui được đâu! "Ngay cả mỗi khu vực của từng siêu thị em cũng nhớ hết hả?" Trình Hàn Lang phát hiện hắn có chút xem nhẹ trí nhớ của Thành Thành rồi.

"Không phải, cũng bởi vì lần trước anh nói anh không muốn ăn uống, bạn học của em đề cử cho em một món kích thích ăn uống ở đây, em đã tới đây một lần rồi, nhưng mà bây giờ không có bán nữa." Thành Thành vừa nói vừa nhìn ngó, bỗng nhiên ánh mắt nó sáng lên, tìm được chỗ nó muốn rồi.

"Loại nước cốt gà này hình như chưa dùng qua bao giờ, thử xem đi! Anh, anh có biết không? Em đã bỏ thêm loại sa tế này lúc em làm sườn xào chua ngọt cho anh hồi trước đó, anh thích nhất cái vị này còn gì, trong nhà hình như chưa có mua cẩu kỷ... Ủa? Thì ra hoa ly không phải là đóng gói sẵn sao? Đổi hồi nào nhỉ..."

Trình Hàn Lang lại nhìn về phía chiếc xe đẩy, đồ đạc ở bên trong đang tăng dần từng chút từng chút một, trong lòng cũng được lấp đầy theo, thì ra cuộc sống chính là đơn giản như vậy, tình yêu cũng vậy, củi gạo dầu muối tương dấm trà, cho dù có trong tay gia tài bạc triệu, gia đình vĩnh viễn đều có cùng một hình thức như vậy.

Vu Tiểu Đồng và Đỗ Công bên này lại không như vậy, Vu Tiểu Đồng không e dè gì mà chọn băng vệ sinh trước mặt Đỗ Công, còn thốt ra một câu: "Anh thấy cái ban đêm này dùng có tốt không?"

Lúc đó mắt Đỗ Công thiếu chút nữa trừng đến rớt ra ngoài, Vu Tiểu Đồng lúc này mới ý thức được mình nói sai rồi, mau chóng nói lại: "À xin lỗi, tôi quên mất, anh không cần."

Lúc đó Đỗ Công nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không tiện nói gì. Kỳ thực vừa rồi bị Trình Hàn Lang và Thành Thành trêu chọc chỉ là do chính hai người bọn họ suy nghĩ nhiều thôi, Đỗ Công cho là y và Vu Tiểu Đồng tuyệt đối không đi cùng con đường được, hai người bọn họ chính là hai con gà chọi điên cuồng, chỉ cần vừa thấy mặt, sẽ lập tức cấu véo nhau. Nhưng mà làm bạn bè thì cũng được, Đỗ Công thật thích Vu Tiểu Đồng ngay thẳng, ở cùng một chỗ với cô bé ít nhiều gì cũng thả lỏng hơn so với các cô gái khác.

Bốn người đi ra từ siêu thị, Thành Thành và Trình Hàn Lang bên này xách bao lớn bao nhỏ, toàn bộ đều là một số đồ dùng trong nhà, một mình Trình Hàn Lang xách hết, Vu Tiểu Đồng và Đỗ Công trên cơ bản là không mua thứ gì, cho nên ung dung hơn rất nhiều.

"Anh còn muốn dẫn em đi mua sắm, bây giờ em nhìn một chút xem, cầm nhiều đồ như vậy còn phải đi gửi đúng không?" Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành, biểu hiện ra là sự trách cứ, nhưng trong giọng nói lại không hề có cái ý đó chút nào.

"Em cũng không biết sao lại nhiều như vậy, lúc thanh toán em mới biết là có nhiều thứ như vậy, hay là em xách phụ anh một chút nha!" Thành Thành có vẻ muốn đi đến cầm đồ trong tay Trình Hàn Lang.

"Xách cái gì mà xách? Không được nhúc nhích, ốm nhom như thế còn xách được cái gì?" Trình Hàn Lang không chịu buông tay.

Thành Thành thầm le lưỡi trong lòng, trước đây nó mua nhiều đồ như vậy cũng chỉ có một mình nó xách về, đừng có thấy nó gầy, nhưng sức nó lớn lắm đó!

