Anh Ấy Chỉ Thích Tôi

Chương 1




Editor: Kẹo

Beta: Bơ Alaka

Proofreader: Từ Thanh Ninh

Lúc Lâm Nguyệt tỉnh lại, trên người đau như bị kim đâm. Cô theo bản năng cử động cổ tay, có cảm giác không thể kiểm soát được cơ thể, giống như cơ thể này không phải là của mình. Cô cảm thấy đói, trạng thái đói này đã có từ rất lâu, lâu đến mức cô gần như quên mất mùi thức ăn là như thế nào.

Cô bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, rất tối, không biết ngày đêm, không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô bàng hoàng nhớ ra mình đã đến cực hạn, cứ nghĩ rằng sẽ chết đi như thế này, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nhưng giây tiếp theo, tiếng chuông vào lớp đột ngột vang lên, chấm dứt tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người giữa các lớp, chủ nhiệm lớp – cô Tần đi một đôi giày cao gót màu đen bước vào.

Trong tay cô Tần cầm giáo trình thật dày, trên mặt còn có vài phần  nghiêm túc: “Các bạn học, từ hôm nay trở đi, các bạn đã là học sinh lớp 12, tôi làm giáo viên đã vài năm, nhưng các bạn là lớp 12 đầu tiên tôi dạy, chúng ta phải cùng nhau…”              

Cô Tần đẩy kính trên sống mũi, vẫn bình tĩnh nói gì đó, trong đầu Lâm Nguyệt lại oanh một tiếng, nổ tung một màn sương trắng mờ ảo, cô ép buộc mình mở to mắt mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. 

Đây là phòng học của lớp số 6, phía trên bảng đen, còn treo khẩu hiệu “Mục tiêu, nghiêm túc, kiên định, hành động”. 

Trần Nhạc Nhạc ngồi cùng bàn chọc cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, tối qua cậu ngủ không ngon đúng không, hồi nãy cậu ngủ rất sâu, tớ kêu thế nào cũng không tỉnh lại.”  

Cổ họng Lâm Nguyệt co thắt lại, cô nhất thời không thể xác nhận, có phải do mình quá đói mà ngất đi, chìm vào giấc mộng đẹp hay không.     

Trần Nhạc Nhạc thấy Lâm Nguyệt còn ngây ngốc bèn lặng lẽ lấy một thanh chocolate từ trong túi ra: “Nguyệt Nguyệt cậu ăn cái này đi, mẹ tớ nói cái này có thể nhanh chóng bổ sung lượng đường trong máu.”  

Lâm Nguyệt cầm thỏi chocolate trong tay, mới chậm rãi phản ứng, cô quay đầu nhìn bạn ngồi cùng bàn, giọng hơi nghẹn ngào, cô hạ thấp giọng nói nên Trần Nhạc Nhạc không phát hiện có gì bất thường: “Nhạc Nhạc, hôm nay là ngày bao nhiêu?” 

“Hì hì” Trần Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn, liếc nhanh nhìn cô Tần đang nói trên bục giảng, nhịn xuống ý định sờ trán Lâm Nguyệt, nói: “Hôm nay là ngày 1 tháng 9, là ngày chúng ta khai giảng!”  

Hô hấp Lâm Nguyệt rối loạn vài phần, cô âm thầm nắm tay lại, mới xác định mình không phải nằm mơ. Cô nghĩ tới, bởi vì giáo dục cải cách, thời gian học sinh khối 12 khai giảng chậm để khai giảng cùng khối 10 và 11, tuy vậy, không khí căng thẳng ở khối 12 với các khối khác không thể nào so được.   

Nhưng chuyện quan trọng hơn là cô đã trở về lại ngày hôm nay, nếu ký ức trước đây không sai lệch thì sự thật là cô đã chết rồi. 

Dần dần thu hồi lại những suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Nguyệt trải qua ngày khai giảng đầu tiên trong phòng học gà bay chó sủa, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã trùng sinh.

Buổi sáng cô Tần đã thông báo, từ hôm nay trở đi, toàn bộ học sinh khối 12 đều phải tuân theo quy định bắt buộc về tiết tự học buổi tối, tiết tự học bắt đầu từ 6 giờ 30 phút, kết thúc lúc 10 giờ, giữa tiết còn có hai lần nghỉ giải lao 10 phút.    

Cơm trưa và cơm chiều đều ăn ở nhà ăn của trường học, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cô đeo cặp lên đi về nhà. Nhà của Lâm Nguyệt cách trường học không xa, đi bộ khoảng hai mươi phút là tới.     

Học sinh lớp 12 tự học xong đều có xe đưa bọn họ về nhà, nhưng bởi vì nhà cô ở tiểu khu tương đối cũ nát và hẻo lánh, không nằm trên đường lớn, nếu ngồi xe thì phải đi rất lâu, còn nếu xuống xe đi bộ chỉ tốn có mười mấy phút.     

