Ân Tứ

Chương 79




Đêm lễ thất tịch đã đến rồi, trong công ty của Trình Hàn Lang cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người đều đang cầm một bó hoa tươi trong tay, các nữ đồng nghiệp nhận được hoa đều mang theo nụ cười tươi như hoa trên mặt. (Thất tịch là ngày 7 tháng 7 âm lịch, là ngày duy nhất trong năm Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau, ở TQ ngày này cũng gần giống như ngày Valentine vậy á, là ngày lễ tình nhân theo lịch âm)

Đến hôm nay Thành Thành đã rời nhà đi hơn ba tháng, không chút tin tức, Trình Hàn Lang cảm thấy hắn cũng đã bắt đầu thích ứng với cái loại cảm giác đau đớn này rồi, bao nhiêu lần nhìn thấy mình gặp Thành Thành trong mơ, đến khi tỉnh lại thì cái loại đau đớn như kim châm muối xát này như là muốn cắn nuốt hắn.

Có người nói nhớ nhung là một loại hạnh phúc, nhưng đó cũng chỉ là vì cuối cùng rồi người mà bạn chờ đợi sẽ trở lại bên cạnh bạn thôi, còn loại nhớ nhung xa vời không hẹn ngày gặp lại sẽ từng bước dẫn bạn đến địa ngục.

Hôm nay là sinh nhật của Thành Thành, một mình Trình Hàn Lang ngồi ở nhà bên cạnh một cái bánh sinh nhật màu trắng tinh khiết, trên đó viết: "Chúc Thành Thành của anh sinh nhật vui vẻ!"

Trình Hàn Lang lẳng lặng cắm nến lên phía trên, tổng cộng 17 cây, Thành Thành đã sống cùng hắn 11 năm.

Trải qua mười một năm này Trình Hàn Lang nợ nó, thiếu nó, đến cuối cùng rốt cục muốn đền bù, chỉ tiếc người đã không còn nữa.

Nhưng mà mỗi một việc xảy ra trong hơn 10 năm này Trình Hàn Lang đều thấy rõ ràng trước mắt, hình dáng Thành Thành lần đầu tiên vây quanh bánh ga tô mà chảy nước miếng, Thành Thành ngốc nghếch cầm bé ăn xin muốn ấn lại không dám ấn, Thành Thành lần đầu tiên làm bánh mì cho hắn, Thành Thành lại bởi vì một món quà của Ngô Ngọc mà không dám đưa cho hắn bức tranh tự nó vẽ...

"Mình mong muốn lão đại không gọi mình là nhóc ăn xin nữa."

"Lão đại, anh mau nghe xem! Nhóc ăn xin nhỏ còn biết ca hát nè!"

Đó là lần duy nhất Trình Hàn Lang làm sinh nhật cho nó...

"Anh, hồi nãy em cảm giác có người hôn em, là anh hả?"

"Gì! Anh hôn? Em tốt vậy sao? Chưa kể vừa dơ vừa thúi, anh không có bị bệnh tự ngược."

Đó là ngày đầu tiên mẹ Trình rời đi, Trình Hàn Lang hôn Thành Thành một ngụm cũng không dám thừa nhận...

"Em thích làm giáo viên, trưởng thành rồi cũng muốn làm."

Đó là lần đầu tiên Thành Thành nói ra ước mơ của nó...

"Anh Đỗ sao anh lại muốn đánh anh em? Anh đánh ảnh bị thương rồi... Sau này em không chơi với anh nữa."

"Anh ơi em không đi đâu, cầu xin anh đừng đuổi em đi mà, sau này tất cả em đều nghe anh nói. Nếu không anh lại đánh mông em đi, cũng đừng đuổi em đi được không?"

Đó là lần đầu tiên Thành Thành rơi nước mắt...

"Em không phải là muốn về nhà, em là nhớ anh, anh, anh một chút cũng không có nhớ em sao?"

Đó là lần đầu tiên Thành Thành nội trú ở trường...

"Cái này mang theo, là để chống nắng, hiện giờ nắng gắt, phơi nắng có thể sẽ bị thương a, còn có mấy cái này, là một chút đồ anh thích ăn, để được ở ngoài, không dễ biễn chất, nếu như anh ở bên kia ăn không quen liền lấy ra lấp bụng a. Bộ quần áo này cũng mang theo đi, biết đâu sẽ trở trời đó..."

"Em có phiền hay không vậy? Thật không dễ dàng gì anh mới muốn tự lực cánh sinh một lúc, em ở bên cạnh cứ không im miệng, em còn nói nữa anh liền đem miệng em chặn lại."

