Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 122: Bị mất sợi dây chuyền hình nốt nhạc.




“Được, tiếng đàn rất hay.”

Trước khi tiếng vỗ tay vang lên, Cố Ngôn Sanh lao ra và nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, người vẫn đang chơi piano.

Ôn Niệm Nam nâng mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt mình, ánh mắt hơi lóe lên, nhàn nhạt nói: “Buông ra.”

Cố Ngôn Sanh chẳng những không chịu buông ra, sức lực trong tay càng thêm nặng.

“Sao em dám đánh đàn cùng với Đường Sóc trước mặt mọi người, liếc mắt đưa tình sợ người khác không biết mối quan hệ của hai người là gì sao?”

“Tôi chơi đàn với ai có liên quan gì tới anh? Anh có muốn đập nát cây đàn này một lần nữa không?”

Cố Ngôn Sanh giật mình, giống như tôi nhớ ra điều gì đó: "Sao? Không phải tôi"

"Cố Ngôn Sanh, anh làm gì vậy! Buông tay ra, anh làm đau cậu ấy!"

Đường Sóc bước tới và đẩy Cố Ngôn Sanh ra, lo lắng nhìn bàn tay đã đỏ lên.

Sau khi bị đẩy ra, Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Noãn Nam lặng lẽ cúi đầu xuống để cho Đường Sóc nắm tay, đồng tử hơi co lại, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

“Anh nghĩ mình là ai mà lại dám quản tôi!”

“Cố tổng, anh đã ly hôn với Niệm Nam rồi, bây giờ cậu ấy tự do, cậu ấy muốn chơi đàn cùng ai thì chơi, ai chơi đàn cùng cậu ấy cũng liên quan tới anh sao ?”

Cố Ngôn Sanh sau khi nghe được sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, cúi đầu nhìn hoa văn trên, nắm chặt nắm tay.

"Tin đồn bên ngoài là thật sao? Cố tổng vẫn còn lưu luyến vợ sao?"

“ Cố tổng này cũng thật là, lúc chưa ly hôn thì không quý trọng, coi thường và chửi mắng, bây giờ ly hôn rồi lại không cho ai đến gần.”

"Trên mạng láo loạn như vậy mà vẫn chưa xóa, còn không phải được Cố thị ngầm đồng ý sao, ly hôn rồi mới biết vợ mình là WE, giờ thì mới hối hận."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải năm ngoái Cố tổng chơi đàn cùng với người yêu nhỏ của mình sao? Lần trước, Ôn Niệm Nam cũng lao ra và chen ngang. ”

Tiếng xì xào của mọi người xung quanh khiến Cố Ngôn Sanh càng tức giận.

Nhìn Ôn Noãn Nam đang đứng phía sau Đường Sóc không hề để ý tới mình, Cố Ngôn Sanh lập tức tiến lên kéo tay Ôn Niệm Nam một lần nữa: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Ôn Noãn Nam lui về phía sau một bước, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Đường Sóc ấn vai Cố Ngôn Sanh, giọng điệu trở nên có chút giễu cợt: “Cố tổng, anh đừng khiến cho mình xấu hổ, có rất nhiều người đang nhìn anh đấy.”

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào bàn tay đang tránh né anh một lúc, liền thấy được sự thờ ơ trong đôi mắt kia khiến ngực anh chợt nhói lên, như thể bị kim đâm vào.

“Cậu ấy không phải người thích nổi bật, có phải anh chủ động mời cậu ta cùng đàn với cậu không?” Cố Ngôn Sanh nắm lấy cà vạt của Đường Sóc, trừng mắt nhìn hắn lạnh giọng hỏi.

Đường Sóc liếc nhìn Ôn Noãn Nam lo lắng phía sau, tiến lại gần một bước, dùng giọng nói châm chọc mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Đúng vậy, là tôi mời, Cố tổng, anh không quen với cảnh này sao? Thẩm Lạc An à?, chơi piano cùng nhau trong ngày sinh nhật của bạn để làm bẽ mặt Niệm Nam? "

" Điều khác biệt duy nhất là nhân vật chính đang bị mọi người chế giễu giờ trở thành anh, và người mà Niệm Nam tin tưởng cũng đã trở thành tôi chứ không phải anh, cảm giác này là như thế nào? "

Nghe xong, Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam phía sau Đường Sóc, thấy hắn lo lắng nhìn về phía này, nhưng lo lắng đó không phải dành cho anh.

Rõ ràng trong cặp mắt kia từng chỉ có một mình mình, nhưng bây giờ đã không còn nữa."

"Tôi cảnh cáo cậu Đường Sóc, đừng đụng vào người không nên động, cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả, ta sẽ không để cho ngươi cướp đi hắn”

" Cứ việc tới, chúng ta sẽ nhìn xem Niệm Nam có thể tha thứ cho anh không”

Nhìn Đường Sóc mặt đầy tự mãn, Cố Ngôn Sanh không thể kiềm chế được giơ tay định đấm.

“Dừng tay”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam sau lưng, Cố Ngôn Sanh nghe vậy giật mình, cuối cùng bỏ tay xuống.

