Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 53




Tiểu Thất hếch mặt, nhìn Tiểu Đào: "Ngươi cười cái gì a!"

Tiểu Đào che mặt cười, "Tiểu thư a!"

Tiểu Thất lúc này vẫn chưa phát hiện ra, nàng hoàn toàn không biết, vốn đang nói chuyện nói rất hay, tại sao Tiểu Đào cứ cười ha hả, này không đúng lắm a!

"Có chuyện gì nói thẳng." Tiểu Thất hếch cằm.

Lần này thì tốt rồi, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thoáng cái đen thùi lùi.

Tiểu Đào "Khanh khách" cười đủ rồi, cầm gương lên. Tiểu Thất mờ mịt nhìn sang, lập tức ồn ào cười to, "Ta tại sao lại thành như vậy!"

Tiểu Đào nhìn khối mực bị cầm không còn hình dáng, nói: "Tiểu thư rõ ràng là đang khẩn trương, nếu không, tại sao lại thành như vậy!"

Tiểu Thất không có phủ nhận, phân phó Tiểu Đào: "Đi lấy nước cho ta."

Tiểu Đào vội vàng đáp vâng. Tiểu Đào rời đi, Tiểu Thất nằm sấp ở trên bàn, Cố Diễn... Cố Diễn thật sự là rất kỳ quái!

"Tiểu Thất!" Tiếng nói trong sáng của nam nhân vang lên, Tiểu Thất sửng sốt, có điều nàng lập tức lắc đầu, lúc này, Cố Diễn sao lại xuất hiện ở đây được, nàng thật sự là suy nghĩ nhiều quá, nhất định là bởi vì vừa rồi Tiểu Đào nói làm cho nàng sinh ra liên tưởng.

Tiểu Thất không hề động, tiếp tục nằm nhoài ra bàn.

"Tiểu Thất." Tiếng nói lần nữa vang lên, nàng ngẩng đầu, không thể tin quay đầu lại, quả nhiên đích thực là Cố Diễn. Cố Diễn giơ ngón tay, cạy cánh cửa sổ, nhe răng cười một tiếng.

Tiểu Thất thay đổi sắc mặt, mặt nàng đang bị dính mực, nhưng lại ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Ngươi tới làm chi!"

Cố Diễn đang muốn nói chuyện, nhưng khi thấy mặt mèo của Tiểu Thất, lập tức cười sặc sụa. Tiểu Thất bị cười thẹn quá hoá giận, người này tại sao lại không biết mình đáng ghét chứ! Bọn họ cũng đã phân rõ giới hạn a, hắn tại sao lại đến đây! Đừng tưởng rằng mình là tiểu thế tử thì có thể tùy tiện đến nhà nàng.

Đây là nhà nàng, là nhà nàng! Hắn tại sao có thể giống như đi vào cửa thành vậy chứ?

Tiểu Thất giận: "Ngươi lại tới làm chi, ngươi không phải là đi rồi sao? Còn chưa xong a!"

Tiểu thế tử nhìn mặt mèo đen thui của nàng, hỏi: "Nàng rớt vào vạc mực sao?"

Tiểu Thất trợn trắng mắt không để ý tới hắn. Cố Diễn tiến đến bên cạnh Tiểu Thất, "Gâu gâu!"

Tiểu Thất lập tức bực bội, thật sự là nổi trận lôi đình muốn đánh người. Nàng dùng sức bình phục tâm tình, "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!"

Cố Diễn nở nụ cười, hắn nhìn xung quanh một chút, thấy chậu nước không có ở đây, nói: "Ta đi ra ngoài giặt khăn cho nàng."

Tiểu Thất một phen kéo lấy hắn, Cố Diễn cười thành một đóa hoa, hắn vỗ vỗ hai má Tiểu Thất, "Nàng yên tâm, ta sẽ còn trở lại."

Tiểu Thất "A ô", không chút lựa chọn cắn lên tay Cố Diễn, thật không phải là do tính tình nàng nóng nảy, mà là người này thật sự quá mức làm cho người ta tức giận. Chẳng lẽ tưởng mình vui vẻ với hắn sao? Nàng rõ ràng không muốn tiếp xúc với hắn. Đúng là đồ tự kỷ. Đã nói cả đời không qua lại với nhau! Tên lừa đảo chết tiệt, lại còn dám vỗ mặt nàng, lại nói, ai trông mong ngươi trở lại chứ.

