Ăn Vạ Chị Đại

Chương 8





 

Edit: Lafite
 
“Em từ chối.”
 

Trong văn phòng làm việc của giáo viên lớp 10, Phỉ Minh Sâm đứng trước mặt cô giáo trẻ tuổi, giọng nói không nặng nhưng biểu đạt hết sức rõ ràng thái độ của mình.
 
“Em không suy nghĩ thêm sao?”
 
Điền Minh nhìn người thiếu niên anh tuấn đứng trước mình, trong ánh mắt mang theo vài phần mong đợi cùng với khẩn cầu.
 
“Cô Điền, thật xin lỗi.” Phỉ Minh Sâm đứng im không nhúc nhích, “Em tới đây để học tập, không phải tới để phụ đạo người ta làm bài tập.”
 
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần như lãnh đạm của cậu thiếu niên, Điền Minh không khỏi thầm than thở, nhưng cô vẫn muốn dùng hết sức thuyết phục cậu ta.
 
“Chẳng qua chỉ chiếm một ít thời gian học của em, giữa bạn học chung lớp nên giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ mới đúng, huống chi bạn học Lục ngồi cùng bàn với em, bình thường em chỉ cần đốc thúc bạn ấy một chút là được….”
 
“Bạn học Lục? Cô nói là bạn Lục Tịnh An?”
 
Phỉ Minh Sâm bỗng thu lại biểu tình lãnh đạm, hỏi.

 
“Đúng vậy, là bạn học Lục…. Học lệch môn khá nghiêm trọng…” Điền Minh cân nhắc nói, “Các em ngồi cùng bàn, bình thường nên nói chuyện nhiều hơn.”
 
“Cô thật sự nghĩ vậy?”
 
Phỉ Minh Sâm hơi nhếch lông mày, điều gì đã khiến cô giáo nhận thức sai như vậy? Nhớ tới cô gái mà mỗi lần nhìn cậu là mặt đen lại, cậu có chút lo âu.
 
Điền Minh nhìn cậu, thần sắc hết sức thành khẩn, “Thật ra bạn học Lục là cô bé rất tốt, dường như mọi người đã hiểu lầm bạn ấy rồi.”
 
Thay vì nhận lời, Phỉ Minh Sâm lại hỏi: “Cô, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng Lục Tịnh An sẽ nghe lời em ạ?”

 
Điền Minh hơi khựng lại rồi gật đầu, “Nếu được, hy vọng em có thể thử xem sao, chỉ cần khiến cho cô bé đến lớp nhiều hơn là tốt rồi.”
 
Thấy cô giáo kiên trì như vậy, Phỉ Minh Sâm nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Nếu như em có thời gian.”
 
“Vậy thì nhờ em!” Điền Minh nhoẻn miệng cười, đột nhiên lén chớp mắt với cậu rồi gọi nhỏ: “A Sâm.”
 
Nghe cô giáo kêu nhũ danh của mình, Phỉ Minh Sâm sờ mũi, thấp giọng nói: “Mẹ em nhờ em chuyển lời, cám ơn dượng về mấy con cua.”
 
“Ừm, mọi người thích là được, cô sẽ chuyển lời cho ông ấy.” Điền Minh khẽ mỉm cười, “Đến giờ học rồi, em mau trở về đi thôi, đúng rồi, lần này thi không tệ, tiếp tục cố gắng nha.”
 
Phỉ Minh Sâm gật đầu một cái, cũng không hỏi cụ thể thành tích mà chỉ nói: “Vậy em đi trước.”
 
“Ừ ừ, mau đi học đi!”
 
Phỉ Minh Sâm xoay người đi ngay, đi ra khỏi phòng giáo viên.
 
Bàn làm việc của chủ nhiệm lớp 10/1, các học sinh đang vây quanh hỏi một vấn đề, lúc Phỉ Minh Sâm đến gần, bỗng nhiên có một nam sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, ánh mắt rực cháy.
 
