Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 152: Tôi xin lỗi!




Ôn Niệm Nam đang lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha uống một ly, trong đại sảnh có rất nhiều người đã nhìn thấy cậu trong bữa tiệc của gia đình họ Cố, cậu cố gắng hết sức để bản thân không bị người khác chú ý.

Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, trên Weibo đột nhiên xuất hiện một vài thông báo tin tức WE.

Khi nhìn thấy nó, cậu ta nhấp vào và muốn xem thử, nhưng cậu ta thấy tin tức rằng Cố Ngôn Sanh ấn thích hình ảnh chiếc nhẫn trên Weibo.

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc nhẫn trong tấm hình Weibo, trong mắt lóe lên vẻ u buồn, đây là một sự thừa nhận đối với mọi người.

Cố Ngôn Sanh chỉ muốn nói cho người khác biết chiếc nhẫn mà anh ta tặng cho Ôn Niệm Nam là giả, ngay cả hot search cũng không thèm áp xuống.

Nhưng khi lướt mắt lướt qua trong chốc lát, cậu đã thấy Cố Ngôn Sanh bị mắng thậm tệ, hầu như tất cả bình luận đều là mắng anh.

Tại sao không xóa Weibo?

Theo phong cách trước đây của Cố Ngôn Sanh, những lời nhận xét này sẽ không được phép lưu lại.

Nhưng đã hai ngày trôi qua mà không có bất kỳ dấu vết nào được thu dọn.

Ôn Niệm Nam để điện thoại xuống uống một hớp, đưa tay đỡ trán đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài hít thở một hơi.

“Xin lỗi, cho tôi xin một ly, cảm ơn.” Trước mặt có người đưa tay cầm lấy ly rượu, xoay người rời đi.

Ôn Niệm Nam phút chốc quay lại nhìn người đang đi ngang qua, khuôn mặt khiến cậu thấy giống như Cố Ngôn Sanh của mấy năm trước ...

Người đó có nét giống Cố Ngôn Sanh, lại có nét giống Lục Vân.

Ôn Niệm Nam nhìn người đó đi tới bàn ăn, liền ngoảnh mặt đi ra ngoài, muốn tìm một nơi không có người để thở, lại vô tình đi tới hành lang thủy tinh.

Ôn Niệm Nam đang nghĩ tới người vừa rồi, nên không thấy người đứng trước mặt, đột nhiên đụng phải ai đó liền lùi lại một bước.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi tôi đã không thấy ngài ..." Ôn Niệm Nam che trán nói một cách hối lỗi.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới, chạm vào cái trán sưng tấy của Ôn Niệm Nam.

“Không sao đâu.”

Ôn Niệm Nam sững người khi nghe thấy giọng nói, vội vàng lùi lại nhìn người trước mặt.

Là Cố Ngôn Sanh…

“Sao anh lại ở đây?”

Ôn Niệm Nam liếc nhìn hành lang trống trải, khiến cậu có chút chột dạ, xoay người rời đi.

"Chờ đã, tôi không cố ý đi theo em. Tôi đi theo khi thấy em đi bộ xa như vậy một mình, tôi lo lắng cho em."

Giọng của Cố Ngôn Sanh hơi khàn, Ôn Niệm Nam nghe thấy giọng nói cũng giật mình, ngẩng đầu nhìn và tìm thấy khuôn mặt Cố Ngôn Sanh gầy đi rất nhiều có chút tiều tụy, hốc hác.

Ôn Niệm Nam ngoảnh mặt đi không nhìn hắn, quay người chuẩn bị đi trở về.

“Ôn Niệm Nam, tôi đã lấy chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kia không phải tôi đưa cho em.”

“Anh nói gì?” Ôn Niệm Nam nhìn xuống bàn tay trống rỗng của Cố Ngôn Sanh.

Cố Ngôn Sanh cúi đầu siết chặt tay, anh nói: “Chiếc nhẫn vĩnh cửu tôi tặng em đã bị Thẩm Lạc An lấy cắp.”

Cố Ngôn Sanh đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của Ôn Niệm Nam, anh ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn sang, chỉ để nhìn thấy đôi mắt Ôn Niệm Nam nhìn anh không chút cảm xúc.