Trong mắt Tiểu Thất bốc hỏa hừng hực, giống như lập tức muốn đốt sạch, Cố Diễn chậm rãi cúi đầu, nhìn cái tay bị Tiểu Thất cắn, ánh mắt lần nữa dời đi, lại rơi vào cái mặt mèo của nàng, hắn tự tay kéo tay nàng, ôn nhu nói: "Đừng đùa. Mặt của nàng không lau, sẽ để cho người ngoài chê cười." Sắc mặt hắn khả nghi hồng vài phần, "Trước đây, trước đây nàng giúp ta rửa mặt, lần này ta giúp nàng!"

Tiểu Thất không chịu nhả ra.

"Nàng cắn một chút cũng không đau, buông ra đi." Cố Diễn giống như dỗ tiểu hài tử, nghe giọng Cố Diễn như vậy, Tiểu Thất cảm thấy bất thường, cảm giác này, không đúng lắm a!

Nàng vội vã nhả ra, nghiêm túc nghiêm mặt: "Cố Diễn, ngươi sao lại tới nơi này, còn giả bộ là rất quen thuộc với ta. Chúng ta rõ ràng không quen biết."

Cố Diễn lên án nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất ưỡn ngực, "Chúng ta vốn là không biết. Đừng nói đến Đại Bạch, ngươi căn bản vốn không phải là Đại Bạch. Ngươi rõ ràng là một tên lường gạt, chúng ta không nên cả đời qua lại với nhau, ngươi thì tốt rồi, còn công khai tới nhà của ta. Mặt mũi ngươi đâu? Không có thể diện sao?"

Cố Diễn ủy khuất nói: "Ta không có muốn cả đời không qua lại với nàng. Tiểu Thất, ta sai rồi, thực xin lỗi. Nàng tha thứ ta được hay không? Ta biết rõ ta không nên làm bộ là Đại Bạch lừa nàng. Nhưng là nàng tin tưởng ta, ta không có ác ý. Ta chỉ là nhìn nàng thương tâm như vậy, chỉ muốn cùng ở bên cạnh nàng, nàng đừng giận ta, được chứ? Tiểu Thất..."

Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, không để ý hắn.

Cố Diễn tiếp tục, "Ta sẽ khiêu vũ, ta biết ca hát, ta còn sẽ thu dọn nhà, Tiểu Thất, nàng tha thứ ta, ta ngày ngày biểu diễn cho nàng xem, được hay không?"

Tiểu Thất cảm giác mình có chút không hiểu Cố Diễn, rõ ràng hai người đã trở mặt, nàng cũng đã vạch trần hắn a, hiện tại hắn tại sao lại có thể coi như chưa có chuyện gì phát sinh chứ! Chuyện này căn bản không đúng chút nào!

Tiểu Thất cao thấp liếc Cố Diễn, đứa nhỏ này môi hồng răng trắng, lớn lên thật là không sai, nhưng tính cách vì sao lại kỳ quái như vậy! Nàng mấp máy môi, có chút không biết nói cái gì, nàng rất tức Cố Diễn, tức chính là hắn giả làm Đại Bạch đến bên cạnh nàng, nàng thích hắn như vậy, nhưng hắn lại là một tên lừa đảo.

Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì.

"Tiểu thư... Ầm!" chậu trong tay Tiểu Đào trực tiếp rơi xuống đất, nàng ta nhìn thấy hai người trong phòng, thiếu chút nữa sợ hãi hét lên, "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đăng đồ tử, ngươi vào bằng cách nào?"

Nước tát đầy đất, Tiểu Thất yên lặng nhìn đống bừa bộn trên đất, cảm khái Cố Diễn thực là một sao chổi. Cố Diễn vô tội khiêu mi: "Tiểu Đào tỷ."

Một tiếng Tiểu Đào tỷ này, đủ làm Tiểu Đào bị sặc, người kia là ai, là Trung Dũng vương phủ tiểu thế tử a! Hắn gọi mình tỷ tỷ, quả nhiên là làm cho người ta cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên.

Tiểu Đào nói lắp: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng kêu loạn!"

Cố Diễn rất vô tội, trước đây hắn đều gọi Tiểu Đào tỷ a, mặc dù trên thực tế, hắn căn bản không phải Đại Bạch, nhưng xưng hô không thể thay đổi, không phải vậy... Nàng ta không nói tốt giúp mình, con đường truy thê của mình sẽ càng thêm tràn đầy gian nan hiểm trở!