Vu Tiểu Đồng ở bên cạnh cười xấu xa, "Ôi ôi, làm cái gì vậy chứ! Ở nơi công cộng mà còn liếc mắt đưa tình, khoe khoang hai tên các người có người yêu sao? Nào Tiểu Đỗ Tử, chúng ta cũng lôi kéo nhau đi, không thể ở đây trông người ta mà thèm được!" (Không biết mn còn nhớ ko, cái kiểu xưng Tiểu + Họ + Tử là mấy ông chơi thân thì hay gọi như vậy, nghĩa là thằng nhóc họ gì đó...)

Đỗ Công liếc mắt nhìn cô bé, "Tự làm đi! Tôi tình nguyện ở đây trông người ta mà thèm, cũng không muốn chịu tội thế đâu."

"Đậu..." Vu Tiểu Đồng lập tức như núi lửa phun trào, một đấm tốc hành nện vào ngực Đỗ Công, Đỗ Công vừa đỡ một cái, chợt nghe thấy một tiếng rắc rắc thật lớn vang lên. Thành Thành thấy bọn họ như vậy, nó nháy mắt với Trình Hàn Lang, len lén cười. Trình Hàn Lang nghĩ Thành Thành thật sự là quá đáng yêu rồi, thừa dịp hai người kia gây gổ mà hôn trộm nó một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thành Thành liền đỏ lên, Trình Hàn Lang làm bộ quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng hơi cong lên, cảm giác ăn vụng thật đúng là tuyệt.

À, sau khi đem đồ vật đi gửi rồi, bốn người mới đi dạo trong trung tâm thương mại, trung tâm thương mại đang diễn ra sự kiện, bên trong có rất nhiều người, có chỗ còn phải chen chúc, Trình Hàn Lang vẫn luôn nắm tay kéo Thành Thành theo, cũng không để ý ánh mắt của người bên cạnh, dù sao đi nữa thì bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, cũng không phải là sống để cho người khác xem, huống hồ đối với Trình Hàn Lang mà nói, đó là thứ cực kỳ quan trọng ngàn vạn lần không thể đánh mất.

"Anh, cái giường bên kia thực sự rất thú vị nha! Mặt chăn cũng thật là dễ thương." Thành Thành nhìn về một chỗ được bày biện bên khu đồ dệt may mà khen ngợi không thôi.

Trình Hàn Lang cười dắt nó đi qua đó, đó là một cái giường hình quả trứng, ở giữa có một phần hơi lõm xuống, đầu giường là hai con búp bê có thể lắc lư đầu hợp lại thành gối dựa. Hai bên còn có mấy cái tay nhỏ của bọn chúng phồng phồng lên. Gối đầu cùng chăn và ga trên giường cũng là cùng một bộ, toàn bộ đều là hoa văn hoạt hình, cho nên nhìn vào tổng thể cảm thấy rất ấm áp đáng yêu.

"Chúng ta đi nhìn thử xem?" Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành.

Thành Thành gật đầu, cùng Trình Hàn Lang đi qua đó.

"Xin hỏi quý khách vừa mắt món nào ạ?"

"Cái này!" Thành Thành mở to mắt chờ mong chỉ vào một cái giường, sự thích thú hiển lộ trong mắt là không thể nghi ngờ.

Cô nhân viên lập tức nắm bắt lấy cơ hội này mà thêm mắm thêm muối nói cái giường này tốt đến thế nào, có thể tạo ra hiệu quả xoa bóp, có tác dụng an thần, hơn nữa ngủ lâu cũng sẽ không bị biến hình chút nào.

Trình Hàn Lang nhìn Thành Thành nói: "Thích không? Thích thì chúng ta mua về nhà."

"Loại sàng này được đặc biệt chế tạo cho cặp đôi mới cưới, xin hỏi trong hai vị là ai có chuyện vui ạ? Bên này còn mấy loại khác nữa ạ?"

Ánh mắt Thành Thành có chút buồn bã, không biết tại sao, trong lòng nó thoáng cái đã trầm xuống, "Quên đi, anh, chúng ta đừng lãng phí, cái giường này nhìn cũng có vẻ đắt lắm."