Gần như vậy, Phỉ Minh Sâm đương nhiên cũng chú ý tới.
 
Cậu ngẩng đầu nhìn nam sinh kia rồi gật đầu xem như chào hỏi cậu ta, sau đó  cậu thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua cậu ta rồi đi thẳng ra khỏi phòng giáo viên.
 
Nhìn cậu ra khỏi phòng giáo viên cũng không quay đầu lại, sắc mặt Lâm Diệu Dương càng lúc càng khó coi, hôm thứ bảy ở trường thi cậu ta mới cười nhạo Phỉ Minh Sâm, không ngờ hôm nay lại bị vả vào mặt với tốc độ ánh sáng.
 
Không ngờ cái tên này lại giành được hạng nhất toàn khối! Thành tích lại còn gần như toàn diện! Vừa rồi có phải cậu ta cố tình khoe khoang không?
 
Hừ, đúng là tiểu nhân đắc ý!
 
“Diệu Dương, cậu cũng ở đây sao?”
 
Lúc này một nam sinh ôm một chồng vở bài tập đi vào, thấy cậu ta nên buộc miệng hỏi: “Người vừa ra khỏi đây là Phỉ Minh Sâm phải không?”
 
Không đợi Lâm Diệu Dương trả lời, cậu này đã tiếp tục con đường tán dóc, “Nghe nói trong kỳ thi cậu ta giành được hạng nhất toàn khối? Tôi đã nói rồi, cậu ta chính là học bá số một số hai trong số nam sinh chúng ta, sao có thể… ặc...”
 
Nhớ tới đây là phòng giáo viên, đang định nói làm sao có thể đến cái lớp 21 đội sổ thì anh chàng vội vàng đổi lời, “Quả nhiên là vàng thì ở nơi nào cũng có thể phát sáng.”
 
“Hừ, bình thường thi tốt thì có ích lợi gì? Đến kỳ thi cuối năm lại phát huy bất thường.” Lâm Diệu Dương mỉa mai một câu rồi làm như không có vấn đề gì, mặt đen thui rời đi.
 
Điền Minh ngồi trong góc phòng làm việc, để ý đến động tĩnh bên ngoài của bọn họ.
 
Nghe được lời nói của Lâm Diệu Dương, cô không khỏi thở dài.
 
Việc đời khó lường, ai có thể ngờ đứa bé A Sâm kia, lại xảy ra chuyện vào buổi thi thứ ba chứ?
 
May mà chỉ trúng một dao, bây giờ cơ thể đã gần như bình phục, chỉ là không thể vận động quá mạnh.
 
***
 
“Reng reng reng ----”
 
Tiếng chuông vào học vang lên khắp sân trường, Phỉ Minh Sâm thong thả đi bộ, khi tiếng chuông dừng lại mới đi tới lớp học.
 
Cậu vừa mới bước vào, lập tức nhận ra có chỗ không đúng.
 
Cảm nhận được ánh mắt như có như không và lời xì xào bàn tán trong lớp học, thiếu niên hơi nhíu mày, nhưng vẫn thong dong đi về chỗ của mình.
 
Lục Tịnh An vốn đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghe được tiếng động, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, tầm mắt của hai người giao nhau.
 
Hai người đối chọi gay gắt, rõ ràng Phỉ Minh Sâm có thể cảm nhận được địch ý của cô.
 
Chẳng qua cậu vẫn luôn không rõ, địch ý của cô đối với cậu từ đâu mà có? Giống như lần đầu hai người gặp mặt, hai người đã như chó với mèo.
 
Lục Tịnh An không nói gì, thu hồi tầm mắt rồi lấy quyển toán học ra.

 
Lúc này, Mạc Xảo Xảo ở phía trước cũng chú ý tới cậu, cô ta quay đầu lại nói với cậu: “Phỉ Minh Sâm, cậu thật lợi hại nha, đứng nhất toàn khối!”
 
