Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào

Chương 20: 20: Tiểu Nhu Sợ Hãi





Tết thiếu nhi qua đi một thời gian Phương Tiểu Nhu còn chưa phục hồi tinh thần lại, rất nhiều bạn học còn đắm chìm cảm giác của ngày lễ nên không có hứng học tập, căn bản không thể nghiêm túc nghe giảng bài.

Đối với việc học, các bạn học thật ra cũng không cần lo lắng, thuộc lòng một bài học gì đó đối với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Phương Tiểu Nhu học tra thì việc này quả thực là muốn đòi mạng người.

Tết thiếu nhi vừa qua khỏi chưa được mấy ngày bọn họ liền phải học thuộc bài học, hơn nữa thầy giáo còn muốn kiểm tra, hơn nữa còn nói ai không thuộc thì khỏi về nhà ăn cơm.

Phương Tiểu Nhu vẫn luôn an ủi chính mình rằng nhất định là thầy giáo hù dọa bọn họ, sao có thể không cho ăn cơm.

Tuy rằng an ủi chính mình nhưng Phương Tiểu Nhu vẫn rất sợ hãi, vẫn luôn lo lắng một ngày kia sẽ đến.

Cô mỗi ngày đều thành tâm học, nhưng hiệu quả vẫn cực nhỏ.

Trần Dịch An giám sát cô, nghe cô đọc thơ, bất quá ngày kiểm tra đã kế bên mà hiện tại cô còn đọc không xong một bài thơ, có đoạn còn phải nhắc nhở cô mới có thể tiếp tục đọc.

Đến lúc đó thầy giáo kiểm tra, cô khẩn trương phỏng chừng là quên hết trời đất.


Trần Dịch An chỉ có thể vì cô mà cầu nguyện, hy vọng cô đến lúc đó không hồi hộp, đọc xong một bài thơ cũng tính không tồi.

Kết quả, ngày hôm sau Phương Tiểu Nhu quả nhiên lo lắng đến lắp bắp, thầy giáo nhắc nhở rất nhiều lần đều vẫn là như vậy, dọa cô chân run lẩy bẩy.

Nghĩ đến giữa trưa không thể trở về ăn cơm mà phải ở lại phòng học đọc thơ cô liền sợ hãi, đôi mắt đều đỏ lên, muốn khóc đến nơi.

Thầy giáo bị làm cho mất kiên nhẫn, cau mày bàn tay vung lên, “Người tiếp theo.


Tiếng nói vừa dứt đôi mắt Phương Tiểu Nhu liền đỏ lên, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Cô có thể đọc tốt, nhưng vì khẩn trương mà quên hết, hơn nữa biểu tình của thầy giáo thật dọa người.

Cô sợ hãi.

Cô cũng không muốn ở lại trong phòng học học thơ, cô muốn về nhà ăn cơm.

Hơn nữa, các bạn học còn nói trong phòng học có quỷ, tưởng tượng đến là cô càng sợ hãi.

Bọn họ nói đặc biệt là lúc buổi tối hoặc giữa trưa phòng học có quỷ, từ đó mỗi lần tan học ngay lập tức cô chạy ra phòng học.

Lúc này đây lão sư là nói thật làm thật, tan học các bạn học không thuộc bài đều phải ở lại, hơn nữa cán bộ lớp cũng bị giữ lại, kiểm tra bọn họ đọc thơ, đọc xong rồi mới có thể về nhà ăn cơm.

Phương Tiểu Nhu một bên hồng con mắt một bên nơm nớp lo sợ ngồi ở trên chỗ ngồi học bài, cô căn bản học không vào, vẫn luôn nghĩ chuyện ma quỷ trong phòng học, dọa cô sợ chết.


Mặt khác vài bạn học cũng không có nghiêm túc học, thế nhưng còn ồn ào nói về chuyện ma, làm Phương Tiểu Nhu bị dọa đến nỗi nước mắt lưng tròng.

“A!”
“Nơi này có tiếng nói! Chạy mau a!”
Không biết là bạn học nào bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó tất cả mọi người cất bước chạy ra ngoài, còn vừa chạy vừa hô to.

Phương Tiểu Nhu cũng bị dọa hét to một tiếng, ném sách ôm đầu chạy, ghế dựa đều thiếu chút nữa bị cô đạp ngã.

Cô bị dọa mặt mũi trắng bệch, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ, bên trong đã nổi lên hơi nước như thể có thể khóc bất cứ lúc nào.

Lúc này một đôi tay bỗng nhiên ôm lấy cô, Phương Tiểu Nhu càng bị dọa đến nhảy dựng lên, kêu to “A! Quỷ a!”
“Tiểu nhu, tiểu nhu làm sao vậy?”
“Là Tiểu Mã ca ca nè.


Trần Dịch An không biết sao lại thế này, bắt lấy bả vai của cô, muốn cho cô bình tĩnh lại.

Vừa nghe bốn chữ “Tiểu Mã ca ca” này Phương Tiểu Nhu như được uống thuốc an thần, lập tức liền bất động, bất tri bất giác lấy lại tinh thần sau đó cô bỗng nhiên oa một tiếng bổ nhào vào lòng ngực Trần Dịch An, ôm eo cậu rầm rì rầm rì không buông tay.


Khóc nhưng thật ra không có khóc.

Trần Dịch An không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cái dạng này cảu cô liền rất sốt ruột, vỗ vỗ phía sau lưng cô an ủi cô.

“Làm sao vậy?”
Phương Tiểu Nhu hít hít cái mũi, đặc biệt ủy khuất, “Trong phòng học có quỷ, tiểu nhu sợ hãi.


Trần Dịch An nghe nói sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười, “Tiểu nhu ngốc , cái đó đều là gạt người trên thế giới không có thứ này, đừng sợ, ca ca giúp tiểu nhu.


Cậu còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, dọa cậu đều hoảng không biết làm sao bây giờ.

.