" A Sanh ! "Chu Nguyên Phong đột nhiên xuất hiện, nắm lấy cánh tay hắn kéo người ra.

Cố Ngôn Sanh không để ý đến Chu Nguyên Phong, mà quay đầu nhìn Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy nắm đấm kia, thân thể vô thức run lên. , một tia sợ hãi lóe lên trong.

"Đường Sóc ... anh thế nào”.

Đường Sóc nhìn chằm chằm vào Ôn Niệm Nam đang run rẩy chắp tay sau lưng, sau đó trên mặt nở nụ cười:" Tôi không sao, đừng lo lắng, Niệm Nam đừng sợ”

"Đi thôi ... Tôi không muốn ở đây nữa”

" Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tưởng tồng rồi rời đi. "

Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam chuẩn bị rời đi với Đường Sóc mà không thèm nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, muốn đi lên để ngăn lại.

Chu Nguyên Phong ngăn người lại, nghiêm nghị nói: "Được rồi, không thấy Niệm Nam tức giận sao? Sao lại bốc đồng như vậy!"

Chu Nguyên Phong đỡ người đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, đưa ly nước cho anh. .

Cố Ngôn Sanh đẩy ly nước ra, tức giận nói: "Anh cho tôi uống nước làm gì? Tôi muốn rượu."

"Con mẹ nó, tôi hiện tại muốn tạt ly nước này vào mặt cho cậu tỉnh lại, cậu không nhận ra Đường Sóc đang cố ý chọc tức cậu sao? Hắn bây giờ có fans xung quanh, nếu việc cậu đánh hắn bị truyền đi, tôi không biết sẽ có chuyện xảy ra nữa. "

" Ai dám chứ? Làm sao tôi không nhìn ra là hắn ta cố tình chọc tức tôi để khiến Ôn Niệm Nam mềm lòng! Hắn ta còn dám giở trò với tôi. Tên này đã trở nên rất mưu mô, Ôn Noãn Nam bây giờ đang bị hắn lừa rồi! "

" Thật hiếm thấy, anh bắt đầu bảo vệ Ôn Niệm Nam từ khi nào vậy? Anh định làm gì với Thẩm Lạc An, hay cứ để mặc cậu ta? "

" Tôi có thể làm gì, dù sao cậu ta cũng cứu tôi, nhiều năm như vậy, tôi không thể…”

Cố Ngôn Sanh đưa tay chạm vào sợi dây chuyền trong túi áo vest, rồi đột nhiên đứng dậy, không có gì trong túi.

" Sợi dây chuyền của tôi ... sợi dây chuyền của tôi đâu rồi. ? "

Chu Nguyên Phong sửng sốt:" Cái gì? " "

“Tiêu Hạo Kỳ, nhìn xem, tôi đã tìm thấy gì?" "Cách đó không xa có một âm thanh vang lên, Cố Ngôn Sanh ngẩng đầu nhìn Tần Tề Bách.

Tần Tề Bách đang lắc lắc sợi dây chuyền nhặt được trong tay, sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền trong tay hắn, Cố Ngôn Sanh đột nhiên đứng dậy và đi qua.

"Trả lại cho tôi. "

“A, đây không phải là Cố tổng sao?" Tôi phải trả lại anh cái gì? Đây là tôi nhặt được thì chính là của tôi, nhưng tôi thực sự thích kiểu dáng của chiếc vòng cổ này”

Tần Tề Bách cố ý lắc lắc vòng cổ, mặt dây chuyền tỏa sáng lung linh.

Cố Ngôn Sanh tiến lên nhằm đoạt lại, Tần Tề Bách lui lại một bước, nhìn người phía trước tái mép mặt, cười nhạo nói:" Cố tổng làm gì vậy? Làm sao mà phải xông ra trước thế?”

“Sao lần này không thấy anh mang con chó cái Thẩm Lạc An đó tới vậy? Chiếc vòng cổ này là của Thẩm Lạc An à? "

“Tôi nói lần cuối, đưa cho tôi!”

Giọng của Cố Ngôn Sanh vô cùng lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang.

“Được rồi, của anh đây.”

Tần Tề Bách nâng sợi dây chuyền lên, Cố Ngôn Sanh liếc anh ta một cái sắc bén, lúc anh ta đi tới đưa tay ra, Tần Tề Bách đột nhiên buông lỏng tay ra, sợi dây chuyền rơi xuống đất.

Tần Tề Bách đột nhiên nhấc chân giẫm lên sợi dây chuyền trên mặt đất, nâng cằm khinh thường nhìn Cố Ngôn Sanh.

“Thực sự xin lỗi, tôi sơ ý giẫm phải sợi dây chuyền của Cố tổng.”

Cố Ngôn Sanh nhìn sợi dây chuyền hình nốt nhạc bị giẫm trên mặt đất, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ.

"Cố tổng, anh…”

Phanh…

"A…”

Trên mặt đất đầy những mảnh vỡ của chai rượu, rượu đỏ tươi chảy khắp sàn, Tần Tề Bách quỳ rạp xuống đất, vết máu trên đỉnh đầu chảy xuống cằm của hắn rồi chảy xuống đất.