“Phải không?” Phỉ Minh Sâm dường như không quá bất ngờ, vẻ mặt thản nhiên.
 
Cậu tiện tay kéo ghế ra, ngồi xuống.
 
“Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa ngoại trừ môn ngữ văn, những môn khác đều đạt điểm tối đa!” Mạc Xảo Xảo gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn Phỉ Minh Sâm đầy vẻ sùng bái.
 
“Hên thôi.”
 
“Đây là thực lực, làm sao có thể nói là hên được chứ?”
 
Lục Tịnh An nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cô bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàm chán xoay xoay bút bi.
 
Lúc này, thầy giáo toán học Cố Lâm ôm một xấp bài thi đi vào.
 
“Hôm nay chúng ta không học bài mới, mà nói về bài thi hôm thứ bảy một chút.” Sau khi điểm danh, Cố Lâm để cho các tổ trưởng phát bài ra.
 
Phỉ Minh Sâm khép sách lại, mà thiếu nữ ngồi bên cạnh cậu, cũng đã thu hồi dáng vẻ biếng nhác.
 
Sống lưng cô thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào nhóm nhỏ đi phát bài, trong vẻ mặt rõ ràng có chút căng thẳng.
 
Lòng Phỉ Minh Sâm khẽ nhúc nhích, lúc này cậu mới nhớ tới, ngày đó chỉ có một buổi thi cô không ngủ, hình như chính là môn toán học?
 
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, thầy giáo có tác phong nhanh nhẹn, tao nhã lịch sự, mang một cặp kính nhỏ, nhìn qua chính là thành phần trí thức nhã nhặn lịch sự.
 
Thầy cứ tùy ý đứng đó, cũng đủ tạo thành cảnh đẹp ý vui khiến người khác phải chú ý.
 
Phỉ Minh Sâm mím môi, chân mày nhăn thành một đoàn.
 
***
 
Sau giờ học toán, Lục Tịnh An lại chạy lên sân thượng, cho đến khi tiếng chuông tan học đã reo một lúc lâu, lúc này cô mới vươn người đứng lên, chuẩn bị trở về phòng học lấy ba lô.
 
Bởi vì chơi trò chơi làm trễ một tiết học, khi cô trở lại, trong lớp gần như không còn ai, chỉ còn một nữ sinh đang lau bảng.
 
Lục Tịnh An lấy ba lô, mang lên vai ra khỏi phòng học, thầm nghĩ hôm nay đến võ quán luyện một chút.
 
“Này… Lục… bạn học Lục...”
 
Ngay tại lúc cô bước ra khỏi lớp, bỗng vang lên giọng của một bạn nữ.
 
Lục Tịnh An dừng bước, xoay người, dáng vẻ miễn cưỡng nhìn lại khi nghe có người gọi.
 
Là nữ sinh lau bảng. Cô nàng đứng trên bục giảng, có chút xấu hổ nhìn cô.
 
Lục Tịnh An nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi cô ta.
 
Nữ sinh kia thấy cô thật sự dừng lại nên không khỏi vui mừng, cô nàng vội vàng chạy đến chỗ ngồi, cầm lấy một thứ chạy tới.
 
“Chào bạn học Lục, tôi… tôi là Thư Nghiên...”
 
Thư Nghiên đi tới trước mặt Lục Tịnh An, trên mặt là nụ cười nhẹ nhàng, có chút xấu hổ tự giới thiệu bản thân.
 
Vóc dáng cô nàng không cao, khoảng đến cằm Lục Tịnh An.
 
Cô nàng trang điểm rất nhạt, cột tóc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi xoăn, nhuộm màu nâu hạt dẻ, lúc chạy tới, Lục Tịnh An còn ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng.
 
Thư Nghiên? Lục Tịnh An nhìn cô nàng, hình như là hoa khôi lớp?
 
