Ân Tứ

Chương 110




Trình Hàn Lang cởi từng món từng món đồ trên người Thành Thành ra, chỉ còn lại quần lót. Tuy rằng thân thể Thành Thành rất gầy yếu, thế nhưng thịt toàn thân rất chắc, cũng rất trơn mịn. Trình Hàn Lang ôm eo của nó, từ từ hôn xuống.

Nước đã được đổ đầy vào bồn tắm sứ trắng, nước ấm tỏa ra hơi nóng khiến cho toàn bộ căn phòng trở nên mơ hồ, Thành Thành nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trình Hàn Lang, cả người cũng say mê theo. Kỳ thực người chân chính đắm chìm trong đó là Trình Hàn Lang, khuôn mặt của Thành Thành thực sự có thể nói là đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được mà muốn ăn nó ngay lập tức.

Hai người nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Trình Hàn Lang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đùa giỡn đầu lưỡi Thành Thành, mỗi khi Thành Thành vừa muốn chạm vào hắn, Trình Hàn Lang lại tránh ra phía sau, Thành Thành muốn mà không được chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ. Cứ đến lúc này, Trình Hàn Lang lại hung hăng dùng miệng hút lấy đầu lưỡi Thành Thành, Thành Thành lập tức khuất phục.

Tay của Trình Hàn Lang bắt đầu lần mò trên dưới, Thành Thành biết cái vụ đi tắm này nhất định không đơn giản. Bắt đầu từ ngày nó học thêm, Trình Hàn Lang vẫn chưa hề thật sự thân thiết với nó lần nào, nhất định là sợ nó quá mệt mỏi, cho nên Trình Hàn Lang mới tiết chế rồi lại tiết chế, nhẫn nại đến thực khổ cực.

Kỳ thật Thành Thành cũng đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, không muốn là không có khả năng, cho nên Trình Hàn Lang vừa hôn nó, nó đã mềm nhũn ra.

Vốn cũng muốn cự tuyệt, thế nhưng thật sự quá thoải mái, không cam lòng cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt nữa.

Tay Trình Hàn Lang quanh quẩn bên hông Thành Thành, như nặng như nhẹ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng nắn bóp một cái, chỗ này của Thành Thành rất mẫn cảm, từ nhỏ đã thế. Bị Trình Hàn Lang chốc chốc lại châm lửa như vậy, Thành Thành lập tức không nhịn được nữa, trong miệng phát ra tiếng cười khúc kha khúc khích.

Thành Thành nhắm mắt lại, Trình Hàn Lang thì nửa khép nửa mở, chính là muốn nhìn thấy vẻ mặt động tình của Thành Thành.

Môi Trình Hàn Lang di chuyển từ môi đến cổ nó, Thành Thành không nhịn được nói ra tiếng cầu xin: "Anh... Ưm... Ngày mai còn phải đi học... A..."

Trình Hàn Lang chậm rãi chuyển đầu lưỡi qua bên tai Thành Thành, mút lấy vành tai Thành Thành, tiếng rên rỉ của Thành Thành lại lập tức xuất hiện, Trình Hàn Lang ghé vào lỗ tai nó nói: "Đừng gọi vậy, gọi tên anh đi..."

Không gọi ra khỏi miệng được mà! Cũng đã gọi bằng anh nhiều năm như vậy rồi. Thấy Thành Thành không trả lời, Trình Hàn Lang nhẹ nhàng trượt đến ngực Thành Thành, dùng đầu lưỡi đụng vào điểm nhô ra trước ngực Thành Thành, càng không ngừng đánh vòng quanh đó, sau đó dùng lực hút một cái. Thành Thành thoáng chốc đã yếu đuối trong lòng Trình Hàn Lang.

"Anh... Em muốn..."

Trình Hàn Lang nở nụ cười, quả nhiên là thành thật mà! Hắn ôm ngang lấy Thành Thành, nhẹ nhàng ôm nó vào trong bồn tắm, Thành Thành đứng ở bên trong, Trình Hàn Lang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, phía dưới của nó đã dựng lên, nhưng mà hắn vẫn không gặp chút khó khăn nào, Thành Thành thì ngược lại, mặt lập tức đỏ lên, cứ đứng ở đó không nhúc nhích.

