Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 548: TÔI CÓ THỂ ĐƯA CÔ ĐI GẶP ANH ẤY




Quản lý nghe Hạ Diệp Chi nói xong, nói: “Chỗ chúng tôi có mấy đầu bếp người phương Đông, không biết cụ thể là người nào?”

Hạ Diệp Chi hơi nâng mắt lên: “Là cái người họ Lưu đó.”

Quản lý nghĩ một lúc rồi nói: “Thật lòng thứ lỗi, vị đầu bếp họ Lưu đó đang trong kì nghỉ phép.”

“Nghỉ phép?”

Quản lý nghe ra sự chất vấn của Hạ Diệp Chi, vội vàng nói: “Anh ta là người đầu bếp phương Đông được hoan nghênh nhất, tôi rất có ấn tượng với anh ta, cho nên việc anh ta xin nghỉ phép, tôi cũng biết.”

“Vậy khi nào anh ta trở lại làm việc?”

“Cái này tôi không rõ lắm, anh ta cũng không thuộc bộ phận của tôi…”

Lúc Hạ Diệp Chi đến, trong lòng đã có sự chuẩn bị, cho nên khi biết Lưu Chiến Thiên xin nghỉ phép, cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

Lưu Chiến Thiên có thể đưa Lưu Chiến Hằng xuất ngoại, cũng không phải người tầm thường, Hạ Diệp Chi cũng không nghĩ rằng có thể dễ dàng tìm ra anh ta.

Chuyện tìm kiếm Lưu Chiến Thiên này, vẫn phải suy nghĩ lâu dài.



Hạ Diệp Chi ở khách sạn liền mấy ngày, Lưu Chiến Thiên cũng chưa trở về làm việc.

Mà trong mấy ngày này, cô và Mạc Đình Kiên cũng không có liên hệ gì.

Cô không thể cứ khoanh tay chờ chết như thế này được, phải nghĩ ra cách gì đó mới được.

Hạ Diệp Chi cho rằng, không chừng Lưu Chiến Thiên đã biết cô đang ở nước M, vẫn còn đang ở khách sạn mà anh ta làm việc.

Nếu thật sự là như vậy, cô thấy cần phải chuyển sang nơi khác.

Ngày thứ hai vừa mới sáng, Hạ Diệp Chi đã chuẩn bị đi làm thủ tục trả phòng.

Cô vừa ra khỏi thang máy, còn chưa nhìn rõ người ở bên ngoài, đã nghe thấy có người nói: “Lưu, đây chính là cô Hạ người muốn gọi anh phục vụ riêng đấy.”

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, trước tiên là nhìn thấy chủ quản bộ quản phòng, bên cạnh cô ta, là một người trông giống Lưu Chiến Hằng như đúc.

Lúc cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô.

Hạ Diệp Chi hơi híp mắt, cất tiếng trước: “Anh là Lưu Chiến Thiên sao?”

Lưu Chiến Thiên nở nụ cười, khuôn mặt đó giống như chính một Lưu Chiến Hằng khác.

Anh ta chậm rãi nói: “Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Giọng của anh ta giống hệt như giọng của Lưu Chiến Hằng, nếu như không nghe kĩ, thì sẽ không thể nghe ra được giọng hai người có gì khác nhau.

Giọng của Lưu Chiến Hằng nghe kĩ thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, mà trong giọng của Lưu Chiến Thiên có một chút nặng nề vô hình, giống như…ngữ khí lúc Mạc Đình Kiên dùng để nói chuyện.

Hạ Diệp Chi cười như không cười: “Xem ra, anh rất mong đợi chúng ta gặp mặt lần nữa nhỉ.”

“Đúng là vậy.” Lưu Chiến Thiên nói xong dừng một lúc, mới lại nói: “Chắc hẳn cô Hạ rất muốn cùng tôi uống một cốc cà phê phải không.”

“Đương nhiên.” Mục đích của Hạ Diệp Chi chính là tìm được Lưu Chiến Thiên, biết được tung tích của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Thiên chủ động mời cô uống cà phê, sao cô có thể từ chối chứ?

Khi Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Thiên nói chuyện đều dùng tiếng mẹ đẻ, quản lí nghe không hiểu, một mặt mờ mịt nhìn Lưu Chiến Hằng: “Lưu, các anh…”

Lưu Chiến Hằng quay đầu qua, dùng tiếng Anh nói với quản lí: “Tôi có việc phải đi rồi.”

Hạ Diệp Chi vẫn đang mang theo hành lí, cô đẩy hành lí sang cho quản lí bộ quản phòng: “Làm phiền cầm giúp tôi về phòng, tôi vẫn ở lại đây vài ngày, muộn nhất là đến giờ dùng bữa tối tôi sẽ về, nhớ lúc đó đem thức ăn đến cho tôi, vẫn như lúc trước.”

Quản lí gật đầu: “ Được rồi.”

Hạ Diệp Chi cố ý nói lời này để Lưu Chiến Thiên nghe được.

