Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 88: Sờ thật sướng




Ôn Niệm Nam theo lực hất của Cố Ngôn Sinh lảo đảo lùi lại mấy bước, cười khổ tự giễu nói: “Đúng vậy, tôi cho rằng mình là ai chứ, sao anh có thể ghen vì tôi được.”

Ý lạnh trong mắt Cố Ngôn Sinh càng thêm sâu, quay đầu nhìn Tiểu Lý: “Lái xe, tới chỗ Lạc An.”

Tiểu Lý nghe xong hơi ngạc nhiên, khổ sở nói: “Nhưng… buổi chiều không phải ngài còn một dự án cần phải đàm phán sao? Ngài không đi nữa ạ?”

Cố Ngôn Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam, thờ ơ nói: “Đi, tất nhiên là phải đi, đưa Lạc An đi cùng, cũng để giới thiệu với bọn họ ai là Người! Tôi! Yêu!”

Trong mắt Ôn Niệm Nam thoáng buồn bã, mím chặt bờ môi. Cố Ngôn Sinh đẩy Tiểu Lý ra, mở cửa xe thờ ơ nhìn người đối diện rồi khởi động xe, Tiểu Lý đành vội vàng nhanh nhẹn ngồi vào.

“Đồ cặn bã…” Đường Sóc nghiến răng tức giận muốn đánh người thì bị Ôn Niệm Nam kéo lại.

“Thôi đi Đường Sóc… Đủ rồi…”

“Nhưng hắn…”

“Không có việc gì, tôi không sao, tôi không còn để ý mấy việc này nữa.”

Cố Ngôn Sinh không tiếp tục gây sự đánh nhau với Đường Sóc đã khiến cậu nhẹ nhõm lắm rồi, cậu đã… không giống như trước kia cứ ngây ngốc mà hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đáp lại một chút tình cảm, cậu không cần bất cứ cái gì nữa…

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn tay mình, thân thể lại đột nhiên cứng đờ, chiếc nhẫn cưới đâu rồi… Sắc mặt cậu tái nhợt vội tìm kiếm xung quanh, phát hiện nó rơi cách đó không xa, vừa định qua nhặt lên thì xe của Cố Ngôn Sinh lăn qua, chiếc nhẫn tròn màu bạc bị bánh xe ô tô chèn phía dưới… Mãi tới khi chiếc xe từ từ đi xa, Ôn Niệm Nam vẫn đứng nguyên ở đó không nhúc nhích.

Cậu bước qua, ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên nhìn một cái rồi đeo vào tay lần nữa, quay đầu sang phía Đường Sóc, đưa tay sờ lên vết thương trêи trán.

“Vết thương lại đau sao?” Đường Sóc thấy vậy cũng vươn tay muốn chạm tới nhưng Ôn Niệm Nam lùi lại một bước tránh đi.

“Đường Sóc, cậu mau đi đi…” Ôn Niệm Nam cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của Đường Sóc.

“Được… tôi đi đây… Xin lỗi cậu Niệm Nam, tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu, cậu hãy tin vào tôi, chờ tới khi tôi có đủ năng lực sẽ lại tới tìm cậu.”

Trong mắt Đường Sóc tựa hồ như đang tỏa sáng, ánh nhìn đó khiến không ai hiểu thấu anh đang nghĩ gì.

Khi Ôn Niệm Nam trở lại biệt thự liền thấy dì Lam đang dáo dác lo lắng nhìn quanh, trông cậu trở lại mới thở phào một hơi.

“Phu nhân cậu đi đâu vậy?”

“Ra ngoài dạo vài vòng thôi ạ.”

“Bên ngoài lạnh lắm, phu nhân mau vào nhà thay quần áo đi.”

Ôn Niệm Nam quay sang nhìn hạt giống hoa hướng dương vừa được gieo trong mấy cái chậu đất, cắn chặt môi.

—————

Cố Ngôn Sinh thật sự tới chỗ của Thẩm Lạc An dẫn y đến khách sạn đã hẹn trước với đối tác từ sớm, hai người vừa tới nơi đã có nhân viên đứng ở cửa dẫn đường.

Quyền quyết định cho dự án mà tất cả công ty đang tranh đoạt lần này nằm trong tay nhà họ Tưởng. Nhà họ Tưởng được xem như một gia tộc lớn tại nước M, vì thế cho nên thế lực của những người tới điểm hẹn ngày hôm nay tất nhiên không thể xem thường.

“Ngôn Sinh, em tới đây liệu có thích hợp không? Chỗ này là nơi các anh đàm phán dự án, em không nên đến đâu.”

