Ân Tứ

Chương 82




Mấy ngày nay Lệ Trung Tín đang làm một khoản làm ăn lớn, chủ yếu là nhập vào một ít súng đạn, địa bàn làm ăn của ông ta trải rộng trên toàn quốc, quán bar, vũ trường, các loại tụ điểm ăn chơi lớn, loại nào cũng có kinh doanh, hầu như cả nước đều có tai mắt của ông ta, cho nên lúc đó Trình Hàn Lang đến nhờ Trình Thế tìm Thành Thành giúp hắn, nếu quả thật chỉ dựa vào tìm kiếm như vậy mà có được tin tức, e rằng chỉ có Lệ Trung Tín mới có thể làm được.

Chiều hôm đó, Lệ Trung Tín mang theo Trình Thế đến Hương Cảng bàn chuyện làm ăn, hai người dự định ở lại bên đó chơi mấy ngày trước, người đứng đầu bên kia còn chưa tới, bọn họ rất coi trọng hành động lần này, cho nên xuất phát từ sự thận trọng vẫn là đến đây sớm sắp xếp một vài chuyện.

Hai người đợi trong biệt thự Lệ Trung Tín mua ở Hương Cảng một buổi chiều, Lệ Trung Tín ham muốn quá độ, một mực không ngừng "tiêu khiển" ở trong phòng, khiến cho Trình Thế còn tưởng rằng ông ta bị bỏ đói.

"Anh đừng có phá nữa, điện thoại của anh reo hoài kìa, anh không tiếp hả?" Trình Thế vừa thở dốc vừa nói.

"Mặc kệ nó! Lúc ông cao hứng ai cũng đừng hòng phá hoại hứng thú của ông, ai tới ông đây cũng phải làm cho xong mới được!" Nói xong Lệ Trung Tín lại đem đầu chôn giữa hai chân của Trình Thế, liếm trên liếm dưới, càng không ngừng phun ra nuốt vào, Trình Thế thoáng cái đã không chịu nổi, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khẽ hở của hàm răng, Lệ Trung Tín nghe vậy lại thấy nghẹn khuất một trận, cho tới bây giờ ông đây chưa từng vì ai mà làm như vậy đâu, kêu to hai tiếng thì làm sao chứ? Cố tình không cho ông đây tận hứng mà.

Không nói nữa, Lệ Trung Tín không thèm để ý Trình Thế, quẹt dầu bôi trơn lên hai ngón tay rồi đưa vào. Lần này đột nhiên bị tập kích khiến cho Trình Thế la lên "A!" một tiếng, Lệ Trung Tín đắc ý cười xấu xa, dùng ngón tay cố sức ra vào, thân thể Trình Thế vẫn chưa có thích ứng, mấy động tác này khiến cho Trình Thế vừa đau vừa trướng, bất mãn trong lòng thật lớn.

"A... Ưm..." Lệ Trung Tín phát hiện biểu tình của Trình Thế, liền dùng đầu lưỡi tiếp tục khiêu khích đỉnh phân thân của Trình Thế, một tay nâng eo Trình Thế lên, tay kia tiếp tục cắm rút, hiểu biết của ông ta về thân thể của Trình Thế không kém chút nào, sẽ không để cho Trình Thế không được thỏa mãn, nhưng cũng sẽ không được hưởng thụ quá mức.

Đợi đến khi Trình Thế nói mình sắp lên cao trào thì Lệ Trung Tín lại bò dậy khỏi thân thể của người ta, đi ra phòng ngoài rót nước uống. Lần này thực sự là chọc giận Trình Thế rồi, nếu mà tự mình làm cho xong thì lại nuốt không trôi cơn tức này, mà đi kêu Lệ Trung Tín thì quá là không có khí phách, Trình Thế nhìn bên dưới đã trướng đến phát đau của mình, lớn tiếng nói với Lệ Trung Tín:

"Cảm ơn ngài nhé! Còn lưu lại sức cho em. Em nghe nói mấy nhóc đẹp trai ở Hương Cảng đặc biệt có hương vị, hôm nay chúng ta đi vui đùa một chút không? Thằng nhóc lần trước cũng chưa..."

Trình Thế còn chưa nói hết câu, Lệ Trung Tín đã cấp tốc chạy từ ngoài vào, cầm lấy sợi dây thừng đã dùng rất nhiều năm, trực tiếp cột Trình Thế vào trên giường, bắp đùi bị mở rộng, Trình Thế cảm thấy một trận khuất nhục, chửi Lệ Trung Tín ầm cả lên. Lệ Trung Tín không thèm nhìn Trình Thế, trực tiếp áp lên trên điên cuồng đòi hỏi, mãnh liệt ra vào, dường như muốn cướp đi toàn bộ thể lực của Trình Thế, cũng không quản Trình Thế có chịu đựng được hay không.

