Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 536: ĐỪNG GIẢ CHẾT NỮA




Mặc dù cô gọi một tiếng Lục Chiến Hằng, Lục Chiến Hằng cũng không có lập tức lên tiếng.

Hạ Diệp Chi đem điện thoại qua một bên nhìn một cái, chắc chắn điện thoại vẫn đang trong trạng thái kết nối, mới tiếp tục đưa điện thoại đặt vào tai, nói: “Anh còn ở đó không?”

Lúc này, Tần Thủy San mới vừa đi tới, Hạ Diệp Chi nhìn cô ấy một cái, đem thực đơn đẩy tới trước mặt Tần Thủy San.

Sau đó, trong điện thoại mới một lần nữa vang lên giọng của Lục Chiến Hằng.

“Xin lỗi a, Diệp Chi, tôi có chút việc cúp trước.”

“Vậy anh…..”

Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng nói gì, Lục Chiến Hằng liền trực tiếp cúp điện thoại rồi.

Sao cô cảm thấy Lục Chiến Hằng giống như cố ý cúp điện thoại của cô vậy?

Lục Chiến Hằng bình thường là người hành sự chu đáo, cho dù gặp chuyện gì, cũng có thể biểu hiện tỉnh bơ, bộ dạng bình tĩnh như không hề có gì.

Nhưng mới vừa rồi, giọng anh dường như nghe có chút khác thường.

Còn về khác thường chỗ nào, Hạ Diệp Chi cũng không đoán được.

“Này!”

Tần Thủy San đưa tay quơ quơ trước mặt Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi mới bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Tần Thủy San.

Một tay khác Tần Thủy San chống trên bàn ăn, cả người nghiêng về trước: “Cô nghĩ gì vậy? Tôi gọi cô mấy tiếng cô cũng không để ý tôi.”

Hạ Diệp Chi suy nghĩ có chút xuất thần, cũng không chú ý tới Tần Thủy San đang gọi cô.

“Không có gì.” Hạ Diệp Chi rủ mắt xuống, mắt rơi vào trong thực đơn trước mặt Tần Thủy San, hỏi cô ấy: “Thức ăn gọi xong rồi sao?”

Tần Thủy San gật đầu: “Gọi xong rồi.”

Lúc cô ấy nói chuyện, ánh mắt vẫn đặt trên người Hạ Diệp Chi.

Tần Thủy San bây giờ đối với quan hệ của Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, cùng với cô con gái Mạc Đình Kiên xuất hiện trong dạ tiệc hôm đó đều đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Nhưng cô biết, Hạ Diệp Chi sẽ không nói cho cô, nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể bỏ qua.

Lúc ăn cơm, Hạ Diệp Chi vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Lục Chiến Hằng, trong lòng có chút không yên.

Liên kết vời lời Mạc Đình Kiên lúc trước, đã nói rõ trên người Lục Chiến Hằng có chỗ khả nghi, cô phải đi tìm anh lần nữa.

Ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi cùng Tần Thủy San trở lại phòng làm việc.

Buổi chiều ở trong phòng làm việc không làm gì, Hạ Diệp Chi liền về trước.

Lúc cô đi ra, chiếc xe kia buổi sáng đi theo cô vẫn không gần không xa theo sau.

Người trên xe kia dường như cũng biết Hạ Diệp Chi sớm phát hiện bọn họ, cũng không cố trốn tránh nữa, liền quang minh chính đại đi theo, có điều vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Hạ Diệp Chi lái xe đến một chỗ có thể tạm thời đậu xe, liền dừng xe bên lề, quay người đi về phía chiếc xe đi theo cô.

Cô đi tới trước xe, liền duỗi tay mở cửa xe.

Cô thử một chút, phát hiện mở không được…

Hạ Diệp Chi tức giận nhấc chân đá xe, giọng lạnh lùng: “Mở cửa! Đừng giả chết nữa, tôi biết là Mạc Đình Kiên phái các người tới.”

Người trong xe nghe vậy, lúc này mới mở khóa, mở cửa xuống xe.

Mấy người vệ sĩ cao to, xếp thành một hàng trước mặt Hạ Diệp Chi, chỉnh tề đứng thành một đường thẳng, sau đó rất cung kính đồng loạt lên tiếng goi: “Mợ chủ!”

Hạ Diệp Chi có chút không biết làm sao: “Mấy người từ bây giờ không cần đi theo tôi nữa, tôi phải đi bàn bạc chuyện riêng.”

Vệ sĩ dĩ nhiên không đồng ý: “Nhưng cậu chủ dặn dò…”

Hạ Diệp Chi trực tiếp cắt đứt lời anh ta: “Tôi mặc kệ anh ấy dặn dò thế nào, cũng không phải là có người muốn giết tôi, chỉ là mấy ký giả truyền thông mà thôi, tôi vẫn trốn được.”

Vệ sĩ không nói gì, rất rõ ràng bọn họ không tính nghe theo lời Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi đứng ở bên cạnh cửa xe, mới vừa nãy lúc đám vệ sĩ xuống xe, cũng là xuống từ bên kia.