"Chờ anh cởi cho em sao?" Trình Hàn Lang cười, đưa tay qua kéo quần lót của Thành Thành.

"Không phải, em không muốn cởi, không cởi được không?"

Trình Hàn Lang dở khóc dở cười, "Không cởi thì làm sao mà tắm đây? Đứa nhỏ này sao em lại thẹn thùng như vậy?"

Nói xong, Trình Hàn Lang cũng vào đứng ở trong bồn tắm, vừa mới đưa tay để đến bên quần lót của Thành Thành thì bị Thành Thành giữ lại. "Cái này... em tự cởi được không?"

"Không được, bây giờ không còn cơ hội nữa rồi, ai bảo vừa nãy em không cởi?"

Đang nói, Trình Hàn Lang đã cởi quần lót của Thành Thành ra, thằng nhỏ của nó đã dựng thẳng lên rồi, thật ra Trình Hàn Lang đã sớm biết, có thể Thành Thành ngại cởi chính là do nguyên nhân này thôi.

Thành Thành nhanh chóng ngồi thụp xuống bồn tắm, Trình Hàn Lang ngồi ở phía sau nó để chà lưng giúp nó, Thành Thành nghịch bọt xà phòng ở phía trước, thỉnh thoảng cười cười một chút. Trình Hàn Lang bị dáng vẻ đáng yêu của nó chọc cười, nhéo cái lỗ tai nhỏ nhắn của nó để trêu đùa.

Sau khi Thành Thành chơi mệt rồi, phải dựa vào người Trình Hàn Lang để nghỉ ngơi.

"Hồi nãy em nói em muốn... rốt cuộc là em muốn cái gì?"

Thân thể của Thành Thành hơi khựng lại, mặt thoắt cái đã đỏ lên, lấy một nắm bọt xà phòng quệt lên mặt Trình Hàn Lang rồi nói: "Không muốn gì hết... Anh, anh biết rõ rồi còn hỏi."

"Đã nói không được gọi anh là anh, anh biết rõ rồi cứ hỏi đấy, rốt cuộc muốn cái gì, không nói thì anh không cho." Trình Hàn Lang cười xấu xa nhìn nó.

Thành Thành còn chưa nói lời nào, Trình Hàn Lang đã dứt khoát xoay người nó lại, trực tiếp ôm Thành Thành nằm ngửa ra trong ngực mình rồi hôn xuống, lần này có chút thô bạo và mãnh liệt, Thành Thành suýt nữa thì không thở nổi. Trình Hàn Lang một đường trượt xuống, cuối cùng vỗ về chơi đùa bên đùi trong của Thành Thành, chỉ là không sờ vào vật nhỏ đã ngẩng đầu ở giữa kia.

Thành Thành đã sớm chìm sâu vào trong đó, cứ chờ Trình Hàn Lang sờ qua nơi tiếp theo, thế nhưng dường như Trình Hàn Lang định đùa giỡn nó, cứ lẩn quẩn chung quanh, lại không đi vào bên trong. Thành Thành có chút khó chịu mà uốn éo người, mắt lom lom nhìn Trình Hàn Lang, Trình Hàn Lang lại cứ ngồi yên không động.

"Đừng mà..." Thành Thành bĩu môi, rốt cuộc nhịn không được mà nói ra.

"Là em nói em không muốn gì hết mà, em không nói anh sẽ không cho." Trình Hàn Lang cố ý dây dưa với Thành Thành.

"Em nói mà..." Thành Thành đỏ mặt mở miệng.

"Nói đi..." Trình Hàn Lang nhìn nó chằm chằm.

Thành Thành bị nhìn như vậy, quyết tâm đã hạ xuống ban đầu lại bị đả kích mất sạch. Nó nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được những lời khó xử như vậy, cuối cùng dứt khoát giậm chân một cái, chủ động hôn lên miệng Trình Hàn Lang, nhẹ nhàng kéo tay hắn đặt lên chỗ đang cần an ủi gấp của mình.