"Thừa nhận ngay từ đầu anh đã ghét bỏ tôi nên đưa cho tôi chiếc nhẫn giả khó như vậy sao?"

“Không… Nếu em không tin, tôi có thể bảo Thẩm Lạc An đích thân nói với em.”

“Tôi không muốn gặp cậu ta.”

Ôn Niệm Nam lùi lại một bước, ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh và nói bằng một giọng điệu: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh.”

Dứt lời cậu liền xoay người, bước vào phòng, Cố Ngôn Sanh đột nhiên hét lên: "Ôn Niệm Nam! Tôi không biết gì về chiếc nhẫn, tôi không biết chiếc nhẫn của em là giả, cũng không biết gì về chuyện của Đường Luân Hiên. Tôi biết rằng em không muốn nói chuyện với tôi vì tai nạn của Đường Luân Hiên, nhưng tôi thực sự không làm điều đó. "

" Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng anh sao? Vào ngày xảy ra vụ tai nạn anh ở đâu? "

" Tôi ... tôi đã ... "

" Nói đi, anh ở đâu? "

Cố Ngôn Sanh bí mật đi theo cậu đến nhà hàng Cukkoo và đánh nhau với Đường Sóc, anh bị thương ở đầu và đến bệnh viện với một cơn sốt.

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh không nói thêm lời nào, siết chặt bàn tay đầy mồ hôi căng thẳng, làm như vậy ...

"Cố Ngôn Sanh, Đường Luân Hiên không đắc tội với anh, nhưng anh đã giết một mạng người vì ham muốn ích kỷ của mình. Không ngần ngại làm tổn thương người khác để đạt được mục đích của mình, phá hoại gia đình người khác, anh đã trở nên độc ác và không có lương tâm! "

Cố Ngôn Sanh nghe thấy Ôn Niệm Nam hiểu lầm mình, khuôn mặt anh bỗng trở nên cau có, anh hét lên một cách mất kiểm soát, "Tôi đã nói là tôi không có! Tôi không có! Em muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu tin tôi? Tại sao em không tin tôi?"

Ôn Niệm Nam nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, mở miệng nói: "Tôi đã thấy bức ảnh, và chiếc xe của anh đã xuất hiện ở nước N. Anh đã không đến công ty trong hai ngày đó, có phải anh còn muốn ngụy biện không? "

Cố Ngôn Sanh nhìn sự cảnh giác trong mắt Ôn Niệm Nam, vẻ mặt đầy sự ngờ vực giống như một người xa lạ với anh.

"Bức ảnh nào?"

Không nên như thế này ... Ánh mắt Ôn Niệm Nam trước kia tràn đầy tin tưởng yêu thương, nhưng bây giờ chỉ có cảnh giác ...

Vì tai nạn của Đường Luân Hiên đã khiến Ôn Niệm Nam bắt đầu chán ghét mình ... Để Ôn Niệm Nam lầm tưởng anh là một người không để ý đến tính mạng và tùy ý làm tổn thương người khác ...

Cố Ngôn Sanh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh giọng nói: "Ôn Niệm Nam, nếu em ... vẫn không tin anh, chúng ta có thể kiểm tra thông tin xuất nhập cảnh xem tôi đã ra nước ngoài chưa, tôi hoàn toàn không có đến nước N. Em có tin tôi không? ”

Cố Ngôn Sanh bước tới định vươn tay nắm lấy tay Ôn Niệm Nam nhưng lại đẩy ra.

"Anh là người nắm quyền của nhà họ Cố. Không phải anh sẽ dễ dàng xóa một số dấu vết sao? Anh đã coi thường tính mạng và hủy hoại gia đình người khác. Cha của Đường Luân Hiên vẫn đang hôn mê, phải nằm trong bệnh viện."

Ôn Niệm Nam không phải cố ý nhắm vào Cố Ngôn Sanh., vì cậu đã tận mắt chứng kiến Cố Ngôn Sanh làm điều đó.

