Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 399: ĐẤU KHÔNG LẠI MẠC ĐÌNH KIÊN




Mạc Đình Kiên nhướn mày nhìn cô: “Cô nói gì?”

Trong giọng nói lãnh đạm dường như ẩn chứa uy hiếp nào đó.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi có phần gượng gạo, mím môi cúi đầu, tiếp tục lật xem phần tài liệu tiếp theo.

Trong những tài liệu này đều ghi chép về chuyện trước kia của cô và Mạc Đình Kiên.

Nhưng cô hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện trước kia, xem mấy thứ này lại giống như đang xem chuyện của người khác, không có chút cảm giác nào.

Cô vừa xem vừa vô thức lén chú ý tới Mạc Đình Kiên.

Chỉ là một tô mì thịt bò thôi lại bị Mạc Đình Kiên ăn thành cảm giác như bữa tiệc lớn, dáng vẻ ăn cơm thoạt nhìn chính là cảnh đẹp ý vui.

Loại bỏ những tính tình kỳ quái, trên người Mạc Đình Kiên cũng có ưu điểm.

Thật khó tưởng tượng được giữa cô và Mạc Đình Kiên đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ tới Hạ Hương Thảo.

Trước đó Hạ Hương Thảo từng nhắc tới một cái tên: Trần Tuấn Tú.

Hạ Diệp Chi liên hệ với lời nói của Hạ Hương Thảo và chuyện có liên quan đến Trần Tuấn Tú, chắc là vào ba năm trước đây.

Vì vậy, cô liền lật xem từ cuối tài liệu lên trước.

Sau đó, Hạ Diệp Chi đã nhìn thấy chuyện vụ nổ lớn có liên quan đến hòn đảo nhỏ từ ba năm trước đây.

Nhưng bên trong chỉ nhắc tới sơ qua vài dòng thôi.

Trên đó nói Trần Tuấn Tú gài bom trên đảo nhỏ, muốn nổ chết cô và Mạc Đình Kiên. Về phần tại sao lại anh ta phải gài bom, tại sao cô và Mạc Đình Kiên phải đi tới hòn đảo nhỏ thì đều không nói rõ.

Hạ Diệp Chi xem nhảy cóc, bây giờ còn chưa hiểu rõ thân phận của Trần Tuấn Tú, cô liền lên tiếng hỏi Mạc Đình Kiên: “Trần Tuấn Tú và anh có quan hệ thế nào?”

Lúc này Mạc Đình Kiên đã ăn xong mì, đang chậm rãi cầm khăn lau tay.

Anh không quay đầu lại, hờ hững nói: “Con trai của cô tôi.”

“Như vậy nói cách khác, Trần Tuấn Tú là anh họ của anh à?” Hạ Diệp Chi tập trung tinh thần suy nghĩ một lát mới hỏi: “Anh ta chết trong sự cố lần đó rồi sao?”

Hình như cảm thấy vấn đề này của cô quá ngốc, Mạc Đình Kiên cũng mặc kệ cô.

Thật ra Hạ Diệp Chi muốn hỏi là cái chết của Trần Tuấn Tú có liên quan gì đến Hạ Hương Thảo.

Hạ Diệp Chi suy nghĩ một lát lại đổi cách hỏi khác: “Anh họ anh và người chị cùng bố khác mẹ của tôi là người yêu à?”

Mạc Đình Kiên không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh cô, giơ tay lật vài tờ tài liệu cho cô.

Phía trên ghi về cuộc đời của Trần Tuấn Tú và nguyên nhân anh ta ở cùng với Hạ Hương Thảo.

Chỉ có điều, xuất phát từ suy nghĩ thận trọng, Thời Dũng cho biến mất một phần thân thế của Trần Tuấn Tú.

Thế là Hạ Diệp Chi xem tiếp vẫn hiểu rõ một chút vì sao Hạ Hương Thảo hận cô như vậy.

Nhưng cũng không thể nào chỉ vì một chuyện này được, sợ rằng lâu dài mới tích tiểu thành đại.

Hạ Diệp Chi xem độ dài của tập tài liệu và hỏi: “Anh xem hết những cái này rồi à?”

“Ừ.” Mạc Đình Kiên đáp một tiếng, trong mắt hiện lên chút hiểu rõ.

Anh nói xong lại ấn tay lên trên tập tài liệu, cười khẽ nhìn Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi hỏi anh vấn đề này, đơn giản chính là muốn cầm về từ từ xem chúng.

Nhưng rất rõ ràng, Mạc Đình Kiên đang dùng thực tế nói cho cô biết, anh sẽ không để cho cô cầm đi xem.

Cho dù anh có để cho cô cầm đi xem, cũng sẽ không dễ dàng đưa cho cô như vậy.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi nhìn anh chăm chú, nói với giọng điệu muốn thương lượng với anh: “Nếu anh đã xem xong, có thể để cho tôi cầm đi xem được không?”

Nhưng vào lúc này Mạc Đình Kiên nói một câu chẳng có liên quan gì: “Trưa mai cô ăn gì?”

Hạ Diệp Chi có phần sững sờ, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng: “Anh muốn ăn gì?”