“Tại sao không thích hợp? Có anh ở đây, bọn họ sẽ không dám nói lung tung gì hết.”

Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng mở cửa, cung kính cúi người chào: “Tổng giám đốc Cố, ngài đến rồi.”

Cố Ngôn Sinh lạnh mặt bước vào, bên trong đã có mấy người đang ngồi uống rượu vui vẻ cùng nhau, thấy hắn tới cũng không hề ngạc nhiên.

“Aiza? Tổng giám đốc Cố cũng đến sao, sao không thấy mẹ ngài đi cùng?”

Người đàn ông mặc bộ vest màu xám đứng ngay sát cửa sổ sát đất mở miệng giễu cợt: “Tôi còn tưởng Tổng giám đốc Lục sẽ đại diện tập đoàn Cố thị tới đàm phán, ai ngờ lại là Tổng giám đốc Cố, vậy xem ra mẹ cậu cũng không coi trọng dự án này cho lắm.”

Cố Ngôn Sinh phớt lờ mấy lời nói của bọn họ, ngồi xuống sofa, lúc này những người khác mới để ý tới còn có người theo phía sau hắn.

“Vị này là?”

Cố Ngôn Sinh dắt tay Thẩm Lạc An kéo y ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn về phía mọi người, lạnh lùng nói: “Thẩm Lạc An.”

“Đây là phu nhân của Tổng giám đốc Cố sao?”

Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ đi tới, mắt nhìn Thẩm Lạc An, khẽ lắc lắc chiếc cốc trêи tay.

“Phu nhân gì chứ, người ta là tình nhân của Tổng giám đốc Cố nha, ở ngoài nuôi một con mèo hoang nhỏ, ngài Cố đây cũng thật là có diễm phúc, cách đây không lâu tôi vô cùng vinh hạnh xem được đoạn video của ngài cùng cậu tình nhân nhỏ này, Tổng giám đốc Cố thật sự rất ăn ảnh, có thể cân nhắc một chút việc trở thành ngôi sao nha.”

“Thẩm Lạc An? Hình như tôi nghe người làm ở nhà nhắc tới, gọi cái gì mà tiểu vương tử dương cầm, chậc chậc, diễm phúc của Tổng giám đốc Cố đủ lớn.”

“Tổng giám đốc Hàn, tôi thấy dáng dấp anh cũng không tồi đâu, hay là anh cũng thử lấn sang showbiz đi làm ngôi sao đi, không phải anh giỏi nhất việc bao dưỡng mấy tiểu thịt tươi bên cạnh sao? Haha.”

Thẩm Lạc An nghe mấy lời trêu chọc, nụ cười vẫn duy trì trêи mặt lập tức cứng đờ nhưng y cũng không dám nói gì. Cố Ngôn Sinh cúi đầu, một hơi uống cạn ly rượu trêи bàn, liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh: “Miễn cưỡng thì cũng có thể.”

Mấy người thấy Cố Ngôn Sinh thật sự sắp nổi giận tới nơi liền mất hứng không nói gì nữa, quay sang cùng nhau thảo luận về dự án. Bỗng cửa bị đẩy ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhao nhao nhìn qua, người đứng đầu nhà họ Tưởng bước vào khiến biểu cảm của họ cũng cung kính thêm mấy phần.

Cố Ngôn Sinh đứng dậy khẽ gật đầu chào: “Chủ tịch Tưởng.”

Chủ tịch Tưởng liếc mắt nhìn Thẩm Lạc An phía sau hắn, mặt lộ vẻ không vui nhíu mày nhưng không nói gì.

“Để các vị chờ lâu rồi, mọi người ngồi xuống cả đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện.”

Sự chú ý của mấy người có mặt vốn dĩ đều không đặt ở rượu hay thức ăn ngon trêи bàn, họ đều trò chuyện về chi tiết của từng hạng mục trong dự án, riêng Cố Ngôn Sinh có hơi lơ đễnh, liên tục uống rượu không mở miệng.

Thẩm Lạc An bỗng kéo kéo áo hắn, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

“Em muốn vào vệ sinh.”

“Ừm, đi đi.”

Cố Ngôn Sinh lại rót thêm một ly rượu uống tiếp, tay xoa nhẹ lên thành, ngẩn người nhìn chiếc ly. Trong lòng hắn đang vô cùng bực bội, đầu không thể ngừng nghĩ về việc hôm nay, cứ mãi nhớ lại lời nói của Ôn Niệm Nam lúc đó.