Để đối phó với một công ty đối thủ, Cố Ngôn Sanh đã cùng Chu Nguyên Phong đến trụ sở chính của bên ngoại để tìm sơ hở, đề phòng bên kia ăn miếng trả miếng, anh đã xóa dấu vết đi nước ngoài để những người khác không thể tìm ra.

Bây giờ có chuyện xảy ra với Đường Luân Hiên, Đường Sóc đã cho người kiểm tra tất cả và không tìm thấy gì, chỉ có xe của Cố Ngôn Sanh xuất hiện ở nước N, và Cố Ngôn Sanh đã làm điều gì đó để xóa dấu vết khi ra nước ngoài ...

Cố Ngôn Sanh nghe thấy lời nói từ miệng của Ôn Niệm Nam, ánh mắt không thể tin được, anh đột nhiên nắm lấy vai Ôn Niệm Nam, ấn vào tường hành lang.

"Em đang nói cái gì ... Ôn Niệm Nam ... trong mắt em anh là loại người này sao?"

"Em cho rằng tôi giết người khác là có mục đích sao? Tại sao em lại không tin tôi! Tôi không có làm gì Đường Luân Hiên, tôi không có lý do gì để ra tay với anh ta. ”

Ôn Niệm Nam đột nhiên phản bác lại:“ Bởi vì anh ấy họ Đường, bởi vì em trai anh ấy là Đường Sóc, bởi vì anh nghi ngờ rằng nhà họ Đường đã tiết lộ bí mật, khiến anh không thể giành được hạng mục "

"Dự án là do nhà họ Tần giành được là do Đường Luân Hiên thực hiện. Tôi không cho rằng hắn oan uổng, nhưng tôi vì em mà không bắt anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm, em còn muốn tôi làm gì!" ”

Đột nhiên Ôn Niệm Nam bật cười, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chua xót, tự giễu.

"Ừ ... tôi có thể làm gì với anh? Tôi thật là khó chịu ... Tôi thực sự đã gây rắc rối không đáng có khi bắt anh giải thích điều đó ..."

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào nụ cười cay đắng nơi khóe miệng. Có một sự hoảng loạn.

Nụ cười của Ôn Niệm Nam dần dần biến mất, cậu ta ngước mắt lên nhìn Cố Ngôn Sanh đang đẩy mình vào bức tường ở hành lang.

“Buông ra… Tôi muốn trở về.”

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Noãn Nam đầy sự phản kháng đối với sự tiếp xúc thân thể mình, mím chặt môi: “Không buông.”

Ôn Niệm Nam dùng dức bẻ ngược cổ tay mình, nhưng không thoát ra được, sợ có người đi qua thấy, lỡ có người thấy hai người quấn lấy nhau thì sẽ gây ra chuyện phiền toái.

“Tôi sẽ nói lại lần nữa… buông ra.”

“Tôi sẽ không buông .”

Ôn Niệm Nam cố gắng thoát ra, sức lực của Cố Ngôn Sanh rất mạnh, anh lùi lại một bước để đẩy Cố Ngôn Sanh ra, nhưng bởi vì theo quán tính, anh ta va vào bệ đá phía sau.

"A ..."

Chân Ôn Niệm Nam cảm thấy đau dữ dội, lập tức hít vào một hơi khí lạnh, cúi người xuống, chân bị đau ngã về phía trước, được Cố Ngôn Sanh đỡ lấy.

Cố Ngôn Sanh không ngờ Ôn Niệm Nam sẽ ngã khi anh buông tay ra, nhìn thấy trên trán cậu ấy đầy mồ hôi lạnh cùng vẻ mặt đau đớn, ánh mắt anh hoảng hốt, thất thần.

"Ôn ... Ôn Niệm... Tôi không cố ý, em thế nào?"

Tại sao anh lại làm tổn thương Ôn Niệm Nam ...

Khuôn mặt của Ôn Niệm Nam tái nhợt không nói nên lời, nhưng cậu vẫn thoát khỏi tay Cố Ngôn Sanh.

"Bỏ tay ra ... bỏ tay ..."

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam đau đớn nhưng vẫn không muốn anh đỡ, trong lòng đầy chua xót, đột nhiên anh ôm chặt Ôn Niêm Nam.