Trình Hàn Lang cười nhìn nó, trêu ghẹo nói: "Vật nhỏ, có phải bị câu kết hôn kia đánh trúng rồi không? Nếu như em thích thì cứ mua đi." Trình Hàn Lang ghé vào bên tai Thành Thành nói: "Coi như lễ vật kết hôn của chúng ta, tự chúng ta kết còn không được sao?"

Thành Thành đánh hắn một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Ai muốn kết hôn với anh chứ! Cho dù có mua về cũng chỉ có mình em được ngủ thôi, không cho anh leo lên đâu."

Trình Hàn Lang vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, hơi giận dữ nói: "Em dám chia giường với anh!"

Cô nhân viên bên này cũng đã nhìn ra một chút manh mối, không có biện pháp, động tác của họ quá mập mờ, hơn nữa lúc hai người đến còn nắm tay nhau. Nhưng mà bản thân cô nhân viên cũng là vì mục đích tìm kiếm lợi nhuận, chỉ có mức tiêu thụ mới được đặt lên hàng đầu. Vì vậy cô nàng dồn hết tâm trí lấy lòng hai người bọn họ, hy vọng có thể bán cái giường này đi, giá của cái giường này khá cao, còn chưa bán được cái nào, bán được rồi hoa hồng cũng nhiều hơn mấy loại khác

"Đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, không mua cái giường về cho cậu bé cũng đáng tiếc lắm, cậu bé đã thích rồi, anh cứ thoải mái một lần đi ạ, để cậu bé vui vẻ một chút chứ ạ! Giường không giống như những thứ đẹp đẽ quý giá mà không thực dụng khác, cái này chúng ta cần dùng mỗi ngày, cho nên mua về cũng không có lãng phí gì đâu ạ!"

Trình Hàn Lang vốn đã muốn mua rồi, hắn biết Thành Thành lo lắng cái gì, nó lo lắng công ty hắn vừa mới khởi nghiệp, phương diện tiền bạc căng thẳng, cho nên làm cái gì cũng rất tiết kiệm, không muốn để lại gánh nặng quá lớn cho hắn.

"Cô à, tôi cho cô địa chỉ, ngày mai cô cho người đem cái giường này qua cho chúng tôi nhé! Tôi giao tiền thế chân trước đi!" Nói rồi Trình Hàn Lang trực tiếp cà thẻ, không hề cho Thành Thành cơ hội để phản ứng đã mua luôn cái giường về.

"Đợi chút đã..." Lời Thành Thành còn chưa dứt, Trình Hàn Lang đã lôi nó đi, Thành Thành có chút ngơ ngác không hiểu tại sao, cũng đi theo Trình Hàn Lang. Đi tới một chỗ vắng người, Trình Hàn Lang mới dừng bước.

Thành Thành hỏi: "Anh, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Trình Hàn Lang làm bộ thở dài một hơi nói: "Em không phát hiện vừa rồi bọn Vu Tiểu Đồng ở đằng đó sao! Nếu như bọn họ thấy chúng ta mua giường, sẽ chê cười đấy, em không sợ Vu Tiểu Đồng chê cười em hả?"

Thành Thành vừa nghe đã khẩn trương nhìn xung quanh, nhanh chóng vỗ lên ngực một cái, "May quá đúng lúc anh thấy được, em cũng không phát hiện họ. Nếu không Vu Tiểu Đồng mà lên tiếng, thật sự sẽ dọa người lắm đó!"

"Còn không phải sao, một lát nữa em cũng đừng nói đến chuyện này, về nhà rồi lại nói được không?"

"Dạ! Em cũng không dám nói đâu."

Ha ha ha, Trình Hàn Lang cười thầm ở trong lòng, lại tránh được một kiếp rồi. Thành Thành chính là dễ gạt, nhưng mà việc này là lời nói dối thiện ý. Bằng không dọc đường ngày hôm nay không biết Thành Thành sẽ tiếc nuối đến thế nào nữa! Tiền trảm hậu tấu đi, không chừng về đến nhà nó thấy cái giường kia rồi thì sẽ quên hết mọi thứ.