Sau khi cân nhắc, Lâm Nguyệt lựa chọn phương án đi bộ. 

Khi về đến nhà, trong phòng khách có ánh đèn mờ nhạt, Lâm Khang Thành đang phơi bộ quần áo lao động giặt nhiều đến trắng bệch ngoài ban công phòng khách: “Nguyệt Nguyệt về rồi hả? Con có đói bụng không, trong nhà còn mì sợi, nếu con đói ba nấu cho con ăn.” 

Lâm Nguyệt lắc đầu, cô đeo cặp sách hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Cô từng cho rằng ông ta rất vất vả, mẹ cô vì bị ung thư mà qua đời, tiền dùng để chữa bệnh đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của gia đình, Lâm Nguyệt vốn tưởng rằng cảm giác mất đi vợ của ông ta giống cảm giác đau đớn khi mất mẹ của cô, cho nên về sau cô muốn cùng ba sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng sau khi từng việc xảy ra, đã xóa bỏ sạch sẽ cảm tình và sự ỷ lại của cô với ông ta. 

Giống như giờ này khắc này, Lâm Nguyệt thật sự rất muốn chất vấn ông ta một câu, ba à, chẳng lẽ khi ba trơ mắt nhìn con gái ruột thịt bị nhốt lại, bị chết đói, trong lòng không có một chút áy náy nào sao?

Thấy cô không đáp lời, Lâm Khang Thành hơi xấu hổ, ông ta lau tay trên áo mình, đi tới, nhẹ giọng nói:   

“Nguyệt Nguyệt, ba đã thương lượng xong, con đi đến nhà của cô ở, hôm nay dượng con đã tới đem hành lý của con đi rồi, còn lại mấy quyển sách sáng mai con nhớ mang theo, ngày mai con qua đó, nhà cô của con có điều kiện tốt, con ở lại bên đó cũng tốt.”

Đúng rồi, đây là việc đã được thỏa thuận vào tháng trước sau khi tang lễ của mẹ Lâm Nguyệt kết thúc, Lâm Khang Thành là một người đàn ông thô tục, không thể chiếu cố chu đáo con gái học cấp ba, chị của ông ta đứng ra nói bà là phụ nữ chắc chắn có thể chăm sóc tốt con gái, Lâm Nguyệt sống trong nhà bà ta, sinh hoạt cũng rất thuận tiện.

Lần đó Lâm Nguyệt còn thông cảm vì nghĩ ba cô đã dụng tâm lương khổ, nên mới ngoan ngoãn đồng ý đi đến nhà cô ở, nhưng bây giờ cô đã biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì nên không muốn đi nữa.

“Ba, con không đi, con muốn ở nhà”. Giọng điệu cô lộ ra vài phần kiên quyết như chưa nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt người đàn ông: “Đây là nhà mà con cùng mẹ sinh sống, với con mà nói, không nơi nào thoải mái bằng nơi này.”

———————

Ngày hôm sau, nghe nói có học sinh chuyển tới trường. Đang học lớp 12 mà chuyển trường cũng khá hiếm thấy, đám học sinh bàn tán sôi nổi, tất cả đều muốn biết bạn học mới như thế nào.

Chỉ có Lâm Nguyệt đeo khẩu trang yên lặng ngồi tại chỗ, lấy một quyển bài tập ra xem, thành tích học tập của cô luôn tốt, hàng năm đều đứng nhất, bây giờ cô sống lại những kiến ​​thức trước đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô, Lâm Nguyệt quyết định một lần nữa theo đuổi tương lai tươi sáng.

Tối hôm qua Trần Nhạc Nhạc bị mất ngủ, cô nàng dựa vào cánh tay, nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cậu không bị cảm, sao lại đeo khẩu trang thế?”

Đồng Thành là thành phố nằm ở phương bắc, thời tiết bây giờ rất oi bức.

Nhưng mà Trần Nhạc Nhạc không quan tâm lắm, hỏi xong cũng không cần Lâm Nguyệt trả lời, cô nàng lật lật quyển sách hóa học, thở dài, lại tiếp tục lẩm bẩm.

“Cậu không biết đâu, buổi sáng lúc cậu đeo khẩu trang tới lớp, những người tới xem cậu đều tiếc nuối, nhưng mà không thể để yên cho bọn họ như thế được, hoa khôi của chúng ta sao có thể muốn xem là xem!”

Lâm Nguyệt mỉm cười, nếu trong cuộc sống còn tồn tại những điều khiến cô vui vẻ, Trần Nhạc Nhạc là một trong số đó, cô nàng này ngây ngốc, ngày nào cũng vui vẻ, cũng là người đồng hành trong suốt những năm cấp ba buồn tẻ của Lâm Nguyệt.

Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết Ngữ Văn, lúc cô Tần – chủ nhiệm lớp tới, đằng sau còn có nam sinh cao cao gầy gầy đi theo, lúc đó Lâm Nguyệt đang đắm chìm trong tờ đề vật lí, tự suy ngẫm giải pháp làm bài, Trần Nhạc Nhạc và mọi người trong lớp đã cùng nhau ồn ào ra tiếng: “Oa!”

Lâm Nguyệt đã từng trải qua, đương nhiên biết người tới chính là ai, nhưng cũng giống như kiếp trước, cô tính toán không qua lại với đối phương cả đời, bởi vì anh ta là đối tượng yêu thầm của người kia, cô vĩnh viễn không muốn có quan hệ cùng với những người đó.              

“Nguyệt Nguyệt, cậu ấy thật đẹp trai!” Bộ dáng của Trần Nhạc Nhạc như chưa hiểu hết việc đời, hết sức vui mừng lôi kéo tay áo Lâm Nguyệt, “Như vậy trong tương lai, nể tình chúng ta từng học chung trường liếc mắt liền có thể nương tay.”

Lâm Nguyệt mơ hồ trả lời, sau đó chuyên tâm làm bài, không chú ý nhiều.

Bạn học mới đến lớp báo cáo, sau khi tiết Ngữ Văn chấm dứt, có thể đoán được sẽ náo nhiệt như thế nào. Chu Văn Chử bị giam ở trên chỗ ngồi không thể động đậy, đôi chân dài bị kẹt giữa bàn và ghế, chật chội khó chịu, bây giờ có rất nhiều người vây quanh, ngay cả không khí xung quanh cũng có chút hỗn loạn. 

Chu đại thiếu gia từ trước đến nay đều không kiềm chế được, chưa bao giờ để mình chịu thiệt, anh duỗi tay đẩy vài người vây quanh ở bên ngoài, giọng nói có chút khách khí: “Tránh ra một chút, tôi muốn đi ra ngoài.”

Có người tò mò dùng tầm mắt đuổi theo Chu Văn Chử, trơ mắt nhìn anh đi đến cuối hành lang, dừng lại trước cửa lớp 12-16. Sau đó toàn bộ cửa sổ phòng học lớp 16 bỗng nhiên mở ra, phanh phanh tạc dải lụa rực rỡ đủ mọi màu sắc, khiến người xem xung quanh sợ ngây người, vội vàng quay lại để báo cáo tiến độ cho các bạn trong lớp.

Lớp 16 là thiên đường của học tra, những học sinh có điểm kém nhất và thành tích tệ nhất trong cả năm đều tụ tập ở đó, hơn nữa bởi vì trường học này là khu trọng điểm, không thiếu các phú nhị đại đi cửa sau đều được sắp xếp ở lớp 16.

Ngày thường ngoại trừ chủ nhiệm giáo dục tính tình táo bạo, gần như không có người chủ động đi đến cuối hành lang bên kia.

Mắt thấy Chu Văn Chử quen cửa quen nẻo đi tới lớp 16, còn có mấy người phú nhị đại có tiếng đi theo phía sau gọi anh Chử, học sinh lớp 6 đều trợn tròn mắt, đến giữa trưa hôm nay, tin đồn khiến dư luận xôn xao về Chu Văn Chử là phú nhị đại không học vấn, không nghề nghiệp.

Trường học tan học lúc 6 giờ, cho phép thời gian học sinh ăn cơm tối là 30 phút, lúc Lâm Nguyệt đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn cơm liền nghe tin Lâm Khang Quyên – cô của cô tới.

“Nguyệt Nguyệt, không phải chúng ta đã bàn bạc qua rồi, sao con lại không chịu theo cô?” Lâm Khang Quyên làm người vô cùng hào sảng, bây giờ đại khái là cố kỵ Lâm Nguyệt vừa mất mẹ, nên cố ý nói chậm lại, còn có vài phần lấy lòng: “Cô cho con ở phòng rất lớn, bên trong trang trí rất đẹp.”

Trước kia nghe được những lời này, lòng Lâm Nguyệt tràn đầy cảm kích, nhưng hôm nay cô đã biết nguyên nhân sâu xa đằng sau vẻ mặt giả tạo ấy, cô chỉ lắc đầu: “Cảm ơn cô, con không đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà.”

Lâm Khang Quyên còn muốn khuyên bảo, Lâm Nguyệt lại giơ tay nắm thật chặt khẩu trang: “Cô à, mẹ con hài cốt chưa lạnh, con không thể để lúc mẹ tìm con lại tìm không thấy.”

Lâm Khang Quyên cau mày tại chỗ, không nói nên lời.