Cô bây giờ đi cùng Lưu Chiến Thiên, buổi tối nếu như không về, vậy thì nhất định là Lưu Chiến Thiên đã làm gì đối với cô rồi, phòng ngừa cô không trở về.

Mặc dù Lưu Chiến Thiên không có lí do hại cô, nhưng mọi việc cẩn thận trước vẫn hơn.



Hai người Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Thiên tìm đến phòng cà phê trong khách sạn, ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, Hạ Diệp Chi không nhịn được nhìn Lưu Chiến Thiên nhiều hơn hai cái.

Lưu Chiến Thiên vẫn như ngày trước, quần áo đều là màu đen, trông nghiêm túc mà nặng nề, nhìn như vậy thì hoàn toàn có thể nhìn ra sự khác biệt giữa anh ta và Lưu Chiến Hằng.

Cũng có thể là vì, thân phận của anh ta đã lộ ra ngoài rồi, anh ta cũng không cần che giấu cố ý học theo Lưu Chiến Hằng.

Tối hôm đó, khi cô và Mạc Đình Kiên đi đến nhà của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Thiên có lẽ là cố ý học theo Lưu Chiến Hằng, muốn lừa gạt để qua cửa.

Mà anh ta cũng thành công rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Diệp Chi không khống chế được mà thay đổi.

Nếu như tối ngày hôm đó cô nhận ra, anh ta không phải Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng cũng sẽ không bị cưỡng ép đưa đi.

Lưu Chiến Thiên đưa thực đơn đến trước mặt Hạ Diệp Chi, làm dấu tay “mời”: “Ưu tiên phụ nữ trước.”

Không nói đến bộ quần áo nghiêm túc nặng nề đó của anh ta, thì từng hành vi lời nói của anh ta, quả thực không khác gì Lưu Chiến Hằng, hoàn toàn có thể biến giả thành thật trở thành Lưu Chiến Hằng.

Hạ Diệp Chi hít một hơi, gọi cho mình một cốc cà phê.

Cả hai gọi món xong, cà phê vẫn chưa đem lên, Hạ Diệp Chi liền hỏi anh ta: “Lưu Chiến Hằng đâu?”

“Không phải nói là chỉ uống cà phê thôi sao? Cốc cà phê còn chưa pha xong, cô Hạ sao đã đổi ý rồi?” Ngữ điệu Lưu Chiến Thiên thong thả chậm rãi, xem ra rất thảnh thơi.

Hạ Diệp Chi cong môi, hiện lên nụ cười nghĩ một đằng nói một nẻo: “Uống cà phê xong, anh sẽ nói chứ?”

“Uống cà phê trước rồi nói sau đi.”

Lưu Chiến Thiên vừa nói, nhân viên liền đó mang cà phê ra.

Lưu Chiến Thiên gọi cà phê đen, không thêm đường hay là sữa.

Hạ Diệp Chi là cà phê Latte.

Hai người ngồi đối diện nhau, bầu không khí có phần gượng gạo.

Cốc cà phê Lưu Chiến Thiên uống đến một tiếng đồng hồ, đợi đến khi cà phê nguội lạnh rồi, anh ta mới uống nốt phần cà phê còn lại.

Ngay sau đó, anh ta liền nói: “Cô bình phục cũng không chậm, Lưu Chiến Hằng chăm sóc cô rất tốt.”

Câu nói này của Lưu Chiến Thiên chứa rất nhiều tin tức.“Anh biết chuyển ở trên đảo nhỏ không?” Hạ Diệp Chi không muốn nói qua chi tiết, chỉ là muốn biết Lưu Chiến Thiên có thật là biết chuyện xảy ra trên đảo nhỏ không.

“Tôi đương nhiên biết.” Lưu Chiến Thiên nói xong, lại giống như biết Hạ Diệp Chi không tin, nói thêm một câu: “Thật ra thì người cứu cô phải là tôi, nhưng Lưu Chiến Hằng giành trước tôi.”

Hạ Diệp Chi phát hiện, lời của Lưu Chiến Thiên, một câu cô cũng nghe không hiểu.Cô hoài nghi, Lưu Chiến Thiên chính là cố ý nói những câu đó, để cô mơ hồ mà không hiểu gì, đồng thời thú hút sự tò mò của cô, thay đổi chủ đề.

Hạ Diệp Chi không dám buông lỏng, ngổi thẳng người dậy, hỏi: “Lưu Chiến Hằng thì sao?”

Lưu Chiến Thiên nghe xong, biểu cảm ngạc nhiên: “Tôi thật không nghĩ đến, cô thực sự đi theo đến nước M, xem ra cô thực sự quan tâm Lưu Chiến Hằng.”

“Làm người thì phải biết ơn báo ơn, cho dù hôm nay người đưa Lưu Chiến Hằng đi là ai, tôi đều sẽ đi đến nước M” Lúc Hạ Diệp Chi nói câu này, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Lưu Chiến Thiên càng tỏ ra ngạc nhiên, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.

Ngón trỏ của anh ta gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi có thể đưa cô đi gặp anh ta.”