Cuối cùng bốn người cùng đi ăn bữa khuya một chút, náo loạn một hồi rồi trở về, Thành Thành có uống chút rượu mạnh, cả người có vẻ đặc biệt hoạt bát, một mình một cõi nói liên tục, đôi khi có một nội dung còn nói đi nói lại mấy lần, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nghe đến nỗi đau cả đầu, bốn người ăn xong bữa khuya rồi lại cùng nhau về nhà.

"Nào, bé cưng, mau nằm xuống ngủ đi, ngày mai là chúng ta có giường mới rồi." Chỉ có những lúc ý thức ở trong trạng thái mơ hồ xoắn xuýt Trình Hàn Lang mới dám nói ra mấy lời buồn nôn này, hắn ôm Thành Thành vào phòng. Sau khi ầm ĩ một hồi Thành Thành lập tức ngoan ngoãn lại, vùi mình trong lòng Trình Hàn Lang không nói lời nào, Trình Hàn Lang nhìn gương mặt điềm tĩnh của Thành Thành, nhịn không được hôn lên.

"Anh hôn trộm em, ha ha... bị em bắt được rồi nhé." Thành Thành bỗng nhiên mở hai mắt ra, dọa Trình Hàn Lang nhảy dựng.

"Vật nhỏ này, dám trêu chọc anh?" Trình Hàn Lang đè Thành Thành trên giường, vỗ vào mông nó hai cái, nhưng là không nỡ xuống tay quá mạnh, qua hồi lâu, cũng không thấy Thành Thành phản ứng gì, Trình Hàn Lang lại xoay người nó lại, Thành Thành ngủ đến là ngon lành rồi! Nào có dấu hiệu tỉnh lại nào, không phải vừa rồi nói mớ chứ? Trình Hàn Lang thở dài, cười cười có chút không biết làm sao.

Sáng hôm sau, Thành Thành còn đang chìm trong mộng, giường đã được đưa đến rồi, Trình Hàn Lang không đành lòng gọi nó dậy, liền đem nó qua một phòng khác để nó ngủ tiếp, bản thân hắn thì đi ra ngoài hỗ trợ tìm chỗ đặt giường.

Cái giường kia hắn đã ngủ rất nhiều năm, phải chuyển đi thật sự cũng có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến Thành Thành thích thì cũng không sao. Trình Hàn Lang bảo người ta đem cái giường kia qua một phòng khác, sau đó đặt cái giường đáng yêu ấm áp đó vào trong phòng của mình, trong lòng Trình Hàn Lang cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, đổi đồ vật mới, giống như là cuộc sống mới sẽ đến, dù sao cũng khiến cho người ta có một loại chờ mong nào đó.

Đợi đến khi Thành Thành tỉnh lại, Trình Hàn Lang đang ở bên cạnh chống tay nhìn nó, Thành Thành đột nhiên thấy có cái gì đó không đúng, xem nào, tay nhỏ phồng phồng, gối dựa búp bê, chăn ga hoạt họa. "Oa oa..." Thành Thành nhảy dựng lên như một đứa trẻ, nhún nhảy trên đó vui mừng. Trình Hàn Lang nhanh chóng đến đỡ nó, không cho nó ồn ào thêm nữa, Thành Thành bị Trình Hàn Lang đặt lên đùi, lúc này mới bị ép an tĩnh lại.

"Cái giường này thật tốt, ngủ rất thoải mái, hơn nữa không có lớn như cái giường trước kia, chúng ta có thể chen vào ngủ với nhau, em thích chen vào ngủ với người khác..." Thành Thành hưng phấn mà nói mãi không ngưng.

Trình Hàn Lang nhéo mũi nó một cái, trêu ghẹo nói: "Quan trọng là làm chuyện kia dễ dàng, đúng không?"

Thành Thành cười cười rồi mới nhận ra được ý tứ của Trình Hàn Lang, mặt đỏ lên một chút, dẩu môi nói: "Cái gì mà chuyện này chuyện kia, giường này chỉ dùng để ngủ thôi."