Cô không để ý mấy thứ này, là do Mạc Xảo Xảo ngồi trước mặt nhắc tới nhiều lần quá, lâu ngày nên nhớ.
 
Chẳng qua là… hoa khôi lớp tìm cô làm gì nhỉ?
 

Lục Tịnh An tỏ vẻ nghi ngờ, mang theo ý không rõ hỏi cô nàng, “Có chuyện gì?”
 
Thư Nghiên cắn cắn môi, lấy hết can đảm đưa vật trên tay cho cô rồi xấu hổ cười: “Cái này… cho bạn.”
 
Là một chai màu trắng, không biết là chai gì.
 
Lục Tịnh An không nhận, chỉ không hiểu nhìn cô ấy.
 
“Đây là dung dịch tẩy rửa, hiệu quả rất tốt trong việc loại bỏ vết dơ, chỉ cần phun một ít lên bề mặt rồi dùng khăn giấy lau qua, lập tức sạch sẽ.”
 
Thư Nghiên vừa giải thích vừa nhìn giầy của cô.
 
Lục Tịnh An nhìn giày thể thao của mình, vết dơ dính trên giầy nhìn vô cùng chướng mắt, là do một nam sinh không có mắt mới làm dơ lúc xế chiều hôm nay.
 
“Vậy cám ơn.”
 
Lục Tịnh An không từ chối ý tốt của cô nàng, cô cầm lấy chai xịt cân nhắc, “Ngày mai trả lại bạn.”
 
Vừa nói cô vừa ném chai kia vào ba lô, xoay người rời đi.
 
Thư Nghiên há miệng, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn cô rời đi.
 
Sau giờ tan học, trong trường học cực kỳ náo nhiệt, hết giờ học, học trò chia thành ba đường, chen chúc đi đến nhà ăn, nhà trọ cùng với cổng trường.
 
Mà vào giờ phút này, Phỉ Minh Sâm đã đi lấy xe đạp, chậm rãi đi ra cổng trường, giống như mọi ngày chạy xe đạp về nhà.
 
Bánh xe từ từ chuyển động, gió nhẹ phớt qua trước mặt, mang theo mát mẻ cùng thích thú chỉ có ở mùa thu.
 
Chẳng qua là rất nhanh, phần thích thú này đã bị đánh vỡ.
 
“Ting ----” Một chuỗi tiếng còi xe chói tai vang lên.
 
Một chiếc xe tải vượt đèn đỏ chạy với tốc độ cực nhanh, đúng lúc Phỉ Minh Sâm đang đi trên đường chạy của nó. Dưới tình huống nguy cấp, cậu dùng sức lách một cái, điều khiển để chiếc xe đạp tránh qua một bên.
 
Vù ----
 
Chiếc xe kia gào thét vượt qua người cậu, lưu lại làn khói mù mịt rồi nghênh ngang rời đi.
 
Thật may mắn thoát được nguy hiểm, xe tải không đụng vào người, chỉ là người đi đường bị một phen hoảng sợ, khó tránh khỏi tức giận to tiếng chửi chiếc xe tải kia, trút ra bất mãn trong lòng.
 
Mà Phỉ Minh Sâm cập sát lề đường, thở có chút hổn hển, trán toát ra mồ hôi lạnh.
 
Cậu nhíu mày, một tay đè lên bụng trái.
 
Cậu mím môi, thoáng nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên xe đạp về nhà, chầm chậm chạy về phía trước, suy nghĩ xem nên về nhà trước hay trực tiếp đến bệnh viện.
 
Chẳng qua ở đầu đường kế tiếp, cậu phải thắng xe lại lần nữa, một chân chống đất, dừng ở khúc quanh đầu đường.
 
Cậu nhíu mày nhìn người bỗng nhiên từ đâu xông ra.
 
“Mày chính là Phỉ Minh Sâm?”
 
Vài nam sinh cao lớn cường tráng, có vẻ côn đồ chắn trước mặt cậu.