Trong lòng cô không khỏi có chút kinh ngạc. Mạc Đình Kiên người này tự nhiên vì chút chuyện nhỏ như vậy cũng phải lấy ra uy hiếp cô.

Chẳng phải buổi tối chỉ làm có hai món ăn thôi sao, anh còn ghi hận ở trong lòng à?

Đúng là một người đàn ông không chịu chút thiệt hại nào.

Điều này cũng làm cho Hạ Diệp Chi ý thức được, người đàn ông Mạc Đình Kiên này không chỉ lạnh lùng, tàn khốc, không nói đạo lý như bề ngoài, trên thực tế cũng là một người bụng dạ hẹp hòi.

Hạ Diệp Chi cảm thấy câu trả lời của mình chắc hẳn có thể làm cho Mạc Đình Kiên hài lòng.

Nhưng không ngờ Mạc Đình Kiên được voi đòi tiên hỏi cô: “Ngày kia thì sao?”

Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, anh muốn ăn gì tôi đều sẽ cố gắng làm cho anh ăn.”

Trên mặt Mạc Đình Kiên lộ ra vẻ thỏa mãn, anh thả tài liệu trong tay ra, ngước mắt nhìn cô nói: “Cô cầm đi.”

Hạ Diệp Chi ý thức được rõ ràng là mình đấu không lại Mạc Đình Kiên.

Nếu đã “cắt đất đền tiền”, Hạ Diệp Chi cũng không khách sáo nữa, trực tiếp ôm cả chồng lớn tài liệu này đi.

Khi ra ngoài, cô còn không quên giơ chân móc cánh cửa đóng lại.

Mạc Đình Kiên lấy từ bên dưới tài liệu kia ra một túi tài liệu được mã hóa.

Phần tài liệu được mã hóa này cũng là do Thời Dũng đưa tới trước đó, nhưng không để chung với những tài liệu kia, đã làm rõ tầm quan trọng và đặc biệt của tài liệu này.

Miệng túi còn được dán kín, chưa từng bị xé ra

Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm vào túi tài liệu một lát mới chậm rãi mở ra.

Bên trong có mấy tờ tài liệu thoạt nhìn rất cũ, có vẻ đã nhiều năm.

Mạc Đình Kiên càng xem thì vẻ mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm băng giá.

Lúc đó Mạc Cẩm Vân đã nói gì với anh?

Mẹ qua đời trong một vụ tai nạn, bố tàn tật trong moojy sự cố, ông nội cũng trở nên si ngốc trong một sự cố?

A!

Mạc Đình Kiên đột nhiên siết chặt hai tay, gạt hết những thứ trước mặt xuống đất, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, giống như có gì đó muốn chui từ trong lồng ngực ra ngoài.

Trong nháy mắt, đau đớn nặng nề lan tràn khắp cả người anh, đầu đau như muốn vỡ tung ra.

Mạc Đình Kiên lảo đảo đi được vài bước thì ngã xuống đầu.

Trong đầu anh ong ong, xuất hiện những giọng nói và hình ảnh của vô số người.

“Anh ta thật sự sẽ quên hết tất cả mọi chuyện trước đây sao?”

“Yên tâm…”

“Bác sĩ Lý, chỉ cần anh có thể làm được, tiền công không thành vấn đề.”

“Tôi không thiếu tiền.”

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi.

“Không có tác dụng đâu, tôi đã chôn thuốc nổ ở khắp bên dưới sân golf rồi, chúng ta cùng đi tìm Khương Nhung…”

“Chăm sóc tốt cho Hạ Hạ, không cần lo cho tôi.”

Mạc Đình Kiên cảm thấy trong đầu của mình giống như bị thứ gì đó cứng rắn nhét vào, trướng đến mức sắp nổ tung lên rồi.

Anh duỗi tay vịn lên bàn và muốn đứng lên, nhưng cơ thể quá khó chịu làm cho anh không còn chút sức lực nào…

Đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người mảnh mai vội vàng đi đến: “Mạc Đình Kiên! Anh làm sao vậy?”

Hạ Diệp Chi vừa nghĩ đến bàn ăn trong phòng làm việc của Mạc Đình Kiên còn chưa thu dọn, nghĩ đến về sau cũng không biết sẽ ở với Mạc Đình Kiên bao lâu, cô tính qua dọn cho anh một chút.

Kết quả vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy trong phòng bừa bãi, ngay cả Mạc Đình Kiên cũng đầu đầy mồ hôi, chật vật ngã lăn trên mặt đất.

Hạ Diệp Chi giơ tay ra muốn đỡ Mạc Đình Kiên đứng lên, nhưng anh quá cao lớn, Hạ Diệp Chi căn bản không đỡ nổi nên quyết định ngồi quỳ dưới đất, đỡ đầu Mạc Đình Kiên lên: “Mạc Đình Kiên?”

Tóc của Mạc Đình Kiên đã ướt mồ hôi, anh hơi híp mắt lại và đột nhiên giữ chặt lấy tay của Hạ Diệp Chi: “Cô là ai?”

Hạ Diệp Chi vội vàng nói: “Tôi là Hạ Diệp Chi đây, anh làm sao vậy?”