Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 22: Thích




Edit by Thanh Thanh

~~~~~~~~~

Cô say khướt, nhưng anh lại là thanh tỉnh, một tia lý trí cuối cùng vẫn còn sót lại, làm Tiết Tích vô luận như thế nào đều không thể thỏa mãn yêu cầu này của cô. Cho dù tia lý trí kia sắp đứt gãy.

“Ừm.” Anh ẩn nhẫn mà nhìn người trong lòng ngực, thấp thấp đáp ứng một tiếng, nói với cô: “Em buông tay ra trước, anh ôm em vào phòng tắm.”

Chu Ức Chi ngửa đầu nhìn anh, trong lòng tức khắc vui vẻ, anh chẳng lẽ thật sự nhịn không được dụ hoặc, đáp ứng cô sao? Trên mặt cô nhất thời có chút bỏng cháy lên. Chơi lưu manh chính là cô, nhưng là thật sự muốn thực hiện, khẩn trương đến trái tim đập bang bang cũng là cô. Cô lại nhìn Tiết Tích vài lần, mới chậm rãi thuận theo không tha mà buông tay vây quanh eo anh ra.

Chu Ức Chi rũ cánh tay xuống, dịu ngoan mà ngồi quỳ ở trên giường, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Em không thích tóc ướt, chờ lát nữa giúp em trước dùng mũ tắm búi tóc em lên đã……”

Nhưng lời còn chưa nói xong, Tiết Tích bỗng nhiên xách chăn màu trắng lông bên cạnh lên, bọc người cô lại, Chu Ức Chi còn chưa phản ứng lại, liền bị mềm nhẹ mà đẩy ngã ở trên giường, tiếp theo, bị chăn lông bọc thành con nhộng, tay chân không thể động đậy. Anh đem cô tính cả chăn lông chặn ngang bế lên, đặt ở giữa giường, còn thập phần đối xứng, diện tích giường còn lại trái phải giống nhau.

Không khí kiều diễm đột nhiên tiêu tán sạch sẽ.

Chu Ức Chi: ……

Màu đỏ bên tai Tiết Tích lúc này mới rút đi một chút, nhẹ nhàng thở ra, ngồi dậy, nói với cô: “Anh đi gọi dì Hà tới giúp em tắm rửa.”

Chu Ức Chi như bị sét đánh!

Là tư thái vừa rồi của cô còn chưa đủ mê người? Vẫn là ngữ khí nói chuyện không đủ ái muội? Chính cô cũng đâu vòng luẩn quẩn lớn như vậy, cuối cùng anh cư nhiên vẫn là muốn đi mời dì Hà?! Anh không phải thiếu niên huyết khí phương cương sao, cho dù đối với cô có một chút tâm tư, đều không đến mức có thể nhẫn như vậy đi?!

Chu Ức Chi thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm anh, còn muốn nói cái gì.

Nhưng anh tựa hồ là sợ từ trong miệng cô lại nghe được thứ gì đó không tốt, không dám nhìn cô, bước chân vội vàng mà đóng cửa lại đi ra ngoài.

Cứ như vậy đi ra ngoài.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng xuống lầu, cùng với thanh âm gọi điện thoại.

“……”

Chu Ức Chi nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, nội tâm là hỏng mất, cô cũng lười giãy giụa, liền như vậy bị khóa lại trong chăn lông, nản lòng thoái chí mà chờ dì Hà tới. Nếu không phải điều kiện hữu hạn, Chu Ức Chi thậm chí muốn gõ mõ.

Dì Hà vốn dĩ đã đi về, nhưng nhận được điện thoại của Tiết Tích, lại vội vàng mà lại đây.

Bà đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Chu Ức Chi câu đầu tiên chính là khiếp sợ: “Tiểu thư, cô rốt cuộc uống nhiều ít?! Đây vẫn là lần đầu tiên dì nhìn thấy ngài uống say!”

Chu Ức Chi đã chết lặng với hành vi như hòa thượng của anh thời kỳ thiếu niên, cô nâng mí mắt, không muốn nói chuyện, tiếp tục giả bộ ngủ. Vì thế dì Hà cũng không rảnh lo chuyện Chu Ức Chi vì cái gì uống một chén rượu vang đỏ liền say, vội vàng pha nước nóng, đỡ cô đi vào tắm rửa. Sương mù mờ mịt dâng lên, đem một chút mùi rượu vang đỏ trên người Chu Ức Chi tản ra, thay thế chính là hương khí sữa tắm trẻ con.