Cuối cùng Trình Thế bị làm mấy lần cũng không rõ, chỉ biết rốt cục mình đã mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lúc Trình Thế tỉnh lại Lệ Trung Tín đang nhìn chằm chằm ông từ phía trên, ánh mắt vô vạn dịu dàng. Nhìn thấy Trình Thế mở hai mắt ra, lập tức khôi phục lại ánh mắt nghiền ngẫm.

"Anh ở đó nhìn em làm gì? Đều đã hơn bốn mươi tuổi rồi, có cái gì đẹp mà nhìn." Trình Thế giùng giằng ngồi dậy.

Lệ Trung Tín có chút buồn cười, mỗi lần Trình Thế nói đến tuổi tác của mình thì lại lo lắng một trận. Thứ duy nhất Trình Thế không tự tin chính là tuổi tác của bản thân, ông cho rằng Lệ Trung Tín hoàn toàn có năng lực đi tìm rất nhiều người trẻ tuổi để hưởng thụ, không cần phải ở đây làm mất thời gian của bản thân. Kỳ thực ông không biết, trong mắt Lệ Trung Tín, chuyện làm tình hay những chuyện đại loại như vậy, nếu muốn phân rõ đối tượng là ai, một người đến Lệ Trung Tín cũng sẽ cảm thấy bẩn, bởi vì ông ta khiết phích, không phải ai cũng có thể leo lên giường của ông ta. (Khiết phích: bị bệnh sạch sẽ, gần như là ám ảnh về sự sạch sẽ. Klq 2 chú này già mà bùng choáy dữ dội hà, lần nào lên sàn cũng quẩy hết mình:v)

"Em không có già chút nào hết, em còn trẻ hơn anh, bằng không sao em còn có tinh lực hơn anh chứ? Còn mấy nhóc đẹp trai ở Hương Cảng, nếu em dám đụng vào anh liền cắt cái của quý của em, đỡ cho sau này anh phải hao tâm tổn trí."

Trình Thế quay đầu không thèm để ý tới Lệ Trung Tín, ông và cái tên kia không có tiếng nói chung, mỗi ngày ngoại trừ đánh nhau thì vẫn là đánh nhau, còn không thì làm tình, căn bản không biết được ấm áp gì.

"Em nhìn anh coi, ai cho em xoay qua chỗ khác?" Lệ Trung Tín xoay mặt của Trình Thế lại.

"Lệ Trung Tín, anh nghĩ hai chúng ta như vậy có ý nghĩa gì chứ? Ngày nào cũng không đánh thì làm, nếu như anh thích như thế thì có thể đi tìm một người khỏe hơn em một trăm lần, đừng có lăn qua lăn lại em nữa, bây giờ em không muốn giằng co nữa."

"Em nói cái gì? Em lập lại lần nữa xem?" Ánh mắt của Lệ Trung Tín đã trở nên vô cùng nguy hiểm.

"Em nói... không muốn như vậy nữa, cảm giác hiện tại của em là quá mệt mỏi, em đã không còn thích kích thích như khi tuổi còn trẻ nữa, em quá chán ngán cuộc sống như thế rồi, em muốn đổi một cách sống khác, em muốn rời khỏi anh..."

Giọng nói của Trình Thế rất kiên định, mặt của Lệ Trung Tín đã tức đến điên, tay giơ cao lên, Trình Thế bình tĩnh nhìn ông ta, chờ mấy bạt tai giáng xuống, nhưng mà tay của Lệ Trung Tín ở trên cao một hồi, cũng không có rơi xuống mặt của Trình Thế, mà là rất thất bại buông xuôi.

"Rốt cuộc em muốn anh như thế nào đây? Em nói đi em muốn cái gì?" Gương mặt của Lệ Trung Tín không che giấu được nỗi thống khổ.

"Em muốn một hạnh phúc bình thường, có thể anh nghĩ em có chút ngu xuẩn, thế nhưng em thực sự cảm thấy mình đã già rồi, em muốn một cuộc sống yên tĩnh."

"Em nghĩ rằng anh không muốn sao? Nhưng chúng ta không có khả năng có cuộc sống như người bình thường, chúng ta có sự nghiệp của mình, chúng ta không thể vì những suy nghĩ bất chợt nảy ra mà vứt bỏ tất cả những gì chúng ta vất vả khổ cực mới có được!"

"Em không muốn anh phải buông bỏ cái gì cả, em chỉ là muốn nhận được một chút tình yêu mà thôi!" Trình Thế nói xong lại đem mặt xoay sang bên kia.

"Anh không đủ yêu em sao?" Thái độ của Lệ Trung Tín khác với ngày thường, trong ánh mắt có chút cay đắng.

"Em không cảm nhận được. Em có thể cảm giác được tình dục, nhưng không thể cảm nhận được tình yêu trong tim. Anh có thể yêu sao?" Trong lời nói của Trình Thế có chút lực bất tòng tâm.