"Em không nói nữa, anh từ từ chuẩn bị đi. Đừng quên đem thuốc nhỏ mắt mang theo, anh... Được rồi được rồi, em không nói nữa, em chỉ đứng ở chỗ này nhìn."

"Không phải mà... Anh! Anh... Em rất muốn anh quay về! Em... "

"Anh, em rửa chân cho anh nha! Cái kia... Em có học một chút xoa bóp, muốn thử xem!"

Đó là lần đầu tiên Trình Hàn Lang rời nhà...

"Chúng ta ngủ xa nhau đi! Trong phòng khác không phải còn có một cái giường sao?"

"Dù sao sau này cũng sẽ có khi anh không muốn để cho em ngủ ở bên cạnh anh nữa, khi đó anh còn ước gì em đi luôn ấy chứ!"

Đó là lần đầu tiền Thành Thành nói dối trước mặt Trình Hàn Lang mà không đỏ mặt...

"Anh, anh biết vì sao em chưa bao giờ khóc không?"

"Không biết, vì sao?"

"Bởi vì trước đây lúc em đi ăn xin, lần bị đánh dữ dội nhất cũng là bởi vì em khóc, bọn họ nói em sau này khóc một lần sẽ bị đánh một lần, bởi vì nước mắt của kẻ ăn xin là thứ không đáng tiền nhất."

Đó là lần đầu tiên Thành Thành uống say...

"Em hiểu, đáng lẽ anh nên lấy sự nghiệp làm trọng. Khi nào anh muốn ăn cơm em nấu, anh hãy quay về, em lúc nào cũng đều ở nhà. Nếu như bây giờ anh không có thời gian, anh cần gì cứ nói cho em biết, em có thể đem qua cho anh, anh cũng không cần chạy qua chạy lại như vậy. Nếu như hôm nào anh muốn trở về, anh cứ trở về ở một hôm... Không có gì đâu."

Đó là lần đầu tiên Trình Hàn Lang rời khỏi nhà cũng là ngày hắn hối hận nhất...

Thành Thành, nếu như được trở về quá khứ, anh nhất định sẽ không ném em xuống lầu dưới, nhất định sẽ không để em ngủ ở mép giường mà không đắp chăn cho em, nhất định sẽ không để em chui xuống gầm giường tìm đồ cho anh, nhất định sẽ không hứa hẹn rồi luôn thất hứa, nhất định sẽ không để em một mình té xỉu ở nhà, nhất định sẽ không mắng em, đánh em như trước đây nữa...

Nếu như em thích, anh sẽ sẵn sàng đem em từ trường học về nhà ở, anh sẽ dẫn em đi công viên vui nhất, chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh sticker, dán đầy trong nhà chúng ta, sẽ không bao giờ để cho người khác bước vào nhà nữa, nơi này chỉ thuộc về chúng ta mà thôi...

Thế nhưng em cũng đã không quay về nữa rồi, anh cảm thấy anh sẽ lập tức tuyệt vọng, mỗi ngày chờ đợi, mỗi ngày trông mong, mỗi ngày tìm kiếm, thế nhưng kết quả vẫn chỉ là mình anh với anh, em còn nhớ rõ em đã nói gì với anh không? Cho dù anh đối xử với em như thế nào, em cũng sẽ không rời xa anh, nhưng mà em lại bỏ đi một mình, tại sao em có thể không tuân thủ cam kết của em chứ?

Trình Hàn Lang nhẹ nhàng thổi tắt những ngọn nến, một mình hát lên bài ca chúc mừng sinh nhật: "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em,..." hát đến cuối cùng đã là khóc không thành tiếng, hắn cúi đầu chôn trên mặt bàn, toàn thân thống khổ run rẩy, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chảy nhiều nước mắt đến như vậy. Nhiều ngày như vậy, cho đến bây giờ hắn thực sự nghĩ bản thân đã chống đỡ đến mức cực hạn rồi.

Có một người đã đứng ở cửa tròn một giờ đồng hồ, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, tóc rất rối, khuôn mặt đã gầy đi rõ rệt, cả người có vẻ rất tiều tụy.

Ngô Ngọc nhẹ nhàng đi tới phía sau Trình Hàn Lang, ôm lấy hắn từ đằng sau, không nói gì thật lâu, lúc này nước mắt của Trình Hàn Lang đã chảy khô.

"Chúng ta đi tìm thằng bé đi, anh từ chức, chúng ta đi khắp Trung Quốc tìm, cho dù chết em cũng phải giúp anh tìm được thừng bé. Được không? Hàn Lang..."