Cố Ngôn Sanh thực sự cầm chai rượu đỏ trên bàn lên, đập vào đầu Tần Tề Bách.

Tần Tề Bách nhìn Cố Ngôn Sanh với vẻ mặt không thể tin nổi, đồng thời ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Hạo đứng ở cách đó không xa đang trợn tròn mắt.

"Ai cho phép cậu giẫm lên! Cậu dám giẫm lên nó!"

Một cú đá bất ngờ khác, Cố Ngôn Sanh đá vào chân của Tần Tề Bách, hắn cuộn tròn lại vì đau, nhưng Cố Ngôn Sanh không có ý định để hắn ta đi, vì thế mà anh nhấc chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế đẩu được nâng lên, đập mạnh xuống.

“Thiếu gia!” Tiêu Kỳ Hạo một chân đá văng chiếc ghế, đẩy Cố Ngôn Sanh ra và đỡ Tần Tề Bách đứng dậy.

“Cố Ngôn Sanh, anh bị điên à?” Chu Nguyên Phong kinh ngạc đến toát mồ hôi hột khi nhìn thấy cảnh này.

Vừa rồi nếu Tiêu Kỳ Hạo không đạp đổ chiếc ghế đẩu, đôi chân của Tần Tề Bách chắc chắn sẽ tàn phế, Cố Ngôn Sanh đánh xuống thực sự không thương tiếc.

Cố Ngôn Sanh ném chiếc ghế xuống, lạnh lùng nhìn đám người trên sàn, vội vàng bước tới nhặt sợi dây chuyền trên mặt đất lên, cẩn thận đặt nó vào túi.

Bỏ qua tiếng hét của Chu Nguyên Phong phía sau, Cố Ngôn Sanh đứng dậy bước ra khỏi cửa, người đi đường nhanh chóng thu hồi tầm mắt tránh né.

Tiêu Kỳ Hạo nhìn Tần Tề Bách trong lòng đầu chảy đầy máu, tay chân cuống quýt dùng sức che lại vết thương.

"Gọi xe cấp cứu! Các người sững sờ cái gì! Gọi xe cấp cứu!"

Tiêu Kỳ Hạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sanh đang rời đi, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng kỳ lạ.

Cố Ngôn Sanh!

Mãi đến ngày hôm sau, Ôn Niệm Nam mới biết rằng sau khi họ rời đi, Cố Ngôn Sanh mất kiểm soát mà đánh Tiểu Tần tổng.

Họ Tần và nhà họ Cố là đối thủ của thế hệ trước, và bây giờ dường như hai người ở thế hệ này cũng đã định trở thành đối thủ của nhau.

Điện thoại reo.

Ôn Noãn Nam đang suy nghĩ chuyện của Tiểu Tần tổng, liền ấn nút kết nối nhưng không biết người gọi là ai.

"W.E, xin chào! Tôi là Phil, anh không nhớ tôi sao?"

Giọng nước ngoài không rõ ràng vang lên trong điện thoại, Ôn Noãn Nam nghe xong thì sững sờ, ngay sau đó thì nhớ giọng nói đó là của ai.

" Phil đại sư (tiến sĩ)?"

"Yes! Ôn, tôi không nghĩ cậu là W.E, Lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh piano của cậu, tôi biết cậu không phải là một người bình thường, nhưng tôi không nghĩ cậu là W.E, Chúa ơi, thực sự quá thần kỳ. Thật tuyệt vời! ”

Phil rất phấn khích và nói rất nhiều với Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam nhìn vào bản nhạc piano trên bàn và lắng nghe một cách cẩn thận.

"Ồ! Ôn , mấy ngày nay tôi có một buổi hòa nhạc trực tiếp, tôi có thể mời cậu đến đàn với tôi không? Tôi thực sự cần tiếng đàn piano của cậu, để cho bữa tiệc âm nhạc của tôi trở lên hoàn hảo."

Ôn Niệm Nam nghe xong sửng sốt một lúc, kinh ngạc nói: "Buổi hòa nhạc? Tôi ... tôi có thể không?"

"Cậu có thể, tiếng đàn piano của cậu là âm thanh hay nhất tôi từng nghe. Tôi đã chọn nhiều người chơi piano nhưng họ không thể đạt được điều tôi muốn., Chỉ cậu là có thể”

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn bức ảnh mẹ cô đang đánh đàn trên bàn, trong mắt lóe lên một tia sáng.

"Được rồi, cảm ơn Phil đại sư (tiến sĩ), tôi thấy mình thật vinh dự khi được mời tham dự, tôi sẽ đi, tôi có thể hỏi địa điểm ở đâu không"

"Tuyệt vời, đó là ở Nha quốc (Nhật), được gọi là đất nước của cây đàn piano."

Lại là Nha quốc.

Thẩm Lạc An giành được giải thưởng du học ở đó, không biết có ai đàn bản nhạc đó ở đấy không.