"Ha ha..." Trình Hàn Lang cười ra tiếng, Thành Thành biết hắn đang chê cười nó, tức giận đánh một cái ở phía sau lưng của hắn, tuy rằng như vậy, cũng không nhịn được mà phát ra âm thanh động tình theo những động tác của Trình Hàn Lang.

"Thoải mái sao?" Trình Hàn Lang ghé vào lỗ tai nó nói.

"Ưm... A... Đáng ghét..."

"Còn nói anh đáng ghét!" Trình Hàn Lang tăng tốc động tác trong tay, thỉnh thoảng dùng ngón tay gãi qua cái đỉnh yếu ớt của Thành Thành, Thành Thành lập tức run lên một cái, liên tục cầu xin tha thứ.

Trình Hàn Lang thấy phản ứng của Thành Thành, bản thân cũng thấy miệng khô lưỡi khô, một tia lửa dục chạy xuống bụng dưới, một loại ý nghĩ muốn khi dễ nó, nhìn nó cầu xin tha thứ bắt đầu nảy sinh ở trong lòng. Trình Hàn Lang nắm lấy tay Thành Thành thật chặt, khi Thành Thành sắp đến cao trào thì đã rất khó chịu, hơi thở rất gấp gáp, cũng không quan tâm ngại ngùng hay không ngại ngùng gì, lớn tiếng kêu ra.

"Anh, em không được... em không chịu nổi nữa... mau mau... một chút."

Đúng lúc này, Trình Hàn Lang lại buông tay ra, bỗng chốc bị vắng vẻ, Thành Thành có vẻ rất trống trải, cực kỳ khó chịu, dục vọng phía trước đã trở nên cấp bách, nó cầu xin nhìn Trình Hàn Lang rồi nói: "Anh, anh khi dễ người..."

"Ai khi dễ em? Nói cho em biết đừng kêu anh bằng anh nữa, em kêu anh là Hàn Lang đi, xin anh thì anh sẽ tiếp tục."

Thành Thành giận dỗi ngồi trong bồn tắm lớn, cả người có vẻ tội nghiệp vô cùng. Thực sự rất muốn, nhưng lại không nói ra được lời cầu xin, Thành Thành không chịu nổi trống vắng, động đậy chân một cái, tay thì không tự chủ được mà duỗi tới đó.

"Ai cho em chạm vào?"

"Của em em thích chạm thì em chạm!" Sự bướng bỉnh của Thành Thành cũng nổi lên.

"Ngoại trừ anh ai cũng không được chạm." Trình Hàn Lang lại kéo tay Thành Thành đến phía dưới của mình, Thành Thành lại chạm vào đấy một lần nữa, cũng cảm thấy cái vật kia lớn đến dọa người, Trình Hàn Lang lại tiếp tục chà xát, Thành Thành lại bị đốt lửa, mặc sức mà say đắm.

Sắp ra rồi, Thành Thành cong lưng lên, rồi lại có chút run rẩy, Trình Hàn Lang chợt lấy tay chặn lại lối ra của Thành Thành. Tay kia tiếp tục vỗ về chơi đùa.

"Ô ô..." Cứ kích thích như vậy mà không cho giải phóng quả thực là muốn lấy mạng người ta, Thành Thành gần như khóc mà nhìn Trình Hàn Lang.

"Em xin anh đi, rồi anh cho em." Bản thân Trình Hàn Lang cũng kìm nén đến khó chịu, nhìn lại nó chằm chằm.

Thành Thành suýt nữa thì mất hết lý trí, cũng biết nỗi khổ của mình sẽ không thể được giải tỏa, chỉ có thể cố gắng lấy lòng Trình Hàn Lang, cuối cùng nó cảm giác được tiếng thở dốc của Trình Hàn Lang bắt đầu trở nên lớn hơn. Đúng lúc này, Trình Hàn Lang thả tay đang chặn lối ra của nó, nhìn Thành Thành nói: "Kêu tên anh đi."

Thành Thành đã động tình lên đến đỉnh điểm, lớn tiếng kêu: "Không... Hàn... Hàn Lang... A..."