Trình Hàn Lang không quay đầu lại, cũng không nói gì.

"Được không, Hàn Lang?" Ngô Ngọc dùng sức lay hắn, "Đi tìm đi! Anh xem đi anh bây giờ còn ra hình dáng gì sao? Anh đã không còn là Trình Hàn Lang tự tin, phóng khoàng mà em biết nữa rồi, bây giờ cái anh còn lại cũng chỉ là một thể xác mà thôi, những gì anh cho em cũng chỉ còn lại là một cái thể xác mà thôi. Ý chí chiến đấu của anh, nguyên tắc của anh, kiêu ngạo của anh tất cả đều đã không còn, em không muốn nhìn anh tiếp tục như vậy nữa, đi tìm thằng bé đi, thuận tiện cũng tìm lại chính bản thân anh đi!"

"Ngô Ngọc, chúng ta đi thôi, em yên tâm, anh sẽ không như vậy nữa..." Trình Hàn Lang xoay người nhìn Ngô Ngọc, che giấu đau đớn trái tim không để lộ ra một vết tích nào, so với mới rồi tưởng chừng như là hai người khác nhau, khôi phục lại biểu tình lạnh như băng thường thấy trong khoảng thời gian này.

"Lời của anh là có ý gì? Anh buông bỏ sao?" Ngô Ngọc run rẩy môi nhìn Trình Hàn Lang.

"Buông bỏ? Bây giờ anh đã không hiểu được cái gì gọi là buông bỏ, cái gì gọi là tiếp tục. Anh chỉ biết anh không muốn tiếp tục trải qua loại cuộc sống không có hi vọng như thế này, yên tâm đi, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ làm việc thật tốt trong công ty; còn chuyện này, đừng nói ra trước mặt anh nữa."

Ngô Ngọc ôm Trình Hàn Lang nghẹn ngào khóc lóc, quá lâu, cô chờ đợi ngày này đã chờ quá cực khổ rồi, cách đây một tiếng đồng hồ cô còn cho rằng tất cả đã sắp kết thúc, thì bây giờ hạnh phúc lại cứ như vậy mà phủ xuống, phản ứng đầu tiên của cô chính là ôm lấy người yêu khóc lớn một trận, quên đi hết tất cả những chuyện không vui.

"Em ở đây chờ anh, anh vào trong phòng một chút, sẽ trở lại ngay." Trình Hàn Lang nói.

Ngô Ngọc gật đầu, nhìn Trình Hàn Lang đi vào phòng của mình.

Mấy phút sau, Trình Hàn Lang đi ra, không nhìn ra được biểu tình gì trên mặt, lặng lẽ cùng Ngô Ngọc rời khỏi đây.

Trong căn phòng trống rỗng đã tắt hết đèn, thế nhưng có một vật lại ánh lên ở trong góc phòng không bắt mắt, chỉ tiếc không có ai thưởng thức nó, một mình nó lặng lẽ lóe sáng. Bên dưới chiếc hộp có một tờ giấy, trên đó là chữ của Trình Hàn Lang vừa viết.

"Thành Thành, nếu có một ngày em quay về nơi đây, anh muốn nói cho em biết: Anh yêu em, không phải là tình thân, mà là tình yêu."

P/s: đáng nhẽ để chương sau mới nói mà tức quá chửi luôn chương này. Mớ bà nội Ngô Ngọc xàm xàm thiệt chứ, edit mà kiềm chế không để ảnh hưởng tới văn phong của tác giả thấy mẹ luôn, ức chế dã man. Con quỷ đi lĩnh cơm hộp giùm đi, sàng sàng hoài ngứa mắt. Quay lại với cái p/s của bạn, hôm nay up c79 và c80 là xong cuốn 2, chuẩn bị lết qua cuốn 3 - tình yêu trở về. Nhớ ko lầm là Thành Thành được đón về trước c90 thì phải, nói chung là bé sắp được rước về rồi, ông Lang cũng hối cải dữ lắm. Còn hơn 60 chương đằng sau có chiện gì xảy ra thì bạn cũng ko biết:v Hi vọng sẽ cùng mn lết về đích sớm, ông Lang ổng tưởng niệm 11 năm mà bạn cũng hơi hơi cảm thấy mình cũng lết qua 11 năm giống ổng thiệt vậy đó:v Mn đọc trước chương này nha, c80 mới xong được hơn 2/3 thôi, một lát sẽ úp sau nh