Cố Ngôn Sanh ôm chặt người đó vào lòng, đặt cằm lên vai, nhẹ giọng thì thầm: "Anh biết em rất đau ... Cho dù em có tức giận với anh cũng phải đợi cho chân lành lại, anh giúp em trở về được không? ”

Ôn Niệm Nam ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, nói:“ Chân của tôi không khá hơn, không cần anh giúp tôi trở về, tôi sẽ nói lần cuối. ..Thả tôi ra! ”

Cố Ngôn Sanh bàn tay ôm Ôn Niệm Nam cứng đờ , chậm rãi buông tay ra.

“Chân của em không thể tự mình đi lại được.”

“Tôi đã từng trải qua những điều đau đớn hơn. Đau đớn gì mà không chịu đựng được.”

Ôn Niệm Nam đẩy Cố Ngôn Sanh ra, xoay người đi về phía trước trên trán toát mồ hôi lạnh.

Cố Ngôn Sanh nhìn bóng lưng bướng bỉnh kia, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng hối hận mà đi theo cậu ấy từng bước.

"Tôi không muốn cãi nhau với em. Tôi muốn giải thích hiểu lầm. Tôi biết mình là đồ khốn nạn, nhưng chuyện chiếc nhẫn tôi không có làm. Tôi rất coi trọng ý nghĩa của hôn nhân. Làm sao có thể dùng nhẫn giả? "

Ôn Niệm Nam dừng lại nhưng không ngoảnh đầu lại, cậu ta nói:" Coi trọng? Cố Ngôn Sanh ... anh nói gì? Anh chưa từng đối xử với tôi như một người vợ hợp pháp. "

Cố Ngôn Sanh nhìn hình bóng người trước mặt sắp rời đi., lòng đau như bị dao cứa, chợt thốt lên cái tên mình đã gọi không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ.

/ lla / lla ???

Bóng dáng Ôn Niệm Nam bỗng cứng ngắc quay lại nhìn người phía sau, giọng đầy căm hận.

“Anh… vừa rồi anh gọi tôi là gì?”

Cố Ngôn Sanh sững sờ khi nhìn thấy sự hận thù trong mắt Ôn Niệm Nam, miệng anh như bị chặn lại, thật lâu không nói ra được.

"Ili"

疋 疋

"Im đi! Tôi đã bảo anh im rồi!" trong giọng nói có một chút run rẩy.

Ôn Niệm Nam đột nhiên không tự chủ được cảm xúc gào lên, “Ai cho phép anh gọi tôi như vậy!”

Cố Ngôn Sanh tiến lên ôm Ôn Niệm Nam đang lảo đảo, không đứng vững, nhưng đột nhiên bị một bàn tay đẩy ra.

"Cố tổng, để tôi ôm cậu ấy thì tốt hơn. Dù sao anh cũng đã là chồng cũ rồi. Bị người khác nhìn thấy như vậy thật không tốt chút nào."

Đường Sóc đột nhiên bước tới, đứng bên cạnh Ôn Niệm Nam và đỡ cậu ta, nhìn chằm chằm vào gương mặt khó chịu của Cố Ngôn Sanh.

Tác giả có chuyện muốn nói,

Chương này tưởng rằng nội dung sẽ được viết như trong thông báo , nhưng tính toán số từ đã sai. Đó là sai lầm của Cố cặn bã ? Làm vợ mình bị thương? Một trăm cách để đuổi vợ đi? Một bậc thầy về suồng sã haha,

Phỏng chừng phải học hỏi cao thủ Chu Nguyên Phong.

Cố cặn bã muốn thay đổi cách gọi vợ “ Niệm Niêm” , haha, anh ta sẽ phải trả giá một chút để thay đổi cách gọi của mình.

Đoán xem ai trông giống nhau?

Đường Sóc sẽ đối đầu với Cố Tra Tra!

Tiểu Tần tổng sẽ trả thù Thẩm Lạc An!

Trailer: Chu Nguyên Phong trở về Trung Quốc bị nghi ngờ yêu nhau, Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh cùng giao ước, Tiểu Tần tổng sẽ trả thù Thẩm Lạc An.