Theo một tiếng gầm nhẹ, hai người cùng nhau đến cao trào, Trình Hàn Lang nghe được tiếng kêu Hàn Lang kia, trong lòng có một loại thỏa mãn nói không nên lời. Sau khi dư vị trong Thành Thành qua đi, nó có vẻ rất uể oải. Trình Hàn Lang lại tắm rửa giúp nó một chút, lau khô sạch sẽ cho nó rồi ôm đến phòng ngủ.

Thành Thành nằm ở trên giường, ánh mắt còn có chút mông lung, Trình Hàn Lang nằm bên cạnh nó, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nó, dần dần lại không tự chủ được mà mò mẫm xuống phía dưới, nhẹ nhàng bóp một cái. Trình Hàn Lang phát hiện mình lại có cảm giác, cái loại cảm giác kiềm nén không được thỏa mãn triệt để này đúng là kích thích thần kinh của hắn.

Trình Hàn Lang, sờ sờ vào bên trong, giọng nói có chút khàn khàn mà nói: "Lúc nào mới có thể chân chính có được em đây?"

Thành Thành run lên một cái, mệt mỏi nói: "Anh, bỏ đi mà, em mệt quá."

Trình Hàn Lang nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Thành Thành, cuối cùng vẫn là sự thương yêu Thành Thành chiến thắng dục vọng của bản thân, hắn chậm rãi đè ép lửa dục của mình lại. Ôm Thành Thành nói: "Chuyện sớm hay muộn mà thôi, chờ ngày nào em thi đại học xong em phải trả cả vốn lẫn lời cho anh, nợ thêm một năm là không trả nổi đâu đấy!"

Thành Thành hứ một tiếng, lủi vào trong cái ôm của Trình Hàn Lang, hai người cứ ôm ấp như vậy hồi lâu, Thành Thành bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Anh, xin anh chuyện này."

"Chuyện gì? Anh với em mà còn cần xin?" Trình Hàn Lang có chút kinh ngạc nhìn Thành Thành, "Em nói đi, anh cũng thật sự miốn nghe một chút." (tui cho ông nói lại, hồi nãy tắm ông nói cái gì, xạo xạo -_-)

Thành Thành suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghẹn đỏ mặt mà nói: "Ngày thi đại học xong không thể cho em ở phía trên sao?"

Thành Thành quay đi không nói nữa, Trình Hàn Lang thoáng cái đã hiểu, cười ha ha nói: "Thì ra em thích tư thế đó hả, có thể nha! Anh còn sợ em không chịu được đó..."

"Không phải cái đó!" Thành Thành đột nhiên cắt đứt lời nói của Trình Hàn Lang, lấy gối đầu của mình đập lên người Trình Hàn Lang, có chút buồn phiền nói: "Ý em là muốn đè anh."

"Hả... Ha ha..." Trình Hàn Lang suýt nữa thì cười phì một cái, Thành Thành đây là người ngốc nói mớ sao? Thằng bé làm 1, muốn mình làm 0?

"Anh cười cái gì? Có gì đáng cười..." Thành Thành đỏ mặt nhìn hắn.

Trình Hàn Lang từ từ mới nhịn cười được, quay sang nói với Thành Thành: "Em muốn làm top? Em xác định em có bản lĩnh này sao?"

"Sao em lại không được? Em cũng rất mạnh đó... Em..." Càng nói về sau, Thành Thành càng mất khí thế, quả thật, việc này dường như đã rành rành trước mắt, nó có đấu tranh cũng là phí công.

Trình Hàn Lang ôm lấy nó, vuốt đầu của nó nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi! Đến lúc đó rồi tính, bây giờ em phải nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó ngày mai đi học cho thật tốt biết không?"

Thành Thành gật đầu, chụt lên mặt Trình Hàn Lang một cái, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Một đêm yên tỉnh, hai người ở trong phòng gắt gao ôm lấy nhau ngủ thẳng tới hừng đông...

P/s:

Hổm rày bạn bệnh nằm 1 đống nên ko có chương nào cho mn, hôm nay mới bắt đầu làm lại. Sẽ từ từ bù cho mọi người sau nhé. Chúc mn ngủ ngon.