Tắm rửa xong, thay áo ngủ sạch sẽ cho Chu Ức Chi, dì Hà dịch bốn góc chăn cho cô, ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, dì Hà đứng dậy đi mở cửa.

Chu Ức Chi sống không còn gì luyến tiếc mà nằm, tựa như một con cá chết thất tình, nhưng vẫn là nhịn không được lặng lẽ mở một mắt.

Dì Hà cùng anh đối thoại hai câu, là anh xuống lầu nấu xong canh giải rượu đem lên.

Canh giải rượu luôn luôn khó uống.

Chu Ức Chi nhanh chóng đem đầu chôn ở trong chăn, gắt gao khép chặt miệng.

Dì Hà nhìn trong chăn co thành một đoàn, nói khẽ với Tiết Tích: “Tiểu thư mới vừa tắm rửa xong, lúc này hẳn là buồn ngủ, canh giải rượu này không cần uống, để tiểu thư ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Tầm mắt Tiết Tíc lướt qua đỉnh đầu dì Hà, nhìn thoáng qua trong phòng, quả nhiên thấy người co trong chăn vẫn không nhúc nhích, cô tựa hồ mơ màng sắp ngủ.

Anh lúc này mới gật gật đầu, dặn dò dì Hà: “Cháu đi đem dụng cụ mở chai cất đi, về sau vẫn là không cho cô ấy uống rượu.”

Dì Hà lòng còn sợ hãi, không nghĩ tới tiểu thư trước kia chưa bao giờ say, hiện tại theo tuổi lớn lên, cư nhiên thể chất cũng đã xảy ra thay đổi.

Bà gật gật đầu, nói với Tiết Tích: “Làm phiền cháu.”

“Đây là ly nước mật ong.” Tiết Tích lại đem một ly khác đưa cho dì Hà, nói: “Đặt trên đầu giường của cô ấy là được, khả năng chờ lát nữa lại khát nước?”

Dì Hà nhận nước mật ong, xoay người trở lại mép giường, đem nước mật ong để ở đầu giường, lại dịch dịch chăn cho Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi nghe thấy anh đưa xong canh giải rượu cùng nước mật ong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô tức giận đến muốn duỗi chân, nhưng là ngại với dì Hà ở chỗ này, cô vẫn là an an tĩnh tĩnh giả bộ ngủ.

Cũng không biết dì Hà ngồi bao lâu, chờ xác nhận cô không việc gì, mới tắt đèn đi cho cô, chỉ chừa một cái đèn đầu giường, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Lúc này đã muộn, đêm nay dì Hà khẳng định không về được nhà mình, chỉ có thể ở phòng của bà ở lầu một biệt thự.

***

Chu Ức Chi ngủ không được, có thể là bởi vì uống xong rượu, trên má nóng rát, cũng có thể là chuyện muốn làm không thể thực hiện được, bị Tiết Tích tức ra bệnh tim. Cô ôm chăn lăn qua lộn lại, nhìn ánh trăng nhạt nhẽo từ khe hở bức màn tiến vào, trong lòng buồn bực đến giống như ăn một khối hoàng liên.

Cô không có khả năng thổ lộ trước, tính không xác định quá lớn.

Lấy tính cách của anh, anh không thích cô mà sau khi cô thổ lộ khẳng định sẽ cảm thấy không được tự nhiên, rời khỏi cái nhà này.

Cô từ từ mưu tính ——

Chu Ức Chi một chân đem chăn đá ra, không phải, căn bản từ từ không được! Không nói đến trong trường học bao nhiêu người chờ thổ lộ với anh thời kỳ thiếu niên, anh cả ngày ở trước người cô loạn hoảng, ôn nhu mà cười với cô, cô cũng không có biện pháp chịu đựng, lâu như vậy mà anh không thích cô. Lấy tính nôn nóng của cô, vẫn là từ bỏ cái từ “Từ từ” này đi.

Như vậy liền tiếp tục hỏa mãnh công?

Nhưng mới vừa rồi trêu chọc anh như vậy, anh cũng không dao động, chính cô còn có thể làm sao bây giờ?

