Anh Chàng Ngọt Ngào

Chương 3-2




Một buổi sáng nào đó, để kịp giờ đi công tác, thân là thư ký thân thiết, tất nhiên cậu phải chuẩn bị bữa sáng cho tổng giám đốc.

Salad mười hai loại rau củ, thơm ngon, bổ dưỡng, mới lạ, một phần to ụ, bảo đảm đủ no cho một người đàn ông, kết hợp với cà phê đen để bắt đầu một ngày mới đầy sức sống!

Cậu cung kính ‘dâng’ lên, lại đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của tổng giám đốc và vẻ mặt tức giận nói, “Từ ngày mai, cậu không cần tới đây làm nữa!”

Vì món salad vị cá kia!

Salad vị cá mặc dù thoát khỏi thảm trạng văng đầy đất, nhưng đã bị hất lăn lông lốc mấy vòng trên lối đi bộ.

“Không được lãng phí thức ăn! Cậu ăn hết đi!”

Tổng giám đốc vừa mới dứt lời thì một chiếc xe máy thắng không kịp, cán ngang qua túi salad.... ..... Thật đúng lúc.... ...

Cuối cùng, thư ký nén lệ, từng miếng, từng miếng, ăn sạch bách món salad đã bị cán nhừ kia.

Chỉ vì một ít cá hộp thôi sao? Thư ký điên cuồng hô thầm.

Từ đó về sau, thư ký ghi lòng tạc dạ, ‘Tổng giám đốc có mối thù không đội trời chung với ‘vị cá’!’

Hôm nay khiến tổng giám đốc lộ vẻ mặt tức giận, tám phần có dính tới ‘vị cá’.

“Nếu như ‘vị cá’ là món anh cực ghét. Anh hãy nói trước ‘Tôi ghét ăn cá’ thì tốt hơn!” Em tin sẽ không có tên nào vẫn ngu ngốc tới mức đưa món có vị cá đến trước mặt anh đâu! d.d,,> lle?quý đônThư ký không dám oán trách lộ liễu, chỉ dám nghĩ thầm.... ...

“Không phải tôi ghét cá, tôi chỉ ghét cá hộp.” Điền Hân Viêm tức giận sửa đúng.

Tất cả những món có vị cá hộp, anh đều ghét.

“À, vậy anh cứ việc nói thẳng, ‘Tôi ghét cá hộp’, tránh cho người ta tốt bụng mua về, còn không hiểu tại sao bị anh mắng, mà chính anh cũng khó chịu.... ...” Trong một đống ‘người ta’ đó, tuyệt đối bao gồm cả thư ký cậu!

Cậu thật không hiểu nổi, đời trước tổng giám độc bị cá hộp độc chết hay bị cắt cổ họng chết, mà kiếp này lại ghét cá hộp tới vậy?

“Dù sao, người ta cũng không phải là con giun trong bụng anh....... Ý em không phải là trong bụng anh có giun.....” Cho ví dụ bị lỗi! Hỏng bét!

Thư ký lại bị trừng.

Thư ký cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, nhưng, ai bảo cậu nhận tiền lương của người ta làm chi.... ...

“Anh không nói rõ, ai biết được anh thích cái gì, ghét cái gì. Tự nhiên bị giận, người ta sẽ rất khổ sở đó.... ... Người ta đang nhiệt tình đưa cho anh, anh lại hắt một chậu nước đá vào.......”

Thư ký ôm tài liệu đi, vừa bước ra cửa vừa nói vài câu, âm lượng không hề nhỏ.

Bị dội nước đá. Nụ cười cương lại trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời bỗng ảm đạm.

Hình ảnh đó cứ hiện lên trong đầu Điền Hân Viêm.

Anh đã hù cô.

Cô đang cười rất ngọt ngào, vui vẻ, khoe thành quả cô làm được sau khi thức dậy thật sớm.... ....

Cô tự tay làm bữa sáng cho anh, rõ ràng là anh vừa mừng vừa mong chờ, rõ ràng hành động này của cô ít nhiều thể hiện đối với cuộc hôn nhân này, cô muốn cố gắng hết sức.......

“Phải chính miệng nói cho cô ấy biết....” Điền Hân Viêm tự nói.

Nhưng nếu nói ra, sẽ bị hỏi tại sao không thích cá hộp.

Khi đó không thể nhẹ nhàng nói câu ‘Anh ghét mùi tanh’, hoặc ‘Anh từng ăn phải xương cá trong cá hộp, sém chút bị thủng cổ họng’ gì đó là được.

Anh không muốn cho cô biết nguyên nhân.

Về kí ức anh muốn quên nhất, kí ức anh nhớ lại vẫn thấy sợ.

Điền Hân Viêm kéo tóc mình.

Vẻ mặt bị tổn thương, luống cuống không kịp phản ứng của cô..... Cứ hiện ra trước mắt anh, không cách nào xua đi được. “Tự nhiên phản ứng mạnh như vậy làm gì, cứ làm bộ không có chuyện gì, đợi cô làm một phần salad khác không phải tốt rồi sao?” Nói thì thật dễ dàng, nhưng anh chưa một lần làm được.

“Quả nhiên, những chuyện kia giống như ác mộng, vẫn dây dưa anh, để mỗi lần anh gặp phải, đều sẽ mất đi khống chế.... ...” Điền Hân Viêm đâm sâu mười ngón tay vào mái tóc, nặng nề tự nói.