"Ta là không yên tâm mọi người, tới xem một chút. Cái kia, ta vừa rồi ở cửa đại chiến ba trăm hiệp cùng nữ tử ác độc Trịnh Tĩnh Xu." Nói đến cái này, Cố Diễn dè dặt, sợ Tiểu Thất mất hứng, "Cái kia, ta sẽ không có có dính líu đến nàng ta. Trịnh Tĩnh Xu thật sự rất đáng ghét, nàng ta rõ ràng có ý đồ quyến rũ ta." Nói đến cái này, Cố Diễn ra vẻ hết sức chán ghét.

Tiểu Thất ngưng một chút, ánh mắt tránh đi: "Chuyện như vậy có quan hệ tới ta sao?"

Cố Diễn lập tức: "Không có! Ta ta ta, ta sợ nàng trách ta, cho nên mới tới."

Tiểu Thất mếu máo, "Chuyện của nàng ta không có quan hệ với ta, chuyện của ngươi cũng không có quan hệ với ta. Ta biết rõ ngươi bảo vệ ta và cha ta, ta rất cảm tạ ngươi, nhưng là, ta lại là cảm thấy, chúng ta không có quan hệ gì. Những chuyện này, ngươi làm cũng không liên quan đến ta."

Tiểu Thất mặc dù nói như vậy, nhưng là khóe miệng lại cong lên, sắc mặt cũng nhu hòa rất nhiều. Đối với Cố Diễn mà nói, hắn sẽ nói Tiểu Thất hiện tại tâm tình không sai, đột nhiên, hắn chợt ngộ ra một điều, có phải là, Tiểu Thất thật ra là một tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi? Nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm giác ánh sáng của mình đang ở phía trước, kỳ thật, Tiểu Thất là thích hắn, chỉ là nàng sĩ diện a! Cố Diễn nắm quyền, hắn sẽ hòa tan tâm Tiểu Thất.

Mặt mũi có thể ăn sao? Sĩ diện không quan hệ, mình không cần là tốt rồi.

Cố Diễn: "Tiểu Thất, ta giúp nàng lau mặt."

Trong chậu nước của Tiểu Đào còn dư lại một chút, hắn cất chậu, giặt khăn lông, Tiểu Đào vội vàng đoạt lại, nhìn chằm chằm Cố Diễn, đây là đoạt công việc của nàng ta sao?

"Chút nước này cũng không đủ, ta lại đi lấy thêm." Nói xong, nhìn Cố Diễn: "Ngươi không được làm loạn."

Cố Diễn khiêu mi, hắn là người như vậy sao?     

Tiểu Đào lần nữa rời đi, Tiểu Thất nghiêm túc: "Nói thật, ngươi đi nhanh lên đi, ngươi cũng biết, hiện tại nhà ta không phải là như ngươi nghĩ đơn giản như vậy đâu. Tĩnh Xu bởi vì chuyện như vậy nháo không vui, tất nhiên vẫn còn muốn gây sự với ta, nếu như để cho nàng ta phát hiện ngươi ở chỗ của ta, như vậy không tốt chút nào. Nếu thật là như vậy, tại ngươi ta sẽ rất khó coi."

Tiểu Thất nói đều là nói thật, Cố Diễn nghe cũng sáng tỏ gật đầu, hắn cũng sẽ không làm khó Tiểu Thất, càng sẽ không quấy nhiễu Tiểu Thất. Nhìn mặt mèo của Tiểu Thất, cong môi nói: "Ta biết rõ, ta đi ngay."

Tiểu Thất gật đầu.

Lúc Cố Diễn đến lặng yên không một tiếng động, lúc ra đi cũng là như thế, đợi đến ra sân nhỏ, hắn dặn dò Trương Tam bên cạnh, "Chuyện hôm nay sẽ nháo rất lớn, nếu như phụ vương hỏi, chỉ nói là chuyện tầm thường thôi."

Trương Tam đồng ý, có điều hắn ta vẫn nói ra ý kiến của mình, nếu như thế tử gia thật sự thích Trịnh gia Thất tiểu thư, nháo với phòng lớn Trịnh gia thành như vậy, thật là không quá thỏa đáng.

Có điều Cố Diễn ngược lại lơ đễnh, hắn tất nhiên là biết được đạo lý này. Kỳ thật làm như vậy có hai tầng hàm nghĩa ở trong đó, thứ nhất, như vậy là vì giúp Tiểu Thất xả giận. Thứ hai, hắn mỗi ngày cũng sẽ có nguyên do mà đến Trịnh gia. 