Chuyện say rượu này, chỉ có thể làm một lần, về sau tám phần anh không bao giờ để cô uống rượu nữa, đêm nay kết thúc như vậy, không khỏi cũng quá đáng tiếc.

Chu Ức Chi cầm lòng không đậu mà nắm tóc.

***

Tiết Tích cũng cũng không ngủ, anh xoa tóc ngồi ở mép giường, cầm lấy một quyển sách, nhưng ngón tay dừng lại ở trên trang giấy lại nửa ngày không lật một tờ. Một lát sau, anh thấp thấp phun ra một ngụm trọc khí, xoa xoa giữa mày, tắt đèn đi, nằm ngửa ở trên giường, an an tĩnh tĩnh mà nhìn trần nhà.

Không thể lại để cô ở bất luận trước mặt một người nào uống rượu, Tiết Tích nghĩ thầm.

Một mặt như vậy bị anh thấy cũng liền thôi, không thể bị người khác thấy.

Anh nhắm mắt lại, muốn thử ngủ, nhưng máu toàn thân lại phảng phất bị lửa đốt, trong đầu lặp đi lặp lại thanh âm của cô “Xinh đẹp không”.

Tiết Tích hít vào một hơi, ngồi dậy, nhưng vào lúc này, cửa cũng bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Anh sửng sốt, bật đèn đầu giường, ánh đèn mỏng manh mờ nhạt đầu giường chiếu sáng thiếu nữ ôm gối đầu lung lay tiến vào.

“Làm sao vậy, ngủ không được sao?” Tiết Tích hỏi.

Chu Ức Chi nhắm mắt lại, chợt vừa thấy như là mộng du, nhưng là nhìn kỹ, lại phát hiện cô giống như còn chưa tỉnh rượu, trên má còn phiếm đỏ ửng sau say rượu, cô lay động đi đến mép giường của anh, mới mở đôi mắt liễm sương mù thủy quang, ô ô nuốt nuốt mà bò lên trên giường.

Tiết Tích cho rằng cô đang khóc, càng thêm khẩn trương lên.

Thừa dịp này, Chu Ức Chi bò lên trên giường anh, liền ném một cái gối đầu của anh đi.

Tiết Tích: ……

Chu Ức Chi tuy rằng say, nhưng là hành động lại tinh chuẩn không có lầm, đem cái gối của cô ôm tới dựa gần gối của anh mà đặt xuống, ngay sau đó không khỏi phân trần mà nằm xuống, mông lung mà nhìn anh liếc mắt một cái, dùng cái loại biểu tình “Tôi là ai tôi ở nơi nào vì cái gì còn mở đèn chẳng lẽ không ngủ được sao”.

Tiết Tích còn không có cân nhắc ra tới cô muốn làm gì, cô đã nhanh chóng bá đạo mà đem chăn giũ ra, đắp lên cho mình.

Tiết Tích: ……

Anh trăm triệu không nghĩ tới cô đã tắm rửa xong, ngủ một giấc rồi, cư nhiên còn chưa tỉnh rượu.

Rượu này rốt cuộc là rượu giả nơi nào, tác dụng chậm không khỏi cũng quá lớn.

Tiết Tích bất đắc dĩ mà nhìn cô, cúi người qua muốn đem cô bế lên đưa về phòng cô.

Nhưng vào lúc này, cô lăn về phía anh, đôi tay câu lấy cổ áo anh, đem anh túm xuống.

Chu Ức Chi sức lực kỳ thật cũng không lớn, Tiết Tích là thiếu niên 1 mét 8 mấy, bị cô túm như vậy, cũng không đến nỗi thân hình đong đưa.

Chỉ là, cô nằm ở trên giường, mượn dùng trọng lực, hơn nữa, trên giường vốn là không xong, thiếu niên vóc dáng càng cao, càng không xong, anh lại bởi vì sợ áp đến cô, theo bản năng lui một bước, vì thế nhất thời lảo đảo một cái, té ngã trên giường bên kia.

Khuỷu tay Tiết Tích chống giường, muốn đứng dậy, nhưng Chu Ức Chi lại lập tức lăn lại đây.

Cô gắt gao ôm lấy eo anh, hơn nữa ở trên cơ sở lão chiêu thức, còn dùng cả hai chân.

Tay chân của cô cùng sử dụng đè ở trên người anh.

Hai người giao triền ôm vào một bên giường.