Anh lo lắng khi cô tình nguyện cố gắng vì cuộc hôn nhân này, thái độ dễ giận của anh sẽ làm cô tổn thương....

Phó Quan Nhã là một cô gái dễ bị tổn thương vậy sao?

Tất nhiên là không!

Mới nhìn thì cô như một quả hồng mềm, trên thực tế, lại là một trái ổi cứng.

Cô luôn mỉm cười, ít khi cự tuyệt yêu cầu của người khác, không thích cãi cọ, giống như luôn nhẫn nhục chịu đựng, dù bị cho leo cây, cũng có thể giữ vững tinh thần, đi ăn một bữa ngon, nhưng khi chạm đến điểm giới hạn của cô, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Mẹ cô từng nói, tính cô tuy dịu dàng, nhưng rất cố chấp, không khác gì một con trâu.

Từ trước tới giờ, một lần duy nhất cô không kiên trì, chính là việc kết hôn với Điền Hân Viêm.

Cô không cách nào phủ nhận, cô vẫn là có chút...... Thích anh, nếu không, dù ai khuyên hay ép, cô nhất quyết sẽ không gật đầu.

Đây là kết luận cô giật mình phát hiện sau khi nghĩ miên man cả ngày. Mình có khuynh hướng thích bị ngược đãi? !

Một người đàn ông chỉ thấy trên ti vi, bị cho leo cây mấy lần, cũng có cảm giác ‘thích’ cho được?

Chẳng lẽ bởi vì khuôn mặt của anh?

Không đúng, nếu chỉ vì khuôn mặt, Hạ Phồn Mộc còn đẹp hơn anh nhiều, khuôn mặt anh quá nghiêm túc, khi không cười thì vừa cứng vừa lạnh như một tấm gỗ, tính tình lại không hòa ái.......

“Chỉ vì mấy miếng salad vị cá đã muốn hạ gục mình? Phó Quan Nhã em sẽ để cho anh thấy em ‘siêu’ tới cỡ nào!” le@quy ,, đôn... Bình thường chỉ là cô không có cơ hội để thể hiện thôi, chứ một khi quyết tâm thì sâu gạo cũng có thể trở thành siêu đầu bếp!

Sau khi chiến đấu xong với một đống dao thớt, nồi niêu.......

Phó Quan Nhã quên cả cởi tạp dề, ôm bốn hộp cơm còn nóng hôi hổi nhảy lên tắc xi, chạy thẳng tới công ty Điền Hân Viêm.

“Không được tức giận! Nhưng càng nghĩ càng giận..... Rõ ràng người không nói lý là anh ta, phát giận lung tung cũng là anh ta, sao mình lại cảm thấy ánh mắt của anh ta thật kỳ lạ, giống như......”

Bị uất ức.

Hại tim cô cứ nhói từng cơn.

Đầu cô như bị thiêu cháy, nóng hừng hực, cô quyết tâm phải tìm cho ra món anh thích.

Vì vậy, sau khi ăn hết một bàn sanwich, cô lập tức triển khai hành động. Sườn heo rán, gà chiên, thịt kho tàu, cần tây xào, cá sốt dầu hào, đậu hũ sốt cà chua...... Tất cả những món sở trường của cô đều được hoàn thành nhanh chóng trong một buổi sáng. Sau đó phải dùng cả bốn hộp cơm mới đựng hết đồ ăn.

Cô không tin anh có thể kiêng ăn nhiều món đến vậy!

Lúc Phó Quan Nhã đến trước cửa công ty Điền Hân Viêm, hộp cơm vẫn còn nóng.

Nhưng sai lầm lớn nhất là cô không đủ hiểu biết về nơi anh làm việc.......

Công ty cha cô là công ty vật liệu xây dựng, quanh đi quẩn lại chỉ có mười người, có ai tới tìm chỉ cần hô một tiếng là bên trong nghe thấy chạy ra.

Còn lúc này, cô đang bị ngăn ở chỗ quầy tiếp tân, không được vào sâu hơn.

Cô từng nghe cha nói, công ty Điền Hân Viêm là công ty xây dựng công trình, nhưng to đến mức này thì có hơi quá.......

Sảnh trước rất rộng rãi, trên tường thủy tinh treo đầy ảnh chụp các công trình công ty đã xây dựng, cả mấy chục bức, bức nào bức nấy đều to đùng.

Ở giữa sảnh lớn, có một mô hình kiến trúc thu nhỏ đường phố, cây cối, người đi đường và cả xe cộ, trông rất sống động.

“Cho hỏi công ty cô có người tên Điền Hân Viêm không?” Phó Quan Nhã hỏi nhân viên tiếp tân.

“Có.” Không có Điền Hân Viêm cũng sẽ không có công ty này, bởi vì đó là tên của tổng giám đốc!

“Tôi là vợ của anh ấy, có thể cho tôi biết phòng làm việc của anh ấy ở lầu mấy không?” Phó Quan Nhã cười hỏi.

“Vợ.... tổng giám đốc?” Cô tiếp tân kinh ngạc hỏi. Cô biết tổng giám đốc mới kết hôn, nhưng nhân viên cấp thấp như cô không được mời, do đó chưa từng thấy mặt vợ tổng giám đốc....

Tổng giám đốc..... Nghe oách quá! Phó Quan Nhã thầm nghĩ.

Sau này, mình cũng tự mở công ty. Tổng giám đốc, trường phòng hành chính...... Gì gì đó mình kiêm hết, thử cảm giác được người ta gọi là ‘tổng giám đốc’ nó ra sao!