Trình Hàn Lang làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, buông Thành Thành khỏi đùi mà nói:"Nếu như vậy sau này anh không chạm vào em nữa."

Thành Thành tự biết mình đuối lý, lại bò lên người Trình Hàn Lang, dùng giọng điệu làm nũng nói: "Không được, anh không thể không chạm vào em, em thích anh chạm vào em mà..." Càng nói về sau giọng càng nhỏ, "Dù sao đi nữa chính là như vậy đó, hứ! Anh cố ý..."

Trình Hàn Lang ha ha cười ầm lên, vuốt đầu Thành Thành nói: "Trong lòng vốn nghĩ như vậy còn bướng bĩnh cãi lại, bây giờ em còn nhỏ, chờ em tốt nghiệp cấp ba rồi, đủ mười tám tuổi rồi, phải hoàn thành sứ mạng của em trên cái giường này, biết chưa?" Trình Hàn Lang nói bên tai Thành Thành, vừa nói vừa dùng môi chạm vào tai Thành Thành, Thành Thành mẫn cảm trốn qua một bên.

"Sứ mệnh gì chứ?" Thành Thành cắn môi hỏi.

"Chình là làm bước cuối cùng với anh."

Thành Thành vừa nghĩ tới việc đó cả người đã run rẩy, lập tức không tự chủ được nghĩ đến những người bị giày vò đến kêu ầm cả lên ở quán bar kia. Trình Hàn Lang dường như thấy được sự sợ hãi của nó, ôm lấy nó nói: "Quên đi, sợ đau thì chúng ta không làm nữa, kỳ thực bước cuối cùng có làm hay không cũng không quan trọng."

"Không cần!" Thành Thành cắt đứt lời hắn, "Người khác có thể cho anh, em cũng có thể cho. Khi nào anh muốn, em sẽ có thể, thật đó."

Trình Hàn Lang nhìn nó, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nó rồi nói: "Sau này rồi nói đi, bây giờ anh không muốn, ha ha... Giường thoải mái không?"

"Dạ! Thoải mái lắm, anh nằm xuống thử một chút xem sao." Thành Thành vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, kéo tay của Trình Hàn Lang.

"Được được, anh nằm đây." Trình Hàn Lang thuận thế nằm xuống, quay đầu, Thành Thành tươi cười đối diện với hắn.

"Làm sao vậy?"

"Em nghĩ em là người hạnh phúc nhất trên thế gian."

"Đồ ngốc, sao lại dễ dàng thỏa mãn như vậy? Một cái giường đã khiến em vui vẻ như thế sao?"

"Người biết đủ mới luôn thấy vui mà! Mỗi vật anh cho em em đều thấy hạnh phúc."

"Thành Thành..." Trình Hàn Lang duỗi tay ra nhìn nó, "Bây giờ anh còn nhớ kỹ lúc em mới đến ngôi nhà này, anh đã nói với em "mày chính là một tên ăn xin, ngủ thế nào thì cũng vậy". Bây giờ nghĩ đến thấy rất hối hận, khi đó em còn phải ngủ ngay mép giường."

Thành Thành dường như cũng nhớ đến, còn thấy rất buồn cười, nằm ở đó cười mãi, trong lòng Trình Hàn Lang càng cảm thấy áy náy. Đôi mắt to của Thành Thành mở lớn long lanh lấp lánh, sau đó nhìn Trình Hàn Lang nói: "Nếu như anh thấy hối hận thì anh nói một câu dễ nghe với em đi! Như vậy không phải là đã bù đắp được rồi sao?"

"Ừ!" Trình Hàn Lang nhìn trần nhà, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười, "Em chính là một nhóc ăn xin..."

Thành Thành vừa nghe vậy thì hờn dỗi bật dậy, vậy cũng khác gì đâu? "Nằm xuống, nghe anh nói hết đã..."

"Em ngủ đâu, ở đâu cũng đều như nhau, vĩnh viễn đều là nhóc ăn xin của anh, chỉ có anh mới có thể nuôi em, kẻ khác đừng hòng mơ tưởng..."