Máu cả người Tiết Tích chạy loạn, cứng đờ đến không biết như thế nào cho phải, đôi tay giơ ra lại không biết đặt chỗ nào.

“Ức Chi, về phòng ngủ của em đi.” Hơn nửa ngày, anh nói giọng khàn khàn.

Chu Ức Chi gối đầu lên trên ngực anh, cũng không biết nghe thấy được hay không, cô uống say, ước chừng là nghe không vào, nhưng là cô rầm rì một chút.

Tiết Tích căng chặt thân thể, vì thế ngẩng đầu nghe xong, mới nghe rõ cô nói chính là lạnh.

Tiết Tích đành phải đem một bên chăn kéo lại đây, che lại hai người.

Anh chỉ kéo chăn đến bên hông, vừa vặn lộ ra đầu Chu Ức Chi chôn ở ngực anh.

Chu Ức Chi lặng lẽ mở mắt ra, cũng phát hiện bả vai cùng cánh tay anh đều lộ ở bên ngoài, tuy rằng có máy sưởi, nhưng tháng chạp trời đông giá rét vẫn là phi thường lạnh, vì thế cô bất động thanh sắc mà rầm rì mà bò hướng lên trên một chút, làm bả vai mình cùng anh ngang nhau, sau đó không đợi Tiết Tích đứng dậy, lại nhanh chóng giống như bạch tuộc, tay chân cùng sử dụng ôm lại.

Đầu tiếp tục gác ở chỗ cổ thiếu niên.

Thuận tiện cũng đem chăn kéo lên, đắp lên bả vai hai người.

Ban đêm im ắng, thanh âm gì cũng không có, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua bức màn tiến vào một chút.

Chu Ức Chi rõ ràng nghe thấy được tiếng trái tim nhảy lên.

“Phanh”

“Phanh, phanh, phanh”

Cô nâng nâng khóe miệng, mặt cọ cọ chỗ cổ anh. Hô hấp Tiết Tích càng thêm thô nặng.

Sau một lúc lâu, anh cảm giác thiếu nữ trong lòng ngực mình có dấu hiệu ngủ, rốt cuộc nhịn không được hơi hơi đứng dậy, muốn đem cô đưa về phòng.

Chính là vừa mới nhích người, Chu Ức Chi bỗng nhiên liền một bàn tay bụm mặt khóc nức nở lên.

Tiết Tích sửng sốt, nắm lấy cổ tay của cô: “Khóc cái gì?”

Thiếu nữ phảng phất đang mơ ác mộng, đôi mắt gắt gao nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng rung động.

Anh lại nằm trở về.

Chu Ức Chi trực tiếp đình chỉ khóc nức nở, tiếp tục ôm chặt lấy eo anh.

Tiết Tích thử thăm dò lần thứ hai đứng dậy ——

“Ô ô ô……” Chu Ức Chi lại bắt đầu khụt khịt.

Tiết Tích lập tức một cử động cũng không dám, anh cứng rắn mà nằm trở về, mặc cho mình bị coi như gối ôm, bị tay chân cùng sử dụng mà đè nặng. Máu anh lưu động đến nhanh chóng, lên đến đỉnh đầu, bộ vị bên hông anh bị đôi tay Chu Ức Chi ôm lấy một mảnh tê dại, giống như bị điện giật.

Người trong lòng ngực nhưng thật ra thập phần thành thật, chỉ là dùng hai tay mềm mại ôm anh, quấn lấy anh, đầu chôn ở chỗ cổ anh, lại không lộn xộn.

Tiết Tích trợn tròn mắt nhìn trần nhà, biết rõ như vậy không đúng.

Biết rõ là cô uống rượu say mới như vậy.

Khả năng ngày hôm sau tỉnh lại liền nổi giận đùng đùng.

Nhưng anh rốt cuộc là không có quyết tâm đẩy cô ra ba lần.

Anh lún sâu vào vũng bùn, sắp khống chế không được tâm chiếm hữu của mình.

Chu Ức Chi cảm giác anh rốt cuộc không còn ý đinh đóng gói đưa cô trở về, lúc này mới thả lỏng lại, cô lải nhải nói: “Đau đầu……”

Thiếu niên nằm bên cạnh lập tức hơi hơi xoay người lại, dò một bàn tay ra, dừng ở trên huyệt Thái Dương của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, thấp thấp hỏi: “Tốt hơn chưa?”