Hắn muốn đi đâu tự nhiên không phải là vấn đề lớn, nhưng hắn vẫn lo lắng người nhằm vào hắn theo dõi Tiểu Thất, dù sao, người hại hắn ở trong bóng tối, mà hắn là ở ngoài sáng. Có một số việc, vẫn nên cẩn thận.

Cố Diễn cũng chỉ có lúc ở cùng với Tiểu Thất mới là dáng vẻ của một thiếu niên, nếu như đơn độc xử lý sự tình, kỳ thật không phải vậy.

"Đúng rồi, có chuyện muốn dặn dò ngươi đi làm." Cố Diễn nghĩ tới một việc quan trọng hơn, nói, "Ngươi dò xét một chút cho ta, xem một chút nhà ai có chó con vừa sinh ra, phải là loại thuần trắng, khi lớn lên cũng như vậy. Giống như Đại Bạch, ta muốn tặng cho Tiểu Thất."

Trương Tam lập tức đáp: "Thuộc hạ biết rồi."

Cố Diễn mắt trợn trắng: "Ngươi biết cái gì mà biết. Ta còn chưa nói xong đâu, bộ dáng phải đẹp mắt, thông minh lanh lợi, nhu thuận đáng yêu. Những thứ này đều là yêu cầu."

Trương Tam rơi hắc tuyến, chó con có thể nhìn ra nhu thuận lanh lợi sao?

"Không được, ta không yên tâm ánh mắt của ngươi, ánh mắt của ngươi luôn luôn rất kém. Như vậy đi, ngươi chọn vài con, ta tự mình đến chọn, nhất định phải tìm ra được một con một độc nhất vô nhị. Chuyện này phải nhanh một chút, hiểu không?" Cố Diễn đánh búng tay, rất có tiết tấu.

Trương Tam suy tư một chút, nói: "Không bằng chúng ta đi chỗ bán chó ở thành đông. Chỗ bán chó ở thành đông có rất nhiều người bán chó con, như vậy lựa chọn cũng nhiều. Ngài còn có thể tự mình trông thấy, được không?"

Cố Diễn khiêu mi, không có kiến thức hỏi: "Còn có chỗ như vậy sao? Tại sao ta lại không biết."

Trong lòng Trương Tam tự nhủ, chỗ ngài không biết còn nhiều, trên đời này nhiều chuyện như vậy, ngài không thể cái nào cũng biết đi? Có điều lúc này không phải là lúc tranh cãi với tiểu thế tử, hắn ta bẩm: "Thế tử gia, kỳ thật biện pháp tốt nhất là, ngài tự mình mang theo Trịnh tiểu thư đi, Trịnh tiểu thư thích, nhất định chính là tốt nhất. Có lẽ, Trịnh tiểu thư không thích thông minh lanh lợi, mà thích con chó ngốc ngốc một chút thì sao?"

Xem dáng vẻ ngốc ngốc của Trịnh tiểu thư, khả năng như vậy cũng không phải là không có a!

Cố Diễn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dùng sức đập bả vai Trương Tam, cảm khái nói: "Ta phát hiện ngươi hiện tại thông minh rất nhiều so với trước kia a, ngươi nói rất đúng, cứ làm như thế. Ta đi tìm Tiểu Thất, ta mang nàng cùng đi, nhất định sẽ chọn một con mà nàng thích nhất."

Trương Tam: "Ách, có một vấn đề."

Cố Diễn: "Cái gì?"

"Mấu chốt là, Trịnh tiểu thư có nguyện ý cùng ngài đi hay không, dù nguyện ý cùng ngài đi. Trịnh phủ này... Ngài làm sao mang Trịnh tiểu thư ra cửa?" Trương Tam rất muốn cho mình một cái tát, chỉ nói quàng, liền muốn làm ngay!

Cố Diễn trơ mắt nhìn Trương Tam.

Trương Tam: = 凸 =, đừng nhìn ta ~

"Nếu không, ngài tìm vương gia thử xem?"

Cố Diễn vỗ tay: "Ý kiến hay, Trương Tam, ta phát hiện, ngươi vẫn có chút dùng."

Tiểu Thất nhất định sẽ không theo hắn ra cửa, lúc này, cha hắn sẽ có chỗ dùng rồi.

Cha, ta muốn theo đuổi thiếu nữ thanh xuân, xin giúp đỡ!