"Đúng vậy... Anh trong mắt em con mẹ nó chính là động vật máu lạnh, anh con mẹ nó chính là một ông chủ không quan tâm cái gì chỉ biết nổi điên, anh không có việc gì lại dùng một sợi dây trói em lại. Tại sao em không suy nghĩ một chút đi, anh không yêu em thì sao lại không chạm vào ai? Anh không yêu em thì ở cùng với em nhiều năm như vậy làm gì? Anh không có việc gì làm ăn no rửng mỡ, đến cuối cùng mất công phí sức lại không được cảm ơn, con mẹ nó em đã cho anh cái gì? Em ngoại trừ ăn của anh, uống của anh, chơi của anh, em còn có thể làm gì? Mẹ nó đến làm tình cũng phải bắt anh xin em."

"Đúng... Em là tên xấu xa ăn hại, em đi, em trốn anh thật xa còn chưa được sao?" Trình Thế cầm quần áo đi ra ngoài. Lệ Trung Tín chạy tới hung hăng kéo người lại.

"Em đi đâu?"

"Em về Bắc Kinh. Em có nhà, em về nhà." Trình Thế dùng sức đẩy Lệ Trung Tín, lại đẩy không ra.

"Đừng!" Lệ Trung Tín có chút hoảng hốt,"Anh không cho em đi, em đừng tưởng rằng ở đây hơn 20 năm rồi còn muốn chạy là có thể chạy, đi cũng được, đem những gì thiếu anh trả cho anh."

"Trả cho anh? Nhiều năm như vậy anh coi như là bao dưỡng em đúng không? Anh xem em như một con đàn bà muốn dùng thì dùng, lúc vui vẻ thì mua cho chút đồ để lấy lòng đúng không?" Trình Thế thẹn quá hóa giận, dùng sức cho Lệ Trung Tín một đấm vào bụng.

Một đấm này đúng lúc đánh vào chỗ mới giải phẫu hai ngày trước, Lệ Trung Tín cảm thấy trong bụng có chút co giật, trán toát mồ hồi, bàn tay giữ chặt Trình Thế liền buông lỏng ra, có chút run rẩy mà ngồi phịch xuống một bên. Trình Thế có chút run rẩy, muốn vén quần áo của Lệ Trung Tín lên nhìn, lại bị ông ta ngăn lại, bởi vì ông ta cảm thấy có chất lỏng đang chảy xuống, ông ta bình tĩnh một hồi, nói với Trình Thế:

"Cho tới bây giờ anh không hề xem em là phụ nữ, cũng không phải kẻ ăn bám, anh chỉ là thích em."

Trình Thế gật đầu, Lệ Trung Tín không nói nữa, tự mình đến nhà vệ sinh, cầm máu lại trước, sau đó sợ Trình Thế hoài nghi, gần tối thừa dịp Trình Thế không ở nhà mới kêu bác sĩ đến băng bó.

"Chuyện con trai em nhờ em còn nhớ rõ không?" Lúc hai người đã giảng hòa Lệ Trung Tín hỏi Trình Thế.

"Em nhớ, em đã đi tìm vài người hỗ trợ rồi, chỉ tiếc là đứa nhỏ này thật sự là không có thông tin gì, muốn tìm thì quá khó khăn, em còn đang không biết nói thế nào với con em đây! Từ nhỏ đến lớn nó cũng chỉ mới xin em một lần này, thật vất vả nó mới nhờ em một việc mà làm không xong sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng vĩ đại của em trong mắt nó đó!" Trình Thế có chút rầu rĩ.

"Em thôi đi! Không chừng nó còn nghĩ em làm sao mà làm được thì có! Lại còn vĩ đại, con trai em là một người rất quyết đoán, anh vẫn muốn bảo nó làm việc cho anh, nhưng mà anh nghĩ nó sẽ không đồng ý."

"Nó cứ như vậy đó, tự làm khó mình, chưa bao giờ cúi đầu với ai, cho nên lần này em mới khẳng định là nó nhất định gặp chuyện bị ép đến bất đắc dĩ lắm. Thật không ngờ nó còn nặng tình như vậy." Trình Thế lắc đầu.

"Xem trọng tình cảm và sự nghiệp cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chuyện này của con trai em anh sẽ suy nghĩ chút biện pháp cho em."

"Anh có thể tìm được hả?" Trình Thế trợn to hai mắt. Lệ Trung Tín có chút buồn cười sờ sờ đầu Trình Thế.

"Làm hết sức thôi, loại chuyện này rất khó nói."

"Vậy đến lúc nói cho nó anh phải nhường công cho em đó, em phải khiến nó tôn thờ em mới được." Trình Thế cười xấu xa một chút, Lệ Trung Tín ở bên cạnh thấy ngứa ngáy trong lòng, kéo Trình Thế qua hôn hít...