Chu Ức Chi thoải mái mà híp híp mắt, lại đến gần anh một ít: “Ừm……”

Cô mặc áo ngủ tay dài, nhưng anh mặc áo ngắn tay, da thịt mang theo hơi thở người thiếu niên độc đáo khô ráo thanh sương, lòng bàn tay ấm áp xoa ấn ở trên trán cùng bên mái của cô, hữu lực mà ôn nhu, thập phần thoải mái.

Chu Ức Chi cảm giác không có chỗ nào so với chỗ này càng ấm áp.

Vào đông, gió chụp phủi cửa sổ, chăn ấm mà khô ráo, hơi thở thiếu niên sạch sẽ dễ ngửi.

Cô như là động vật nhỏ sưởi ấm, cuộn tròn ở bên người anh.

Cô bò lên trên giường anh, vốn là còn muốn “Cấp hỏa mãnh công”, nhưng là không biết như thế nào, được lòng bàn tay anh xoa ấn ở trên trán, lại nhịn không được buồn ngủ.

Cuối cùng cư nhiên ôm eo thiếu niên rắn chắc, an nhàn mà ngủ.

***

Chu Ức Chi không có ban đêm nào so với một đêm này ngủ đến càng tốt, thậm chí mơ một ít mộng điềm mỹ.

Bất quá, hôm sau cô ở trên giường của mình tỉnh lại.

Khi mới vừa mở mắt ra, Chu Ức Chi nhìn phòng mình, thậm chí hoài nghi tối hôm qua mình nương uống say bò lên trên giường Tiết Tích, lì lợm la liếm mà ôm anh ngủ, chỉ là tối hôm qua cô nằm mơ.

Nhưng chờ cô xoa xoa đầu, vệ sinh xong ra cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng đối diện kéo ra, thiếu niên đi ra, tầm mắt vội vàng ở trên người cô rơi xuống một giây liền lập tức dời đi, đáy mắt có vết đen không dễ phát hiện, cô lập tức có thể kết luận —— không phải nằm mơ, chính cô đích xác cả gan mà làm loạn.

Hẳn là rạng sáng thừa dịp cô ngủ rồi, anh mới đưa cô về phòng.

Chu Ức Chi tuy rằng có chút đau lòng anh không có ngủ tốt, nhưng là thấy tầm mắt anh không dừng lại trên người mình, tâm tình lại lập tức mỹ diệu lên.

Cô cười tủm tỉm nói: “Sớm nha.”

Tiết Tích gật gật đầu, cùng cô xuống lầu.

Lại là thời tiết sương mù mênh mang, bất quá có chút ánh mặt trời, tia nắng ban mai từ cửa sổ sát đất nhà ăn chiếu vào, dừng ở trên thang lầu, Chu Ức Chi nhìn Tiết Tích đi ở phía trước mình, hỏi: “Anh, em tối hôm qua giống như uống say, không làm ra chuyện gì mất mặt đi?”

Bước chân Tiết Tích hơi dừng, trấn định nói: “Không có, dì Hà giúp em tắm rửa, xong em liền ngủ rồi.”

Chu Ức Chi mạc danh nói: “A? Ở nơi nào ngủ? Em ở trên giường của em ngủ sao?”

Tiết Tích mặt không đổi sắc tâm không nhảy: “Đúng vậy, bằng không còn có thể ở nơi nào?”

Chu Ức Chi nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Anh, lỗ tai anh sao lại hồng như vậy?!”

Bóng dáng thiếu niên cao lớn lập tức có chút cương.

Tiết Tích theo bản năng sờ soạng lỗ tai mình, thật là có chút nóng lên.

Nhưng anh bình tĩnh cả một đêm, hẳn là không đến mức còn đang hồng.

Hầu kết anh giật giật, đang muốn nói cái gì, Chu Ức Chi bỗng nhiên lại chớp chớp mắt, giảo hoạt nói: “Nha, không đúng, em nhìn lầm rồi, vừa mới là pha lê chiết xạ dừng ở trên vành tai anh.”

Tiết Tích:……

Một cái thở dốc to này của cô làm tim Tiết Tích đập thiếu chút nữa không ổn định.

Tiết Tích lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói với cô: “Về sau không cho uống rượu.”