Cô nghiêm mặt liếc nhìn cửa xe, hỏi: “Chỉ là bảo mấy người tạm thời không cần đi theo nữa tôi mà thôi, cũng không được sao?”

Mấy người vệ sĩ cúi đầu xuống thấp hơn.

Hạ Diệp Chi nheo mắt lại, đột nhiên mở cửa xe, khom người vào liền rút chìa khóa xe ra, ngay sau đó lui ra ngoài, dùng sức ném chìa khóa xe đi, cũng không biết ném tới chỗ nào.

Vệ sĩ không nghĩ tới Hạ Diệp Chi sẽ làm tới bước này.

Lúc Hạ Diệp Chi từ trong xe đi ra, bọn họ mặc dù đã biết mục đích của Hạ Diệp Chi, nhưng cũng không dám đi tới cướp chìa khóa xe.

Nếu trong quá trình cướp chìa khóa, không khống chế được lực làm tổn thương Hạ Diệp Chi, đến lúc đó Mạc Đình Kiên thế nào cũng sẽ lột da bọn họ.

Hạ Diệp Chi cong môi, dang tay: “Nhanh đi tìm chìa khóa xe đi!”

Nói xong, cô liền xoay người chạy về hướng xe mình.

Cô vừa lên xe, liền lái xe chạy trốn, mà vệ sĩ sau lưng vẫn còn đang tìm chìa khóa xe.

Hạ Diệp Chi lái xe vòng quanh, chắc chắn những người vệ sĩ Mạc Đình Kiên phái tới không tìm được cô, lúc này mới lái xe tới văn phòng tư vấn tâm lí của Lục Chiến Hằng.

Lúc cô đến, trợ lí của Lục Chiến Hằng đang cùng hai cô gái trước quầy tiếp tân nói chuyện.

Bọn họ đều biết Hạ Diệp Chi.

“Cô Hạ, cô tới tìm bác sĩ Lục sao?”

“Đúng, anh ấy đang bận sao?” Hạ Diệp Chi cười nói.

Trợ lí nhìn vào bên trong, nói: “Bác sĩ Lục khi nãy đi ra ngoài rồi, vẫn chưa có về, nếu không cô chờ anh ấy một lát?”

“Đi ra ngoài?” Hạ Diệp Chi ngược lại không nghĩ tới Lục Chiến Hằng sẽ không có ở đây.

Hạ Diệp Chi sau khi kinh ngạc, lên tiếng hỏi: “Anh ấy có nói đi đâu không? Lúc nào trở lại?”

Trợ lí lắc đầu: “Bác sĩ Lục không nói, tôi cũng không hỏi, có điều có thể gọi điện thoại cho anh ấy.”

Hạ Diệp Chi vốn cũng là ngoài ý muốn nhất thời tới, nếu Lục Chiến Hằng không có ở đây, thế coi như thôi vậy.

Cô từ chối đề nghị của trợ lí, cười một tiếng nói: “Không cần, lần sau tôi lại tới vậy.”

“Được, cô Hạ đi thong thả a.”

Hạ Diệp Chi xoay người, mới vừa đi tới cạnh cửa, cũng nhớ tới chuyện buổi trưa ở Kim Hải nhìn thấy Lục Chiến Hằng, quay đầu hỏi trợ lí: “Lục Chiến Hằng trưa hôm nay ăn gì?”

“Ăn đồ ăn tôi đặt bên ngoài cho anh ấy.” Trợ lí mặc dù không biết tại sao Hạ Diệp Chi đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn nói thật.

Hạ Diệp Chi mặt hơi biến sắc: “Đặt bên ngoài?”

Nếu như Lục Chiến Hằng buổi trưa ăn đồ ăn đặt bên ngoài, vậy “Lục Chiến Hằng” đó cô nhìn thấy ở Kim Hải là ai?

“Đúng vậy, chính là quán ăn đối diện phòng khám, bác sĩ Lục vẫn luôn ở đó mua đồ ăn, bây giờ cũng đã thành hội viên VIP cao cấp của quán ăn đó!”

Trợ lí thấy Hạ Diệp Chi sắc mặt khác thường, không kiềm được hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Hạ Diệp Chi thu lại những biểu cảm trên mặt, vẻ mặt như thường nói: “Anh ấy là một người đàn ông, cả ngày bận bịu công việc, phương diện ăn uống khẳng định cũng không quan tâm tới, là bạn bè, cũng nên quan tâm một chút.”

Trợ lí rất dễ dàng tin lời Hạ Diệp Chi, lắc đầu nói: “Cũng phải a, con người bác sĩ Lục tốt như vậy, ở thành phố Hà Dương cũng không có bạn bè gì, còn thường xuyên làm thêm giờ… Cô Hạ có thời gian cũng khuyên anh ấy tí…”

Hạ Diệp Chi cong môi: “Ừ, tôi biết, tôi đi về trước đây.”

“Cô Hạ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”